Đã Hết Thời Gian Phỏng Vấn, Không Yêu Đương
Chương 48: Say rồi nào biết trời hay nước
Hai người đều chưa ăn gì, nói không đói bụng đương nhiên là giả. Dù sao từng ngồi cùng bàn ăn cơm với Lục Thú lâu như vậy, Nghiêm Cái cũng biết thói quen ăn uống của hắn, bình thường chỉ một lon Coca cũng có thể uống no.
Một bữa ăn khuya kéo dài đến tận 9 giờ. Lục Thú như sợ bị người ta đuổi đi, tắm xong lập tức phi lên giường, chăm chú nhìn Nghiêm Cái.
Nghiêm Cái liếc hắn một cái, không thèm để ý, quay người cầm giấy bút ngồi vào bàn.
Mấy ngày nay anh rất bận, thi thoảng rảnh rỗi mới luyện chữ. Cũng may Nghiêm Cái luyện từ nhỏ đã có căn có cốt, chưa kể dù bận mấy vẫn kiên trì nên không tính là mai một.
Anh viết một lúc thì Lục Thú đột nhiên lại gần.
Hắn đứng phía sau Nghiêm Cái nhìn không dứt mắt từ đầu đến cuối, đến khi Nghiêm Cái viết xong, nhấc tay để lộ cả trang giấy mới không nhịn được khen một câu: "Đẹp."
Hắn nói xong lại cười, tự giễu: "Anh cũng biết mà, tôi là phàm tu tục tử, từ đầu đến chân toàn mùi tiền, không tìm được từ nào khác để khen anh, nhưng tôi thật sự rất thích. Chỉ như vậy, anh trai tốt thấy có được không?"
"Viết vài chữ mà thôi, không có gì đáng khen." Nghiêm Cái không trả lời câu hỏi của hắn, đem chủ đề quay lại trên người mình.
"Chữ viết thật sự rất đẹp, sao lại không thể khen?" Lục Thú nói tiếp: "Hơn nữa tôi rất thích khen anh."
"Khen tôi không có ích lợi gì." Nghiêm Cái đáp.
"Khen anh làm tôi vui vẻ, tôi thích."
Nghiêm Cái nhất thời không thể phản bác, có điều vài giây sau, anh nghe Lục Thú nói với vẻ vô cùng đắn đo, thăm dò: "Chỉ là —"
Ngập ngà ngập ngừng, vẻ e dè rất giống trẻ nhỏ muốn ăn kẹo nhưng lại không dám nói. Nghiêm Cái là người tốt, chỉ có thể hỏi giúp hắn: "Chỉ là sao?"
"Chờ lúc nào anh có tâm trạng tốt, có thể viết giúp tôi vài chữ được không?" Hắn loay hoay một lúc, cuối cùng cũng nói ra.
"Viết chữ gì?" Nghiêm Cái hỏi.
"Tình sâu khắc mãi." Lục Thú nhắc lại: "Chính là bốn chữ fan anh với tôi hay dùng để nói hai chúng ta ấy, tình sâu khắc mãi."
Nghiêm Cái nghe xong sững lại vài giây, sau đó đồng ý, nói về nhà sẽ viết. Một lúc sau, anh cầm quần áo đi vào phòng tắm.
Lục Thú tâm trạng vui vẻ, lại nhắn tin cho chị Hoa.
Người chơi Nhân Dân Tệ: Chúng tôi sắp cùng nằm trên một chiếc giường nè.
Một lúc sau, bên kia nhắn lại.
Hoa: Thú Thú à, thật ra người đại diện rất bận. Một số chuyện tôi thật sự không muốn biết, giữa chúng ta có phải nên có chút không gian riêng tư không?
Lục Thú đã thu được hiệu quả như mong muốn, nằm lên giường, ném điện thoại qua một bên.
Không ngờ lát sau lại có âm thanh thông báo từ Wechat.
Lục Thú chậm chạp đưa tay với điện thoại.
Hoa: Thú Thú à, chuyện kia... Nếu tính dùng vũ lực hái hoa thật... Nhớ mang đồ.
Lục Thú thản nhiên nhắn lại: Tôi biết dùng đồ bảo hộ mà.
Hoa:... Không gian riêng tư vừa nói đâu?
Lục Thú lại ném điện thoại qua một bên. Hiện tại hắn quá thỏa mãn, còn chẳng muốn nhúc nhích.
Nghiêm Cái rất nhanh đã tắm xong. Anh thay một bộ đồ ngủ màu đen, ngồi trên sô pha.
Có lẽ là im lặng quá lâu làm người nghẹn, lúc sau Lục Thú mở miệng hỏi: "Đã bao lâu rồi anh không lên WeChat?"
"Xóa rồi." Nghiêm Cái còn chẳng thèm nâng mí mắt nhìn hắn, "Không thích dùng."
Nhận được câu trả lời không mang tí tẹo cảm xúc nào của đối phương, hồi lâu sau, Lục Thú mới hỏi lại: "Không dùng nữa à?"
"Sắp tới sẽ không dùng." Nghiêm Cái vừa nói vừa tìm ứng dụng Wechat trên điện thoại, click download.
Cài đặt, đăng nhập tài khoản xong, anh đặt điện thoại lên bàn, tắt đèn.
Tắt đèn rồi, trong phòng chỉ còn lại ánh đèn bàn màu vàng ấm áp. Lục Thú nằm bò ra đó, không làm gì hết, chỉ nhìn chằm chằm Nghiêm Cái đang tiến đến. Nghiêm Cái ngược lại đã thấy quen, ngồi xuống đầu giường bên kia, nhẹ giọng nói: "Ngủ đi."
Giường rất lớn, hai người lăn vòng cùng một lúc cũng không thành vấn đề.
Nghiêm Cái nằm lên giường, nhắm mắt như thể ngủ ngay lập tức. Lục Thú nằm bên cạnh trằn trọc, tiến không được mà lùi cũng không xong, kiểu gì cũng thấy bứt rứt.
Ước chừng mười phút sau, Lục Thú cuối cùng cũng nghe thấy tiếng thở đều đều của người bên cạnh.
Lúc này hắn mới dám xoay người nhìn Nghiêm Cái.
Trong đầu không nghĩ gì hết, lại vô thức cảm thán người này thật đẹp.
Lục Thú không nhịn được nhích gần hơn một chút, nghĩ một lát mới nhận ra anh ngủ rồi còn đâu, thế rồi không kiêng dè lại gần hơn nhiều chút, cuối cùng nằm ngay sát Nghiêm Cái.
Có điều thật sự nằm bên cạnh anh rồi, hắn lại càng cẩn thận từng li từng tí.
Lục Thú dùng tay chống đầu ngắm Nghiêm Cái. Sau lại nghĩ, mình quả thật quá tham lam.
Chỉ ngắm thôi căn bản không đủ.
Nói thật, hắn luôn cho rằng bản thân mình mới là người đẹp trai nhất. Không biết từ khi nào, suy nghĩ này đã âm thầm trở thành Nghiêm Cái.
Lục Thú không ngủ, vốn định đưa tay chạm vào người ta một xíu, dù gì người cũng đã ngủ rồi, thế nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn lấn cấn không dám làm, do dự một lúc cuối cùng lại rút tay về.
Thích một người thật là một chuyện thần kỳ.
Lúc nhớ anh, hận không thể lúc nào cũng dính lấy anh. Rõ ràng chỉ đơn phương tình nguyện nhưng vẫn vọng tưởng có thể được đáp lại.
Lúc đến gần rồi lại cực kỳ cẩn thận, dù trong đầu đã nghĩ đến hàng ngàn, hàng vạn điều muốn làm nhưng lại chẳng dám thử dù chỉ là một việc.
Lúc đơn phương tình nguyện thì vọng tưởng có thể được đáp lại, lúc được đáp lại thì liên tục lo sợ, bất an.
Lục Thú cảm thấy mình thật sự có bệnh.
Chỉ mình Nghiêm Cái mới có thể giúp hắn duy trì sự sống.
Hắn nhìn người trước mặt không chớp mắt, còn chẳng dám nhúc nhích.
Nhưng kể cả vậy... lông mi anh vẫn khẽ rung lên.
Lục Thú sợ hết hồn, tính lăn về phía sau, lại thấy anh như sắp tỉnh thật, không còn cách nào khác, chỉ có thể chui vào chăn che kín mặt.
Bên cạnh rất nhanh đã phát ra tiếng động. Lục Thú đã cải trang xong xuôi, giả vờ trấn định. Trên thực tế, dù trốn trong chăn nhưng hắn cũng chẳng dám chớp mắt.
Nghiêm Cái nhìn người bên cạnh lấy chăn che kín mít, bỗng thấy buồn cười.
Đáy mắt Nghiêm Cái đã thanh tỉnh. Anh học theo Lục Thú trước đó, im lặng nhìn chằm chằm vào bọc "chăn" này.
Hắn tự che mình từ đầu đến chân, lại không phát ra tiếng động nào, không biết có thấy khó thở không.
Chỉ vài giây sau, Nghiêm Cái vươn tay.
Anh nằm nghiêng trên giường, một tay chống thái dương, một tay cầm một góc chăn, từ từ nhẹ nhàng lật chăn ra.
Lục Thú không nhắm mắt, lập tức nhìn thẳng vào Nghiêm Cái.
Anh dùng hai ngón tay kẹp góc chăn kéo xuống một chút nữa, cuối cùng để lộ cả gương mặt Lục Thú.
Ngón tay Nghiêm Cái thon dài, lại thêm ánh đèn vàng mờ ảo trong phòng, nhìn lại càng gợi cảm.
Ánh mắt Lục Thú chuyển sang hai ngón tay anh.
Hắn không dám nhìn người, chỉ dám nhìn tay người ta. Người kia khi nãy còn để lộ vẻ mặt lười biếng, không chút để ý.
Chỉ là bàn tay này cũng đẹp quá đi.
Khớp xương rõ ràng, thanh mảnh, vừa dài vừa thon.
Ghì vào ga giường nhất định còn đẹp hơn.
"Vẫn chưa ngủ à?"
Giọng nói người bên cạnh cắt ngang suy nghĩ không dành cho bé ngoan của hắn.
Lục Thú quay mặt nhìn anh. Không biết từ khi nào, hai người đã cách nhau rất gần, tựa như chỉ cần khẽ cử động là chóp mũi sẽ chạm vào nhau.
Mắt hắn sáng như sao, trong chốc lát chỉ biết ngẩng đầu nhìn Nghiêm Cái. Hơi thở cũng trở nên dồn dập, thế nhưng giọng điệu lại tùy ý: "Anh nằm bên cạnh, tôi ngủ thế nào được?"
Nghiêm Cái cuối cùng cũng buông tay. Ngón tay anh chuyển từ góc chăn xuống ngực Lục Thú.
Anh cảm thấy bản thân lại thua rồi, chỉ là không biết mình rốt cuộc thua ở đâu.
"Ngồi dậy đi."
Nhìn nhau một lúc, Nghiêm Cái lên tiếng.
Lục Thú không biết anh có ý gì nhưng thật sự làm theo. Chỉ là hắn còn chưa kịp ngồi hẳn dậy đã bị một bàn tay kéo xuống.
Nghiêm Cái hành động rất nhanh, không đến mấy giây đã đè tay lên cổ Lục Thú, hoàn toàn nhét người kia vào trong ngực.
Anh thậm chí còn không dám nhìn Lục Thú, chỉ có thể đặt cằm mình lên đầu hắn, nhìn vào khoảng tối.
"Giờ ngủ được chưa?"
Trong đêm tối, Nghiêm Cái nhắm mắt hỏi.
Lục Thú sửng sốt một lúc lâu mới có một xíu cảm giác chân thật, sau đó từ từ đưa tay chạm vào vai anh, bấu thật chặt, không muốn buông ra.
Hắn thấy mình như đang ở trong mơ, như hoa trong gương, trăng dưới nước, tim đập nhanh không thể tả, lại cảm thấy, chỉ cần thời khắc này là đủ rồi.
"Được rồi, thật đấy."
Hắn kề mặt vào cổ Nghiêm Cái, gần như dán lên người anh, muốn để mình hòa vào làm một với cơ thể anh.
Hai người nằm trên giường ôm nhau thật chặt, cả đêm không hề buông tay. Nghiêm Cái ôm hắn, chỉ là đặt hắn ở trước ngực, không có gì khó khăn. Trái lại, Lục Thú dùng tay ôm chặt vai anh, dù thế nào cũng không chịu thả ra.
Suốt đêm Nghiêm Cái lục tục tỉnh lại rất nhiều lần. Anh biết rõ tay cả hai người đều đã tê rần, vậy mà vẫn một mực giữ nguyên ở vị trí cũ.
Mỗi lần anh tỉnh lại đều thấy người trong ngực đầu tóc bù xù, hai mắt mở to chăm chú nhìn mình. Nghiêm Cái cũng không ngờ, cặp mắt trước giờ luôn lấp lánh ánh sáng, lúc ở trong ngực anh lại mờ mịt như sương mù trên mặt nước.
"Không phải nói là ngủ được à?" Nghiêm Cái hỏi.
Giọng anh không mang vẻ bất đắc dĩ, cũng không phải thiếu kiên nhẫn, chỉ đơn giản hỏi vậy, dù thế cũng khiến Lục Thú không thể đọc ra chút dịu dàng hay ngọt ngào nào.
Mắt anh lấp láy, làm người ta không nhịn được chỉ muốn tiến đến hôn một cái.
Không biết Lục Thú học được công pháp trầm mặc của Nghiêm Cái từ khi nào. Hắn không trả lời, chỉ như đang làm nũng, cọ cọ lên cổ anh.
Nghiêm Cái thấy ngưa ngứa, cố kìm lại kích động muốn đè lên cổ Lục Thú. Anh chợt nhớ, mới vài tháng trước, bản thân còn vô cùng bài xích chủ nhân của đôi mắt đang bị mình ôm trong ngực này.
Mà hiện tại, Nghiêm Cái thấy mình như điên rồi. Anh cảm thấy toàn bộ thế giới đều lạnh lẽo, chỉ có anh và Lục Thú là có hơi ấm, thật sự ấm.
Trong lòng như có một ngọn lửa nhỏ được đốt lên.
Tuý hậu bất tri thiên tại thuỷ, mãn thuyền thanh mộng áp tinh hà.*
Say rồi nào biết trời hay nước, đầy thuyền mộng đẹp lướt Ngân Hà.
Nếu có thể say mãi không tỉnh cũng tốt.
Nhưng nếu say thật, sao biết bản thân đang ngủ giữa ngân hà?
Nghiêm Cái bất giác đưa tay lên mặt người trong ngực, ép hắn khép mắt lại.
Hết chương 46.
* Trích bài thơ "Đề Long Dương huyện Thanh Thảo hồ" (題龍陽縣青草湖) của Đường Ôn Như (唐溫如)
Gốc:
西风吹老洞庭波,一夜湘君白发多。
醉后不知天在水,满船清梦压星河。
Hán Việt:
Tây phong xuy lão Động Đình ba, nhất dạ Tương quân bạch phát đa.
Tuý hậu bất tri thiên tại thuỷ, mãn thuyền thanh mộng áp tinh hà.
Dịch nghĩa:
Gió tây thổi tới, sóng trên hồ Động Đình như già đi,
Một đêm sầu muộn, thần nữ sông Tương đã thêm nhiều tóc bạc.
Sau khi say khướt, ta đâu có biết rằng bầu trời đó chỉ là bóng ở trong nước,
Thế nên trong giấc mơ trong trẻo, cứ ngỡ thuyền mình trôi trên mặt sông ngân hà.
Tạm dịch:
Gió thổi già nua sóng Động Đình
Tương quân một tối bạc đầu nhanh
Say rồi chẳng biết trời trong nước
Thuyền nặng đè sao dưới mộng thanh.
(Nguồn: thivien.net; dieptuthutrungblog.wordpress)
Một bữa ăn khuya kéo dài đến tận 9 giờ. Lục Thú như sợ bị người ta đuổi đi, tắm xong lập tức phi lên giường, chăm chú nhìn Nghiêm Cái.
Nghiêm Cái liếc hắn một cái, không thèm để ý, quay người cầm giấy bút ngồi vào bàn.
Mấy ngày nay anh rất bận, thi thoảng rảnh rỗi mới luyện chữ. Cũng may Nghiêm Cái luyện từ nhỏ đã có căn có cốt, chưa kể dù bận mấy vẫn kiên trì nên không tính là mai một.
Anh viết một lúc thì Lục Thú đột nhiên lại gần.
Hắn đứng phía sau Nghiêm Cái nhìn không dứt mắt từ đầu đến cuối, đến khi Nghiêm Cái viết xong, nhấc tay để lộ cả trang giấy mới không nhịn được khen một câu: "Đẹp."
Hắn nói xong lại cười, tự giễu: "Anh cũng biết mà, tôi là phàm tu tục tử, từ đầu đến chân toàn mùi tiền, không tìm được từ nào khác để khen anh, nhưng tôi thật sự rất thích. Chỉ như vậy, anh trai tốt thấy có được không?"
"Viết vài chữ mà thôi, không có gì đáng khen." Nghiêm Cái không trả lời câu hỏi của hắn, đem chủ đề quay lại trên người mình.
"Chữ viết thật sự rất đẹp, sao lại không thể khen?" Lục Thú nói tiếp: "Hơn nữa tôi rất thích khen anh."
"Khen tôi không có ích lợi gì." Nghiêm Cái đáp.
"Khen anh làm tôi vui vẻ, tôi thích."
Nghiêm Cái nhất thời không thể phản bác, có điều vài giây sau, anh nghe Lục Thú nói với vẻ vô cùng đắn đo, thăm dò: "Chỉ là —"
Ngập ngà ngập ngừng, vẻ e dè rất giống trẻ nhỏ muốn ăn kẹo nhưng lại không dám nói. Nghiêm Cái là người tốt, chỉ có thể hỏi giúp hắn: "Chỉ là sao?"
"Chờ lúc nào anh có tâm trạng tốt, có thể viết giúp tôi vài chữ được không?" Hắn loay hoay một lúc, cuối cùng cũng nói ra.
"Viết chữ gì?" Nghiêm Cái hỏi.
"Tình sâu khắc mãi." Lục Thú nhắc lại: "Chính là bốn chữ fan anh với tôi hay dùng để nói hai chúng ta ấy, tình sâu khắc mãi."
Nghiêm Cái nghe xong sững lại vài giây, sau đó đồng ý, nói về nhà sẽ viết. Một lúc sau, anh cầm quần áo đi vào phòng tắm.
Lục Thú tâm trạng vui vẻ, lại nhắn tin cho chị Hoa.
Người chơi Nhân Dân Tệ: Chúng tôi sắp cùng nằm trên một chiếc giường nè.
Một lúc sau, bên kia nhắn lại.
Hoa: Thú Thú à, thật ra người đại diện rất bận. Một số chuyện tôi thật sự không muốn biết, giữa chúng ta có phải nên có chút không gian riêng tư không?
Lục Thú đã thu được hiệu quả như mong muốn, nằm lên giường, ném điện thoại qua một bên.
Không ngờ lát sau lại có âm thanh thông báo từ Wechat.
Lục Thú chậm chạp đưa tay với điện thoại.
Hoa: Thú Thú à, chuyện kia... Nếu tính dùng vũ lực hái hoa thật... Nhớ mang đồ.
Lục Thú thản nhiên nhắn lại: Tôi biết dùng đồ bảo hộ mà.
Hoa:... Không gian riêng tư vừa nói đâu?
Lục Thú lại ném điện thoại qua một bên. Hiện tại hắn quá thỏa mãn, còn chẳng muốn nhúc nhích.
Nghiêm Cái rất nhanh đã tắm xong. Anh thay một bộ đồ ngủ màu đen, ngồi trên sô pha.
Có lẽ là im lặng quá lâu làm người nghẹn, lúc sau Lục Thú mở miệng hỏi: "Đã bao lâu rồi anh không lên WeChat?"
"Xóa rồi." Nghiêm Cái còn chẳng thèm nâng mí mắt nhìn hắn, "Không thích dùng."
Nhận được câu trả lời không mang tí tẹo cảm xúc nào của đối phương, hồi lâu sau, Lục Thú mới hỏi lại: "Không dùng nữa à?"
"Sắp tới sẽ không dùng." Nghiêm Cái vừa nói vừa tìm ứng dụng Wechat trên điện thoại, click download.
Cài đặt, đăng nhập tài khoản xong, anh đặt điện thoại lên bàn, tắt đèn.
Tắt đèn rồi, trong phòng chỉ còn lại ánh đèn bàn màu vàng ấm áp. Lục Thú nằm bò ra đó, không làm gì hết, chỉ nhìn chằm chằm Nghiêm Cái đang tiến đến. Nghiêm Cái ngược lại đã thấy quen, ngồi xuống đầu giường bên kia, nhẹ giọng nói: "Ngủ đi."
Giường rất lớn, hai người lăn vòng cùng một lúc cũng không thành vấn đề.
Nghiêm Cái nằm lên giường, nhắm mắt như thể ngủ ngay lập tức. Lục Thú nằm bên cạnh trằn trọc, tiến không được mà lùi cũng không xong, kiểu gì cũng thấy bứt rứt.
Ước chừng mười phút sau, Lục Thú cuối cùng cũng nghe thấy tiếng thở đều đều của người bên cạnh.
Lúc này hắn mới dám xoay người nhìn Nghiêm Cái.
Trong đầu không nghĩ gì hết, lại vô thức cảm thán người này thật đẹp.
Lục Thú không nhịn được nhích gần hơn một chút, nghĩ một lát mới nhận ra anh ngủ rồi còn đâu, thế rồi không kiêng dè lại gần hơn nhiều chút, cuối cùng nằm ngay sát Nghiêm Cái.
Có điều thật sự nằm bên cạnh anh rồi, hắn lại càng cẩn thận từng li từng tí.
Lục Thú dùng tay chống đầu ngắm Nghiêm Cái. Sau lại nghĩ, mình quả thật quá tham lam.
Chỉ ngắm thôi căn bản không đủ.
Nói thật, hắn luôn cho rằng bản thân mình mới là người đẹp trai nhất. Không biết từ khi nào, suy nghĩ này đã âm thầm trở thành Nghiêm Cái.
Lục Thú không ngủ, vốn định đưa tay chạm vào người ta một xíu, dù gì người cũng đã ngủ rồi, thế nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn lấn cấn không dám làm, do dự một lúc cuối cùng lại rút tay về.
Thích một người thật là một chuyện thần kỳ.
Lúc nhớ anh, hận không thể lúc nào cũng dính lấy anh. Rõ ràng chỉ đơn phương tình nguyện nhưng vẫn vọng tưởng có thể được đáp lại.
Lúc đến gần rồi lại cực kỳ cẩn thận, dù trong đầu đã nghĩ đến hàng ngàn, hàng vạn điều muốn làm nhưng lại chẳng dám thử dù chỉ là một việc.
Lúc đơn phương tình nguyện thì vọng tưởng có thể được đáp lại, lúc được đáp lại thì liên tục lo sợ, bất an.
Lục Thú cảm thấy mình thật sự có bệnh.
Chỉ mình Nghiêm Cái mới có thể giúp hắn duy trì sự sống.
Hắn nhìn người trước mặt không chớp mắt, còn chẳng dám nhúc nhích.
Nhưng kể cả vậy... lông mi anh vẫn khẽ rung lên.
Lục Thú sợ hết hồn, tính lăn về phía sau, lại thấy anh như sắp tỉnh thật, không còn cách nào khác, chỉ có thể chui vào chăn che kín mặt.
Bên cạnh rất nhanh đã phát ra tiếng động. Lục Thú đã cải trang xong xuôi, giả vờ trấn định. Trên thực tế, dù trốn trong chăn nhưng hắn cũng chẳng dám chớp mắt.
Nghiêm Cái nhìn người bên cạnh lấy chăn che kín mít, bỗng thấy buồn cười.
Đáy mắt Nghiêm Cái đã thanh tỉnh. Anh học theo Lục Thú trước đó, im lặng nhìn chằm chằm vào bọc "chăn" này.
Hắn tự che mình từ đầu đến chân, lại không phát ra tiếng động nào, không biết có thấy khó thở không.
Chỉ vài giây sau, Nghiêm Cái vươn tay.
Anh nằm nghiêng trên giường, một tay chống thái dương, một tay cầm một góc chăn, từ từ nhẹ nhàng lật chăn ra.
Lục Thú không nhắm mắt, lập tức nhìn thẳng vào Nghiêm Cái.
Anh dùng hai ngón tay kẹp góc chăn kéo xuống một chút nữa, cuối cùng để lộ cả gương mặt Lục Thú.
Ngón tay Nghiêm Cái thon dài, lại thêm ánh đèn vàng mờ ảo trong phòng, nhìn lại càng gợi cảm.
Ánh mắt Lục Thú chuyển sang hai ngón tay anh.
Hắn không dám nhìn người, chỉ dám nhìn tay người ta. Người kia khi nãy còn để lộ vẻ mặt lười biếng, không chút để ý.
Chỉ là bàn tay này cũng đẹp quá đi.
Khớp xương rõ ràng, thanh mảnh, vừa dài vừa thon.
Ghì vào ga giường nhất định còn đẹp hơn.
"Vẫn chưa ngủ à?"
Giọng nói người bên cạnh cắt ngang suy nghĩ không dành cho bé ngoan của hắn.
Lục Thú quay mặt nhìn anh. Không biết từ khi nào, hai người đã cách nhau rất gần, tựa như chỉ cần khẽ cử động là chóp mũi sẽ chạm vào nhau.
Mắt hắn sáng như sao, trong chốc lát chỉ biết ngẩng đầu nhìn Nghiêm Cái. Hơi thở cũng trở nên dồn dập, thế nhưng giọng điệu lại tùy ý: "Anh nằm bên cạnh, tôi ngủ thế nào được?"
Nghiêm Cái cuối cùng cũng buông tay. Ngón tay anh chuyển từ góc chăn xuống ngực Lục Thú.
Anh cảm thấy bản thân lại thua rồi, chỉ là không biết mình rốt cuộc thua ở đâu.
"Ngồi dậy đi."
Nhìn nhau một lúc, Nghiêm Cái lên tiếng.
Lục Thú không biết anh có ý gì nhưng thật sự làm theo. Chỉ là hắn còn chưa kịp ngồi hẳn dậy đã bị một bàn tay kéo xuống.
Nghiêm Cái hành động rất nhanh, không đến mấy giây đã đè tay lên cổ Lục Thú, hoàn toàn nhét người kia vào trong ngực.
Anh thậm chí còn không dám nhìn Lục Thú, chỉ có thể đặt cằm mình lên đầu hắn, nhìn vào khoảng tối.
"Giờ ngủ được chưa?"
Trong đêm tối, Nghiêm Cái nhắm mắt hỏi.
Lục Thú sửng sốt một lúc lâu mới có một xíu cảm giác chân thật, sau đó từ từ đưa tay chạm vào vai anh, bấu thật chặt, không muốn buông ra.
Hắn thấy mình như đang ở trong mơ, như hoa trong gương, trăng dưới nước, tim đập nhanh không thể tả, lại cảm thấy, chỉ cần thời khắc này là đủ rồi.
"Được rồi, thật đấy."
Hắn kề mặt vào cổ Nghiêm Cái, gần như dán lên người anh, muốn để mình hòa vào làm một với cơ thể anh.
Hai người nằm trên giường ôm nhau thật chặt, cả đêm không hề buông tay. Nghiêm Cái ôm hắn, chỉ là đặt hắn ở trước ngực, không có gì khó khăn. Trái lại, Lục Thú dùng tay ôm chặt vai anh, dù thế nào cũng không chịu thả ra.
Suốt đêm Nghiêm Cái lục tục tỉnh lại rất nhiều lần. Anh biết rõ tay cả hai người đều đã tê rần, vậy mà vẫn một mực giữ nguyên ở vị trí cũ.
Mỗi lần anh tỉnh lại đều thấy người trong ngực đầu tóc bù xù, hai mắt mở to chăm chú nhìn mình. Nghiêm Cái cũng không ngờ, cặp mắt trước giờ luôn lấp lánh ánh sáng, lúc ở trong ngực anh lại mờ mịt như sương mù trên mặt nước.
"Không phải nói là ngủ được à?" Nghiêm Cái hỏi.
Giọng anh không mang vẻ bất đắc dĩ, cũng không phải thiếu kiên nhẫn, chỉ đơn giản hỏi vậy, dù thế cũng khiến Lục Thú không thể đọc ra chút dịu dàng hay ngọt ngào nào.
Mắt anh lấp láy, làm người ta không nhịn được chỉ muốn tiến đến hôn một cái.
Không biết Lục Thú học được công pháp trầm mặc của Nghiêm Cái từ khi nào. Hắn không trả lời, chỉ như đang làm nũng, cọ cọ lên cổ anh.
Nghiêm Cái thấy ngưa ngứa, cố kìm lại kích động muốn đè lên cổ Lục Thú. Anh chợt nhớ, mới vài tháng trước, bản thân còn vô cùng bài xích chủ nhân của đôi mắt đang bị mình ôm trong ngực này.
Mà hiện tại, Nghiêm Cái thấy mình như điên rồi. Anh cảm thấy toàn bộ thế giới đều lạnh lẽo, chỉ có anh và Lục Thú là có hơi ấm, thật sự ấm.
Trong lòng như có một ngọn lửa nhỏ được đốt lên.
Tuý hậu bất tri thiên tại thuỷ, mãn thuyền thanh mộng áp tinh hà.*
Say rồi nào biết trời hay nước, đầy thuyền mộng đẹp lướt Ngân Hà.
Nếu có thể say mãi không tỉnh cũng tốt.
Nhưng nếu say thật, sao biết bản thân đang ngủ giữa ngân hà?
Nghiêm Cái bất giác đưa tay lên mặt người trong ngực, ép hắn khép mắt lại.
Hết chương 46.
* Trích bài thơ "Đề Long Dương huyện Thanh Thảo hồ" (題龍陽縣青草湖) của Đường Ôn Như (唐溫如)
Gốc:
西风吹老洞庭波,一夜湘君白发多。
醉后不知天在水,满船清梦压星河。
Hán Việt:
Tây phong xuy lão Động Đình ba, nhất dạ Tương quân bạch phát đa.
Tuý hậu bất tri thiên tại thuỷ, mãn thuyền thanh mộng áp tinh hà.
Dịch nghĩa:
Gió tây thổi tới, sóng trên hồ Động Đình như già đi,
Một đêm sầu muộn, thần nữ sông Tương đã thêm nhiều tóc bạc.
Sau khi say khướt, ta đâu có biết rằng bầu trời đó chỉ là bóng ở trong nước,
Thế nên trong giấc mơ trong trẻo, cứ ngỡ thuyền mình trôi trên mặt sông ngân hà.
Tạm dịch:
Gió thổi già nua sóng Động Đình
Tương quân một tối bạc đầu nhanh
Say rồi chẳng biết trời trong nước
Thuyền nặng đè sao dưới mộng thanh.
(Nguồn: thivien.net; dieptuthutrungblog.wordpress)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất