Đã Hết Thời Gian Phỏng Vấn, Không Yêu Đương
Chương 76: Ăn tết (1)
Từ sáng sớm Nghiêm Cái đã bắt đầu ho khan.
Cảm giác choáng váng nhắc nhở anh ngày hôm qua rốt cuộc đã uống bao nhiêu rượu. Nghiêm Cái cũng không để ý, chỉ bảo Điền Túc đưa hai viên thuốc giải rượu rồi bắt đầu công việc như bình thường.
Chỉ là giờ nghỉ trưa, lướt Weibo tình cờ nhìn thấy hot search, anh không khỏi hơi sững người.
# Phòng làm việc của Lục Thú hủy bỏ tiệc sinh nhật #
# Lục Thú ra nước ngoài #
Ngón tay Nghiêm Cái lưỡng lự trên màn hình một lúc nhưng cuối cùng vẫn không click vào.
Anh chỉ tắt điện thoại, có lẽ để tránh phiền lòng nên xóa luôn Weibo và WeChat, cũng không nhìn thêm một lần nào nữa.
*
Ngày hôm nay Điền Túc chỉ hận không thể khua chiêng gõ trống cho cả thế giới nghe thấy.
Tối nay "Nổi Gió" về cơ bản sẽ kết thúc phát sóng. Giá trị của bộ phim này đã bị vắt kiệt, đồng nghĩa với việc hiện tại bọn họ đã có thể muốn làm gì thì làm.
Ảnh chụp thì bán rồi, có điều ——
Hắn và anh Cái Cái không hề nói là sẽ không đăng video lên nha.
Tối khuya ngày hôm đó, một video về Lý Cần và vợ xích mích ngay giữa đường được tung ra, khiến những fan còn thức tại thời điểm đó bùng nổ.
Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu.
Sáng ngày hôm sau, video Lý Cần ngoại tình được đăng lên, còn kèm thêm một vài đoạn tin nhắn.
Tuesday, Wednesday, Thursday, Friday có cả, vô cùng rõ ràng.
Hình tượng người đàn ông mẫu mực yêu thương gia đình lập tức sụp đổ, thay vào đó là nam cặn bã bị toàn cư dân mạng dè bỉu. Lý Cần thành công lên hot search, hơn nữa còn tung hoành khắp bảng xếp hạng.
Fan của vợ Lý Cần kích động, trực tiếp dùng sơn viết lên poster khổ to của Lý Cần ở trung tâm thương mại ba chữ "Nam cặn bã". Trong khoảng thời gian ngắn, ai nấy đều biết giới giải trí có một tên đàn ông cặn bã, mặt ngoài giả như yêu gia đình yêu vợ con, trên thực tế lại vô cùng bỉ ổi, có người thứ ba, thứ tư, thứ năm, thứ sáu.
Truyền thông phản ứng rất nhanh, không biết bằng cách nào mà nhận được sự đồng ý để phỏng vấn vợ Lý Cần.
Người vợ hiền lành rộng lượng trước kia hiện tại đã không thể lạnh lùng hơn, đối mặt với vô số câu hỏi của truyền thông chỉ trả lời: "Đã ly hôn, đừng bịa đặt. Thân ai nấy lo, không liên quan đến tôi, cảm ơn."
Thái độ tuyệt tình của người vợ có thể nói chính là lời khẳng định sắt đá nhất. Bao nhiêu năm khổ tâm gây dựng của Lý Cần lúc này như nhà cao tầng sụp xuống, hoàn toàn bị phá hủy.
Người đại diện sắp điên rồi, hắn thật sự điên rồi.
Hắn trực tiếp nộp đơn xin nghỉ việc, quyết tâm không giải quyết cục diện rối rắm hiện tại.
Sau đó quay đầu tới Bắc Mạch, quyết chí làm đồng nghiệp của người gửi tin nhắn cho hắn khi trước.
Qua sự kiện lần này, Nghiêm Cái đòi được cả vốn lẫn lãi, cảm thấy hài lòng, thảo luận với Đoạn Bắc xong thì tìm ngày xin nghỉ đi thử vai.
Vì anh được mời nên thử vai thật ra chỉ là đi lướt qua sân khấu, gặp mặt nhà đầu tư mà thôi. Tối đó vừa trở về Nghiêm Cái đã nhận được kịch bản.
Tiến độ quay "Cổng Trường" dần được đẩy nhanh, Nghiêm Cái và Thẩm Du Tâm diễn cũng ngày càng ăn ý. Quay xong cảnh tình cảm cuối cùng, Thẩm Du Tâm thấy Nghiêm Cái ngồi im trong góc, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Cô chủ động đi đến, ngồi xuống bên cạnh Nghiêm Cái.
Nghiêm Cái dường như chưa ý thức được sự hiện diện của Thẩm Du Tâm, vẫn còn đang ngẩn người.
Một tay anh cầm điện thoại, ngón trỏ tay trái vuốt nhẹ ngón tay cái. Thẩm Du Tâm lén thò đầu lại gần thì nhận ra anh đang cúi đầu, cặp mắt không có chút tinh thần nào.
Lúc này Nghiêm Cái mới giật mình phát hiện ra Thẩm Du ở bên cạnh. Anh đột nhiên ngẩng đầu, điện thoại cũng rơi xuống đất.
"Có chuyện gì thế?" Thẩm Du Tâm nhặt điện thoại lên giúp anh rồi đưa qua, hỏi với vẻ trêu chọc: "Sao đờ người ra vậy, nhớ người yêu à?"
"Không." Nghiêm Cái không khách khí với cô, nhận điện thoại rồi trả lời: "Hôm nay là..." Anh nói đến đây thì dừng lại, vẻ mặt không có gì thay đổi.
Lòng hiếu kỳ của Thẩm Du Tâm bị gợi lên, truy hỏi: "Hôm nay là?"
Nghiêm Cái chỉ lắc đầu, không trả lời.
Một lát sau, Thẩm Du Tâm rảnh rỗi, ngồi lướt Weibo.
Cô theo thói quen click vào bảng xếp hạng hot search, thấy vị trí đầu tiên là chúc Lục Thú sinh nhật vui vẻ.
Thẩm Du Tâm không có ấn tượng gì với người này, không để tâm cũng không nghĩ nhiều, nhanh chóng truy cập vào siêu thoại của mình.
*
Sau khi đóng máy, Nghiêm Cái có hai ngày nghỉ. Anh gần như không nghỉ ngơi đã tiếp tục lao vào đủ loại hoạt động thương nghiệp, cộng thêm hợp tác với shine.
Nghiêm Cái đang ngồi trước bàn đọc kịch bản thì Đoạn Bắc đột nhiên đặt điện thoại trước mặt anh.
Nghiêm Cái lướt qua, nhận ra là giao diện Weibo.
Anh ngẩng đầu, vẻ khó hiểu nhìn Đoạn Bắc.
Đoạn Bắc chỉ cười: "Tốt xấu gì cũng lên xem nhóm fan Cái Phạn của cậu thế nào chứ? Lâu lắm không thấy cậu trên Weibo, cả nhóm đang gào khóc, kêu nhớ cậu đến phát bệnh, chạy tới official weibo của công ty thúc giục đấy."
Nghiêm Cái liếc mắt nhìn hắn, cuối cùng vẫn cầm điện thoại của Đoạn Bắc rồi đăng nhập vào tài khoản Weibo của mình.
Anh đóng kịch bản trước mặt lại, một lát sau đăng một bài Weibo, trả lời vài tin nhắn "cảm ơn đã ủng hộ", sau đó trả điện thoại cho Đoạn Bắc.
Đoạn Bắc nhận điện thoại, quay ra thì thấy Nghiêm Cái lại đang tiếp tục viết ghi chú trên kịch bản.
Hắn nghĩ một lát rồi quyết định ngồi xuống bên cạnh Nghiêm Cái, nhìn người trước mặt cúi đầu nghiêm túc ghi chép, dáng vẻ cẩn thận như học sinh tiểu học ngoan ngoãn làm bài tập.
Đoạn Bắc nhìn từng hàng chữ viết vô cùng sắc bén, thu hồi ánh mắt ngắm học sinh tiểu học của mình. Nhất thời hắn không nhẫn tâm làm phiền anh, chỉ cảm thấy chính mình nhặt được bảo vật, phải cẩn thận nâng niu trong lòng bàn tay, mà không... Phải đưa bảo vật lên ngai vàng mới đúng.
Đoạn Bắc đột nhiên hỏi: "Mở phòng làm việc cho cậu nhé?"
Nghiêm Cái không chút do dự gật đầu, tay đang viết vẫn không ngừng lại.
"Vậy được, từ giờ về sau tôi chỉ chuyên tâm dẫn dắt cậu với Bành Lợi." Đoạn Bắc gõ nhẹ lên bàn: "Nói trước nhé, ngoại trừ mấy ngày nghỉ tết, về cơ bản tôi sẽ không cho cậu nghỉ. Cái vòng này không dễ sống, gian khổ thế nào cả tôi và cậu đều hiểu rõ."
Chỉ cần một ngày không theo kịp cũng có thể bị bỏ lại phía sau, sẽ bị vô số người đang cố gắng trèo lên giẫm đạp và thay thế.
Nghiêm Cái vẫn gật đầu không chút chần chừ, còn đang đọc kịch bản.
Đoạn Bắc vẫn ngồi bên cạnh, nhìn những dòng ghi chú càng lúc càng dày đặc.
Hồi lâu sau, Nghiêm Cái như mới hiểu ra lời của Đoạn Bắc khi nãy. Anh nghiêng đầu nhìn hắn, nói: "Tôi có thể không nghỉ tết."
"Rồi rồi", cáo già cười một tiếng, nhất thời trông hắn không hề có vẻ gian xảo, thậm chí còn khiến Nghiêm Cái nhìn ra vài phần hiền từ. Đoạn Bắc chỉ hỏi: "Cho cậu nghỉ, cậu không muốn chứ người khác mong được nghỉ lắm đấy. Tính ăn tết ở đâu?"
"Về nhà." Nghiêm Cái cuối cùng cũng đặt bút xuống, từ từ xoay người nhìn hắn: "Như nghỉ bình thường thôi."
Sau khi cha mẹ mất, Nghiêm Cái gần như hoàn toàn cắt đứt liên lạc với họ hàng thân thích. Mấy năm gần đây về cơ bản anh không hề ăn tết.
Dù sao cũng chỉ có một người, không cần thiết phải tốn công mất sức làm gì.
"Vậy được." Đoạn Bắc đương nhiên biết chuyện nhà anh, nói: "Năm nay đến nhà tôi ăn tết đi."
Nghiêm Cái nhìn hắn không trả lời, ánh mắt phức tạp.
Đối phương lại không hề đề ý, nhẹ nhàng bổ sung một câu: "Chị dâu cậu nấu ăn ngon lắm."
*
Tuy nói đến chuyện ăn tết nhưng trên thực tế vẫn còn cách một khoảng thời gian.
Cuối năm, Bắc Mạch mở phòng làm việc cho Nghiêm Cái. Từ sau dạ tiệc Duệ Sĩ, giá trị con người Nghiêm Cái tăng vọt, hiện tại có thể coi là miếng bánh thơm ngọt được yêu thích. Lịch trình làm việc chật cứng, chạy show khắp nơi.
Đến ngày 28 tết, Đoạn Bắc cuối cùng cũng cho Nghiêm Cái nghỉ. Vì thế ngày đó anh rất bận rộn, sáng thì đến thăm Lâm Kỳ Chinh, tối đến lại dùng bữa với Diêu Đa Ý và đạo diễn Thẩm.
Lần này không có đạo diễn Dương, chỉ có Thẩm Trì, đạo diễn Lý và một nhà làm phim khác.
Diêu Đa Ý và đạo diễn Thẩm vẫn lãnh đạm như vậy. Trái lại, hai người kia khá là nhiệt tình với Nghiêm Cái.
Sang ngày 29, Đoạn Bắc trực tiếp dẫn Nghiêm Cái về nhà mình.
Nghiêm Cái đi sau lưng Đoạn Bắc, có hơi thấp thỏm.
Anh không ăn tết đã rất nhiều năm, cũng không có họ hàng đến thăm, quả thật không biết nên mang quà gì tới. Anh bảo Điền Túc chọn hai chiếc đồng hồ coi như tấm lòng thì bị Đoạn Bắc từ chối.
Lý do của hắn rất đơn giản thẳng thắn, nói Nghiêm Cái cố gắng kiếm tiền, làm cây rụng tiền cho hắn là được, khỏi cần quà cáp.
Nghiêm Cái nghĩ, cảm thấy rất có đạo lý, vì thế cuối cùng vẫn tay không đến cửa.
Đoạn Bắc còn chưa kịp mở cửa thì bên trong đã có người chủ động mở ra trước.
Nghiêm Cái có hơi bất ngờ với sự trùng hợp này, đại khái là vì đã lâu lắm rồi không có ai mở cửa nhà cho anh.
Chuyện kế tiếp xảy ra còn khiến anh bất ngờ hơn.
Một... cô gái nhỏ xinh từ trong nhà bổ nhào vào ngực Đoạn Bắc?
Đoạn Bắc giống như thuận tay ôm người ta vào lòng. Lúc này Nghiêm Cái mới phát hiện, người nhìn qua như cô nhóc này thật ra không hề thấp, cũng cao đến vai Đoạn Bắc, chỉ là không hiểu vì sao có vẻ rất nhỏ tuổi, cảm giác như... mới học cấp 3.
Nghiêm Cái quay ra nhìn Đoạn Bắc. Hắn cười hiện cả nếp nhăn, rõ ràng đã trên 30 tuổi. Đột nhiên rất muốn cảm thán một câu...
Thấp nhất là đi tù ba năm... Cao nhất là tử hình...
Đoạn Bắc lại chẳng thèm để ý, vỗ nhẹ vai cô gái rồi kéo người trong lòng ra, giới thiệu Nghiêm Cái với cô: "Song Mạch, đây là bạn anh, Nghiêm Cái."
Cô gái tên Song Mạch nghiêng đầu nhìn về phía Nghiêm Cái, hơi mỉm cười, bắt tay với anh.
"Đây là chị dâu của cậu, Tần Song Mạch." Đoạn Bắc vừa nhìn hai người bắt tay vừa nói.
Nghiêm Cái gật đầu: "Chào chị dâu, tôi là Nghiêm Cái."
Đoạn Bắc... Tần Song Mạch, ra cái tên Bắc Mạch là lấy từ đây.
Thế nhưng cô gái không nói một lời, chỉ chậm rãi thu tay lại rồi mỉm cười với Nghiêm Cái, bàn tay làm ra vài ngôn ngữ ký hiệu.
Nghiêm Cái hơi ngẩn người, tuy nhìn không hiểu hết nhưng phản ứng rất nhanh.
Tần Song Mạch không thể nói chuyện.
Lúc nhìn thủ ngữ của Tần Song Mạch, Nghiêm Cái mới nhận ra cô kỳ thật rất xinh đẹp, không hề thua kém bất kỳ đại hoa đán nào trong giới giải trí.
Chưa kể khí chất của cô rất đặc biệt... Vẻ yên tĩnh, bình yên vô cùng hiếm có.
Từ đầu đến cuối, mắt Đoạn Bắc vẫn luôn đặt trên người Tần Song Mạch. Tần Song Mạch dùng thủ ngữ nói vài câu với Nghiêm Cái rồi quay đầu nhìn Đoạn Bắc nở nụ cười ngọt ngào, đôi mắt cũng hơi híp lại.
Lúc Nghiêm Cái theo hai người họ vào nhà, trong lòng thật ra vẫn còn hơi kinh ngạc.
Trước đó anh cũng từng nghĩ, rốt cuộc thì người phụ nữ như thế nào mới có thể khiến kẻ sống thành tinh như Đoạn Bắc khen không dứt miệng từ lúc ngồi trên xe đến lúc xuống xe. Anh còn tưởng sẽ là hình tượng giỏi giang dốc lòng vì sự nghiệp, không ngờ là...
Hết chương 73.
Cảm giác choáng váng nhắc nhở anh ngày hôm qua rốt cuộc đã uống bao nhiêu rượu. Nghiêm Cái cũng không để ý, chỉ bảo Điền Túc đưa hai viên thuốc giải rượu rồi bắt đầu công việc như bình thường.
Chỉ là giờ nghỉ trưa, lướt Weibo tình cờ nhìn thấy hot search, anh không khỏi hơi sững người.
# Phòng làm việc của Lục Thú hủy bỏ tiệc sinh nhật #
# Lục Thú ra nước ngoài #
Ngón tay Nghiêm Cái lưỡng lự trên màn hình một lúc nhưng cuối cùng vẫn không click vào.
Anh chỉ tắt điện thoại, có lẽ để tránh phiền lòng nên xóa luôn Weibo và WeChat, cũng không nhìn thêm một lần nào nữa.
*
Ngày hôm nay Điền Túc chỉ hận không thể khua chiêng gõ trống cho cả thế giới nghe thấy.
Tối nay "Nổi Gió" về cơ bản sẽ kết thúc phát sóng. Giá trị của bộ phim này đã bị vắt kiệt, đồng nghĩa với việc hiện tại bọn họ đã có thể muốn làm gì thì làm.
Ảnh chụp thì bán rồi, có điều ——
Hắn và anh Cái Cái không hề nói là sẽ không đăng video lên nha.
Tối khuya ngày hôm đó, một video về Lý Cần và vợ xích mích ngay giữa đường được tung ra, khiến những fan còn thức tại thời điểm đó bùng nổ.
Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu.
Sáng ngày hôm sau, video Lý Cần ngoại tình được đăng lên, còn kèm thêm một vài đoạn tin nhắn.
Tuesday, Wednesday, Thursday, Friday có cả, vô cùng rõ ràng.
Hình tượng người đàn ông mẫu mực yêu thương gia đình lập tức sụp đổ, thay vào đó là nam cặn bã bị toàn cư dân mạng dè bỉu. Lý Cần thành công lên hot search, hơn nữa còn tung hoành khắp bảng xếp hạng.
Fan của vợ Lý Cần kích động, trực tiếp dùng sơn viết lên poster khổ to của Lý Cần ở trung tâm thương mại ba chữ "Nam cặn bã". Trong khoảng thời gian ngắn, ai nấy đều biết giới giải trí có một tên đàn ông cặn bã, mặt ngoài giả như yêu gia đình yêu vợ con, trên thực tế lại vô cùng bỉ ổi, có người thứ ba, thứ tư, thứ năm, thứ sáu.
Truyền thông phản ứng rất nhanh, không biết bằng cách nào mà nhận được sự đồng ý để phỏng vấn vợ Lý Cần.
Người vợ hiền lành rộng lượng trước kia hiện tại đã không thể lạnh lùng hơn, đối mặt với vô số câu hỏi của truyền thông chỉ trả lời: "Đã ly hôn, đừng bịa đặt. Thân ai nấy lo, không liên quan đến tôi, cảm ơn."
Thái độ tuyệt tình của người vợ có thể nói chính là lời khẳng định sắt đá nhất. Bao nhiêu năm khổ tâm gây dựng của Lý Cần lúc này như nhà cao tầng sụp xuống, hoàn toàn bị phá hủy.
Người đại diện sắp điên rồi, hắn thật sự điên rồi.
Hắn trực tiếp nộp đơn xin nghỉ việc, quyết tâm không giải quyết cục diện rối rắm hiện tại.
Sau đó quay đầu tới Bắc Mạch, quyết chí làm đồng nghiệp của người gửi tin nhắn cho hắn khi trước.
Qua sự kiện lần này, Nghiêm Cái đòi được cả vốn lẫn lãi, cảm thấy hài lòng, thảo luận với Đoạn Bắc xong thì tìm ngày xin nghỉ đi thử vai.
Vì anh được mời nên thử vai thật ra chỉ là đi lướt qua sân khấu, gặp mặt nhà đầu tư mà thôi. Tối đó vừa trở về Nghiêm Cái đã nhận được kịch bản.
Tiến độ quay "Cổng Trường" dần được đẩy nhanh, Nghiêm Cái và Thẩm Du Tâm diễn cũng ngày càng ăn ý. Quay xong cảnh tình cảm cuối cùng, Thẩm Du Tâm thấy Nghiêm Cái ngồi im trong góc, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Cô chủ động đi đến, ngồi xuống bên cạnh Nghiêm Cái.
Nghiêm Cái dường như chưa ý thức được sự hiện diện của Thẩm Du Tâm, vẫn còn đang ngẩn người.
Một tay anh cầm điện thoại, ngón trỏ tay trái vuốt nhẹ ngón tay cái. Thẩm Du Tâm lén thò đầu lại gần thì nhận ra anh đang cúi đầu, cặp mắt không có chút tinh thần nào.
Lúc này Nghiêm Cái mới giật mình phát hiện ra Thẩm Du ở bên cạnh. Anh đột nhiên ngẩng đầu, điện thoại cũng rơi xuống đất.
"Có chuyện gì thế?" Thẩm Du Tâm nhặt điện thoại lên giúp anh rồi đưa qua, hỏi với vẻ trêu chọc: "Sao đờ người ra vậy, nhớ người yêu à?"
"Không." Nghiêm Cái không khách khí với cô, nhận điện thoại rồi trả lời: "Hôm nay là..." Anh nói đến đây thì dừng lại, vẻ mặt không có gì thay đổi.
Lòng hiếu kỳ của Thẩm Du Tâm bị gợi lên, truy hỏi: "Hôm nay là?"
Nghiêm Cái chỉ lắc đầu, không trả lời.
Một lát sau, Thẩm Du Tâm rảnh rỗi, ngồi lướt Weibo.
Cô theo thói quen click vào bảng xếp hạng hot search, thấy vị trí đầu tiên là chúc Lục Thú sinh nhật vui vẻ.
Thẩm Du Tâm không có ấn tượng gì với người này, không để tâm cũng không nghĩ nhiều, nhanh chóng truy cập vào siêu thoại của mình.
*
Sau khi đóng máy, Nghiêm Cái có hai ngày nghỉ. Anh gần như không nghỉ ngơi đã tiếp tục lao vào đủ loại hoạt động thương nghiệp, cộng thêm hợp tác với shine.
Nghiêm Cái đang ngồi trước bàn đọc kịch bản thì Đoạn Bắc đột nhiên đặt điện thoại trước mặt anh.
Nghiêm Cái lướt qua, nhận ra là giao diện Weibo.
Anh ngẩng đầu, vẻ khó hiểu nhìn Đoạn Bắc.
Đoạn Bắc chỉ cười: "Tốt xấu gì cũng lên xem nhóm fan Cái Phạn của cậu thế nào chứ? Lâu lắm không thấy cậu trên Weibo, cả nhóm đang gào khóc, kêu nhớ cậu đến phát bệnh, chạy tới official weibo của công ty thúc giục đấy."
Nghiêm Cái liếc mắt nhìn hắn, cuối cùng vẫn cầm điện thoại của Đoạn Bắc rồi đăng nhập vào tài khoản Weibo của mình.
Anh đóng kịch bản trước mặt lại, một lát sau đăng một bài Weibo, trả lời vài tin nhắn "cảm ơn đã ủng hộ", sau đó trả điện thoại cho Đoạn Bắc.
Đoạn Bắc nhận điện thoại, quay ra thì thấy Nghiêm Cái lại đang tiếp tục viết ghi chú trên kịch bản.
Hắn nghĩ một lát rồi quyết định ngồi xuống bên cạnh Nghiêm Cái, nhìn người trước mặt cúi đầu nghiêm túc ghi chép, dáng vẻ cẩn thận như học sinh tiểu học ngoan ngoãn làm bài tập.
Đoạn Bắc nhìn từng hàng chữ viết vô cùng sắc bén, thu hồi ánh mắt ngắm học sinh tiểu học của mình. Nhất thời hắn không nhẫn tâm làm phiền anh, chỉ cảm thấy chính mình nhặt được bảo vật, phải cẩn thận nâng niu trong lòng bàn tay, mà không... Phải đưa bảo vật lên ngai vàng mới đúng.
Đoạn Bắc đột nhiên hỏi: "Mở phòng làm việc cho cậu nhé?"
Nghiêm Cái không chút do dự gật đầu, tay đang viết vẫn không ngừng lại.
"Vậy được, từ giờ về sau tôi chỉ chuyên tâm dẫn dắt cậu với Bành Lợi." Đoạn Bắc gõ nhẹ lên bàn: "Nói trước nhé, ngoại trừ mấy ngày nghỉ tết, về cơ bản tôi sẽ không cho cậu nghỉ. Cái vòng này không dễ sống, gian khổ thế nào cả tôi và cậu đều hiểu rõ."
Chỉ cần một ngày không theo kịp cũng có thể bị bỏ lại phía sau, sẽ bị vô số người đang cố gắng trèo lên giẫm đạp và thay thế.
Nghiêm Cái vẫn gật đầu không chút chần chừ, còn đang đọc kịch bản.
Đoạn Bắc vẫn ngồi bên cạnh, nhìn những dòng ghi chú càng lúc càng dày đặc.
Hồi lâu sau, Nghiêm Cái như mới hiểu ra lời của Đoạn Bắc khi nãy. Anh nghiêng đầu nhìn hắn, nói: "Tôi có thể không nghỉ tết."
"Rồi rồi", cáo già cười một tiếng, nhất thời trông hắn không hề có vẻ gian xảo, thậm chí còn khiến Nghiêm Cái nhìn ra vài phần hiền từ. Đoạn Bắc chỉ hỏi: "Cho cậu nghỉ, cậu không muốn chứ người khác mong được nghỉ lắm đấy. Tính ăn tết ở đâu?"
"Về nhà." Nghiêm Cái cuối cùng cũng đặt bút xuống, từ từ xoay người nhìn hắn: "Như nghỉ bình thường thôi."
Sau khi cha mẹ mất, Nghiêm Cái gần như hoàn toàn cắt đứt liên lạc với họ hàng thân thích. Mấy năm gần đây về cơ bản anh không hề ăn tết.
Dù sao cũng chỉ có một người, không cần thiết phải tốn công mất sức làm gì.
"Vậy được." Đoạn Bắc đương nhiên biết chuyện nhà anh, nói: "Năm nay đến nhà tôi ăn tết đi."
Nghiêm Cái nhìn hắn không trả lời, ánh mắt phức tạp.
Đối phương lại không hề đề ý, nhẹ nhàng bổ sung một câu: "Chị dâu cậu nấu ăn ngon lắm."
*
Tuy nói đến chuyện ăn tết nhưng trên thực tế vẫn còn cách một khoảng thời gian.
Cuối năm, Bắc Mạch mở phòng làm việc cho Nghiêm Cái. Từ sau dạ tiệc Duệ Sĩ, giá trị con người Nghiêm Cái tăng vọt, hiện tại có thể coi là miếng bánh thơm ngọt được yêu thích. Lịch trình làm việc chật cứng, chạy show khắp nơi.
Đến ngày 28 tết, Đoạn Bắc cuối cùng cũng cho Nghiêm Cái nghỉ. Vì thế ngày đó anh rất bận rộn, sáng thì đến thăm Lâm Kỳ Chinh, tối đến lại dùng bữa với Diêu Đa Ý và đạo diễn Thẩm.
Lần này không có đạo diễn Dương, chỉ có Thẩm Trì, đạo diễn Lý và một nhà làm phim khác.
Diêu Đa Ý và đạo diễn Thẩm vẫn lãnh đạm như vậy. Trái lại, hai người kia khá là nhiệt tình với Nghiêm Cái.
Sang ngày 29, Đoạn Bắc trực tiếp dẫn Nghiêm Cái về nhà mình.
Nghiêm Cái đi sau lưng Đoạn Bắc, có hơi thấp thỏm.
Anh không ăn tết đã rất nhiều năm, cũng không có họ hàng đến thăm, quả thật không biết nên mang quà gì tới. Anh bảo Điền Túc chọn hai chiếc đồng hồ coi như tấm lòng thì bị Đoạn Bắc từ chối.
Lý do của hắn rất đơn giản thẳng thắn, nói Nghiêm Cái cố gắng kiếm tiền, làm cây rụng tiền cho hắn là được, khỏi cần quà cáp.
Nghiêm Cái nghĩ, cảm thấy rất có đạo lý, vì thế cuối cùng vẫn tay không đến cửa.
Đoạn Bắc còn chưa kịp mở cửa thì bên trong đã có người chủ động mở ra trước.
Nghiêm Cái có hơi bất ngờ với sự trùng hợp này, đại khái là vì đã lâu lắm rồi không có ai mở cửa nhà cho anh.
Chuyện kế tiếp xảy ra còn khiến anh bất ngờ hơn.
Một... cô gái nhỏ xinh từ trong nhà bổ nhào vào ngực Đoạn Bắc?
Đoạn Bắc giống như thuận tay ôm người ta vào lòng. Lúc này Nghiêm Cái mới phát hiện, người nhìn qua như cô nhóc này thật ra không hề thấp, cũng cao đến vai Đoạn Bắc, chỉ là không hiểu vì sao có vẻ rất nhỏ tuổi, cảm giác như... mới học cấp 3.
Nghiêm Cái quay ra nhìn Đoạn Bắc. Hắn cười hiện cả nếp nhăn, rõ ràng đã trên 30 tuổi. Đột nhiên rất muốn cảm thán một câu...
Thấp nhất là đi tù ba năm... Cao nhất là tử hình...
Đoạn Bắc lại chẳng thèm để ý, vỗ nhẹ vai cô gái rồi kéo người trong lòng ra, giới thiệu Nghiêm Cái với cô: "Song Mạch, đây là bạn anh, Nghiêm Cái."
Cô gái tên Song Mạch nghiêng đầu nhìn về phía Nghiêm Cái, hơi mỉm cười, bắt tay với anh.
"Đây là chị dâu của cậu, Tần Song Mạch." Đoạn Bắc vừa nhìn hai người bắt tay vừa nói.
Nghiêm Cái gật đầu: "Chào chị dâu, tôi là Nghiêm Cái."
Đoạn Bắc... Tần Song Mạch, ra cái tên Bắc Mạch là lấy từ đây.
Thế nhưng cô gái không nói một lời, chỉ chậm rãi thu tay lại rồi mỉm cười với Nghiêm Cái, bàn tay làm ra vài ngôn ngữ ký hiệu.
Nghiêm Cái hơi ngẩn người, tuy nhìn không hiểu hết nhưng phản ứng rất nhanh.
Tần Song Mạch không thể nói chuyện.
Lúc nhìn thủ ngữ của Tần Song Mạch, Nghiêm Cái mới nhận ra cô kỳ thật rất xinh đẹp, không hề thua kém bất kỳ đại hoa đán nào trong giới giải trí.
Chưa kể khí chất của cô rất đặc biệt... Vẻ yên tĩnh, bình yên vô cùng hiếm có.
Từ đầu đến cuối, mắt Đoạn Bắc vẫn luôn đặt trên người Tần Song Mạch. Tần Song Mạch dùng thủ ngữ nói vài câu với Nghiêm Cái rồi quay đầu nhìn Đoạn Bắc nở nụ cười ngọt ngào, đôi mắt cũng hơi híp lại.
Lúc Nghiêm Cái theo hai người họ vào nhà, trong lòng thật ra vẫn còn hơi kinh ngạc.
Trước đó anh cũng từng nghĩ, rốt cuộc thì người phụ nữ như thế nào mới có thể khiến kẻ sống thành tinh như Đoạn Bắc khen không dứt miệng từ lúc ngồi trên xe đến lúc xuống xe. Anh còn tưởng sẽ là hình tượng giỏi giang dốc lòng vì sự nghiệp, không ngờ là...
Hết chương 73.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất