Đã Hết Thời Gian Phỏng Vấn, Không Yêu Đương
Chương 14: Tôi là người đứng đắn
Đạo diễn Triệu đứng tại hành lang ở phim trường, đầu tiên khách khí hỏi Nghiêm Cái mấy câu đại loại như cảm thấy thế nào, ở đoàn làm phim có gì không hài lòng không vân vân. Đánh Thái Cực Quyền hồi lâu mới nói tới ý chính, ấp úng hỏi: "... Lục thiếu có làm gì cậu không?"
Nghiêm Cái:...
Trước mặt mọi người, giữa thanh thiên bạch nhật, cậu ta có thể làm gì tôi?
Hay là muốn làm gì tôi?
Đạo diễn Triệu nhận ra điểm bất thường, vội vàng sửa lời: "Tôi không phải nói đến Lục thiếu, ý tôi là..." Hắn dừng lại, sau đó có vẻ đã tìm được từ thay thế nên hỏi tiếp: "Hẳn cậu đã biết lưu manh trong đoàn phim chúng ta là ai?"
Anh nói đến thế rồi, tôi không biết mới là có vấn đề đấy.
Nghiêm Cái gật đầu: "Tôi thấy vẫn ổn."
Dù sao mấy ngày này, biểu hiện của Lục Thú quả thật không giống với lời đạo diễn Triệu nói như "trêu hoa ghẹo nguyệt", "động tay động chân", đại lưu manh "coi trời bằng vung không ai quản được".
Anh nói xong, đạo diễn Triệu như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm.
May quá, xem ra lương tâm Lục thiếu vẫn còn, chưa làm ra chuyện gì.
Đạo diễn Triệu rất hài lòng với Nghiêm Cái, vốn chỉ định hỏi mấy chuyện này, thấy yên tâm rồi cũng không giữ anh lại lâu, lấy cớ bận việc để Nghiêm Cái về nghỉ trước.
Nghiêm Cái vừa rời khỏi thì nhận được điện thoại của Đoạn Bắc.
Hắn đích thân tới Hoành Điếm tìm anh ký hợp đồng.
Chuyện này quả thật khiến Nghiêm Cái bất ngờ. Anh đưa địa chỉ rồi gọi trợ lý đi đón Đoạn Bắc.
Cùng lúc, cảnh đối kháng của Hà Hinh Nhiễm cuối cùng cũng thông qua. Ăn cơm trưa xong, ba người lại bắt đầu quay cảnh buổi chiều.
Ban ngày quay quá thuận lợi, về chiều khó tránh khỏi gặp vấn đề. Cảnh diễn của nữ phụ quay nhiều lần vẫn không đạt. Trong cảnh này, các diễn viên khác tuy chỉ là phông nền nhưng cũng không thể rời khỏi ống kính, chỉ có thể diễn cùng nữ phụ hết lần này đến lần khác.
Thật ra Nghiêm Cái không để ý nhiều, có điều vì quá mất thời gian nên những người khác dần cảm thấy khó chịu.
Lục Thú đứng bên cạnh uống Coca, vẻ mặt không tốt lắm.
Chỉ một tình tiết cỏn con mà tốn của họ những hai, ba mươi phút.
Đạo diễn Triệu quay đi quay lại nhiều lần vốn đã không vui, thế nhưng vô tình nhìn thấy vẻ mặt của Lục Thú, cảm thấy vị đại gia này sắp bung lụa, sợ xảy ra chuyện nên kêu nữ phụ qua một bên tự luyện tập, tránh một kiếp nạn.
"Anh thấy thế nào?"
Lục Thú quay đầu qua hỏi Nghiêm Cái, không để ý đến nữ phụ nữa.
Hà Hinh Nhiễm đang định lên tiếng thì thấy Lục Thú chủ động bắt chuyện với Nghiêm Cái, đành cười cười không nói gì, ra chỗ khác dặm lại lớp trang điểm.
Đạo diễn Triệu thấy cảnh này từ xa, lần đầu tiên hiểu được cảm giác gửi trọn niềm tin và hi vọng lên một người là như thế nào.
Hắn chỉ mong Nghiêm Cái cố gắng trụ vững, nếu không Lục Thú nóng lên lại muốn thay đoàn làm phim gì đó... khiến người ta thật khó sống.
Biết làm sao đây, kẻ hèn như đạo diễn Triệu, người có tiền chính là tổ tiên của hắn.
"Sao?" Nghiêm Cái hơi kinh ngạc, không nghĩ Lục Thú lại chủ động nói chuyện với mình vào lúc này.
Anh nhìn nữ phụ đang luyện tập với vẻ uất ức hiện hết lên trên mặt. Nghiêm Cái đánh giá đúng trọng tâm, thành thật nói: "Không hiểu nhân vật cũng không nắm được cảm xúc của nhân vật. Chỉ diễn kiểu xem hương xem hoa, có rất nhiều điểm cần cải thiện. Trạng thái hiện tại của cô ấy không thích hợp ở trong đoàn làm phim."
Lục Thú nghe vậy, vẻ cau có trên mặt lập tức biến mất, không nhịn được nở nụ cười: "Anh nói chuyện lúc nào cũng thắng thắn như vậy à?"
Nghiêm Cái lắc đầu. Nếu nói chuyện công khai, anh trước hết sẽ nói cô gái này rất nghiêm túc, rất cố gắng, rất hòa đồng với mọi người. Hoàn toàn không đề cập đến khía cạnh diễn xuất.
Thật ra dù là nói chuyện riêng anh cũng sẽ không nói như vậy. Chỉ là lúc đối mặt với Lục Thú, không hiểu vì sao anh lại có lòng tin khó hiểu, nói thẳng với hắn không hề che giấu.
Hai người đều là người thông minh, những lời này không cần thiết phải nói ra.
"Tôi cũng đoán vậy." Lục Thú uống nốt ngụm Coca, thoải mái vạch trần: "Tôi đoán, nếu lên hot search sẽ thành tin như này: Nghiêm Cái khen nữ diễn viên A cố gắng nỗ lực, thân thiện hòa đồng."
Nghiêm Cái bị hắn chọc cười nhưng ý cười vẫn rất nhạt, tự giác nói: "Tôi vẫn chưa có mặt mũi lớn vậy. Hot search cùng lắm sẽ là 'đoàn phim Vô Ý Thành Tiên vui vẻ chan hòa' thôi."
"Ái chà chà... "
Hà Hinh Nhiễm nhìn từ xa bất giác than nhẹ, sau đó liếc nhìn mình đang dặm phấn trong gương.
Trợ lý không nhịn được hỏi: "Chị Hà sao vậy?"
Dặm lớp trang điểm xong, Hà Hinh Nhiễm cười, khẽ hất cằm chỉ sang bên kia: "Em nhìn Lục thiếu của chúng ta xem, cười còn tươi hơn hoa."
Trợ lý nghe xong nhìn qua, chỉ thấy hai người đang sóng vai nói chuyện. Ý cười trên mặt người mặc đồ trắng rất nhạt, người còn lại đương nhiên là Lục thiếu "cười còn tươi hơn hoa".
Trợ lý thấy khó hiểu, quay đầu hỏi Hà Hinh Nhiễm: "Không phải lúc nào Lục thiếu cũng vậy sao?"
"Vớ vẩn." Hà Hinh Nhiễm nói thẳng: "Em đi theo chị bao lâu rồi, từng thấy Lục Thú làm chuyện dùng mặt nóng dán mông lạnh bao giờ chưa?"
Trợ lý sửng sốt, thầm nghĩ đương nhiên là chưa, nhưng Hà Hinh Nhiễm đã nhìn sang bên kia, nói: "Kia chẳng phải còn gì."
Quả thật là lần đầu tiên.
Hà Hinh Nhiễm cười lanh lảnh, rất có tư thế chờ xem trò vui: "Để xem, Lục thiếu của chúng ta lần này vất vả đây."
Cuộc nói chuyện giữa Nghiêm Cái và Lục Thú cuối cùng bị Đoạn Bắc cắt ngang.
Đoạn Bắc đi đường dài có hơi mệt mỏi, ăn mặc vẫn giống như lần trước, tùy ý thoải mái.
Hắn biết Lục Thú nhưng hiển nhiên không thân quen, lễ phép chào hỏi hắn xong liền kéo Nghiêm Cái qua nói chuyện.
"Nào, chúng ta đọc hợp đồng trước đã."
Hắn chuẩn bị đầy đủ, lập tức lấy bản hợp đồng trong cặp tài liệu đưa cho Nghiêm Cái.
Trợ lý tạm thời đứng bên cạnh nhìn đến ngẩn người.
Từng thấy công ty lôi kéo nghệ sĩ ký hợp đồng nhưng chưa thấy ai làm đến mức chạy đến hẳn đoàn làm phim hết...
Nghiêm Cái mới nhìn được hai trang thì sắp phải quay cảnh tiếp theo.
Đoạn Bắc cũng không thúc ép, chỉ nói sẽ tới khách sạn chờ anh. Hôm nay dù thế nào cũng phải giải quyết xong chuyện này.
Nhìn hắn rời đi, Nghiêm Cái cảm thấy thế giới này thật ảo diệu.
Hoàn toàn khác với tình cảnh Đoạn Bắc từ chối anh trong văn phòng hắn vào tháng trước.
Rất nhanh đã đến tối. Hôm nay trời đẹp, đạo diễn Triệu quyết định quay cảnh lần đầu gặp gỡ giữa Lưu Kiểu và Diệp Bình.
Bối cảnh chuẩn bị xong xuôi, lời thoại cũng đã nhớ kĩ.
Sau đó... Nghiêm Cái phải cởi áo.
Cuối xuân đầu hạ, tất nhiên anh không cảm thấy lạnh, cũng không phải chưa từng chụp ảnh ở trần trên tạp chí.
Vậy áp lực tâm lý khó hiểu này là sao?
Nghiêm Cái cởi áo xong thì cuốn khăn tắm lên người, vừa đi vừa suy nghĩ. Nhìn thấy Lục Thú ở bên ngoài thì đột nhiên hiểu ra.
Đạo diễn Triệu không rề rà mà lập tức cho quay.
Buổi tối trong khách trọ, bên ngoài đột nhiên xảy ra sự việc bất thường. Diệp Bình và Lăng Tư thấy lạ, vội chạy ra ngoài thì thấy dưới ánh trăng có một người... khỏa thân đang đứng. May là chỉ thấy bóng dáng mơ hồ, nửa người dưới đã bị cây cỏ um tùm che khuất.
Lăng Tư nhìn xong vội vàng quay người đi. Diệp Bình thì thấy khó hiểu, nhìn qua đúng lúc người kia khẽ quay đầu lại.
Nửa bên mặt Lưu Kiểu bị ánh trăng chiếu tỏ, vẻ mặt hắn nhàn nhạt, cách biệt tựa như trăng trên cao - người dưới đất vậy.
Trợ lý tạm thời vừa cầm khăn tắm vừa nhìn Nghiêm Cái.
Hình ảnh này vừa đẹp vừa chân thật. Quạt gió bên cạnh thổi bay những ngọn cỏ, nét đẹp lúc ẩn lúc hiện.
Lạnh thì chắc chắn là lạnh. Đang là buổi tối, lại thêm máy quạt gió. Lần quay này nếu chưa đạt thì không biết còn kéo dài đến lúc nào.
Nghiêm Cái còn đang nghĩ miên man thì máy quay đã lướt sang người kia.
Nghiêm Cái nhìn Lục Thú tiến về phía mình. Cảnh tượng giống hệt như trong sách, vạt cỏ rẽ ra trên đường hắn đi, gió thổi tóc hắn bay tán loạn. Máy quay chỉ quay sau lưng anh, còn hắn mới thật sự là người đạp gió rẽ sóng cộng thêm hiệu ứng trăm hoa đua nở mà đến.
Người này thật sự rất đẹp.
Lưu Kiểu nhìn hắn chằm chằm, dáng vẻ cảnh giác. Diệp Bình nhìn lại hắn, đột nhiên cười, hỏi: "Tiểu yêu quái à?"
Lưu Kiểu không hé răng, hai mắt vẫn trân trân nhìn hắn như trước.
Tất cả nghệ sĩ đều phải quản lý dáng người, Nghiêm Cái tất nhiên không phải ngoại lệ. Cánh tay, eo, bụng, kể cả những nơi khác của anh đều không thể bắt bẻ.
Theo kịch bản, Lục Thú cởi áo khoác ngoài ra. Để cho giống với nguyên tác, lúc hắn giơ áo lên, gió thổi vô cùng lớn.
Góc áo thổi bay chạm vào vai Nghiêm Cái làm anh thấy hơi ngứa. Chỉ vài giây sau, cả chiếc áo đã trùm lên người anh.
Diệp Bình rất tự nhiên đưa tay giúp Lục Kiểu mặc vào.
Nghiêm Cái bị gió thổi hồi lâu, cả người đã tê lạnh, thế nhưng lại đồng nhất với tính chất thân thể của Lưu Kiểu vốn hóa thân từ ánh trăng. Ngón tay ấm áp lướt qua cổ anh còn đọng lại hơi ấm, Nghiêm Cái theo bản năng cúi đầu nhìn.
Lục Thú nhìn thẳng vào mắt anh. Dù là trong đêm tối, ánh mắt hắn vẫn sáng ngời, lấp lánh như sao.
Cánh tay hắn đặt trên hông Nghiêm Cái, Diệp Bình bắt đầu giúp Lưu Kiểu buộc áo.
Khoác áo rồi, cả người Nghiêm Cái cũng dần ấm lên, hơi ấm như tràn vào cả lục phủ ngũ tạng.
Cùng lúc đó, Lục Thú khẽ nghiêng đầu.
Hai người đều không ý thức được khoảng cách giữa họ đang rất gần, môi Lục Thú gần như sắp chạm vào cằm Nghiêm Cái.
Thậm chí Nghiêm Cái còn nghe rõ hô hấp của Lục Thú.
"Nghiêm Cái," đối phương gọi tên anh. Giọng rất nhỏ, như tiếng nỉ non.
Cảnh quay vẫn tiếp diễn, tay hắn đặt trên phần thắt lưng phía sau Nghiêm Cái.
Trong góc chết của máy quay, Lục Thú cười nhẹ như gió thoảng, thế nhưng từng câu từng chữ nói ra vô cùng rõ ràng:
"Tôi chưa bao giờ làm chuyện lưu manh, tôi là người đứng đắn."
Hết chương 13.
Nghiêm Cái:...
Trước mặt mọi người, giữa thanh thiên bạch nhật, cậu ta có thể làm gì tôi?
Hay là muốn làm gì tôi?
Đạo diễn Triệu nhận ra điểm bất thường, vội vàng sửa lời: "Tôi không phải nói đến Lục thiếu, ý tôi là..." Hắn dừng lại, sau đó có vẻ đã tìm được từ thay thế nên hỏi tiếp: "Hẳn cậu đã biết lưu manh trong đoàn phim chúng ta là ai?"
Anh nói đến thế rồi, tôi không biết mới là có vấn đề đấy.
Nghiêm Cái gật đầu: "Tôi thấy vẫn ổn."
Dù sao mấy ngày này, biểu hiện của Lục Thú quả thật không giống với lời đạo diễn Triệu nói như "trêu hoa ghẹo nguyệt", "động tay động chân", đại lưu manh "coi trời bằng vung không ai quản được".
Anh nói xong, đạo diễn Triệu như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm.
May quá, xem ra lương tâm Lục thiếu vẫn còn, chưa làm ra chuyện gì.
Đạo diễn Triệu rất hài lòng với Nghiêm Cái, vốn chỉ định hỏi mấy chuyện này, thấy yên tâm rồi cũng không giữ anh lại lâu, lấy cớ bận việc để Nghiêm Cái về nghỉ trước.
Nghiêm Cái vừa rời khỏi thì nhận được điện thoại của Đoạn Bắc.
Hắn đích thân tới Hoành Điếm tìm anh ký hợp đồng.
Chuyện này quả thật khiến Nghiêm Cái bất ngờ. Anh đưa địa chỉ rồi gọi trợ lý đi đón Đoạn Bắc.
Cùng lúc, cảnh đối kháng của Hà Hinh Nhiễm cuối cùng cũng thông qua. Ăn cơm trưa xong, ba người lại bắt đầu quay cảnh buổi chiều.
Ban ngày quay quá thuận lợi, về chiều khó tránh khỏi gặp vấn đề. Cảnh diễn của nữ phụ quay nhiều lần vẫn không đạt. Trong cảnh này, các diễn viên khác tuy chỉ là phông nền nhưng cũng không thể rời khỏi ống kính, chỉ có thể diễn cùng nữ phụ hết lần này đến lần khác.
Thật ra Nghiêm Cái không để ý nhiều, có điều vì quá mất thời gian nên những người khác dần cảm thấy khó chịu.
Lục Thú đứng bên cạnh uống Coca, vẻ mặt không tốt lắm.
Chỉ một tình tiết cỏn con mà tốn của họ những hai, ba mươi phút.
Đạo diễn Triệu quay đi quay lại nhiều lần vốn đã không vui, thế nhưng vô tình nhìn thấy vẻ mặt của Lục Thú, cảm thấy vị đại gia này sắp bung lụa, sợ xảy ra chuyện nên kêu nữ phụ qua một bên tự luyện tập, tránh một kiếp nạn.
"Anh thấy thế nào?"
Lục Thú quay đầu qua hỏi Nghiêm Cái, không để ý đến nữ phụ nữa.
Hà Hinh Nhiễm đang định lên tiếng thì thấy Lục Thú chủ động bắt chuyện với Nghiêm Cái, đành cười cười không nói gì, ra chỗ khác dặm lại lớp trang điểm.
Đạo diễn Triệu thấy cảnh này từ xa, lần đầu tiên hiểu được cảm giác gửi trọn niềm tin và hi vọng lên một người là như thế nào.
Hắn chỉ mong Nghiêm Cái cố gắng trụ vững, nếu không Lục Thú nóng lên lại muốn thay đoàn làm phim gì đó... khiến người ta thật khó sống.
Biết làm sao đây, kẻ hèn như đạo diễn Triệu, người có tiền chính là tổ tiên của hắn.
"Sao?" Nghiêm Cái hơi kinh ngạc, không nghĩ Lục Thú lại chủ động nói chuyện với mình vào lúc này.
Anh nhìn nữ phụ đang luyện tập với vẻ uất ức hiện hết lên trên mặt. Nghiêm Cái đánh giá đúng trọng tâm, thành thật nói: "Không hiểu nhân vật cũng không nắm được cảm xúc của nhân vật. Chỉ diễn kiểu xem hương xem hoa, có rất nhiều điểm cần cải thiện. Trạng thái hiện tại của cô ấy không thích hợp ở trong đoàn làm phim."
Lục Thú nghe vậy, vẻ cau có trên mặt lập tức biến mất, không nhịn được nở nụ cười: "Anh nói chuyện lúc nào cũng thắng thắn như vậy à?"
Nghiêm Cái lắc đầu. Nếu nói chuyện công khai, anh trước hết sẽ nói cô gái này rất nghiêm túc, rất cố gắng, rất hòa đồng với mọi người. Hoàn toàn không đề cập đến khía cạnh diễn xuất.
Thật ra dù là nói chuyện riêng anh cũng sẽ không nói như vậy. Chỉ là lúc đối mặt với Lục Thú, không hiểu vì sao anh lại có lòng tin khó hiểu, nói thẳng với hắn không hề che giấu.
Hai người đều là người thông minh, những lời này không cần thiết phải nói ra.
"Tôi cũng đoán vậy." Lục Thú uống nốt ngụm Coca, thoải mái vạch trần: "Tôi đoán, nếu lên hot search sẽ thành tin như này: Nghiêm Cái khen nữ diễn viên A cố gắng nỗ lực, thân thiện hòa đồng."
Nghiêm Cái bị hắn chọc cười nhưng ý cười vẫn rất nhạt, tự giác nói: "Tôi vẫn chưa có mặt mũi lớn vậy. Hot search cùng lắm sẽ là 'đoàn phim Vô Ý Thành Tiên vui vẻ chan hòa' thôi."
"Ái chà chà... "
Hà Hinh Nhiễm nhìn từ xa bất giác than nhẹ, sau đó liếc nhìn mình đang dặm phấn trong gương.
Trợ lý không nhịn được hỏi: "Chị Hà sao vậy?"
Dặm lớp trang điểm xong, Hà Hinh Nhiễm cười, khẽ hất cằm chỉ sang bên kia: "Em nhìn Lục thiếu của chúng ta xem, cười còn tươi hơn hoa."
Trợ lý nghe xong nhìn qua, chỉ thấy hai người đang sóng vai nói chuyện. Ý cười trên mặt người mặc đồ trắng rất nhạt, người còn lại đương nhiên là Lục thiếu "cười còn tươi hơn hoa".
Trợ lý thấy khó hiểu, quay đầu hỏi Hà Hinh Nhiễm: "Không phải lúc nào Lục thiếu cũng vậy sao?"
"Vớ vẩn." Hà Hinh Nhiễm nói thẳng: "Em đi theo chị bao lâu rồi, từng thấy Lục Thú làm chuyện dùng mặt nóng dán mông lạnh bao giờ chưa?"
Trợ lý sửng sốt, thầm nghĩ đương nhiên là chưa, nhưng Hà Hinh Nhiễm đã nhìn sang bên kia, nói: "Kia chẳng phải còn gì."
Quả thật là lần đầu tiên.
Hà Hinh Nhiễm cười lanh lảnh, rất có tư thế chờ xem trò vui: "Để xem, Lục thiếu của chúng ta lần này vất vả đây."
Cuộc nói chuyện giữa Nghiêm Cái và Lục Thú cuối cùng bị Đoạn Bắc cắt ngang.
Đoạn Bắc đi đường dài có hơi mệt mỏi, ăn mặc vẫn giống như lần trước, tùy ý thoải mái.
Hắn biết Lục Thú nhưng hiển nhiên không thân quen, lễ phép chào hỏi hắn xong liền kéo Nghiêm Cái qua nói chuyện.
"Nào, chúng ta đọc hợp đồng trước đã."
Hắn chuẩn bị đầy đủ, lập tức lấy bản hợp đồng trong cặp tài liệu đưa cho Nghiêm Cái.
Trợ lý tạm thời đứng bên cạnh nhìn đến ngẩn người.
Từng thấy công ty lôi kéo nghệ sĩ ký hợp đồng nhưng chưa thấy ai làm đến mức chạy đến hẳn đoàn làm phim hết...
Nghiêm Cái mới nhìn được hai trang thì sắp phải quay cảnh tiếp theo.
Đoạn Bắc cũng không thúc ép, chỉ nói sẽ tới khách sạn chờ anh. Hôm nay dù thế nào cũng phải giải quyết xong chuyện này.
Nhìn hắn rời đi, Nghiêm Cái cảm thấy thế giới này thật ảo diệu.
Hoàn toàn khác với tình cảnh Đoạn Bắc từ chối anh trong văn phòng hắn vào tháng trước.
Rất nhanh đã đến tối. Hôm nay trời đẹp, đạo diễn Triệu quyết định quay cảnh lần đầu gặp gỡ giữa Lưu Kiểu và Diệp Bình.
Bối cảnh chuẩn bị xong xuôi, lời thoại cũng đã nhớ kĩ.
Sau đó... Nghiêm Cái phải cởi áo.
Cuối xuân đầu hạ, tất nhiên anh không cảm thấy lạnh, cũng không phải chưa từng chụp ảnh ở trần trên tạp chí.
Vậy áp lực tâm lý khó hiểu này là sao?
Nghiêm Cái cởi áo xong thì cuốn khăn tắm lên người, vừa đi vừa suy nghĩ. Nhìn thấy Lục Thú ở bên ngoài thì đột nhiên hiểu ra.
Đạo diễn Triệu không rề rà mà lập tức cho quay.
Buổi tối trong khách trọ, bên ngoài đột nhiên xảy ra sự việc bất thường. Diệp Bình và Lăng Tư thấy lạ, vội chạy ra ngoài thì thấy dưới ánh trăng có một người... khỏa thân đang đứng. May là chỉ thấy bóng dáng mơ hồ, nửa người dưới đã bị cây cỏ um tùm che khuất.
Lăng Tư nhìn xong vội vàng quay người đi. Diệp Bình thì thấy khó hiểu, nhìn qua đúng lúc người kia khẽ quay đầu lại.
Nửa bên mặt Lưu Kiểu bị ánh trăng chiếu tỏ, vẻ mặt hắn nhàn nhạt, cách biệt tựa như trăng trên cao - người dưới đất vậy.
Trợ lý tạm thời vừa cầm khăn tắm vừa nhìn Nghiêm Cái.
Hình ảnh này vừa đẹp vừa chân thật. Quạt gió bên cạnh thổi bay những ngọn cỏ, nét đẹp lúc ẩn lúc hiện.
Lạnh thì chắc chắn là lạnh. Đang là buổi tối, lại thêm máy quạt gió. Lần quay này nếu chưa đạt thì không biết còn kéo dài đến lúc nào.
Nghiêm Cái còn đang nghĩ miên man thì máy quay đã lướt sang người kia.
Nghiêm Cái nhìn Lục Thú tiến về phía mình. Cảnh tượng giống hệt như trong sách, vạt cỏ rẽ ra trên đường hắn đi, gió thổi tóc hắn bay tán loạn. Máy quay chỉ quay sau lưng anh, còn hắn mới thật sự là người đạp gió rẽ sóng cộng thêm hiệu ứng trăm hoa đua nở mà đến.
Người này thật sự rất đẹp.
Lưu Kiểu nhìn hắn chằm chằm, dáng vẻ cảnh giác. Diệp Bình nhìn lại hắn, đột nhiên cười, hỏi: "Tiểu yêu quái à?"
Lưu Kiểu không hé răng, hai mắt vẫn trân trân nhìn hắn như trước.
Tất cả nghệ sĩ đều phải quản lý dáng người, Nghiêm Cái tất nhiên không phải ngoại lệ. Cánh tay, eo, bụng, kể cả những nơi khác của anh đều không thể bắt bẻ.
Theo kịch bản, Lục Thú cởi áo khoác ngoài ra. Để cho giống với nguyên tác, lúc hắn giơ áo lên, gió thổi vô cùng lớn.
Góc áo thổi bay chạm vào vai Nghiêm Cái làm anh thấy hơi ngứa. Chỉ vài giây sau, cả chiếc áo đã trùm lên người anh.
Diệp Bình rất tự nhiên đưa tay giúp Lục Kiểu mặc vào.
Nghiêm Cái bị gió thổi hồi lâu, cả người đã tê lạnh, thế nhưng lại đồng nhất với tính chất thân thể của Lưu Kiểu vốn hóa thân từ ánh trăng. Ngón tay ấm áp lướt qua cổ anh còn đọng lại hơi ấm, Nghiêm Cái theo bản năng cúi đầu nhìn.
Lục Thú nhìn thẳng vào mắt anh. Dù là trong đêm tối, ánh mắt hắn vẫn sáng ngời, lấp lánh như sao.
Cánh tay hắn đặt trên hông Nghiêm Cái, Diệp Bình bắt đầu giúp Lưu Kiểu buộc áo.
Khoác áo rồi, cả người Nghiêm Cái cũng dần ấm lên, hơi ấm như tràn vào cả lục phủ ngũ tạng.
Cùng lúc đó, Lục Thú khẽ nghiêng đầu.
Hai người đều không ý thức được khoảng cách giữa họ đang rất gần, môi Lục Thú gần như sắp chạm vào cằm Nghiêm Cái.
Thậm chí Nghiêm Cái còn nghe rõ hô hấp của Lục Thú.
"Nghiêm Cái," đối phương gọi tên anh. Giọng rất nhỏ, như tiếng nỉ non.
Cảnh quay vẫn tiếp diễn, tay hắn đặt trên phần thắt lưng phía sau Nghiêm Cái.
Trong góc chết của máy quay, Lục Thú cười nhẹ như gió thoảng, thế nhưng từng câu từng chữ nói ra vô cùng rõ ràng:
"Tôi chưa bao giờ làm chuyện lưu manh, tôi là người đứng đắn."
Hết chương 13.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất