Đã Hết Thời Gian Phỏng Vấn, Không Yêu Đương
Chương 106: Đêm dài
Nghiêm Cái:...
Thật lâu sau, anh mới hỏi: "Ý chị dâu thế nào?"
"Cô ấy nghe tôi hết."
Nghiêm Cái:...
Không hiểu sao anh bỗng thấy thương cảm cho con đường tương lai của đứa bé.
Sau lại nghĩ đến cha mình... Thôi được rồi, cũng may cha anh chưa đặt cho anh mấy cái tên như Nghiêm Túc với Nghiêm Trọng.
Nói chuyện điện thoại với Đoạn Bắc xong, Nghiêm Cái lại tiếp tục quay diễn.
Mấy ngày sau đó, đạo diễn Dương quả thật sắp tung hô anh lên tận mây xanh.
Nghiêm Cái cứ bước ra khỏi ống kính máy quay là y như rằng đón nhận một tràng khen ngợi không dứt, khiến anh cảm thấy... kỳ quái đến sượng người.
Cũng không biết vì sao, vết thương trên tay do gai hoa hồng đâm mãi vẫn chưa lành. Lòng bàn tay vẫn còn sẹo, may là lúc quay "Đêm Dài", để phù hợp với hình tượng nhân vật, chuyên viên trang điểm sẽ hóa trang tay Nghiêm Cái vừa đen vừa thô ráp, toàn những nốt chai sần, vì vậy mấy vết sẹo không làm ảnh hưởng đến quá trình quay phim.
Chờ đến khi Nghiêm Cái có chút thời gian, lập tức cùng Lục Thú tới thăm chú nhóc Đoạn Nam mới chào đời.
Anh chuẩn bị cho Đoạn Nam một bao lì xì lớn, lúc tặng còn đặc biệt nhấn mạnh, đây không phải cho Đoạn Bắc mà là cho Đoạn Nam.
Trẻ con mới sinh, vẻ ngoài à... thật sự không thể nói là đáng yêu, còn hơi nhăn nheo chút chút.
Tuy vậy, lúc Nghiêm Cái bế em bé nhỏ xíu trên tay, cảm giác bản thân như đang gánh vác trọng lượng của cả một sinh mệnh. Nghiêm Cái vừa tò mò lại hơi luống cuống, dù sao thì trước giờ anh chưa từng bế bé con nhà ai hết.
Lục Thú nhìn anh cẩn thận từng ly từng tí, lại thoáng thấy vẻ luống cuống rất dễ nhận ra trên mặt Nghiêm Cái, nhất thời không nhịn được bật cười, hỏi anh: "Xem ra anh cũng không phải không thích trẻ con như từng nói ha."
Nghiêm Cái đưa ngón tay nhẹ nhàng chạm lên mặt đứa bé.
Không phúng phính, có điều đặc biệt mịn màng, chạm vào rất dễ chịu, ngón tay cảm giác rất ấm áp.
Lục Thú nhìn rồi không nhịn được đưa tay ra bế đứa bé, không những thế còn nhẹ nhàng đung đưa, không biết là học được ở đâu.
Hắn vừa đung đưa vừa nựng, vô cùng kiên nhẫn, trông dịu dàng đến mức Nghiêm Cái nhìn mà thấy trong lòng... hơi chua.
Anh đang muốn tự mình bế em bé, không cho Lục Thú ôm tiếp, không ngờ đối phương đột nhiên thốt ra một câu: "Hay anh sinh cho em một đứa đi."
Nghiêm Cái:...
Cánh tay đang đưa ra lại yên lặng hạ xuống.
Sau đó lập tức nghe thấy Lục Thú nói: "Anh sinh, vậy thì theo họ anh, còn tên thì để em đặt."
Nghiêm Cái:...
Lục Thú ôm em bé đưa qua đưa lại, tiếp tục diễn sâu bên cạnh Nghiêm Cái đã trên bờ vực tan vỡ: "Chậc, con chúng ta nhất định rất đẹp. Anh nói xem, mắt con sẽ giống anh hay là giống em?"
Nghiêm Cái cuối cùng không nhịn được lên tiếng: "Tỉnh tỉnh."
Lục Thú đưa mắt nhìn anh.
Nghiêm Cái tiếp tục nói: "Vì sao lại muốn có em bé?"
Không lẽ tôi không đủ đáng yêu?
Nghiêm Cái lại hỏi: "Em bé có gì tốt?"
Hay là do em muốn quá nhiều?
Nghiêm Cái tung ra câu hỏi trí mạng thứ ba: "Hơn nữa, nếu sinh... cũng là em sinh chứ?"
Tôi mặc kệ, có em bé thì không thể có tôi. Em nói đi, em bé đáng yêu hay tôi đáng yêu?
Cánh tay đang đung đưa của Lục Thú chợt dừng lại. Hắn cúi đầu nhìn đứa bé, sau lại ngẩng đầu nhìn Nghiêm Cái, cuối cùng đi vào trong, trả lại bé con cho Đoạn Bắc.
Hắn thật sự có tội. Hắn lại có thể do dự giữa Cái Cái và em bé những vài giây đồng hồ.
*
Vì Nghiêm Cái xin nghỉ nên tối nay đương nhiên sẽ nghỉ ở nhà.
Chỉ cần có Nghiêm Cái ở bên cạnh, game trong tay Lục Thú đột nhiên không còn sức hấp dẫn như trước, kiếm tiền hình như cũng không thú vị đến vậy.
Lúc Nghiêm Cái đi tắm, Lục Thú nhận một cuộc điện thoại từ mấy tên bè bạn xấu.
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng mờ ám không rõ. Giọng Lục Thú vốn đã hơi ngậm cười, hiện tại không nhịn được trêu chọc: "Đang bận việc à?"
Nghiêm Cái mặc áo ngủ, mới đi đến gần cửa thì dừng lại.
Anh dựa người vào cửa, quyết định chờ một lát rồi mới đi vào.
Kết quả giây tiếp theo lại nghe thấy tiếng Lục Thú cười khẽ, nói: "Lý thiếu gia của chúng ta thật biết cách hưởng thụ, không giống tôi, cả ngày làm hòn vọng phu mòn mỏi chờ người kia về nhà."
Đầu Nghiêm Cái cũng tựa lên cửa.
Em ấy như vậy thật à?
"Không tới đó chơi được, nhà tôi còn có một vại dấm. Chậc, chú không biết đâu, anh ấy đến em bé còn ghen được." Lục Thú cực kỳ đắc ý, hỏi: "Hâm mộ không, ghen tị không?"
Nghiêm Cái lại thấy hơi buồn bực, không biết hắn rốt cuộc phát hiện ra như thế nào.
"Ừ, mai chắc là đi được. Nhưng mấy sinh viên học sinh cấp ba gì đó chú đừng gọi, tôi phải giữ mình trong sạch."
Coi như em còn có tinh thần tự giác.
Nghiêm Cái rất hài lòng, vì thế không cố tình che giấu tiếng bước chân nữa, đi vào trong.
Lúc này Lục Thú cuối cùng đã nhìn thấy anh. Ánh mắt hắn vừa nhẹ nhàng lướt qua là khoé môi và đuôi mắt cũng đồng thời cong lên. Nghiêm Cái nhìn mà cảm thấy vui vẻ. Anh bước tới cầm tay Lục Thú, nhân tiện vuốt ve đầu ngón tay hắn.
Lục Thú cầm lại tay anh, nói hai ba câu có lệ rồi cúp máy, cuối cùng kéo Nghiêm Cái vào trong ngực, cúi đầu ngửi mùi trên người anh, hỏi: "Ngủ nhé?"
Hắn hỏi như vậy là vì bình thường trong thời gian đóng phim Nghiêm Cái luôn ngủ sớm dậy sớm, tuyệt đối không thức khuya, dù Lục Thú có ngang ngược kéo anh ngủ nướng thế nào cũng không được.
"Không ngủ."
Nghiêm Cái đưa tay rút điện thoại trong tay hắn, biết thừa còn cố hỏi: "Nói chuyện với ai thế?"
"Một tên bạn nhậu." Lục Thú trả lời đúng sự thật, trong lúc đó còn vuốt mặt Nghiêm Cái, hỏi anh: "Sao vậy, không vui à?"
Nghiêm Cái rũ mắt, khẽ lắc đầu, có điều càng nghĩ càng thấy không đúng lắm, vì thế lập tức trở tay ôm Lục thú.
Rạng sáng hai giờ, Nghiêm Cái vẫn chưa ngủ.
Anh ôm Lục Thú trong ngực, cũng không biết tay mình đang ở đâu, chỉ là vừa hôn hắn vừa sờ soạng và càn quấy.
Không biết bao lâu sau khi sóng tình rút xuống, Nghiêm Cái thỏa mãn hôn lên trán Lục Thú, tay cũng cố tình vuốt lên tóc hắn, nhẹ nhàng hỏi: "Ai sinh con cho ai vậy?"
Lục Thú dựa nửa người lên tay anh, chăn vắt hững hờ trên eo hắn. Hắn nhẹ nhàng chống cằm nhìn Nghiêm Cái, đáy mắt còn sót lại chút nóng bỏng quyến luyến, sau đó hừ nhẹ một tiếng, chống người dậy, mân một cái thật mạnh trên cổ anh, kêu một tiếng "Thù dai quá đi" rồi mới chịu bỏ qua.
*
Nghiêm Cái nhanh chóng quay lại đoàn phim, tiến độ quay "Đêm Dài" càng lúc càng gấp rút.
Đến giai đoạn cuối, họ chuyển địa điểm quay.
Ngày đoàn phim đến, khu vực quay phim bỗng nhiên có tuyết rơi. Tiết trời cuối xuân hiếm khi có tuyết rơi lớn như vậy, vì thế đạo diễn Dương quyết định buổi tối sẽ quay phân cảnh núi tuyết.
Nghiêm Cái đến trước làm quen với địa điểm quay. Buổi chiều, người trong đoàn vẫn đang làm công tác đảm bảo an toàn. Nghiêm Cái đi dạo xung quanh.
Dưới yêu cầu của Điền Túc, anh bọc cả người thành cái bánh tét, chỉ lộ ra một xíu vành tai bị giá rét đến đỏ ửng.
Dù vậy Nghiêm Cái vẫn lấy điện thoại ra chụp vài tấm ảnh.
Ở đây căn bản không có sóng, anh không gửi được tin, chụp xong chỉ có thể thả điện thoại vào lại trong túi áo, chờ lát nữa gửi cho Lục Thú, nói với hắn sau này có thể cùng nhau tới đây du lịch.
Có điều trời vừa nhập nhoạng tối, lúc bắt đầu quay quá bận lại không gửi đi được.
Nghiêm Cái mặc đồ diễn, phải trải qua rất nhiều vòng kiểm tra an toàn rồi mới bắt đầu quay.
Thiếu niên cố gắng hết sức trèo về phía trước. Bàn tay đeo bao tay cắm vào tuyết, sau đó rút ra, hất lên một tầng tuyết bay đập vào mặt cậu.
Nhưng cậu không nhắm mắt lại.
Tuyết thanh khiết lại lãnh lẽo, thế nhưng còn dễ chịu hơn những cái nhìn thờ ơ, khinh thường của thế gian.
Khiến cậu phải nhìn đi nhìn lại hết lần này đến lần khác.
Tay cậu một lần nữa cắm vào trong tuyết. Thật sự rất lạnh.
Vì thế cậu ngẩng đầu nhìn lên trên.
Phía trên cậu là đèn điện chiếu sáng trời đêm. Tuyết lớn như vậy, thế nhưng vẫn không ngừng rơi xuống trần thế, chưa từng sợ rằng chúng rồi sẽ phải tan đi, biến mất.
Cậu ngẩn ngơ trước cảnh tượng ấy, sau lại nhìn thấy màn đêm vô cùng vô tận phía sau những bông tuyết.
Khắp trời đất này như thể chỉ còn lại một mình cậu.
Vì thế cậu thả tay ra.
Cậu rơi xuống.
Ánh sáng chiếu lên tuyết cứ biến mất như vậy. Cậu ngã phịch trên nền đất, mảng tuyết xung quanh cậu bị hất tung.
Cậu cảm thấy cả người rất đau.
Vì thế cậu ngẩng đầu nhìn trời.
Màn đêm vô cùng vô tận.
Vẫn là đêm dài.
Hết chương 102.
_______________________________
Editor: Cảm giác đường trộn vụn pha lê như thế nào hở các chế...
Thật lâu sau, anh mới hỏi: "Ý chị dâu thế nào?"
"Cô ấy nghe tôi hết."
Nghiêm Cái:...
Không hiểu sao anh bỗng thấy thương cảm cho con đường tương lai của đứa bé.
Sau lại nghĩ đến cha mình... Thôi được rồi, cũng may cha anh chưa đặt cho anh mấy cái tên như Nghiêm Túc với Nghiêm Trọng.
Nói chuyện điện thoại với Đoạn Bắc xong, Nghiêm Cái lại tiếp tục quay diễn.
Mấy ngày sau đó, đạo diễn Dương quả thật sắp tung hô anh lên tận mây xanh.
Nghiêm Cái cứ bước ra khỏi ống kính máy quay là y như rằng đón nhận một tràng khen ngợi không dứt, khiến anh cảm thấy... kỳ quái đến sượng người.
Cũng không biết vì sao, vết thương trên tay do gai hoa hồng đâm mãi vẫn chưa lành. Lòng bàn tay vẫn còn sẹo, may là lúc quay "Đêm Dài", để phù hợp với hình tượng nhân vật, chuyên viên trang điểm sẽ hóa trang tay Nghiêm Cái vừa đen vừa thô ráp, toàn những nốt chai sần, vì vậy mấy vết sẹo không làm ảnh hưởng đến quá trình quay phim.
Chờ đến khi Nghiêm Cái có chút thời gian, lập tức cùng Lục Thú tới thăm chú nhóc Đoạn Nam mới chào đời.
Anh chuẩn bị cho Đoạn Nam một bao lì xì lớn, lúc tặng còn đặc biệt nhấn mạnh, đây không phải cho Đoạn Bắc mà là cho Đoạn Nam.
Trẻ con mới sinh, vẻ ngoài à... thật sự không thể nói là đáng yêu, còn hơi nhăn nheo chút chút.
Tuy vậy, lúc Nghiêm Cái bế em bé nhỏ xíu trên tay, cảm giác bản thân như đang gánh vác trọng lượng của cả một sinh mệnh. Nghiêm Cái vừa tò mò lại hơi luống cuống, dù sao thì trước giờ anh chưa từng bế bé con nhà ai hết.
Lục Thú nhìn anh cẩn thận từng ly từng tí, lại thoáng thấy vẻ luống cuống rất dễ nhận ra trên mặt Nghiêm Cái, nhất thời không nhịn được bật cười, hỏi anh: "Xem ra anh cũng không phải không thích trẻ con như từng nói ha."
Nghiêm Cái đưa ngón tay nhẹ nhàng chạm lên mặt đứa bé.
Không phúng phính, có điều đặc biệt mịn màng, chạm vào rất dễ chịu, ngón tay cảm giác rất ấm áp.
Lục Thú nhìn rồi không nhịn được đưa tay ra bế đứa bé, không những thế còn nhẹ nhàng đung đưa, không biết là học được ở đâu.
Hắn vừa đung đưa vừa nựng, vô cùng kiên nhẫn, trông dịu dàng đến mức Nghiêm Cái nhìn mà thấy trong lòng... hơi chua.
Anh đang muốn tự mình bế em bé, không cho Lục Thú ôm tiếp, không ngờ đối phương đột nhiên thốt ra một câu: "Hay anh sinh cho em một đứa đi."
Nghiêm Cái:...
Cánh tay đang đưa ra lại yên lặng hạ xuống.
Sau đó lập tức nghe thấy Lục Thú nói: "Anh sinh, vậy thì theo họ anh, còn tên thì để em đặt."
Nghiêm Cái:...
Lục Thú ôm em bé đưa qua đưa lại, tiếp tục diễn sâu bên cạnh Nghiêm Cái đã trên bờ vực tan vỡ: "Chậc, con chúng ta nhất định rất đẹp. Anh nói xem, mắt con sẽ giống anh hay là giống em?"
Nghiêm Cái cuối cùng không nhịn được lên tiếng: "Tỉnh tỉnh."
Lục Thú đưa mắt nhìn anh.
Nghiêm Cái tiếp tục nói: "Vì sao lại muốn có em bé?"
Không lẽ tôi không đủ đáng yêu?
Nghiêm Cái lại hỏi: "Em bé có gì tốt?"
Hay là do em muốn quá nhiều?
Nghiêm Cái tung ra câu hỏi trí mạng thứ ba: "Hơn nữa, nếu sinh... cũng là em sinh chứ?"
Tôi mặc kệ, có em bé thì không thể có tôi. Em nói đi, em bé đáng yêu hay tôi đáng yêu?
Cánh tay đang đung đưa của Lục Thú chợt dừng lại. Hắn cúi đầu nhìn đứa bé, sau lại ngẩng đầu nhìn Nghiêm Cái, cuối cùng đi vào trong, trả lại bé con cho Đoạn Bắc.
Hắn thật sự có tội. Hắn lại có thể do dự giữa Cái Cái và em bé những vài giây đồng hồ.
*
Vì Nghiêm Cái xin nghỉ nên tối nay đương nhiên sẽ nghỉ ở nhà.
Chỉ cần có Nghiêm Cái ở bên cạnh, game trong tay Lục Thú đột nhiên không còn sức hấp dẫn như trước, kiếm tiền hình như cũng không thú vị đến vậy.
Lúc Nghiêm Cái đi tắm, Lục Thú nhận một cuộc điện thoại từ mấy tên bè bạn xấu.
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng mờ ám không rõ. Giọng Lục Thú vốn đã hơi ngậm cười, hiện tại không nhịn được trêu chọc: "Đang bận việc à?"
Nghiêm Cái mặc áo ngủ, mới đi đến gần cửa thì dừng lại.
Anh dựa người vào cửa, quyết định chờ một lát rồi mới đi vào.
Kết quả giây tiếp theo lại nghe thấy tiếng Lục Thú cười khẽ, nói: "Lý thiếu gia của chúng ta thật biết cách hưởng thụ, không giống tôi, cả ngày làm hòn vọng phu mòn mỏi chờ người kia về nhà."
Đầu Nghiêm Cái cũng tựa lên cửa.
Em ấy như vậy thật à?
"Không tới đó chơi được, nhà tôi còn có một vại dấm. Chậc, chú không biết đâu, anh ấy đến em bé còn ghen được." Lục Thú cực kỳ đắc ý, hỏi: "Hâm mộ không, ghen tị không?"
Nghiêm Cái lại thấy hơi buồn bực, không biết hắn rốt cuộc phát hiện ra như thế nào.
"Ừ, mai chắc là đi được. Nhưng mấy sinh viên học sinh cấp ba gì đó chú đừng gọi, tôi phải giữ mình trong sạch."
Coi như em còn có tinh thần tự giác.
Nghiêm Cái rất hài lòng, vì thế không cố tình che giấu tiếng bước chân nữa, đi vào trong.
Lúc này Lục Thú cuối cùng đã nhìn thấy anh. Ánh mắt hắn vừa nhẹ nhàng lướt qua là khoé môi và đuôi mắt cũng đồng thời cong lên. Nghiêm Cái nhìn mà cảm thấy vui vẻ. Anh bước tới cầm tay Lục Thú, nhân tiện vuốt ve đầu ngón tay hắn.
Lục Thú cầm lại tay anh, nói hai ba câu có lệ rồi cúp máy, cuối cùng kéo Nghiêm Cái vào trong ngực, cúi đầu ngửi mùi trên người anh, hỏi: "Ngủ nhé?"
Hắn hỏi như vậy là vì bình thường trong thời gian đóng phim Nghiêm Cái luôn ngủ sớm dậy sớm, tuyệt đối không thức khuya, dù Lục Thú có ngang ngược kéo anh ngủ nướng thế nào cũng không được.
"Không ngủ."
Nghiêm Cái đưa tay rút điện thoại trong tay hắn, biết thừa còn cố hỏi: "Nói chuyện với ai thế?"
"Một tên bạn nhậu." Lục Thú trả lời đúng sự thật, trong lúc đó còn vuốt mặt Nghiêm Cái, hỏi anh: "Sao vậy, không vui à?"
Nghiêm Cái rũ mắt, khẽ lắc đầu, có điều càng nghĩ càng thấy không đúng lắm, vì thế lập tức trở tay ôm Lục thú.
Rạng sáng hai giờ, Nghiêm Cái vẫn chưa ngủ.
Anh ôm Lục Thú trong ngực, cũng không biết tay mình đang ở đâu, chỉ là vừa hôn hắn vừa sờ soạng và càn quấy.
Không biết bao lâu sau khi sóng tình rút xuống, Nghiêm Cái thỏa mãn hôn lên trán Lục Thú, tay cũng cố tình vuốt lên tóc hắn, nhẹ nhàng hỏi: "Ai sinh con cho ai vậy?"
Lục Thú dựa nửa người lên tay anh, chăn vắt hững hờ trên eo hắn. Hắn nhẹ nhàng chống cằm nhìn Nghiêm Cái, đáy mắt còn sót lại chút nóng bỏng quyến luyến, sau đó hừ nhẹ một tiếng, chống người dậy, mân một cái thật mạnh trên cổ anh, kêu một tiếng "Thù dai quá đi" rồi mới chịu bỏ qua.
*
Nghiêm Cái nhanh chóng quay lại đoàn phim, tiến độ quay "Đêm Dài" càng lúc càng gấp rút.
Đến giai đoạn cuối, họ chuyển địa điểm quay.
Ngày đoàn phim đến, khu vực quay phim bỗng nhiên có tuyết rơi. Tiết trời cuối xuân hiếm khi có tuyết rơi lớn như vậy, vì thế đạo diễn Dương quyết định buổi tối sẽ quay phân cảnh núi tuyết.
Nghiêm Cái đến trước làm quen với địa điểm quay. Buổi chiều, người trong đoàn vẫn đang làm công tác đảm bảo an toàn. Nghiêm Cái đi dạo xung quanh.
Dưới yêu cầu của Điền Túc, anh bọc cả người thành cái bánh tét, chỉ lộ ra một xíu vành tai bị giá rét đến đỏ ửng.
Dù vậy Nghiêm Cái vẫn lấy điện thoại ra chụp vài tấm ảnh.
Ở đây căn bản không có sóng, anh không gửi được tin, chụp xong chỉ có thể thả điện thoại vào lại trong túi áo, chờ lát nữa gửi cho Lục Thú, nói với hắn sau này có thể cùng nhau tới đây du lịch.
Có điều trời vừa nhập nhoạng tối, lúc bắt đầu quay quá bận lại không gửi đi được.
Nghiêm Cái mặc đồ diễn, phải trải qua rất nhiều vòng kiểm tra an toàn rồi mới bắt đầu quay.
Thiếu niên cố gắng hết sức trèo về phía trước. Bàn tay đeo bao tay cắm vào tuyết, sau đó rút ra, hất lên một tầng tuyết bay đập vào mặt cậu.
Nhưng cậu không nhắm mắt lại.
Tuyết thanh khiết lại lãnh lẽo, thế nhưng còn dễ chịu hơn những cái nhìn thờ ơ, khinh thường của thế gian.
Khiến cậu phải nhìn đi nhìn lại hết lần này đến lần khác.
Tay cậu một lần nữa cắm vào trong tuyết. Thật sự rất lạnh.
Vì thế cậu ngẩng đầu nhìn lên trên.
Phía trên cậu là đèn điện chiếu sáng trời đêm. Tuyết lớn như vậy, thế nhưng vẫn không ngừng rơi xuống trần thế, chưa từng sợ rằng chúng rồi sẽ phải tan đi, biến mất.
Cậu ngẩn ngơ trước cảnh tượng ấy, sau lại nhìn thấy màn đêm vô cùng vô tận phía sau những bông tuyết.
Khắp trời đất này như thể chỉ còn lại một mình cậu.
Vì thế cậu thả tay ra.
Cậu rơi xuống.
Ánh sáng chiếu lên tuyết cứ biến mất như vậy. Cậu ngã phịch trên nền đất, mảng tuyết xung quanh cậu bị hất tung.
Cậu cảm thấy cả người rất đau.
Vì thế cậu ngẩng đầu nhìn trời.
Màn đêm vô cùng vô tận.
Vẫn là đêm dài.
Hết chương 102.
_______________________________
Editor: Cảm giác đường trộn vụn pha lê như thế nào hở các chế...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất