Đã Hết Thời Gian Phỏng Vấn, Không Yêu Đương
Chương 20: Người chơi rich kid
Lục Thú nhất thời ngơ ngẩn.
Hắn từng tưởng tượng ra N viễn cảnh nắm tay Nghiêm Cái, lại chưa từng nghĩ người ta sẽ trực tiếp nắm tay hắn.
Cả người liền ngơ ra.
Chứng kiến trọn vẹn một màn này còn có nhân viên công tác, đạo diễn Triệu, phó đạo diễn và cả Hà Hinh Nhiễm và nữ phụ đang đợi đến lượt quay.
Họa có kẻ mù mới không nhìn ra. Nghiêm Cái dùng ánh mắt nghi ngờ liếc những người xung quanh, ai dè tất cả đều nhanh chóng cúi đầu, giả đò như không thấy.
Nói thừa, đạo diễn Triệu rất thức thời nha. Không cản được nhân duyên của người ta thì thôi, giờ còn muốn chọc ngoáy lúc người ta yêu đương? Hắn còn cả tương lai tươi đẹp phía trước đấy.
Thế nên Nghiêm Cái càng thấy khó hiểu, tay vẫn để ở vị trí cũ. Anh cúi đầu nhìn Lục Thú.
Không nhìn thì thôi, liếc mắt một cái, Nghiêm Cái lại bắt đầu hoài nghi nhân sinh.
Anh bị ảo giác phải không?
Sao anh thấy vẻ mặt đối phương vừa hơi ranh mãnh, vừa có chút... thẹn thùng?
Không, nhất định là ảo giác, nhất định.
Thấy Lục Thú mãi không nói gì, Nghiêm Cái không tính hỏi lại, chuẩn bị thả tay ra.
Lại nghe thấy hắn cười khẽ, như cơn gió mát ngày hạ lướt qua ống tay áo.
"Thật ra nắm thêm một lúc nữa cũng được."
Hắn vừa nói xong, Nghiêm Cái chỉ muốn buông tay ngay lập tức.
Đối phương lại được đà lấn tới.
Lục Thú cười đến lộ cả lúm đồng tiền, vẻ mặt bất cần nhưng lại cố nặn giọng nghe đến là chân thành: "Dù sao đây cũng là lần đầu tiên tôi nắm tay với người khác, có hơi căng thẳng."
Xoạch một tiếng, Nghiêm Cái trực tiếp thả tay.
Một cảnh quay đi quay lại N lần cuối cùng cũng thuận lợi thông qua.
Buổi chiều còn một vài cảnh, quay xong chị Lâm tới đoàn phim thăm ban, tiện thể mang đến vài tập tài liệu.
Nghiêm Cái vừa trở về từ phim trường, không nghỉ ngơi mà trực tiếp ngồi xuống đối diện chị Lâm.
"Quay phim thuận lợi chứ?" Chị Lâm vẫn hỏi han vài chuyện thường ngày trước.
Nghiêm Cái trả lời từng câu xong, cô mới đề cập đến chuyện chính.
"Đây." Chị Lâm khẽ hất cằm nói: "Tôi vừa tìm cho cậu hai đại ngôn, cậu tự chọn lấy một cái."
Nghiêm Cái không quên nói cảm ơn, sau đó mới bắt đầu cầm lên đọc.
"Tầm ảnh hưởng của hai sản phẩm xêm xêm nhau, đều là sản phẩm bình dân. Trước mắt có thể để công chúng dần quen mặt cậu đã, tăng độ nhận diện..." Chị Lâm vừa nói vừa chờ anh đưa ra lựa chọn.
Nhìn tên sản phẩm thứ nhất, Nghiêm Cái im lặng một lúc.
Nhìn tên sản phẩm thứ hai, Nghiêm Cái im lặng hồi lâu.
Một: Mỳ tôm Lưu Hương phát tài.
Hai: Nước rửa bát đàn ông Siêu Năng.
Được rồi... Thật ra anh cũng biết hiện tại bản thân không thể nhận được quảng cáo xịn sò gì, nhưng tên hai sản phẩm này có cần một lời khó diễn tả như vậy không?
Chị Lâm ngồi đối diện nhìn dáng vẻ của anh, không nhịn nổi cười: "Chọn được chưa?"
Không phải cô không tranh thủ tìm tài nguyên tốt cho anh. Hiện tại Nghiêm Cái tuy đang đóng phim nhưng vẫn cần lộ diện trước công chúng, tích góp ít nhân khí, xây dựng nền tảng vững chắc rồi sau mới có thể nhận được tài nguyên tốt hơn.
Chuyện nhận quảng cáo làm bệ đỡ này cũng chỉ cần một lần, nếu không về sau sẽ khó nâng cao cấp bậc.
"Nước rửa bát đi."
"Tôi còn tưởng cậu sẽ chọn mì tôm." Chị Lâm cầm tập tài liệu nói: "Được, ngày mai tôi sẽ cho người đi lấy hợp đồng."
"Mẹ tôi không cho tôi ăn mì ăn liền."
Hồi lâu sau, chị Lâm mới nghe được câu trả lời của Nghiêm Cái cho câu hỏi trước đó. Giọng nói vô cùng bình thản, không có chút dao động nào, chỉ như đang kể lại một chuyện hết sức bình thường.
Công ty quản lý đều nắm được tình huống cơ bản của nghệ sĩ. Chị Lâm không thể nói gì, chỉ có thể im lặng. Nghiêm Cái lại tự giác thay đổi đề tài, nói sang chuyện khác.
Lúc nhắc đến Điền Túc, chị Lâm nhân cơ hội hỏi: "Cậu ấy nói mình rất rảnh, cậu không dùng đến trợ lý à?"
"Vẫn tốt." Nghiêm Cái trả lời kiểu sao cũng được.
Thật ra thì phần lớn nam diễn viên đều khá dễ tính, không bèo nhèo đến mức muốn trợ lý đi theo hỗ trợ 24/24. Có điều mấy tin đồn về người mắc bệnh ngôi sao hầu hết cũng không phải giả, dù vậy cũng chỉ là thiểu số.
"Thằng nhóc này nhàn cư vi bất thiện đấy." Chị Lâm nghe Nghiêm Cái nói xong lại không cười, dáng vẻ hơi sốt ruột.
Cô bất đắc dĩ day trán, nói với Nghiêm Cái: "Cậu giao cho cậu ta nhiều việc một chút, chuyện có thể tự làm cũng đừng làm, đừng để cậu ta ăn không ngồi rồi."
Nghe giọng nói có vẻ căng thẳng của chị Lâm, Nghiêm Cái hỏi: "Từng xảy ra chuyện gì à?"
"Hầy." Lâm tỷ thở dài một hơi, lắc đầu: "Tóm lại là cậu hãy giao nhiều việc cho cậu ta vào, về sau rảnh khắc biết."
"Được."
Tuy rằng không tính thêm việc cho Điền Túc, Nghiêm Cái vẫn gật đầu.
Hôm nay chị Lâm rảnh rỗi, Nghiêm Cái cũng không có cảnh diễn đêm nên gọi thêm Điền Túc, bàn việc quản lý tài khoản phát ngôn đối ngoại của Nghiêm Cái.
"Trước đó tôi đã nói phương diện này cậu được tự do tuyệt đối." Chị Lâm cầm điện thoại lướt Weibo của anh, không thèm ngẩng đầu: "Nhưng công ty chắc chắn vẫn sẽ liên hệ với các đại fan của cậu, trong số đại fan cũng sẽ có người của công ty. Cậu cũng cần tương tác với bọn họ. Có người giúp cậu quản lý vòng fan âu cũng là chuyện tốt."
Nghiêm Cái đồng ý, anh đương nhiên hiểu được đạo lý này. Nghệ sĩ tuy rằng muốn quản lý quan hệ với fan nhưng chắc chắn cũng phải gây dựng tình cảm thật sự.
Họ không có nghĩa vụ phải tốt với anh, thế nên bản thân anh cũng phải biết ơn sự ủng hộ của họ.
"Trước đó tôi có để người tìm hiểu Weibo của cậu, thấy có một vài fan rất có sức ảnh hưởng. Cậu có muốn xem qua không?"
Nghiêm Cái cầm lấy điện thoại của chị Lâm.
Trên màn hình là danh sách các tài khoản Weibo, phần lớn ID đều có chữ "Cái". Nghiêm Cái nhìn thấy hai ID có chút quen mắt.
Anh nghĩ rồi mở Weibo của mình ra xem danh sách follow rồi mới dám xác nhận.
Chính là hai fan anh follow trước kia, một người là "Cái Cái Điện Hạ Số 1 Thế Giới", một người là "Cơm Đĩa Thịt Nạc".
Nghiêm Cái bấm điện thoại, tay vô thức ấn vào trang chủ của một người trong đó. Vì gần đây anh quay "Vô Ý Thành Tiên" nên Weibo của cô gái "Cái Cái Điện Hạ" này toàn bộ là bài đăng liên quan đến "Vô Ý Thành Tiên" và bài đăng điểm danh trên siêu thoại.
Sau đó, anh lại click vào trang chủ Weibo của tài khoản "Cơm Đĩa Thịt Nạc".
Tự giới thiệu của cô gái này là...
Nghiêm Cái nằm dưới ta gào khóc nói yêu ta.
Ảnh đại diện là hệ thống mặc định, ảnh nền cũng vậy. Weibo chỉ có mấy bài kiểu như "Mị vote cho Nghiêm Cái", tăng điểm cho siêu thoại, có cả "Các người đua top Mị cũng đua top, Cái Cái bao giờ mới xuất hiện đây".
Còn có bài được ghim, đầu tiên là nhật ký chuyển khoản ngân hàng lên tới mấy vạn, thứ hai là lịch sử trò chuyện hỏi báo giá đơn vị quảng cáo, thứ ba là ảnh Nghiêm Cái được treo trên một tòa cao ốc nổi tiếng và trạm tàu điện ngầm.
Nội dung: Một tấm lòng nhỏ, yêu Cái Cái.
Tóm lại là y như lời đánh giá mà Nghiêm Cái vô tình đọc được khi trước. Đây chính là kẻ có tiền theo đuổi thần tượng, một lời không hợp lập tức vung tiền đè chết người.
Hết chương 19.
Hắn từng tưởng tượng ra N viễn cảnh nắm tay Nghiêm Cái, lại chưa từng nghĩ người ta sẽ trực tiếp nắm tay hắn.
Cả người liền ngơ ra.
Chứng kiến trọn vẹn một màn này còn có nhân viên công tác, đạo diễn Triệu, phó đạo diễn và cả Hà Hinh Nhiễm và nữ phụ đang đợi đến lượt quay.
Họa có kẻ mù mới không nhìn ra. Nghiêm Cái dùng ánh mắt nghi ngờ liếc những người xung quanh, ai dè tất cả đều nhanh chóng cúi đầu, giả đò như không thấy.
Nói thừa, đạo diễn Triệu rất thức thời nha. Không cản được nhân duyên của người ta thì thôi, giờ còn muốn chọc ngoáy lúc người ta yêu đương? Hắn còn cả tương lai tươi đẹp phía trước đấy.
Thế nên Nghiêm Cái càng thấy khó hiểu, tay vẫn để ở vị trí cũ. Anh cúi đầu nhìn Lục Thú.
Không nhìn thì thôi, liếc mắt một cái, Nghiêm Cái lại bắt đầu hoài nghi nhân sinh.
Anh bị ảo giác phải không?
Sao anh thấy vẻ mặt đối phương vừa hơi ranh mãnh, vừa có chút... thẹn thùng?
Không, nhất định là ảo giác, nhất định.
Thấy Lục Thú mãi không nói gì, Nghiêm Cái không tính hỏi lại, chuẩn bị thả tay ra.
Lại nghe thấy hắn cười khẽ, như cơn gió mát ngày hạ lướt qua ống tay áo.
"Thật ra nắm thêm một lúc nữa cũng được."
Hắn vừa nói xong, Nghiêm Cái chỉ muốn buông tay ngay lập tức.
Đối phương lại được đà lấn tới.
Lục Thú cười đến lộ cả lúm đồng tiền, vẻ mặt bất cần nhưng lại cố nặn giọng nghe đến là chân thành: "Dù sao đây cũng là lần đầu tiên tôi nắm tay với người khác, có hơi căng thẳng."
Xoạch một tiếng, Nghiêm Cái trực tiếp thả tay.
Một cảnh quay đi quay lại N lần cuối cùng cũng thuận lợi thông qua.
Buổi chiều còn một vài cảnh, quay xong chị Lâm tới đoàn phim thăm ban, tiện thể mang đến vài tập tài liệu.
Nghiêm Cái vừa trở về từ phim trường, không nghỉ ngơi mà trực tiếp ngồi xuống đối diện chị Lâm.
"Quay phim thuận lợi chứ?" Chị Lâm vẫn hỏi han vài chuyện thường ngày trước.
Nghiêm Cái trả lời từng câu xong, cô mới đề cập đến chuyện chính.
"Đây." Chị Lâm khẽ hất cằm nói: "Tôi vừa tìm cho cậu hai đại ngôn, cậu tự chọn lấy một cái."
Nghiêm Cái không quên nói cảm ơn, sau đó mới bắt đầu cầm lên đọc.
"Tầm ảnh hưởng của hai sản phẩm xêm xêm nhau, đều là sản phẩm bình dân. Trước mắt có thể để công chúng dần quen mặt cậu đã, tăng độ nhận diện..." Chị Lâm vừa nói vừa chờ anh đưa ra lựa chọn.
Nhìn tên sản phẩm thứ nhất, Nghiêm Cái im lặng một lúc.
Nhìn tên sản phẩm thứ hai, Nghiêm Cái im lặng hồi lâu.
Một: Mỳ tôm Lưu Hương phát tài.
Hai: Nước rửa bát đàn ông Siêu Năng.
Được rồi... Thật ra anh cũng biết hiện tại bản thân không thể nhận được quảng cáo xịn sò gì, nhưng tên hai sản phẩm này có cần một lời khó diễn tả như vậy không?
Chị Lâm ngồi đối diện nhìn dáng vẻ của anh, không nhịn nổi cười: "Chọn được chưa?"
Không phải cô không tranh thủ tìm tài nguyên tốt cho anh. Hiện tại Nghiêm Cái tuy đang đóng phim nhưng vẫn cần lộ diện trước công chúng, tích góp ít nhân khí, xây dựng nền tảng vững chắc rồi sau mới có thể nhận được tài nguyên tốt hơn.
Chuyện nhận quảng cáo làm bệ đỡ này cũng chỉ cần một lần, nếu không về sau sẽ khó nâng cao cấp bậc.
"Nước rửa bát đi."
"Tôi còn tưởng cậu sẽ chọn mì tôm." Chị Lâm cầm tập tài liệu nói: "Được, ngày mai tôi sẽ cho người đi lấy hợp đồng."
"Mẹ tôi không cho tôi ăn mì ăn liền."
Hồi lâu sau, chị Lâm mới nghe được câu trả lời của Nghiêm Cái cho câu hỏi trước đó. Giọng nói vô cùng bình thản, không có chút dao động nào, chỉ như đang kể lại một chuyện hết sức bình thường.
Công ty quản lý đều nắm được tình huống cơ bản của nghệ sĩ. Chị Lâm không thể nói gì, chỉ có thể im lặng. Nghiêm Cái lại tự giác thay đổi đề tài, nói sang chuyện khác.
Lúc nhắc đến Điền Túc, chị Lâm nhân cơ hội hỏi: "Cậu ấy nói mình rất rảnh, cậu không dùng đến trợ lý à?"
"Vẫn tốt." Nghiêm Cái trả lời kiểu sao cũng được.
Thật ra thì phần lớn nam diễn viên đều khá dễ tính, không bèo nhèo đến mức muốn trợ lý đi theo hỗ trợ 24/24. Có điều mấy tin đồn về người mắc bệnh ngôi sao hầu hết cũng không phải giả, dù vậy cũng chỉ là thiểu số.
"Thằng nhóc này nhàn cư vi bất thiện đấy." Chị Lâm nghe Nghiêm Cái nói xong lại không cười, dáng vẻ hơi sốt ruột.
Cô bất đắc dĩ day trán, nói với Nghiêm Cái: "Cậu giao cho cậu ta nhiều việc một chút, chuyện có thể tự làm cũng đừng làm, đừng để cậu ta ăn không ngồi rồi."
Nghe giọng nói có vẻ căng thẳng của chị Lâm, Nghiêm Cái hỏi: "Từng xảy ra chuyện gì à?"
"Hầy." Lâm tỷ thở dài một hơi, lắc đầu: "Tóm lại là cậu hãy giao nhiều việc cho cậu ta vào, về sau rảnh khắc biết."
"Được."
Tuy rằng không tính thêm việc cho Điền Túc, Nghiêm Cái vẫn gật đầu.
Hôm nay chị Lâm rảnh rỗi, Nghiêm Cái cũng không có cảnh diễn đêm nên gọi thêm Điền Túc, bàn việc quản lý tài khoản phát ngôn đối ngoại của Nghiêm Cái.
"Trước đó tôi đã nói phương diện này cậu được tự do tuyệt đối." Chị Lâm cầm điện thoại lướt Weibo của anh, không thèm ngẩng đầu: "Nhưng công ty chắc chắn vẫn sẽ liên hệ với các đại fan của cậu, trong số đại fan cũng sẽ có người của công ty. Cậu cũng cần tương tác với bọn họ. Có người giúp cậu quản lý vòng fan âu cũng là chuyện tốt."
Nghiêm Cái đồng ý, anh đương nhiên hiểu được đạo lý này. Nghệ sĩ tuy rằng muốn quản lý quan hệ với fan nhưng chắc chắn cũng phải gây dựng tình cảm thật sự.
Họ không có nghĩa vụ phải tốt với anh, thế nên bản thân anh cũng phải biết ơn sự ủng hộ của họ.
"Trước đó tôi có để người tìm hiểu Weibo của cậu, thấy có một vài fan rất có sức ảnh hưởng. Cậu có muốn xem qua không?"
Nghiêm Cái cầm lấy điện thoại của chị Lâm.
Trên màn hình là danh sách các tài khoản Weibo, phần lớn ID đều có chữ "Cái". Nghiêm Cái nhìn thấy hai ID có chút quen mắt.
Anh nghĩ rồi mở Weibo của mình ra xem danh sách follow rồi mới dám xác nhận.
Chính là hai fan anh follow trước kia, một người là "Cái Cái Điện Hạ Số 1 Thế Giới", một người là "Cơm Đĩa Thịt Nạc".
Nghiêm Cái bấm điện thoại, tay vô thức ấn vào trang chủ của một người trong đó. Vì gần đây anh quay "Vô Ý Thành Tiên" nên Weibo của cô gái "Cái Cái Điện Hạ" này toàn bộ là bài đăng liên quan đến "Vô Ý Thành Tiên" và bài đăng điểm danh trên siêu thoại.
Sau đó, anh lại click vào trang chủ Weibo của tài khoản "Cơm Đĩa Thịt Nạc".
Tự giới thiệu của cô gái này là...
Nghiêm Cái nằm dưới ta gào khóc nói yêu ta.
Ảnh đại diện là hệ thống mặc định, ảnh nền cũng vậy. Weibo chỉ có mấy bài kiểu như "Mị vote cho Nghiêm Cái", tăng điểm cho siêu thoại, có cả "Các người đua top Mị cũng đua top, Cái Cái bao giờ mới xuất hiện đây".
Còn có bài được ghim, đầu tiên là nhật ký chuyển khoản ngân hàng lên tới mấy vạn, thứ hai là lịch sử trò chuyện hỏi báo giá đơn vị quảng cáo, thứ ba là ảnh Nghiêm Cái được treo trên một tòa cao ốc nổi tiếng và trạm tàu điện ngầm.
Nội dung: Một tấm lòng nhỏ, yêu Cái Cái.
Tóm lại là y như lời đánh giá mà Nghiêm Cái vô tình đọc được khi trước. Đây chính là kẻ có tiền theo đuổi thần tượng, một lời không hợp lập tức vung tiền đè chết người.
Hết chương 19.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất