Đã Hết Thời Gian Phỏng Vấn, Không Yêu Đương
Chương 13: Sen đá và bánh quy nhỏ vị sữa
Người bình thường chắc chắn sẽ đáp ứng.
Nghiêm Cái đương nhiên là người bình thường.
Có điều anh không thấm nổi dáng vẻ cáo già này của Đoạn Bắc, nhàn nhạt nói: "Tôi cũng có mong muốn ký hợp đồng với Bắc Mạch." Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời xám xịt đã được ánh đèn thắp sáng, trời đã tối hẳn.
"Vừa rồi trả lời hơi muộn, làm phiền anh nghỉ ngơi. Tôi rất xin lỗi."
Đoạn Bắc hiểu ra, nhanh miệng nói tiếp: "Không phiền, mới nãy trời cũng mưa rất to. Vậy cậu xem ngày mai chúng ta có thể gặp mặt, bàn chuyện hợp đồng không?."
"Ngày mai tôi có lịch quay." Nghiêm Cái vẫn hết sức lễ phép: "Anh thấy có thể đổi thời gian khác không?"
Hẹn hò với cáo già xong xuôi, Nghiêm Cái lại ngồi trước mặt giàn sen đá.
Dù rất muốn biết ai là người đưa mình lên hot search nhưng anh cũng không vội.
Không phải anh quá bình thản hay kiêu ngạo, chỉ là anh thấy, người ta mở ra cho mình một con đường sống như vậy, vốn là chuyện tốt.
Ngày hôm sau Nghiêm Cái tới đoàn làm phim. Trợ lý tạm thời rất đúng chức trách, cũng đến từ rất sớm. Đồ dùng sinh hoạt thì tính dần, Nghiêm Cái có thể tự mình sắp xếp.
Thực tế Hoành Điếm cách nhà anh không quá xa, nếu không mỗi ngày anh cũng sẽ không tới đoàn phim ngồi ngây người một, hai giờ đồng hồ. Nhưng nếu đã có lịch quay thì ở luôn tại đây vẫn tốt hơn.
Phí ăn ở không phải lo vì đoàn làm phim dư giả, bao trọn gói.
Hai người xuất phát tầm 4 giờ sáng, lúc đến khách sạn thì đã hơn 6 giờ.
Cảnh diễn của Nghiêm Cái là vào buổi sáng, trước tám giờ phải có mặt ở phim trường. Anh không ăn gì, quyết định lên phòng ngủ một lát, để trợ lý đi ăn sáng, một mình lên phòng.
Số phòng của anh là 1506. Trên hành lang có ba phòng, lúc Nghiêm Cái đi qua phòng số hai thì cửa bỗng bật mở.
Mắt anh vô tình liếc vào bên trong, là người đại diện của Lục Thú, anh có chút ấn tượng.
1505.
Người đại diện đương nhiên không thể ở đây. Lý do duy nhất là Lục Thú ở ngay sát phòng anh.
Nghiêm Cái không nhìn tiếp, lấy chìa khóa mở cửa vào phòng.
Anh có chợp mắt một lát trên xe nhưng vẫn thấy buồn ngủ. Đặt báo thức xong, thả người nằm sấp trên giường là ngủ mất.
Đến khi tỉnh lại, sửa sang bản thân, cùng trợ lý tới phim trường thì mới có bảy giờ rưỡi.
Đạo diễn Triệu rất hài lòng với việc anh tới đúng giờ, vội gọi chuyên viên trang điểm tới hóa trang.
Nghiêm Cái chưa ăn sáng, trợ lý vốn định mua cho anh một phần nhưng anh từ chối vì vừa hết buồn ngủ, không muốn ăn gì hết.
Dù sao thì trợ lý vẫn là người có kinh nghiệm, nói sẽ đi mua đồ ăn vặt để anh lót dạ, nếu không lát đóng phim không có sức.
Nghiêm Cái chỉ lấy một hộp bánh quy nhỏ vị sữa, sau đó tiếp tục hoá trang.
Lục Thú đến đoàn phim đúng giờ. Lúc đó Nghiêm Cái đang đợi quay, nghĩ thay vì đọ mắt, tốt nhất là trực tiếp chào hỏi hắn luôn.
Anh vừa định giơ tay thì Lục Thú nhìn thấy từ xa đã bật cười.
"Chào buổi sáng."
Nghiêm Cái hơi giật mình, sau đó phản ứng lại, mắt hơi cụp xuống: "Chào cậu."
Vì đang là ban ngày nên đạo diễn Triệu quyết định quay cảnh ngày đầu tiên sau khi Diệp Bình đưa Lưu Kiểu về.
Lúc Lục Thú còn đang hóa trang thì Nghiêm Cái đã bắt đầu quay.
Trong khách điếm, Lưu Kiểu từ trong mơ mới tỉnh lại. Hắn mang vẻ đề phòng với tất cả mọi người, lại thêm cả nét ngây thơ không hiểu chuyện.
Lưu Kiểu xuống giường, đứng trước bộ quần áo, không xê dịch. Đáy mắt đầy vẻ nghi hoặc.
Hắn thấy mọi người bên ngoài đều mặc thứ này nhưng không biết đó là cái gì. Có điều vẻ mặt hắn lại nhàn nhạt, chỉ thấy chút ít cảm xúc lộ ra từ cặp mắt và vài biểu tình kín kẽ.
Do dự bối rối một lát, cuối cùng Lưu Kiểu cũng đưa tay chạm vào bộ quần áo kia.
Động tác của hắn không dè dặt, chỉ là thăm dò, từ từ nhấc đồ lên, có hơi luống cuống. Đến khi cầm hết lên rồi, Lưu Kiểu lại ngẩn người.
Cầm lên... rồi sao? Mặc thứ này lên người như thế nào, có phải giống như người kia làm cho mình tối hôm qua không?
Hoa tay múa chân một hồi, quần áo vẫn chưa mặc được, trái lại càng khiến bản thân thêm mờ mịt.
Nghiêm Cái diễn tả tâm lý yêu quái lạ lẫm với sự tình của con người rất sống động, còn thêm cả vẻ thanh lãnh không giống người thường của riêng Lưu Kiểu.
Lục Thú ngồi trên băng ghế nhỏ không khỏi bật cười.
Nhìn anh... có vẻ rất đáng yêu.
Cảnh này lập tức được cho qua, ngay sau đó là cảnh có Diệp Bình. Lúc Nghiêm Cái xuống dưới xem lại kịch bản đi sát qua người Lục Thú. Chuẩn bị rất nhanh, cảnh quay sắp bắt đầu.
Nghiêm Cái rảo bước đến trước máy quay. Không rõ có phải cố tình hay không, Lục Thú đi còn nhanh hơn, lúc đi ngang qua người anh đột nhiên mở miệng nói:
"Thật ra, đây là lần đầu tiên tôi diễn cùng với người đẹp như anh, có chút căng thẳng."
Nghiêm Cái:...
Nếu anh nhớ không lầm, Hà Hinh Nhiễm nằm trong top 100 gương mặt đẹp nhất Châu Á?
Đối phương chỉ cười một tiếng rồi lướt qua.
Diệp Bình gõ cửa hai tiếng rồi mới mở cửa.
Lưu Kiểu đứng cạnh cửa, vẫn chưa mặc xong áo ngoài.
Đây là lần đầu tiên họ diễn cùng nhau. Nghiêm Cái và Lục Thú đều hóa thân thành nhân vật, lời thoại nói ra rất tự nhiên.
Trên thực tế, tay Nghiêm Cái đã đổ mồ hôi.
Theo kịch bản, Diệp Bình sẽ giúp Lưu Kiểu mặc quần áo.
Lời trong kịch bản là —
Tay Lục Thú lần lên trên, đầu ngón tay vô tình lướt qua cổ Lưu Kiểu. Sau đó, một bàn tay khác chạm vào lưng hắn giống tư thế vòng qua người, cúi đầu đeo dây lưng cho hắn.
Cả người Lưu Kiểu cứng đờ, Nghiêm Cái cũng vậy.
Anh liếc mắt nhìn Diệp Bình đang cúi đầu chỉnh dây lưng, sau đó theo tính cách của Lưu Kiểu dời mắt đi nơi khác.
Trong lòng thầm khen một câu, người này cũng đẹp quá đi.
Quay phim thuận lợi, không có gì khúc mắc, đạo diễn Triệu rất hài lòng.
Nói cách khác, Nghiêm Cái và Lục Thú phối hợp vô cùng ăn ý.
Hai người có thể hỗ trợ giúp người kia nhập vai. Vị thiếu gia này không giống như lời đồn, diễn xuất thật sự vượt qua phần lớn tiểu sinh lưu lượng.
Thời gian nghỉ, Nghiêm Cái ngồi trên băng ghế, đặt kịch bản trên đùi, tay cầm một hộp bánh quy nhỏ vị sữa bắt đầu nhấm nháp.
Một lát sau, Lục Thú cũng ngồi xuống bên cạnh anh. Hai mắt Nghiêm Cái vẫn đặt trên kịch bản. Xuất phát từ lễ nghĩa cơ bản, anh đưa tay qua mời đối phương: "Ăn không?"
Anh cứ nghĩ hắn sẽ từ chối, nhưng hành vi của người này thường vượt quá sức tưởng tượng của anh.
Lục Thú lấy hai miếng bánh nhỏ, chưa kịp ăn đã trả lời: "Cảm ơn."
"Khách khí rồi." Nghiêm Cái thu tay lại, toàn bộ quá trình không hề nâng mắt lên.
Bánh quy nhỏ rất nhiều, mùi vị cũng ngon. Nghiêm Cái ăn xong không quên nhìn qua tên trên bao bì, sau đó mới đem đi vứt rác.
Rất nhanh sẽ quay cảnh tiếp theo, Nghiêm Cái bước lên sân diễn. Lục Thú đứng sau máy quay, tâm trạng có vẻ không tồi, nói với trợ lý Tiểu Ngô:
"Lát nữa lúc tôi đóng phim, cậu đi mua một hộp sữa với lon Coca."
Sữa bò nguyên chất tốt cho sức khỏe. Bánh quy ăn nhiều khô họng, uống sữa nếu may mắn khi còn có thể cao tiếp đó.
Lần đầu tiên Nghiêm Cái diễn cùng với một diễn viên khác thuận lợi như vậy. Ngoài dự kiến của anh, quay phim vô cùng suôn sẻ.
Lưu manh đùa giỡn gì đó đều không tồn tại.
Đến lượt cảnh của Hà Hinh Nhiễm, vì là cảnh đối kháng, cô lại không muốn dùng diễn viên đóng thế nên yêu cầu tạm dừng để luyện tập, quay phần của vai phụ trước.
Trợ lý tới đưa nước và kịch bản, trên tay còn cầm một hộp sữa bò nguyên chất, nói: "Trợ lý của Lục tiên sinh đưa, nói là để anh uống."
Nghiêm Cái liếc mắt nhìn hộp sữa, cầm lấy nhưng không uống.
Lúc Nghiêm Cái còn cách băng ghế nhỏ một đoạn thì thấy Lục Thú. Hắn cúi đầu nhìn điện thoại, Nghiêm Cái mơ hồ thấy giao diện Weibo nhưng không nhìn kĩ.
Ai ngờ... Lục Thú đột nhiên quay đầu, bắt trọn ánh mắt của anh.
Hắn ngẩng đầu, bất ngờ nở nụ cười.
Nghiêm Cái vẫn rảo bước tới gần đối phương, tiến tới trước mặt hắn, giơ hộp sữa trong tay, ý nói: "Cảm ơn."
Lục Thú không trả lời, chỉ tắt điện thoại rồi cười: "Lần đầu tiên tôi tặng sữa cho người khác, có hơi căng thẳng."
Nghiêm Cái:...
Chắc cậu đã quên, năm ngoái chuyện cậu tặng sữa cho fan lên hot search, còn đè hot search của tôi xuống nữa đấy.
Hà Hinh Nhiễm cực khổ quay cảnh đối kháng, hai người ở đây lại ung dung nhàn nhã, mỗi người chiếm một băng ghế nhỏ.
Lục Thú vừa uống Coca vừa nghịch điện thoại, Nghiêm Cái không hề động vào hộp sữa kia, vẫn chăm chú đọc kịch bản.
Anh mới lật được vài trang thì trợ lý đạo diễn tới tìm, nói đạo diễn Triệu mời anh qua đó.
Nghiêm Cái lập tức đi qua.
Lục Thú liếc mắt nhìn anh rời đi rồi đặt lon Coca xuống, như đang suy nghĩ điều gì đó.
Hết chương 12.
Editor: Trong truyện có một vài đoạn suy nghĩ độc thoại của nhân vật được thể hiện trực tiếp trên ngôi thứ nhất chứ không qua ngôi thứ ba/góc nhìn thứ ba của tác giả, những suy nghĩ trực tiếp này sẽ được in nghiêng để dễ phân biệt:'D t̶i̶ệ̶n̶ ̶c̶h̶o̶ ̶C̶á̶i̶ ̶C̶á̶i̶ ̶b̶á̶n̶ ̶m̶a̶n̶h̶, như trong chương này có một câu của Lục Thú và một câu của Nghiêm Cái. Chỉ áp dụng với hai nhân vật chính ~.
Nghiêm Cái đương nhiên là người bình thường.
Có điều anh không thấm nổi dáng vẻ cáo già này của Đoạn Bắc, nhàn nhạt nói: "Tôi cũng có mong muốn ký hợp đồng với Bắc Mạch." Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời xám xịt đã được ánh đèn thắp sáng, trời đã tối hẳn.
"Vừa rồi trả lời hơi muộn, làm phiền anh nghỉ ngơi. Tôi rất xin lỗi."
Đoạn Bắc hiểu ra, nhanh miệng nói tiếp: "Không phiền, mới nãy trời cũng mưa rất to. Vậy cậu xem ngày mai chúng ta có thể gặp mặt, bàn chuyện hợp đồng không?."
"Ngày mai tôi có lịch quay." Nghiêm Cái vẫn hết sức lễ phép: "Anh thấy có thể đổi thời gian khác không?"
Hẹn hò với cáo già xong xuôi, Nghiêm Cái lại ngồi trước mặt giàn sen đá.
Dù rất muốn biết ai là người đưa mình lên hot search nhưng anh cũng không vội.
Không phải anh quá bình thản hay kiêu ngạo, chỉ là anh thấy, người ta mở ra cho mình một con đường sống như vậy, vốn là chuyện tốt.
Ngày hôm sau Nghiêm Cái tới đoàn làm phim. Trợ lý tạm thời rất đúng chức trách, cũng đến từ rất sớm. Đồ dùng sinh hoạt thì tính dần, Nghiêm Cái có thể tự mình sắp xếp.
Thực tế Hoành Điếm cách nhà anh không quá xa, nếu không mỗi ngày anh cũng sẽ không tới đoàn phim ngồi ngây người một, hai giờ đồng hồ. Nhưng nếu đã có lịch quay thì ở luôn tại đây vẫn tốt hơn.
Phí ăn ở không phải lo vì đoàn làm phim dư giả, bao trọn gói.
Hai người xuất phát tầm 4 giờ sáng, lúc đến khách sạn thì đã hơn 6 giờ.
Cảnh diễn của Nghiêm Cái là vào buổi sáng, trước tám giờ phải có mặt ở phim trường. Anh không ăn gì, quyết định lên phòng ngủ một lát, để trợ lý đi ăn sáng, một mình lên phòng.
Số phòng của anh là 1506. Trên hành lang có ba phòng, lúc Nghiêm Cái đi qua phòng số hai thì cửa bỗng bật mở.
Mắt anh vô tình liếc vào bên trong, là người đại diện của Lục Thú, anh có chút ấn tượng.
1505.
Người đại diện đương nhiên không thể ở đây. Lý do duy nhất là Lục Thú ở ngay sát phòng anh.
Nghiêm Cái không nhìn tiếp, lấy chìa khóa mở cửa vào phòng.
Anh có chợp mắt một lát trên xe nhưng vẫn thấy buồn ngủ. Đặt báo thức xong, thả người nằm sấp trên giường là ngủ mất.
Đến khi tỉnh lại, sửa sang bản thân, cùng trợ lý tới phim trường thì mới có bảy giờ rưỡi.
Đạo diễn Triệu rất hài lòng với việc anh tới đúng giờ, vội gọi chuyên viên trang điểm tới hóa trang.
Nghiêm Cái chưa ăn sáng, trợ lý vốn định mua cho anh một phần nhưng anh từ chối vì vừa hết buồn ngủ, không muốn ăn gì hết.
Dù sao thì trợ lý vẫn là người có kinh nghiệm, nói sẽ đi mua đồ ăn vặt để anh lót dạ, nếu không lát đóng phim không có sức.
Nghiêm Cái chỉ lấy một hộp bánh quy nhỏ vị sữa, sau đó tiếp tục hoá trang.
Lục Thú đến đoàn phim đúng giờ. Lúc đó Nghiêm Cái đang đợi quay, nghĩ thay vì đọ mắt, tốt nhất là trực tiếp chào hỏi hắn luôn.
Anh vừa định giơ tay thì Lục Thú nhìn thấy từ xa đã bật cười.
"Chào buổi sáng."
Nghiêm Cái hơi giật mình, sau đó phản ứng lại, mắt hơi cụp xuống: "Chào cậu."
Vì đang là ban ngày nên đạo diễn Triệu quyết định quay cảnh ngày đầu tiên sau khi Diệp Bình đưa Lưu Kiểu về.
Lúc Lục Thú còn đang hóa trang thì Nghiêm Cái đã bắt đầu quay.
Trong khách điếm, Lưu Kiểu từ trong mơ mới tỉnh lại. Hắn mang vẻ đề phòng với tất cả mọi người, lại thêm cả nét ngây thơ không hiểu chuyện.
Lưu Kiểu xuống giường, đứng trước bộ quần áo, không xê dịch. Đáy mắt đầy vẻ nghi hoặc.
Hắn thấy mọi người bên ngoài đều mặc thứ này nhưng không biết đó là cái gì. Có điều vẻ mặt hắn lại nhàn nhạt, chỉ thấy chút ít cảm xúc lộ ra từ cặp mắt và vài biểu tình kín kẽ.
Do dự bối rối một lát, cuối cùng Lưu Kiểu cũng đưa tay chạm vào bộ quần áo kia.
Động tác của hắn không dè dặt, chỉ là thăm dò, từ từ nhấc đồ lên, có hơi luống cuống. Đến khi cầm hết lên rồi, Lưu Kiểu lại ngẩn người.
Cầm lên... rồi sao? Mặc thứ này lên người như thế nào, có phải giống như người kia làm cho mình tối hôm qua không?
Hoa tay múa chân một hồi, quần áo vẫn chưa mặc được, trái lại càng khiến bản thân thêm mờ mịt.
Nghiêm Cái diễn tả tâm lý yêu quái lạ lẫm với sự tình của con người rất sống động, còn thêm cả vẻ thanh lãnh không giống người thường của riêng Lưu Kiểu.
Lục Thú ngồi trên băng ghế nhỏ không khỏi bật cười.
Nhìn anh... có vẻ rất đáng yêu.
Cảnh này lập tức được cho qua, ngay sau đó là cảnh có Diệp Bình. Lúc Nghiêm Cái xuống dưới xem lại kịch bản đi sát qua người Lục Thú. Chuẩn bị rất nhanh, cảnh quay sắp bắt đầu.
Nghiêm Cái rảo bước đến trước máy quay. Không rõ có phải cố tình hay không, Lục Thú đi còn nhanh hơn, lúc đi ngang qua người anh đột nhiên mở miệng nói:
"Thật ra, đây là lần đầu tiên tôi diễn cùng với người đẹp như anh, có chút căng thẳng."
Nghiêm Cái:...
Nếu anh nhớ không lầm, Hà Hinh Nhiễm nằm trong top 100 gương mặt đẹp nhất Châu Á?
Đối phương chỉ cười một tiếng rồi lướt qua.
Diệp Bình gõ cửa hai tiếng rồi mới mở cửa.
Lưu Kiểu đứng cạnh cửa, vẫn chưa mặc xong áo ngoài.
Đây là lần đầu tiên họ diễn cùng nhau. Nghiêm Cái và Lục Thú đều hóa thân thành nhân vật, lời thoại nói ra rất tự nhiên.
Trên thực tế, tay Nghiêm Cái đã đổ mồ hôi.
Theo kịch bản, Diệp Bình sẽ giúp Lưu Kiểu mặc quần áo.
Lời trong kịch bản là —
Tay Lục Thú lần lên trên, đầu ngón tay vô tình lướt qua cổ Lưu Kiểu. Sau đó, một bàn tay khác chạm vào lưng hắn giống tư thế vòng qua người, cúi đầu đeo dây lưng cho hắn.
Cả người Lưu Kiểu cứng đờ, Nghiêm Cái cũng vậy.
Anh liếc mắt nhìn Diệp Bình đang cúi đầu chỉnh dây lưng, sau đó theo tính cách của Lưu Kiểu dời mắt đi nơi khác.
Trong lòng thầm khen một câu, người này cũng đẹp quá đi.
Quay phim thuận lợi, không có gì khúc mắc, đạo diễn Triệu rất hài lòng.
Nói cách khác, Nghiêm Cái và Lục Thú phối hợp vô cùng ăn ý.
Hai người có thể hỗ trợ giúp người kia nhập vai. Vị thiếu gia này không giống như lời đồn, diễn xuất thật sự vượt qua phần lớn tiểu sinh lưu lượng.
Thời gian nghỉ, Nghiêm Cái ngồi trên băng ghế, đặt kịch bản trên đùi, tay cầm một hộp bánh quy nhỏ vị sữa bắt đầu nhấm nháp.
Một lát sau, Lục Thú cũng ngồi xuống bên cạnh anh. Hai mắt Nghiêm Cái vẫn đặt trên kịch bản. Xuất phát từ lễ nghĩa cơ bản, anh đưa tay qua mời đối phương: "Ăn không?"
Anh cứ nghĩ hắn sẽ từ chối, nhưng hành vi của người này thường vượt quá sức tưởng tượng của anh.
Lục Thú lấy hai miếng bánh nhỏ, chưa kịp ăn đã trả lời: "Cảm ơn."
"Khách khí rồi." Nghiêm Cái thu tay lại, toàn bộ quá trình không hề nâng mắt lên.
Bánh quy nhỏ rất nhiều, mùi vị cũng ngon. Nghiêm Cái ăn xong không quên nhìn qua tên trên bao bì, sau đó mới đem đi vứt rác.
Rất nhanh sẽ quay cảnh tiếp theo, Nghiêm Cái bước lên sân diễn. Lục Thú đứng sau máy quay, tâm trạng có vẻ không tồi, nói với trợ lý Tiểu Ngô:
"Lát nữa lúc tôi đóng phim, cậu đi mua một hộp sữa với lon Coca."
Sữa bò nguyên chất tốt cho sức khỏe. Bánh quy ăn nhiều khô họng, uống sữa nếu may mắn khi còn có thể cao tiếp đó.
Lần đầu tiên Nghiêm Cái diễn cùng với một diễn viên khác thuận lợi như vậy. Ngoài dự kiến của anh, quay phim vô cùng suôn sẻ.
Lưu manh đùa giỡn gì đó đều không tồn tại.
Đến lượt cảnh của Hà Hinh Nhiễm, vì là cảnh đối kháng, cô lại không muốn dùng diễn viên đóng thế nên yêu cầu tạm dừng để luyện tập, quay phần của vai phụ trước.
Trợ lý tới đưa nước và kịch bản, trên tay còn cầm một hộp sữa bò nguyên chất, nói: "Trợ lý của Lục tiên sinh đưa, nói là để anh uống."
Nghiêm Cái liếc mắt nhìn hộp sữa, cầm lấy nhưng không uống.
Lúc Nghiêm Cái còn cách băng ghế nhỏ một đoạn thì thấy Lục Thú. Hắn cúi đầu nhìn điện thoại, Nghiêm Cái mơ hồ thấy giao diện Weibo nhưng không nhìn kĩ.
Ai ngờ... Lục Thú đột nhiên quay đầu, bắt trọn ánh mắt của anh.
Hắn ngẩng đầu, bất ngờ nở nụ cười.
Nghiêm Cái vẫn rảo bước tới gần đối phương, tiến tới trước mặt hắn, giơ hộp sữa trong tay, ý nói: "Cảm ơn."
Lục Thú không trả lời, chỉ tắt điện thoại rồi cười: "Lần đầu tiên tôi tặng sữa cho người khác, có hơi căng thẳng."
Nghiêm Cái:...
Chắc cậu đã quên, năm ngoái chuyện cậu tặng sữa cho fan lên hot search, còn đè hot search của tôi xuống nữa đấy.
Hà Hinh Nhiễm cực khổ quay cảnh đối kháng, hai người ở đây lại ung dung nhàn nhã, mỗi người chiếm một băng ghế nhỏ.
Lục Thú vừa uống Coca vừa nghịch điện thoại, Nghiêm Cái không hề động vào hộp sữa kia, vẫn chăm chú đọc kịch bản.
Anh mới lật được vài trang thì trợ lý đạo diễn tới tìm, nói đạo diễn Triệu mời anh qua đó.
Nghiêm Cái lập tức đi qua.
Lục Thú liếc mắt nhìn anh rời đi rồi đặt lon Coca xuống, như đang suy nghĩ điều gì đó.
Hết chương 12.
Editor: Trong truyện có một vài đoạn suy nghĩ độc thoại của nhân vật được thể hiện trực tiếp trên ngôi thứ nhất chứ không qua ngôi thứ ba/góc nhìn thứ ba của tác giả, những suy nghĩ trực tiếp này sẽ được in nghiêng để dễ phân biệt:'D t̶i̶ệ̶n̶ ̶c̶h̶o̶ ̶C̶á̶i̶ ̶C̶á̶i̶ ̶b̶á̶n̶ ̶m̶a̶n̶h̶, như trong chương này có một câu của Lục Thú và một câu của Nghiêm Cái. Chỉ áp dụng với hai nhân vật chính ~.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất