Đã Hết Thời Gian Phỏng Vấn, Không Yêu Đương

Chương 80: Nhịn thở

Trước Sau
Editor: Cảnh báo ngược Cái Cái.

- -

Rượu vào lời ra, thật là không thể ngăn nổi.

Ai nấy đưa mắt nhìn nhau, thế nhưng người nọ còn có vẻ chưa định dừng lại. May là Đoạn Bắc vẫn có thể kiểm soát tình huống, dụ dỗ người kia uống thêm hai ly nữa, cuối cùng say khướt phải nhờ phục vụ đưa về phòng.

Không lâu sau, bầu không khí trở lại như bình thường. Bữa tiệc lúc này mới coi như ổn định.

Nghiêm Cái nhìn qua như không hề bị ảnh hưởng, vẫn trầm mặc ít lời như cũ, nhưng nếu có người bắt chuyện anh cũng sẽ khách khí tiếp lời họ.

Nghiêm Cái về phòng tắm rửa rồi ngồi trên sô pha bất động, đến khi phản ứng lại thì chuông cửa đã kêu được một lúc.

Là Đoạn Bắc.

Nghiêm Cái ra mở cửa, mời hắn vào trong. Hai người ngồi sóng vai trên sô pha. Nghiêm Cái có thể ngửi được mùi rượu thoang thoảng trên người Đoạn Bắc. Thật ra anh cũng không khá hơn là mấy, chỉ là không phải uống nhiều như trước kia, tắm táp xong nên tỉnh táo hơn Đoạn Bắc, đầu óc cũng không quá mơ hồ.

Đoạn Bắc dựa nửa người trên sô pha, đuôi mắt đỏ ửng, lim dim một hồi lâu mới lên tiếng hỏi: "Có thể nói cho tôi không?"

Không thể không thừa nhận, kỳ thật Đoạn Bắc khá dễ nhìn.

Đàn ông ngoài ba mươi giống như rượu vang mới khui nắp, mùi hương nồng quanh quẩn. Tuy trước giờ nhìn giống lão cáo già nhưng nếu thật sự bước vào giới giải trí, bảo hắn đi diễn vai hồ ly tinh quyến rũ người khác cũng tuyệt đối có thể.

Đáng tiếc Nghiêm Cái từ xưa đến nay chỉ để ý đến đuôi mắt đầy nếp nhăn của hắn.

Anh không nhìn hắn. Trái với dáng vẻ lười biếng ngả về phía sau của Đoạn Bắc, Nghiêm Cái ngồi thẳng lưng. Anh hỏi lại: "Chuyện gì?"

"Chuyện trước kia của cậu." Đoạn Bắc khẽ thở dài, hỏi: "Hai năm trước giá trị thương mại của cậu cũng rất cao, vì sao lại bị chèn ép thành như vậy?"

Hắn biết đại khái là đắc tội với cao tầng trong công ty nhưng không rõ nguyên nhân cụ thể là gì. Đã muốn hỏi anh từ trước, tình cờ hôm nay nhà làm phim kia say rượu nói lỡ, vì vậy nắm cơ hội tìm hiểu chi tiết.

"Chuyện này à." Nghiêm Cái khẽ dựa vào sô pha, cảm giác mệt mỏi bỗng nhiên ập tới khiến anh gần như không vực nổi tinh thần.

Như thể đang nhắc đến một chuyện cỏn con không quan trọng, giọng anh bình thường nhưng nội dung lại có lệ, trả lời Đoạn Bắc: "Đắc tội Thái Tử thật của Thất Lộ."

"Đắc tội như thế nào? Hắn ta muốn cậu hầu ngủ hay gì?..."

Nhưng đáp lại hắn chỉ là sự im lặng của Nghiêm Cái.

"Xem ra là không muốn nói." Đoạn Bắc ngầm hiểu rồi bật cười.

"Tôi..." Nghiêm Cái hơi khàn giọng, sau đó ngẩng đầu, ánh mắt không biết đang nhìn về phía nào, cuối cùng mới khẽ lên tiếng: "Xin lỗi, tôi không thể nói được."

"Không muốn nói thì thôi." Đoạn Bắc vỗ vai anh, cũng không nói gì thêm.

Mỗi người đều có quá khứ không muốn nhìn lại. Thay bằng ép hỏi thì cứ chờ đến khi anh muốn tự mình nói với hắn.

Đoạn Bắc yên lặng.

Hắn dựa người lên sô pha, im lặng một lúc, không ngờ lại ngủ mất.

Nghiêm Cái tất nhiên không thể ôm hắn lên giường giống như ôm Lục Thú được, nhưng cũng không thể gọi hắn dậy bảo hắn trở về phòng, vì thế đắp cho Đoạn Bắc một cái chăn. Bản thân anh thì quay về giường, mở đèn bàn, sau lại không ngủ được, ngồi trên giường không biết đang nghĩ cái gì.

Nửa năm bị đóng băng đúng thật là rất khó sống.

Nhưng khó sống thế nào, hiện tại cũng tới đây rồi, không phải sao?

*

Nghiêm Cái nhanh chóng quay lại đoàn phim.

Ăn tết xong, đầu xuân có rất nhiều việc. Tuy giá trị con người của Nghiêm Cái tăng lên không ít nhưng vẫn một mực quay diễn trong đoàn làm phim, không chân trong chân ngoài hay cứ hai ba ngày lại xin nghỉ để tham gia hoạt động thương nghiệp. Đạo diễn rất hài lòng, cũng dụng tâm chú ý đến anh nhiều hơn.

Một tháng sau, Nghiêm Cái quay cảnh cuối cùng của nhân vật, chính là cảnh Đường Miểu đẩy nam chính ra ngoài, một mình ở lại trong phế tích sắp nổ tung.



Vì nâng cao hiệu quả quay phim nên tổ đạo diễn không sử dụng phông nền xanh mà xây hẳn một phế tích đổ nát, còn cho cháy nổ thật.

Sau khi giải tỏa hết người trong khu vực quay, Nghiêm Cái tiến vào.

Dưới người anh là túi máu giả nặng chịch, lát sau mới cần dùng đến. Nghiêm Cái bò vào khe hở được chuẩn bị từ trước trong phế tích rồi lặng lẽ nằm xuống.

Vì có oxi đưa vào trước đó nên bên trong có thể thở được. Nghiêm Cái cố gắng nhớ lại nội dung kịch bản và cảm xúc của nhân vật.

Một đời người nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn, nhìn lại kỳ thật chỉ như bóng câu qua cửa sổ mà thôi.

Khi xưa dù có là thiếu niên hào khí ngất trời hay người thường trầm mặc ít nói, đến cuối cùng đều sẽ hóa thành một nắm đất vàng. Mà Đường Miểu ở đây, giữa lưng chừng phế tích, trên đầu là đất đá, gạch ngói đổ vỡ, dưới người là mặt đất cằn cỗi, là bùn nhão.

Vài giây trước, hắn vừa mới từ biệt người bạn duy nhất trong cuộc đời, cũng là người hắn vừa mới quen biết. Hiện tại chỉ còn lại một mình hắn, nghe tiếng kêu gào xé lòng bên ngoài, tai vẫn còn hơi ong ong.

Đạo diễn tuyên bố bắt đầu quay. Nghiêm Cái bóp vỡ túi máu giả ở dưới cổ.

Ánh sáng rất yếu.

Lúc này Đường Miểu nghĩ gì?

Hắn là một người cực kỳ ưa sạch sẽ, có thói ở sạch, lúc làm nhiệm vụ luôn cố gắng quên mình nhưng sau khi trở về căn cứ, người đầu tiên chui vào trong phòng tắm chính là hắn.

Quần áo hắn luôn sạch sẽ thẳng thớm, trên mặt không bao giờ có vết bẩn.

Đến lúc sắp chết lại phải nằm trên mặt đất vừa bẩn vừa hỗn độn.

Nghiêm Cái chật vật đưa bàn tay cứng đờ lên lau vết máu trên mặt.

Lúc Đường Miểu phải vất vả lắm mới nhấc nổi tay thì có một khối đá đập lên người hắn. Thế nhưng thân thể đã không còn tri giác, gần như không còn cảm nhận được đau đớn.

Bình thường tay hắn rất sạch. Vì tham gia quân ngũ nhiều năm nên khá thô ráp, tuy nhiên trừ những lúc làm nhiệm vụ thì gần như không hề bị bẩn.

Mà hiện tại, tay hắn đầy những là máu và vết bẩn, không nhìn ra là đá vụn, bùn đất hay là máu nóng vẫn liên tục chảy ra. Ngón tay hắn run rẩy, yếu ớt lau lên mặt hết lần này đến lần khác.

Nhưng vô dụng, như thể dù có làm gì thì vẫn không thể lau sạch được.

Nghiêm Cái xoa vết máu, biết bản thân đang thất thần. Trong nháy mắt này, anh không phải Đường Miểu, anh là Nghiêm Cái.

Đầu anh chỉ trống rỗng trong một giây nhưng đột nhiên nhớ lại rất nhiều chuyện.

Năm mười bốn tuổi, người đàn ông không dám quay về nhà, người phụ nữ tuyệt vọng mà lại quật cường.

Khi đó người phụ nữ cũng như vậy. Bà ngồi trên sô pha liên tục đưa tay lau nước mắt, thế nhưng hàng nước mắt nóng hầm hập cứ liên tục rơi xuống, lau thế nào cũng không hết. Cuối cùng bà chôn đầu khóc trên vai Nghiêm Cái.

Lúc đó Nghiêm Cái vô cùng khiếp sợ. Cậu chưa từng nhìn thấy người phụ nữ khóc như vậy bao giờ.

Dù sao thì người phụ nữ là mẹ của cậu, một người giống như hoa hồng, vừa nhiệt liệt hào phóng lại dũng cảm, kiên cường.

Đêm mùa đông, một đám người xông vào nhà.

Bọn họ uy hiếp người phụ nữ, buộc bà phải đưa tiền ra. Trong số đó có một người đàn ông râu quai nón thân hình to béo, vẻ mặt hung ác tóm chặt cậu thiếu niên mười bốn tuổi. Thiếu niên giãy giụa muốn cứu mẹ, vì thế bọn họ cầm đao chém lên tay trái của cậu.

Lúc ấy bên ngoài có tuyết rơi. Thiếu niên nhìn bàn tay trái chảy máu nhưng vẫn bất chấp cố gắng giãy giụa. Dòng máu đỏ tươi chậm chạp chảy ra ra từ ngón tay, còn có cảm giác âm ấm. Cậu chỉ cảm thấy mình chưa từng trải qua mùa đông nào lạnh lẽo như vậy.

Bên cạnh ngón tay cái bàn tay trái của Nghiêm Cái có một vết sẹo rất sâu.

Hiện tại vẫn đang quay, bàn tay này vẫn luôn cố chấp, gần như máy móc lau đi vết máu và bùn đất trên mặt, chỉ là dù lau bao nhiêu lần vẫn không thể sạch nổi.

Về sau, anh luôn có thói quen dùng ngón trỏ vuốt ve ngón tay cái, muốn che giấu sự tồn tại của vết sẹo kia. Có điều càng chạm vào, quá khứ lại càng hiện rõ trước mắt anh. Miệng như nhai một miếng thịt sống, mơ hồ có mùi máu tanh ngọt.

Không khí trong phế tích không lưu thông.

Cảm giác ngột ngạt khiến người ta khó thở.

Nghiêm Cái vẫn nằm trên mặt đất. Nước mắt không biết đã chảy ra từ khi nào, hòa lẫn với vết máu, không gian nhỏ hẹp đè nén ngăn cách với bên ngoài khiến anh có thể để lộ cảm xúc của mình.



Đạo diễn ở bên ngoài rất hài lòng với hiệu quả hiện tại, xác nhận bên trong an toàn thì quyết định tiếp tục quay.

Nếu có thể chết đi?

Nghiêm Cái ma xui quỷ khiến nghĩ như vậy, sau đó nín thở.

Anh nghĩ đến mùa đông năm ngoái.

Ô rơi trên mặt đất. Nước mưa xối lên bia mộ một cách vô tình, xối lên chiếc ô, xối lên người anh.

Anh muốn nói với Đặng Liên Y, những năm sau khi mọi người đi, con thật sự rất khổ sở.

Con không có tiền, chưa học hết cấp 3, phải tới từng nhà từng nhà để vay tiền. Con không hề muốn như vậy, con không muốn mang tự tôn của chính mình cho người ta thỏa sức giẫm đạp.

Nhưng con không còn cách nào khác, con chỉ có thể nghe bọn họ châm chọc mỉa mai mẹ và ba. Từ nhỏ ông nội đã dạy con phải đứng thẳng lưng, hiện tại như bị người khác hoàn toàn bẻ gãy, nhưng con không lấy đâu ra sức để uốn nó thẳng trở lại.

Bạn bè đều xa cách con, sau đó con có rất ít bạn. Người trong lớp đều ngầm bàn tán về con, nói con lập dị không hòa đồng.

Anh muốn nói, con thật sự rất khổ sở.

Cái vòng này rất tối tăm, bọn họ ăn thịt người không nhả xương, lòng người khó dò từng bước khó đi.

Trước giờ anh thanh cao từ trong xương cốt. Anh không hề thích hầu rượu, không hề thích giả cười, càng không muốn ép buộc bản thân phải nhân nhượng vì đại cục hay nén giận, thỏa hiệp với người khác.

Nhưng anh chỉ có thể làm như vậy.

Nếu mọi người còn sống, có phải con sẽ không khổ sở như vậy?

Trả lời anh chỉ có tiếng mưa và những cánh hoa hồng bị mưa xối rơi rụng lả tả.

Từng cơn khó thở dâng lên, thế nhưng Nghiêm Cái còn đang nghĩ đến ngày viếng mộ ấy.

Lúc sau, anh cũng không biết mình đang nghĩ cái gì.

Anh nhặt từng cánh hoa bị mưa xối rụng, nhẹ nhàng thả lên mộ.

Mẹ à, tuy rằng rất khổ sở nhưng con vẫn luôn nghe lời mẹ, con vẫn kiên trì sống tiếp.

Hiện tại có một người rất tốt với con. Cậu ấy không ngại tính tình xấu của con, không sợ con tỏ vẻ như gần như xa. Cậu ấy luôn nhìn con, con cũng không thấy chán ghét. Con cũng sẽ nhìn cậu ấy.

Cậu ấy còn đưa con đi ngắm đóm đóm, cũng bằng lòng nghe con nói, dựa trên vai con ngủ. Lúc ngủ bị cậu ấy ôm tuy hơi mất tự nhiên nhưng con không thấy khó chịu, vì ôm cậu ấy ngủ con cảm thấy rất an tâm, rất thoải mái.

Lúc ngủ cùng cậu ấy con sẽ mất ngủ, nửa đêm sẽ tỉnh lại.

Vì con sợ cậu ấy sẽ giống như hai người, cũng sẽ bị đưa đi, sẽ không cần con nữa.

May mà vẫn tốt.

Hình như cậu ấy thật sự, thật sự rất thích con.

Con cũng... rất thích cậu ấy.

Nghiêm Cái vẫn đang nín thở, anh nhận ra bản thân dường như không nhìn rõ những thứ trước mắt nữa.

Ngày đi viếng Đặng Liên Y, anh dự định sau khi về nhà sẽ nói với Lục Thú, chúng ta ở bên nhau đi, ở bên cậu tôi rất vui vẻ, tôi cũng sẽ cố gắng khiến cậu vui vẻ.

Nhưng về đến nhà chỉ thấy một căn phòng trống không. Anh chỉ có thể ngâm mình trong bồn tắm, sau đó tỉnh lại giữa làn nước lạnh ngắt, tiếp đến ngủ, lên máy bay, đi đóng phim.

Tất cả đều như bình thường, thậm chí đến giờ anh vẫn không dám gọi cho đối phương một cuộc điện thoại.

Nghiêm Cái không biết bản thân đã nhịn thở bao lâu, nhưng anh biết hiện tại mình đang thật sự váng đầu, ù tai.

Nếu có thể chết ở đây, cũng tốt.

Hết chương 77.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau