Đã Hết Thời Gian Phỏng Vấn, Không Yêu Đương
Chương 67: Lục thiếu, mẹ muốn thừa kế gia sản của con
* Tiêu đề tào lao, giải thích ở cuối chương
Sau khi bắt đầu quay phim, Nghiêm Cái và Thẩm Du Tâm cũng dần tiếp xúc nhiều hơn.
Thẩm Du Tâm không thể nói là dễ tính, lúc nói chuyện với trợ lý cũng không nhẹ nhàng cho lắm. Có điều chuyện này không liên quan đến Nghiêm Cái, anh chỉ cần đồng nghiệp diễn xuất tốt là được.
Hôm nay vừa xong cảnh quay, Nghiêm Cái còn đang tẩy trang thì chị Lâm đến.
"Có tin tốt." Chị Lâm ngồi xuống bên cạnh anh: "'Nổi Gió' đã định thời gian phát sóng."
Nghiêm Cái đưa tay nói cảm ơn, chuyên viên trang điểm hiểu ý, đứng dậy đi ra ngoài. Lúc này anh mới nghe chị Lâm nói tiếp: "Tôi có nói chuyện với bên làm phim. Nếu Lý Cần là người ra tay trước, bọn họ cũng không có mặt mũi ngăn cản. Có điều vì độ hot của bộ phim, đến lúc đó sẽ bị liên đới. Lý Cần bị mắng chửi nhiều thì cậu cũng sẽ được nhắc đến nhiều. Khả năng sẽ kéo thêm antifan, chuyện này chắc cậu cũng hiểu."
"Dù sao antifan vốn đã không ít." Nghiêm Cái tỏ vẻ không sao cả: "Cứ vậy đi."
Quay "Cổng Trường Không Gặp Không Về" được nửa tháng thì bên trên ra thông báo yêu cầu cắt giảm số tập, vì vậy biên kịch phải thức đêm sửa kịch bản. Cũng vì số tập giảm bớt, một vài bộ phim khác lại bị hoãn chiếu nên chỉ có thể đẩy nhanh tiến độ quay để phim mau được lên sóng.
Thế nên mới có cục diện như hiện tại.
Nghiêm Cái nhìn đồng hồ, đã hơn 1 giờ sáng.
Nhưng đây vẫn chưa phải kết thúc, vẫn còn hai cảnh diễn đang chờ anh và Thẩm Du Tâm.
Đầu đông vốn đã hơi lạnh, hiện tại còn là buổi đêm, quay cảnh bên ngoài, nhiệt độ càng thấp. Nhân lúc Nghiêm Cái đang nghỉ ôn lại kịch bản, Điền Tú mang một tấm chăn nhỏ khoác lên người anh.
Nghiêm Cái thuận tay ôm chăn, mắt vẫn chăm chú nhìn kịch bản.
Thẩm Du Tâm ngồi cách Nghiêm Cái không xa, cũng đang đắp chăn. Nữ trợ lý đứng bên ngoài, tay đút túi, cúi người bên cạnh Thẩm Du Tâm.
Thẩm Du Tâm bỗng nhiên đặt kịch bản xuống, đưa mắt nhìn nữ trợ lý rồi lên tiếng: "Em tới đây ngồi đi."
"... Chị Thẩm gọi em ạ?" Một lúc sau, nữ trợ lý mới như phản ứng lại, có hơi hoảng sợ nhìn về phía Thẩm Du Tâm.
"Không gọi em thì gọi quỷ chắc?"
Thẩm Du Tâm nhíu mày, giọng nói khàn khàn khó khăn lắm mới dịu dàng hơn một chút lập tức sắc bén trở lại. Cô hiển nhiên không muốn mất thời gian, đưa một tay ra khỏi chăn kéo trợ lý vào trong.
Trợ lý đương nhiên không dám phản kháng, ngoan ngoãn ngồi cạnh Thẩm Du Tâm đắp chung một cái chăn nhỏ. Cô đứng ngoài chịu lạnh một lúc lâu, lúc này cảm thấy vô cùng ấm áp.
Chưa ấm được vài phút thì đạo diễn ra hiệu quay tiếp. Nữ trợ lý đang chuẩn bị đi ra thì bị Thẩm Du Tâm ép trở lại.
Thẩm Du Tâm đứng dậy, cởi áo khoác giữ ấm: "Em cứ ở đây đi. Tôi đi đóng phim, bên ngoài rất lạnh, không cần ra."
Trợ lý được chiều mà hoảng sợ nhưng không vì hạnh phúc đến bất ngờ mà mụ mị đầu óc, vẫn kiên trì đứng dậy.
Có điều Thẩm Du Tâm là ai? Khả năng áp chế hàng đầu, chỉ liếc mắt một cái là khiến nữ trợ lý quay trở lại.
Điền Túc theo Nghiêm Cái tới địa điểm quay. Nghiêm Cái cởi áo khoác ngoài rồi đưa cho hắn, gió lạnh luồn thẳng vào cổ, lạnh đến tận xương.
Điền Túc ôm chặt áo của anh, lẩm bẩm nói: "Vị Thẩm tiểu thư này thật ra cũng không quá xấu tính."
"Hâm mộ à?" Nghiêm Cái đưa kịch bản cho hắn cầm, hỏi.
Điền Túc nhìn nữ trợ lý ôm chăn tránh gió lạnh ở phía xa rồi quay đầu nhìn Nghiêm Cái với ánh mắt vô cùng mong đợi, gật đầu cái rụp, nói với vẻ trịnh trọng: "Đâu chỉ hâm mộ, là cực kỳ hâm mộ."
"Vậy cứ hâm mộ đi." Nghiêm Cái ném lại một câu, sau đó mặc một thân đồng phục mỏng manh rộng thùng thình đi quay phim.
Điền Túc không còn cách nào khác, chỉ có thể ngồi đó nhìn Nghiêm Cái rời đi, ôm áo khoác của anh và kịch bản run lẩy bẩy.
Cùng là trợ lý mà sao số mệnh lại khác nhau như vợi...
Trong hoàn cảnh không mấy khởi sắc, "Nổi Gió" vì nguyên nhân ít cảnh tình cảm, tam quan chính đáng lại thêm chủ đề hợp với thời đại nên được lên sóng trước thời hạn.
Giai đoạn trước gần như không có tuyên truyền, sau khi Nghiêm Cái vội vàng tham gia hai cuộc họp báo thì có một số tin tức liên quan đến một trong hai nam chính của "Nổi Gió" - Lý Cần được tung ra.
Đầu tiên là bài phỏng vấn một diễn viên đóng vai phụ trong phim. Diễn viên này xem như xuất thân từ sao nhí, cũng có độ chú ý nhất định. Trong cuộc phỏng vấn với truyền thông, khi được hỏi về tình huống sinh hoạt trong đoàn phim, diễn viên này chỉ nói bản thân ít kinh nghiệm, có điều may mắn được đạo diễn Trương và Nghiêm Cái giúp đỡ rất nhiều.
Hắn không nhắc đến người diễn vai nam chính còn lại là Lý Cần, rất dễ khiến người ta đưa ra suy đoán.
Lý Cần trong vòng vẫn luôn sống ổn, có nhiều fan lâu năm, vì xây dựng hình tượng tốt đẹp nên duyên người qua đường cũng không tồi. Đoàn đội hắn cho rằng đây chỉ là thủ đoạn bôi đen bình thường, cũng không để ý nhiều. Để fan đi giải thích khắp nơi trên Weibo, phòng làm việc lại đăng ảnh chụp tập thể lên, mọi người cũng không coi trọng chuyện này nữa.
Vốn tưởng chuyện đã chìm xuống, không ngờ tập đầu tiên của "Nổi Gió" vừa phát sóng thì video quay cảnh trên phim trường được tung ra.
Video khá rõ ràng, trên khung hình có tổng cộng ba người.
Lý Cần tùy tiện ném kịch bản qua một bên, sắc mặt không tốt, không thèm nhìn người phía sau đã lập tức bỏ đi, sự nóng nảy tràn ra cả ngoài màn hình.
Diễn viên đóng vai phụ vẫn đang khó xử đứng tại chỗ, siết chặt kịch bản, nhìn theo hướng Lý Cần rời đi. Tay hắn bắt đầu run rẩy, sau đó hoảng sợ nhìn về phía Nghiêm Cái, trông lại càng chật vật.
Phản ứng của Nghiêm Cái lại hoàn toàn khác với Lý Cần. Vẻ mặt anh bình thản, có vẻ như nói một hai câu khích lệ. Diễn viên đóng vai phụ nghe xong thì dùng sức gật đầu, sau đó lại chuyên tâm đọc kịch bản.
Video thứ hai là vẻ lơ đãng, không tập trung của Lý Cần khi quay "Nổi Gió". Biểu hiện của hắn còn không bằng một vai phụ, nói gì đến Nghiêm Cái nghiêm túc, chăm chú đóng phim ở bên cạnh.
Đặt hai video lên so sánh, Nghiêm Cái quả thực giống như một thiên thần nhỏ. Vì vậy, ngay sau đó lập tức có người liên hệ tới cuộc phỏng vấn của diễn viên đóng vai phụ khi trước, nghi ngờ Lý Cần kiêu căng phách lối, diễn xuất kém. Cùng lúc, làn đạn bình luận về "Nổi Gió" cũng tăng mạnh, một nửa khen Nghiêm Cái, một nửa thì chất vấn Lý Cần, còn một số ít cố gắng phản hắc.
Đoàn đội của Lý Cần cuối cùng cũng ý thức được chuyện không ổn. Phòng làm việc vừa ra mặt làm sáng tỏ vừa phát thông cáo, fan ùn ùn kéo đến, sau đó có một bộ phận fan bắt đầu bôi đen Nghiêm Cái. Nhân khí của Nghiêm Cái vẫn tích lũy đều đặn, nhóm Cái Phạn đương nhiên sẽ không để bên kia tùy ý ngang ngược, hai bên bắt đầu xé nhau.
Bản thân Lý Cần không đưa ra phản ứng gì.
Im lặng thật ra chính là cách giải quyết tốt nhất. Lưu lượng thay đổi rất nhanh, qua vài ngày mọi người sẽ chẳng nhớ đến chuyện này nữa. Lý Cần quay đầu là có thể xây dựng lại hình tượng, tiếp tục kiếm tiền.
Nghiêm Cái tắt giao diện tin tức, đặt điện thoại xuống.
"Phát sóng một cái là có thể thả tin, cứ nghĩ là cả người thoải mái." Nghiêm Cái chưa lên tiếng thì Điền Túc ngồi bên cạnh đã cười.
"Còn đợi thêm một thời gian nữa." Nghiêm Cái không đưa ra ý kiến, bắt đầu ăn bánh quy nhỏ.
Phía Thẩm Du Tâm lại đang nói trợ lý hai câu, tiếng không nhỏ, giọng khàn rất có uy lực làm người ta khiếp sợ. Nghiêm Cái vừa ăn bánh quy nhỏ vừa thư thả hỏi Điền Túc: "Còn hâm mộ không?"
Điền Túc lập tức nịnh nọt, không thể chân chó hơn: "Em thề, làm trợ lý cho anh Cái Cái chính là việc hạnh phúc nhất trên đời này."
Hai người mải nói chuyện, bên cạnh có người đến cũng không biết.
Đoạn Bắc nhẹ nhàng âm thầm tới gần, đột nhiên lên tiếng làm Điền Túc giật nảy mình. Nghiêm Cái liếc hắn một cái, thả chiếc bánh đang cầm chắc trong tay xuống.
"Ấy, bé cưng sao vậy? Sao vừa thấy tôi là lại thả ra thế?" Đoạn Bắc thành công bị hấp dẫn sự chú ý, hỏi vậy.
Nghiêm Cái đưa tay vào túi, cầm miếng bánh quy cuối cùng lên ăn, vừa nhai vừa nhìn hắn. Bộ dạng "anh làm được gì tôi" khiến ông chủ Đoạn Bắc cảm thấy tên này cực kỳ thiếu đòn.
Chờ Nghiêm Cái thong thả ăn hết, Đoạn Bắc mới ngồi xuống trước mặt anh, mở miệng nói: "Tôi tiện đường tới xem lão Lâm nuôi dạy trẻ nhỏ trong nhà thế nào. Hiện tại trông cũng có vẻ không tệ."
Hắn lại hỏi tiếp: "Chuyện của Lý Cần..."
Đoạn Bắc cười, khóe mắt nheo lại, trông rất giống một tên cáo già gian xảo, không ai đoán được trong đầu hắn đang nghĩ gì.
Nghiêm Cái nhìn thấu lão cáo già này, trả lời: "Tôi có chừng mực."
"Ừ." Đoạn Bắc cũng không hỏi nhiều, bắt đầu nói đến chuyện khác: "Lão Lâm xin nghỉ, Duệ Sĩ có gửi thư mời tham dự buổi dạ tiệc kỷ niệm 10 năm vào ngày 28 tháng này, tôi đưa cậu đi."
Nghiêm Cái đã từng lên trang bìa Duệ Sĩ, doanh số cũng không thấp, chuyện như vậy tất nhiên sẽ mời anh.
Duệ Sĩ là tạp chí dành riêng cho nam giới đứng đầu trong nước, luôn lấy hình tượng phái mạnh xuất sắc làm chủ đạo. Dạ tiệc sẽ không mời quá nhiều nữ minh tinh nhưng chắc chắn có nhiều nhân vật có địa vị trong giới thời trang tham dự. Một buổi dạ tiệc chính là dịp để phần lớn nam minh tinh theo đuổi danh lợi.
Rốt cuộc thì ai cũng nghĩ, nếu nhân cơ hội này vớ được một tài nguyên xa xỉ hay tạo dựng được mối quan hệ với nhân vật nào đó thì giá trị con người sẽ tăng lên rất nhiều.
Nghiêm Cái không quan tâm lắm đến vấn đề này. Anh biết hiện tại mình không thể làm người áp trục, cũng không thể làm người mở màn, chỉ cần lướt qua sân khấu, được giới thiệu là người Đoạn Bắc mang theo là tốt rồi. Nghiêm Cái chỉ hỏi lý do xin nghỉ của chị Lâm, sau đó tiếp tục đọc kịch bản.
* áp trục (压轴): Màn biểu diễn cuối cùng/màn biểu diễn kết thúc chương trình. Thông thường nghệ sĩ sẽ tranh nhau vai trò áp trục hay cụ thể hơn là tranh nhau diễn tiết mục cuối cùng, vì người được diễn cuối chính là người được ban tổ chức coi trọng nhất (chưa hẳn đã là nghệ sĩ lớn tuổi nhất hay có nhiều năm kinh nghiệm trong nghề nhất), có lượng fan đông đảo hùng hậu nhất (nên mới sắp xếp diễn cuối để kéo khán giả ở lại chờ tới cuối chương trình). Tóm lại, diễn cuối cùng/lên sân khấu cuối cùng sẽ chứng minh được địa vị của mình. Ngoài vị trí cuối cùng thì vị trí mở màn đầu tiên cũng khá quan trọng (nhưng vẫn không quan trọng bằng người biểu diễn cuối) thế nên rất nhiều nghệ sĩ sẽ tranh giành vị trí áp trục. (Nguồn: Editor tham khảo chú thích từ một truyện khác nhưng không tìm được nguồn ban đầu của editor gốc)
Đoạn Bắc vẫn ngồi ở phim trường như không có ý định rời đi. Tối đến, Nghiêm Cái có thời gian rảnh, gọi điện thoại hỏi thăm chị Lâm.
Giọng chị Lâm ở đầu dây bên kia khá bình thản, không nhanh không chậm, hoàn toàn không có cảm giác của người bị đau dạ dày đến mức phải phẫu thuật.
Nghiêm Cái nhận ra chuyện có vẻ không đúng, chủ động hỏi: "Bệnh dạ dày của chị..."
"Ngốc à," Chị Lâm nhận ra vẻ ngập ngừng trong giọng nói của anh, bật cười: "Thật ra dạ dày tôi phẫu thuật hay không không thành vấn đề, chỉ là để bác sĩ xếp lịch vào mấy ngày này thôi."
Nghiêm Cái dừng lại, trong lòng đại khái đoán được gì đó nhưng vẫn không nói ra.
Chị Lâm cũng không có ý định che giấu, chỉ vài giây sau đã chủ động lên tiếng: "Cậu phải biết rằng, tài nguyên tôi có thể cho cậu chắc chắn không tốt bằng lão Bắc, nếu không tôi đã tự mình mở công ty rồi."
Cô giống như người mẹ già an ủi con mình, rồi lại bình tĩnh nói với vẻ hợp tình hợp lý: "Con đường của cậu còn dài, không phải chỉ lăn lộn trong giới giải trí này, cần gây dựng rất nhiều thứ. Vừa lúc hiện tại lão Bắc chỉ mang một mình Bành Lợi, lão ấy cũng là người chạy đến tận phim trường để ký hợp đồng với cậu. Lần này cậu đi theo lão Bắc, tài nguyên tuyệt đối không thấp, biểu hiện cho tốt vào."
Nghiêm Cái ở đầu dây bên kia im lặng một hồi lâu. Cuối cùng, trăm ngàn cảm xúc đè nặng trong lòng chỉ dồn lại trong một tiếng cảm ơn thật nặng.
"Muốn cảm ơn tôi thật thì cứ cố gắng nhiều hơn là được." Chị Lâm đáp lại một cách thoải mái và phóng khoáng.
*
Lục Thú vừa kết thúc công việc thì nhận được danh sách tham dự dạ tiệc của Duệ Sĩ do chị Hoa gửi đến.
Hắn nhìn danh sách. Tiểu Ngô ở bên cạnh hỏi: "BOSS, chị Hoa hỏi anh bao giờ thì bắt đầu tiến hành ạ."
Lục Thú còn chẳng thèm nâng mí mắt, chỉ liếc danh sách một lượt, nhìn thấy hai chữ Hán bắt mắt kia thì mới trả lời: "Không vội, hiện tại tung tin sẽ tạo ảnh hưởng không tốt với 'Nổi Gió'. Chúng ta vẫn còn nhiều thời gian."
"Nổi Gió" không chỉ có một mình Lý Cần là nam chính, Nghiêm Cái cũng có tham dự. Hắn vốn định tính sổ Lý Cần vì Nghiêm Cái, nếu ra tay vào lúc này thì dễ mất nhiều hơn được, tốt nhất là chờ "Nổi Gió" chiếu xong, có bao nhiêu nợ đòi cho bằng hết.
Tiểu Ngô nghe vậy thì gật đầu.
Ngón tay Lục Thú vuốt ve hai chữ cái kia hồi lâu. Bỗng nhiên hắn lên tiếng hỏi Tiểu Ngô: "Dạ tiệc lần này của Duệ Sĩ đã định người áp trục chưa?"
"Theo chị Hoa thì hình như là chưa, vài người còn đang tranh giành." Tiểu Ngô nói xong thì như hiểu ý hỏi: "Nếu anh muốn thì lát nữa để chị Hoa liên hệ?"
"Không cần." Lục Thú lắc đầu, sau đó đổi tay cầm, gọi một cuộc điện thoại.
Vài giây sau đã có người bắt máy.
"Anh, em muốn đầu tư một sự kiện thời trang..."
Trên bàn đặt một chậu sen đá san hô màu đỏ, căng tràn mập mạp, nhìn là thấy thích mắt. Lục Thú đang nghe điện thoại, không biết nói đến chuyện gì mà bỗng nhiên mỉm cười, cẩn thận đưa tay vuốt nhẹ phiến lá đỏ tròn tròn núc ních.
Nụ cười nhẹ nhàng tươi sáng, vô cùng đơn thuần, giống như người hạnh phúc nhất trên thế giới nhắc đến chuyện làm mình hạnh phúc nhất.
Hết chương 64.
Lời tác giả: Đôi khi Mị muốn làm con gái của Lục thiếu chứ không phải bà mẹ (̶c̶h̶ồ̶n̶g̶) nghèo kiết xác của hắn...
Editor: Tên chương không liên quan gì đến nội dung truyện hết, chỉ là lời cảm khái của tác giả... Ai chẳng có giấc mộng có người vì mình vung tiền như rác QAQ.
Sau khi bắt đầu quay phim, Nghiêm Cái và Thẩm Du Tâm cũng dần tiếp xúc nhiều hơn.
Thẩm Du Tâm không thể nói là dễ tính, lúc nói chuyện với trợ lý cũng không nhẹ nhàng cho lắm. Có điều chuyện này không liên quan đến Nghiêm Cái, anh chỉ cần đồng nghiệp diễn xuất tốt là được.
Hôm nay vừa xong cảnh quay, Nghiêm Cái còn đang tẩy trang thì chị Lâm đến.
"Có tin tốt." Chị Lâm ngồi xuống bên cạnh anh: "'Nổi Gió' đã định thời gian phát sóng."
Nghiêm Cái đưa tay nói cảm ơn, chuyên viên trang điểm hiểu ý, đứng dậy đi ra ngoài. Lúc này anh mới nghe chị Lâm nói tiếp: "Tôi có nói chuyện với bên làm phim. Nếu Lý Cần là người ra tay trước, bọn họ cũng không có mặt mũi ngăn cản. Có điều vì độ hot của bộ phim, đến lúc đó sẽ bị liên đới. Lý Cần bị mắng chửi nhiều thì cậu cũng sẽ được nhắc đến nhiều. Khả năng sẽ kéo thêm antifan, chuyện này chắc cậu cũng hiểu."
"Dù sao antifan vốn đã không ít." Nghiêm Cái tỏ vẻ không sao cả: "Cứ vậy đi."
Quay "Cổng Trường Không Gặp Không Về" được nửa tháng thì bên trên ra thông báo yêu cầu cắt giảm số tập, vì vậy biên kịch phải thức đêm sửa kịch bản. Cũng vì số tập giảm bớt, một vài bộ phim khác lại bị hoãn chiếu nên chỉ có thể đẩy nhanh tiến độ quay để phim mau được lên sóng.
Thế nên mới có cục diện như hiện tại.
Nghiêm Cái nhìn đồng hồ, đã hơn 1 giờ sáng.
Nhưng đây vẫn chưa phải kết thúc, vẫn còn hai cảnh diễn đang chờ anh và Thẩm Du Tâm.
Đầu đông vốn đã hơi lạnh, hiện tại còn là buổi đêm, quay cảnh bên ngoài, nhiệt độ càng thấp. Nhân lúc Nghiêm Cái đang nghỉ ôn lại kịch bản, Điền Tú mang một tấm chăn nhỏ khoác lên người anh.
Nghiêm Cái thuận tay ôm chăn, mắt vẫn chăm chú nhìn kịch bản.
Thẩm Du Tâm ngồi cách Nghiêm Cái không xa, cũng đang đắp chăn. Nữ trợ lý đứng bên ngoài, tay đút túi, cúi người bên cạnh Thẩm Du Tâm.
Thẩm Du Tâm bỗng nhiên đặt kịch bản xuống, đưa mắt nhìn nữ trợ lý rồi lên tiếng: "Em tới đây ngồi đi."
"... Chị Thẩm gọi em ạ?" Một lúc sau, nữ trợ lý mới như phản ứng lại, có hơi hoảng sợ nhìn về phía Thẩm Du Tâm.
"Không gọi em thì gọi quỷ chắc?"
Thẩm Du Tâm nhíu mày, giọng nói khàn khàn khó khăn lắm mới dịu dàng hơn một chút lập tức sắc bén trở lại. Cô hiển nhiên không muốn mất thời gian, đưa một tay ra khỏi chăn kéo trợ lý vào trong.
Trợ lý đương nhiên không dám phản kháng, ngoan ngoãn ngồi cạnh Thẩm Du Tâm đắp chung một cái chăn nhỏ. Cô đứng ngoài chịu lạnh một lúc lâu, lúc này cảm thấy vô cùng ấm áp.
Chưa ấm được vài phút thì đạo diễn ra hiệu quay tiếp. Nữ trợ lý đang chuẩn bị đi ra thì bị Thẩm Du Tâm ép trở lại.
Thẩm Du Tâm đứng dậy, cởi áo khoác giữ ấm: "Em cứ ở đây đi. Tôi đi đóng phim, bên ngoài rất lạnh, không cần ra."
Trợ lý được chiều mà hoảng sợ nhưng không vì hạnh phúc đến bất ngờ mà mụ mị đầu óc, vẫn kiên trì đứng dậy.
Có điều Thẩm Du Tâm là ai? Khả năng áp chế hàng đầu, chỉ liếc mắt một cái là khiến nữ trợ lý quay trở lại.
Điền Túc theo Nghiêm Cái tới địa điểm quay. Nghiêm Cái cởi áo khoác ngoài rồi đưa cho hắn, gió lạnh luồn thẳng vào cổ, lạnh đến tận xương.
Điền Túc ôm chặt áo của anh, lẩm bẩm nói: "Vị Thẩm tiểu thư này thật ra cũng không quá xấu tính."
"Hâm mộ à?" Nghiêm Cái đưa kịch bản cho hắn cầm, hỏi.
Điền Túc nhìn nữ trợ lý ôm chăn tránh gió lạnh ở phía xa rồi quay đầu nhìn Nghiêm Cái với ánh mắt vô cùng mong đợi, gật đầu cái rụp, nói với vẻ trịnh trọng: "Đâu chỉ hâm mộ, là cực kỳ hâm mộ."
"Vậy cứ hâm mộ đi." Nghiêm Cái ném lại một câu, sau đó mặc một thân đồng phục mỏng manh rộng thùng thình đi quay phim.
Điền Túc không còn cách nào khác, chỉ có thể ngồi đó nhìn Nghiêm Cái rời đi, ôm áo khoác của anh và kịch bản run lẩy bẩy.
Cùng là trợ lý mà sao số mệnh lại khác nhau như vợi...
Trong hoàn cảnh không mấy khởi sắc, "Nổi Gió" vì nguyên nhân ít cảnh tình cảm, tam quan chính đáng lại thêm chủ đề hợp với thời đại nên được lên sóng trước thời hạn.
Giai đoạn trước gần như không có tuyên truyền, sau khi Nghiêm Cái vội vàng tham gia hai cuộc họp báo thì có một số tin tức liên quan đến một trong hai nam chính của "Nổi Gió" - Lý Cần được tung ra.
Đầu tiên là bài phỏng vấn một diễn viên đóng vai phụ trong phim. Diễn viên này xem như xuất thân từ sao nhí, cũng có độ chú ý nhất định. Trong cuộc phỏng vấn với truyền thông, khi được hỏi về tình huống sinh hoạt trong đoàn phim, diễn viên này chỉ nói bản thân ít kinh nghiệm, có điều may mắn được đạo diễn Trương và Nghiêm Cái giúp đỡ rất nhiều.
Hắn không nhắc đến người diễn vai nam chính còn lại là Lý Cần, rất dễ khiến người ta đưa ra suy đoán.
Lý Cần trong vòng vẫn luôn sống ổn, có nhiều fan lâu năm, vì xây dựng hình tượng tốt đẹp nên duyên người qua đường cũng không tồi. Đoàn đội hắn cho rằng đây chỉ là thủ đoạn bôi đen bình thường, cũng không để ý nhiều. Để fan đi giải thích khắp nơi trên Weibo, phòng làm việc lại đăng ảnh chụp tập thể lên, mọi người cũng không coi trọng chuyện này nữa.
Vốn tưởng chuyện đã chìm xuống, không ngờ tập đầu tiên của "Nổi Gió" vừa phát sóng thì video quay cảnh trên phim trường được tung ra.
Video khá rõ ràng, trên khung hình có tổng cộng ba người.
Lý Cần tùy tiện ném kịch bản qua một bên, sắc mặt không tốt, không thèm nhìn người phía sau đã lập tức bỏ đi, sự nóng nảy tràn ra cả ngoài màn hình.
Diễn viên đóng vai phụ vẫn đang khó xử đứng tại chỗ, siết chặt kịch bản, nhìn theo hướng Lý Cần rời đi. Tay hắn bắt đầu run rẩy, sau đó hoảng sợ nhìn về phía Nghiêm Cái, trông lại càng chật vật.
Phản ứng của Nghiêm Cái lại hoàn toàn khác với Lý Cần. Vẻ mặt anh bình thản, có vẻ như nói một hai câu khích lệ. Diễn viên đóng vai phụ nghe xong thì dùng sức gật đầu, sau đó lại chuyên tâm đọc kịch bản.
Video thứ hai là vẻ lơ đãng, không tập trung của Lý Cần khi quay "Nổi Gió". Biểu hiện của hắn còn không bằng một vai phụ, nói gì đến Nghiêm Cái nghiêm túc, chăm chú đóng phim ở bên cạnh.
Đặt hai video lên so sánh, Nghiêm Cái quả thực giống như một thiên thần nhỏ. Vì vậy, ngay sau đó lập tức có người liên hệ tới cuộc phỏng vấn của diễn viên đóng vai phụ khi trước, nghi ngờ Lý Cần kiêu căng phách lối, diễn xuất kém. Cùng lúc, làn đạn bình luận về "Nổi Gió" cũng tăng mạnh, một nửa khen Nghiêm Cái, một nửa thì chất vấn Lý Cần, còn một số ít cố gắng phản hắc.
Đoàn đội của Lý Cần cuối cùng cũng ý thức được chuyện không ổn. Phòng làm việc vừa ra mặt làm sáng tỏ vừa phát thông cáo, fan ùn ùn kéo đến, sau đó có một bộ phận fan bắt đầu bôi đen Nghiêm Cái. Nhân khí của Nghiêm Cái vẫn tích lũy đều đặn, nhóm Cái Phạn đương nhiên sẽ không để bên kia tùy ý ngang ngược, hai bên bắt đầu xé nhau.
Bản thân Lý Cần không đưa ra phản ứng gì.
Im lặng thật ra chính là cách giải quyết tốt nhất. Lưu lượng thay đổi rất nhanh, qua vài ngày mọi người sẽ chẳng nhớ đến chuyện này nữa. Lý Cần quay đầu là có thể xây dựng lại hình tượng, tiếp tục kiếm tiền.
Nghiêm Cái tắt giao diện tin tức, đặt điện thoại xuống.
"Phát sóng một cái là có thể thả tin, cứ nghĩ là cả người thoải mái." Nghiêm Cái chưa lên tiếng thì Điền Túc ngồi bên cạnh đã cười.
"Còn đợi thêm một thời gian nữa." Nghiêm Cái không đưa ra ý kiến, bắt đầu ăn bánh quy nhỏ.
Phía Thẩm Du Tâm lại đang nói trợ lý hai câu, tiếng không nhỏ, giọng khàn rất có uy lực làm người ta khiếp sợ. Nghiêm Cái vừa ăn bánh quy nhỏ vừa thư thả hỏi Điền Túc: "Còn hâm mộ không?"
Điền Túc lập tức nịnh nọt, không thể chân chó hơn: "Em thề, làm trợ lý cho anh Cái Cái chính là việc hạnh phúc nhất trên đời này."
Hai người mải nói chuyện, bên cạnh có người đến cũng không biết.
Đoạn Bắc nhẹ nhàng âm thầm tới gần, đột nhiên lên tiếng làm Điền Túc giật nảy mình. Nghiêm Cái liếc hắn một cái, thả chiếc bánh đang cầm chắc trong tay xuống.
"Ấy, bé cưng sao vậy? Sao vừa thấy tôi là lại thả ra thế?" Đoạn Bắc thành công bị hấp dẫn sự chú ý, hỏi vậy.
Nghiêm Cái đưa tay vào túi, cầm miếng bánh quy cuối cùng lên ăn, vừa nhai vừa nhìn hắn. Bộ dạng "anh làm được gì tôi" khiến ông chủ Đoạn Bắc cảm thấy tên này cực kỳ thiếu đòn.
Chờ Nghiêm Cái thong thả ăn hết, Đoạn Bắc mới ngồi xuống trước mặt anh, mở miệng nói: "Tôi tiện đường tới xem lão Lâm nuôi dạy trẻ nhỏ trong nhà thế nào. Hiện tại trông cũng có vẻ không tệ."
Hắn lại hỏi tiếp: "Chuyện của Lý Cần..."
Đoạn Bắc cười, khóe mắt nheo lại, trông rất giống một tên cáo già gian xảo, không ai đoán được trong đầu hắn đang nghĩ gì.
Nghiêm Cái nhìn thấu lão cáo già này, trả lời: "Tôi có chừng mực."
"Ừ." Đoạn Bắc cũng không hỏi nhiều, bắt đầu nói đến chuyện khác: "Lão Lâm xin nghỉ, Duệ Sĩ có gửi thư mời tham dự buổi dạ tiệc kỷ niệm 10 năm vào ngày 28 tháng này, tôi đưa cậu đi."
Nghiêm Cái đã từng lên trang bìa Duệ Sĩ, doanh số cũng không thấp, chuyện như vậy tất nhiên sẽ mời anh.
Duệ Sĩ là tạp chí dành riêng cho nam giới đứng đầu trong nước, luôn lấy hình tượng phái mạnh xuất sắc làm chủ đạo. Dạ tiệc sẽ không mời quá nhiều nữ minh tinh nhưng chắc chắn có nhiều nhân vật có địa vị trong giới thời trang tham dự. Một buổi dạ tiệc chính là dịp để phần lớn nam minh tinh theo đuổi danh lợi.
Rốt cuộc thì ai cũng nghĩ, nếu nhân cơ hội này vớ được một tài nguyên xa xỉ hay tạo dựng được mối quan hệ với nhân vật nào đó thì giá trị con người sẽ tăng lên rất nhiều.
Nghiêm Cái không quan tâm lắm đến vấn đề này. Anh biết hiện tại mình không thể làm người áp trục, cũng không thể làm người mở màn, chỉ cần lướt qua sân khấu, được giới thiệu là người Đoạn Bắc mang theo là tốt rồi. Nghiêm Cái chỉ hỏi lý do xin nghỉ của chị Lâm, sau đó tiếp tục đọc kịch bản.
* áp trục (压轴): Màn biểu diễn cuối cùng/màn biểu diễn kết thúc chương trình. Thông thường nghệ sĩ sẽ tranh nhau vai trò áp trục hay cụ thể hơn là tranh nhau diễn tiết mục cuối cùng, vì người được diễn cuối chính là người được ban tổ chức coi trọng nhất (chưa hẳn đã là nghệ sĩ lớn tuổi nhất hay có nhiều năm kinh nghiệm trong nghề nhất), có lượng fan đông đảo hùng hậu nhất (nên mới sắp xếp diễn cuối để kéo khán giả ở lại chờ tới cuối chương trình). Tóm lại, diễn cuối cùng/lên sân khấu cuối cùng sẽ chứng minh được địa vị của mình. Ngoài vị trí cuối cùng thì vị trí mở màn đầu tiên cũng khá quan trọng (nhưng vẫn không quan trọng bằng người biểu diễn cuối) thế nên rất nhiều nghệ sĩ sẽ tranh giành vị trí áp trục. (Nguồn: Editor tham khảo chú thích từ một truyện khác nhưng không tìm được nguồn ban đầu của editor gốc)
Đoạn Bắc vẫn ngồi ở phim trường như không có ý định rời đi. Tối đến, Nghiêm Cái có thời gian rảnh, gọi điện thoại hỏi thăm chị Lâm.
Giọng chị Lâm ở đầu dây bên kia khá bình thản, không nhanh không chậm, hoàn toàn không có cảm giác của người bị đau dạ dày đến mức phải phẫu thuật.
Nghiêm Cái nhận ra chuyện có vẻ không đúng, chủ động hỏi: "Bệnh dạ dày của chị..."
"Ngốc à," Chị Lâm nhận ra vẻ ngập ngừng trong giọng nói của anh, bật cười: "Thật ra dạ dày tôi phẫu thuật hay không không thành vấn đề, chỉ là để bác sĩ xếp lịch vào mấy ngày này thôi."
Nghiêm Cái dừng lại, trong lòng đại khái đoán được gì đó nhưng vẫn không nói ra.
Chị Lâm cũng không có ý định che giấu, chỉ vài giây sau đã chủ động lên tiếng: "Cậu phải biết rằng, tài nguyên tôi có thể cho cậu chắc chắn không tốt bằng lão Bắc, nếu không tôi đã tự mình mở công ty rồi."
Cô giống như người mẹ già an ủi con mình, rồi lại bình tĩnh nói với vẻ hợp tình hợp lý: "Con đường của cậu còn dài, không phải chỉ lăn lộn trong giới giải trí này, cần gây dựng rất nhiều thứ. Vừa lúc hiện tại lão Bắc chỉ mang một mình Bành Lợi, lão ấy cũng là người chạy đến tận phim trường để ký hợp đồng với cậu. Lần này cậu đi theo lão Bắc, tài nguyên tuyệt đối không thấp, biểu hiện cho tốt vào."
Nghiêm Cái ở đầu dây bên kia im lặng một hồi lâu. Cuối cùng, trăm ngàn cảm xúc đè nặng trong lòng chỉ dồn lại trong một tiếng cảm ơn thật nặng.
"Muốn cảm ơn tôi thật thì cứ cố gắng nhiều hơn là được." Chị Lâm đáp lại một cách thoải mái và phóng khoáng.
*
Lục Thú vừa kết thúc công việc thì nhận được danh sách tham dự dạ tiệc của Duệ Sĩ do chị Hoa gửi đến.
Hắn nhìn danh sách. Tiểu Ngô ở bên cạnh hỏi: "BOSS, chị Hoa hỏi anh bao giờ thì bắt đầu tiến hành ạ."
Lục Thú còn chẳng thèm nâng mí mắt, chỉ liếc danh sách một lượt, nhìn thấy hai chữ Hán bắt mắt kia thì mới trả lời: "Không vội, hiện tại tung tin sẽ tạo ảnh hưởng không tốt với 'Nổi Gió'. Chúng ta vẫn còn nhiều thời gian."
"Nổi Gió" không chỉ có một mình Lý Cần là nam chính, Nghiêm Cái cũng có tham dự. Hắn vốn định tính sổ Lý Cần vì Nghiêm Cái, nếu ra tay vào lúc này thì dễ mất nhiều hơn được, tốt nhất là chờ "Nổi Gió" chiếu xong, có bao nhiêu nợ đòi cho bằng hết.
Tiểu Ngô nghe vậy thì gật đầu.
Ngón tay Lục Thú vuốt ve hai chữ cái kia hồi lâu. Bỗng nhiên hắn lên tiếng hỏi Tiểu Ngô: "Dạ tiệc lần này của Duệ Sĩ đã định người áp trục chưa?"
"Theo chị Hoa thì hình như là chưa, vài người còn đang tranh giành." Tiểu Ngô nói xong thì như hiểu ý hỏi: "Nếu anh muốn thì lát nữa để chị Hoa liên hệ?"
"Không cần." Lục Thú lắc đầu, sau đó đổi tay cầm, gọi một cuộc điện thoại.
Vài giây sau đã có người bắt máy.
"Anh, em muốn đầu tư một sự kiện thời trang..."
Trên bàn đặt một chậu sen đá san hô màu đỏ, căng tràn mập mạp, nhìn là thấy thích mắt. Lục Thú đang nghe điện thoại, không biết nói đến chuyện gì mà bỗng nhiên mỉm cười, cẩn thận đưa tay vuốt nhẹ phiến lá đỏ tròn tròn núc ních.
Nụ cười nhẹ nhàng tươi sáng, vô cùng đơn thuần, giống như người hạnh phúc nhất trên thế giới nhắc đến chuyện làm mình hạnh phúc nhất.
Hết chương 64.
Lời tác giả: Đôi khi Mị muốn làm con gái của Lục thiếu chứ không phải bà mẹ (̶c̶h̶ồ̶n̶g̶) nghèo kiết xác của hắn...
Editor: Tên chương không liên quan gì đến nội dung truyện hết, chỉ là lời cảm khái của tác giả... Ai chẳng có giấc mộng có người vì mình vung tiền như rác QAQ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất