Chương 15: Phiên Ngoại 3 (hạ)
Phiên Ngoại 3: Thuốc kích dục (hạ)
<Warning có nội bắn nước tiểu do mất khống chế, cân nhắc trước khi đọc>
Từ cổ họng đến từng đầu ngón chân như bị đốt lửa, tưởng như cả người bị ném vào lò sưởi, khô khốc, nóng cháy, dục vọng như trào dâng từ đầu quả tim, theo máu tuần hoàn cắn nuốt tất cả mao mạch.
Từ trước đến nay Thôi Dĩnh khống chế bản thân rất tốt, thế nhưng lần này hắn quả thật đã phải cực khổ chịu đựng. Sau khi hắn nhận ra có điều gì đó không ổn thì đã tức giận tát Trần Lâu Chiêu một bạt tai, ném người ra khỏi phòng rồi lập tức gọi điện cho Lưu Hữu Quý thông báo ngắn gọn.
Hắn đóng cửa lại, buộc mình phải bình tĩnh.
Lúc này Chiêm Thù Hạc hẳn là đang nấu bữa tối ở nhà, lái xe từ biệt thự Nam Sơn đến Thưởng Hoan cũng mất ít nhất nửa giờ. Hơn nữa bây giờ còn là giờ cao điểm sẽ tốn nhiều thời gian hơn bình thường, vậy nên trước khi Chiêm Thù Hạc đến thì Thôi Dĩnh đã phải tự mình trải qua 40 phút dài đằng đẵng.
Rượu thuốc bị Lưu Hữu Quý lấy đi xét nghiệm, mười phút sau Phùng Nhiên báo kết quả với hắn: "Thôi tử, thuốc còn được trộn với nhiều thành phần khác nữa, không thể làm bừa. Bây giờ tiêm thuốc ức chế đối với chú chỉ là như muối bỏ biển, còn có thể ảnh hưởng xấu đến sức khỏe của chú."
Thôi Dĩnh khó chịu trở mình, trầm giọng nói: "Tôi biết rồi."
Điều này nghĩa là hắn chỉ có thể đợi Chiêm Thù Hạc tới.
Đầu tiên hắn nghiêng ngả lảo đảo đi vào phòng tắm, đổ đầy một bồn nước lạnh rồi trầm mình vào. Giờ trời đã vào thu, nhiệt độ không quá cao, nước lạnh lập tức làm cả người hắn ướt sũng, cảm giác khó chịu cũng dịu đi một chút. Thế nhưng alpha vốn dĩ thể nhiệt, có bản năng chống lại rét lạnh, cùng với tác dụng mạnh của thuốc khiến cho trán Thôi Dĩnh vẫn đổ đầy mồ hôi, không chịu nổi phải vươn tay nắm lấy dương v*t đang cương cứng.
Dựa vào thành bồn giải quyết một lần chẳng những không giúp con sư tử đang kêu gào trong cơ thể hắn nguôi ngoai mà ngược lại, giống như đã ăn được ngon ngọt nên càng đòi hỏi thêm nữa, dục vọng sôi sục mãnh liệt muốn tìm chỗ phát tiết. Thôi Dĩnh miễn cưỡng vịn tường đứng lên, đi vào phòng ngủ dùng thắt lưng trói chặt hai tay.
Trong bóng đêm tiếng thở dốc cực kỳ rõ ràng, mùi tuyết tùng độc nhất của alpha càng lúc càng nồng, hơi lạnh xen lẫn vị đắng, lan tỏa tràn ngập trong không khí.
Thôi Dĩnh nhắm mắt lại, nôn nóng chờ đợi người yêu xuất hiện.
Sau 40 phút thuốc đã ngấm quá mạnh khiến Thôi Dĩnh gần như bất tỉnh. Hắn loáng thoáng nghe thấy tiếng động trên hành lang, ngửi được mùi hương của omega của hắn – hương thơm ngọt ngào của hoa dành dành. Hắn vực lại tinh thần mở mắt ra, không lâu sau đã được Chiêm Thù Hạc bước vào ôm lấy.
Omega của hắn, nhỏ nhắn xinh đẹp, đôi mắt đỏ hoe chứa đầy tự trách cùng lo lắng, thì thầm: "Làm em đi."
Vốn dĩ Thôi Dĩnh muốn kiềm chế bản thân, hắn sợ chính mình không cẩn thận sẽ làm vợ nhỏ đau đớn, thế nhưng chẳng ai có thể cưỡng lại lời dụ dỗ như vậy, huống chi là một alpha bị hạ thuốc bắt ép động dục suốt nửa tiếng đồng hồ.
Thôi Dĩnh vội vàng hôn lên môi Chiêm Thù Hạc, thô bạo xé toạc quần áo của cậu, giống như một con cún lớn mà hít ngửi ở phía sau gáy. Sau khi đánh dấu hoàn toàn, tuyến thể của Chiêm Thù Hạc không chỉ có mùi hoa dành dành mà còn mang theo cả hương tuyết tùng của hắn, minh chứng cho việc cậu đã thuộc về hắn, là người của một mình hắn.
Thôi Dĩnh nặng nề thở hổn hển, không nhịn được cắn vào.
Mùi máu tươi lập tức thấm vào giữa môi răng, để lại vết cắn thật sâu in hằn trên da thịt. Chiêm Thù Hạc chỉ rên lên một tiếng, ngoan ngoãn để cho alpha sau lưng tổn thương nơi mà cậu sợ đau nhất.
May là Thôi Dĩnh không tiếp tục cắn nữa, hắn tóm vai lật người cậu lại, trong mắt chứa đầy dục vọng chiếm hữu và hủy diệt, đồng tử đen láy co lại. Hắn cởi bộ đồ ướt sũng ra rồi trần trụi nằm đè lên Chiêm Thù Hạc, dương v*t sưng tấy mang theo đau đớn, trên trán mướt đầy mồ hôi.
"Vào đi..." Hai chân Chiêm Thù Hạc vòng qua eo hắn, chủ động tách mông phơi bày hậu huyệt, "Thôi gia..."
Thôi Dĩnh nắm lấy dương v*t muốn chọc vào lỗ nhỏ đang mấp máy kia, thế nhưng thuốc kích dục làm hắn hưng phấn hơn nhiều so với ngày thường, nhất thời không đâm hẳn vào được. Kích cỡ kinh người khiến căn côn th*t nhìn qua cực kỳ đáng sợ, nổi đầy gân xanh, ước chừng dài đến 20cm.
Chiêm Thù Hạc biết hắn khổ sở chịu đựng, dục vọng không thể phát tiết dày vò Thôi Dĩnh bị đau đớn tra tấn, cậu vừa khóc vừa quỳ xuống giữa hai chân hắn, nhẹ nhàng đỡ lấy dương v*t ngậm vào miệng.
Thôi Dĩnh thoải mái rên lên, khoang miệng ẩm ướt ấm áp khiến dương v*t như tìm được nhà để về, hắn duỗi tay ấn đầu Chiêm Thù Hạc mạnh mẽ thọc vào.
Chiêm Thù Hạc ho khan một tiếng giống như bị ngạt thở nhưng vẫn không nhả ra vật cứng trong miệng. Khóe mắt cậu vẫn đỏ bừng, nước mắt rưng rưng, đôi môi đỏ mọng ngoan ngoãn bao bọc dương v*t xanh tím dữ tợn, đầu lưỡi cố gắng liếm láp một cách khó khăn.
Cậu cúi đầu phun ra nuốt vào một lúc rồi lùi lại để mút vào bọc tinh hoàn nặng trĩu. Nước mắt chảy xuống làm ướt bụi lông của Thôi Dĩnh, Chiêm Thù Hạc tỉ mỉ hầu hạ hắn, thỉnh thoảng phát ra tiếng liếm mút chậc chậc. Đầu lưỡi cậu đảo quanh quy đầu mút mát, khi Thôi Dĩnh xuất tinh thì hơn phân nửa đều bắn lên mặt cậu, trên môi cũng dính tinh dịch màu trắng tanh nồng, bị cậu thè lưỡi cuốn nuốt vào.
"Ngài..." Chiêm Thù Hạc vẫn đang nức nở, đáng thương nhìn hắn, "Còn đau nữa không?"
Xuất tinh xong Thôi Dĩnh dễ chịu hơn nhiều, sưng tấy đau đớn cũng giảm bớt, bình tĩnh lại ôm lấy Chiêm Thù Hạc vào lòng rồi hôn lên môi cậu: "Bé cưng, tôi không đau nữa."
Mặc dù đã bắn hai lần nhưng dương v*t vẫn cương cứng như cũ, Chiêm Thù Hạc dựa vào ngực hắn hôn môi một lát rồi giúp hắn tiến vào. Lần này suôn sẻ hơn rất nhiều, sau khi alpha và omega ở bên nhau thì rất dễ bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của đối phương, trong không khí ngập tràn hương dành dành và tuyết tùng hòa quyện đặc quánh, lỗ nhỏ của Chiêm Thù Hạc đã sớm ướt dầm dề, không ngừng chảy nước khát vọng được alpha xâm phạm.
Lúc đâm vào Thôi Dĩnh không khỏi thở dài thỏa mãn, Chiêm Thù Hạc run rẩy rên rỉ hai tiếng: "Thật trướng..."
Thôi Dĩnh cúi đầu nhìn cậu. Nằm dưới thân mình là gương mặt dễ dàng khiến người ta dỡ xuống phòng bị, trong veo thuần khiết như một thiếu niên chưa trải sự đời, vậy mà đôi mắt lại đong đầy cơ khát, trên má còn dính tinh dịch chưa kịp lau đi, giống như thiếu gia con nhà quyền quý sảy chân bị bán vào kỹ viện, vừa sạch sẽ vừa dâm loạn.
"Thao chết em." Thôi Dĩnh mạnh mẽ hôn lên môi cậu, miệng lẩm bẩm nói lời thô tục, thân dưới đâm thọc kịch liệt khiến cho Chiêm Thù Hạc không ngừng rên khóc, "Lẳng lơ."
dương v*t Thôi Dĩnh nhồi đầy lỗ nhỏ dâm đãng, chặt chẽ không chừa một khe hở, hoàn toàn kết hợp làm một. Hương hoa ngày càng nồng, hậu huyệt chảy rất nhiều nước làm nơi hai người giao hợp ướt đẫm, tiếng nước vang vọng theo mỗi nhịp rút ra thọc vào. Chiêm Thù Hạc bị đâm đến mức tiếng rên cũng đứt quãng, có lúc còn bị thao đến tắt tiếng chỉ có thể mất khống chế mở lớn miệng, rốt cuộc không chịu nổi khóc nấc lên.
"Ưm, ha... a... a..."
Thôi Dĩnh dùng sức bẻ hai chân cậu như muốn mở cả cơ thể cậu ra, hai đùi gần như bị ép thẳng 180°. Khi làm tình dương v*t mạnh mẽ đâm vào huyệt nhỏ mỏng manh, thịt non màu hồng nhạt theo từng cú dập bị dương v*t kéo ra rồi lại nhét vào, tinh hoàn như cũng muốn chen chúc chui vào bên trong. Chiêm Thù Hạc nhịn không được sờ bụng cầu xin: "Ngài... chậm, chậm một chút...ưm..."
Thái dương Thôi Dĩnh giật liên tục, tình dục thiêu đốt cả lý trí, làm sao còn nghe thấy lời xin tha của Chiêm Thù Hạc. Hắn cau mày bịt miệng cậu, đâm chọc càng ác liệt hơn.
Bàn tay Thôi Dĩnh to rộng khiến Chiêm Thù Hạc hoàn toàn không có cách mở miệng, cậu chỉ có thể phát ra từng tiếng rên rỉ rất nhỏ, cố gắng dùng mũi hít lấy chút không khí. Cậu cảm thấy mỗi lần dương v*t của alpha đều đâm mạnh vào cửa khoanh sinh sản như muốn chọc thủng bụng mình, gần như có thể thấy được hình dáng của vật cứng kia in hằn trên bụng nhỏ.
"Ư... ưm..."
Thôi Dĩnh đột nhiên tăng tốc, vừa làm vừa cúi người cắn đầu v* cậu, gặm cắn không hề có quy luật. Chiêm Thù Hạc tóm lấy cánh tay đang bịt miệng mình, bất lực nhìn Thôi Dĩnh, cánh tay chắc khỏe mạnh mẽ của người đàn ông như một ngục giam hoàn toàn giam cầm cậu lại, khiến cậu không thể động đậy mà chỉ được tiếp nhận sự xâm phạm thô bạo của hắn. Đầu lưỡi ướt át nghiền ép đầu v* rồi rời đi làm cho nó vô thức run rẩy khi lại tiếp xúc với không khí lạnh lẽo.
"Thất gia..." Mặt Thôi Dĩnh đỏ bừng, cơ bắp cả người căng chặt, ánh mắt mê loạn, cứ liên tục thì thào gọi tên và ngậm cắn vành tai cậu, "Thất gia... Tôi không nhịn được..."
Thuốc kích dục khiến hắn mất đi lý trí, Thôi Dĩnh buông tay đang bịt miệng Chiêm Thù Hạc, trong lòng bàn tay ướt đẫm. Hắn cảm thấy lửa dục ở bụng dưới bùng cháy dữ dội, tim đập rất nhanh, dục vọng trong cơ thể như muốn xé rách thân thể, cắn nuốt thần kinh hắn.
Chiêm Thù Hạc thở hổn hển ôm chặt cổ hắn, gần như hét lên: "Đừng nhịn nữa, đừng sợ... A ——"
Một luồng nhiệt bắn vào hậu huyệt, nóng đến mức khiến ngón chân Chiêm Thù Hạc co quắp lại, ngón tay bấu vào lưng Thôi Dĩnh trợn lớn mắt. Luồng nhiệt kia không ngừng bắn ra hơn 10 giây, đập mạnh trong tràng ruột, Chiêm Thù Hạc cảm thấy bụng mình như phồng lên, trong cơ thể là cảm giác căng trướng kì dị, toàn bộ hạ thân bị rót đầy bằng chất lỏng ấm nóng.
Nhiều như vậy rõ ràng không chỉ là tinh dịch – Thôi Dĩnh tiểu trong cơ thể cậu.
Nước tiểu màu vàng nhạt chảy ra từ nơi giao hợp giữa dương v*t và hậu huyệt làm ga trải giường ướt một mảng lớn, mùi nước tiểu khiến cho pheromone trong không khí nhạt đi nhưng càng làm tăng lên sự dâm loạn. Thôi Dĩnh thở dốc dữ dội, trên trán đầy mồ hôi, tóc mái rũ xuống còn đang tích nước nhỏ giọt. Nhịp tim hắn dần dần chậm lại, đồng tử lấy lại tiêu điểm, một lúc lâu sau mới tìm lại được giọng mình, khàn khàn lên tiếng: "Xin lỗi."
"Đừng xin lỗi." Chiêm Thù Hạc áp đôi môi khô khốc lên ngực hắn giống như con mèo nhỏ thu lại móng vuốt: "Hôm nay Thôi gia phải chịu đựng rất nhiều."
Trái tim Thôi Dĩnh mềm nhũn, nhẹ nhàng sờ sờ đuôi tóc mềm mại sau gáy cậu: "Cảm ơn em." Hắn âu yếm hôn má Chiêm Thù Hạc, thầm thì: "Chúng mình về nhà thôi."
Lúc Thôi Dĩnh bế Chiêm Thù Hạc ra cửa thì Phùng Nhiên và Ngụy Tử Việt vẫn đang đứng hút thuốc dưới sảnh, Triệu Khiết Nhuế cũng chạy tới, ba người đang đứng cùng với nhau. Phùng Nhiên nhìn thấy bọn họ trước, lập tức dập thuốc rồi hỏi thăm: "Không sao chứ Thôi tử? Bác sĩ ở trong xe, có cần kiểm tra sức khỏe nữa không?"
"Ngày mai đi." Thôi Dĩnh nói rất nhỏ. Chiêm Thù Hạc bị bọc chăn kín mít, chỉ lộ ra cái đầu đang dựa vào vai Thôi Dĩnh, đã mệt đến mức ngủ thiếp đi, hàng mi dày phủ bóng lên gương mặt cậu, nhu hòa dịu ngoan, "Thất gia ngủ rồi, tôi đưa người về nghỉ ngơi."
Phùng Nhiên nhìn thoáng qua rồi quy củ lùi lại, gật đầu: "Được, có chuyện gì thì gọi cho anh."
Ngụy Tử Việt không dám lại gần nói chuyện với hắn, vẫy tay xem như chào hỏi. Thôi Dĩnh gật đầu với anh và Triệu Khiết Nhuế rồi bế người ngồi vào ghế sau của chiếc Range Rover.
Bởi vì đã rửa sạch ở khách sạn nên Thôi Dĩnh không đánh thức cậu nữa mà bế thẳng lên giường. Bảo mẫu là một bác gái beta, chưa thấy hai người trở về nên cũng chưa dám ngủ, đang ngồi đợi họ trong phòng khách. Thôi Dĩnh đóng cửa phòng ngủ, hỏi: "Bọn nhỏ sao rồi ạ?"
"Anh trai rất ngoan." Bảo mẫu cười nói, "Em gái thì hơi quấy, khóc nửa ngày dỗ mãi mới chịu ngủ."
"Cháu đi xem." Thôi Dĩnh đi vào phòng cho trẻ, ngồi xổm bên nôi yên lặng ngắm nhìn hai đứa nhỏ. Con trai giống hắn, mày rậm mắt to, con gái thì lại giống Chiêm Thù Hạc, xinh xắn vô cùng, lông mi rất dài, khuôn mặt ửng hồng. Ánh mắt Thôi Dĩnh đong đầy dịu dàng, ngắm một lúc lâu cũng không thấy đủ, thật cẩn thận vươn tay chạm nhẹ vào khuôn mặt con gái.
Rất mềm.
Dường như là bị hắn làm phiền, con gái bẹp miệng hừ hừ rồi co chân đạp vài cái nhưng vẫn không tỉnh ngủ. Thôi Dĩnh nín thở trông hai đứa, sau khi chắc chắn các con đã say giấc thì mới đứng lên trở về phòng ngủ.
Trong phòng còn có một bé cưng nữa cần dỗ dành kìa.
<Warning có nội bắn nước tiểu do mất khống chế, cân nhắc trước khi đọc>
Từ cổ họng đến từng đầu ngón chân như bị đốt lửa, tưởng như cả người bị ném vào lò sưởi, khô khốc, nóng cháy, dục vọng như trào dâng từ đầu quả tim, theo máu tuần hoàn cắn nuốt tất cả mao mạch.
Từ trước đến nay Thôi Dĩnh khống chế bản thân rất tốt, thế nhưng lần này hắn quả thật đã phải cực khổ chịu đựng. Sau khi hắn nhận ra có điều gì đó không ổn thì đã tức giận tát Trần Lâu Chiêu một bạt tai, ném người ra khỏi phòng rồi lập tức gọi điện cho Lưu Hữu Quý thông báo ngắn gọn.
Hắn đóng cửa lại, buộc mình phải bình tĩnh.
Lúc này Chiêm Thù Hạc hẳn là đang nấu bữa tối ở nhà, lái xe từ biệt thự Nam Sơn đến Thưởng Hoan cũng mất ít nhất nửa giờ. Hơn nữa bây giờ còn là giờ cao điểm sẽ tốn nhiều thời gian hơn bình thường, vậy nên trước khi Chiêm Thù Hạc đến thì Thôi Dĩnh đã phải tự mình trải qua 40 phút dài đằng đẵng.
Rượu thuốc bị Lưu Hữu Quý lấy đi xét nghiệm, mười phút sau Phùng Nhiên báo kết quả với hắn: "Thôi tử, thuốc còn được trộn với nhiều thành phần khác nữa, không thể làm bừa. Bây giờ tiêm thuốc ức chế đối với chú chỉ là như muối bỏ biển, còn có thể ảnh hưởng xấu đến sức khỏe của chú."
Thôi Dĩnh khó chịu trở mình, trầm giọng nói: "Tôi biết rồi."
Điều này nghĩa là hắn chỉ có thể đợi Chiêm Thù Hạc tới.
Đầu tiên hắn nghiêng ngả lảo đảo đi vào phòng tắm, đổ đầy một bồn nước lạnh rồi trầm mình vào. Giờ trời đã vào thu, nhiệt độ không quá cao, nước lạnh lập tức làm cả người hắn ướt sũng, cảm giác khó chịu cũng dịu đi một chút. Thế nhưng alpha vốn dĩ thể nhiệt, có bản năng chống lại rét lạnh, cùng với tác dụng mạnh của thuốc khiến cho trán Thôi Dĩnh vẫn đổ đầy mồ hôi, không chịu nổi phải vươn tay nắm lấy dương v*t đang cương cứng.
Dựa vào thành bồn giải quyết một lần chẳng những không giúp con sư tử đang kêu gào trong cơ thể hắn nguôi ngoai mà ngược lại, giống như đã ăn được ngon ngọt nên càng đòi hỏi thêm nữa, dục vọng sôi sục mãnh liệt muốn tìm chỗ phát tiết. Thôi Dĩnh miễn cưỡng vịn tường đứng lên, đi vào phòng ngủ dùng thắt lưng trói chặt hai tay.
Trong bóng đêm tiếng thở dốc cực kỳ rõ ràng, mùi tuyết tùng độc nhất của alpha càng lúc càng nồng, hơi lạnh xen lẫn vị đắng, lan tỏa tràn ngập trong không khí.
Thôi Dĩnh nhắm mắt lại, nôn nóng chờ đợi người yêu xuất hiện.
Sau 40 phút thuốc đã ngấm quá mạnh khiến Thôi Dĩnh gần như bất tỉnh. Hắn loáng thoáng nghe thấy tiếng động trên hành lang, ngửi được mùi hương của omega của hắn – hương thơm ngọt ngào của hoa dành dành. Hắn vực lại tinh thần mở mắt ra, không lâu sau đã được Chiêm Thù Hạc bước vào ôm lấy.
Omega của hắn, nhỏ nhắn xinh đẹp, đôi mắt đỏ hoe chứa đầy tự trách cùng lo lắng, thì thầm: "Làm em đi."
Vốn dĩ Thôi Dĩnh muốn kiềm chế bản thân, hắn sợ chính mình không cẩn thận sẽ làm vợ nhỏ đau đớn, thế nhưng chẳng ai có thể cưỡng lại lời dụ dỗ như vậy, huống chi là một alpha bị hạ thuốc bắt ép động dục suốt nửa tiếng đồng hồ.
Thôi Dĩnh vội vàng hôn lên môi Chiêm Thù Hạc, thô bạo xé toạc quần áo của cậu, giống như một con cún lớn mà hít ngửi ở phía sau gáy. Sau khi đánh dấu hoàn toàn, tuyến thể của Chiêm Thù Hạc không chỉ có mùi hoa dành dành mà còn mang theo cả hương tuyết tùng của hắn, minh chứng cho việc cậu đã thuộc về hắn, là người của một mình hắn.
Thôi Dĩnh nặng nề thở hổn hển, không nhịn được cắn vào.
Mùi máu tươi lập tức thấm vào giữa môi răng, để lại vết cắn thật sâu in hằn trên da thịt. Chiêm Thù Hạc chỉ rên lên một tiếng, ngoan ngoãn để cho alpha sau lưng tổn thương nơi mà cậu sợ đau nhất.
May là Thôi Dĩnh không tiếp tục cắn nữa, hắn tóm vai lật người cậu lại, trong mắt chứa đầy dục vọng chiếm hữu và hủy diệt, đồng tử đen láy co lại. Hắn cởi bộ đồ ướt sũng ra rồi trần trụi nằm đè lên Chiêm Thù Hạc, dương v*t sưng tấy mang theo đau đớn, trên trán mướt đầy mồ hôi.
"Vào đi..." Hai chân Chiêm Thù Hạc vòng qua eo hắn, chủ động tách mông phơi bày hậu huyệt, "Thôi gia..."
Thôi Dĩnh nắm lấy dương v*t muốn chọc vào lỗ nhỏ đang mấp máy kia, thế nhưng thuốc kích dục làm hắn hưng phấn hơn nhiều so với ngày thường, nhất thời không đâm hẳn vào được. Kích cỡ kinh người khiến căn côn th*t nhìn qua cực kỳ đáng sợ, nổi đầy gân xanh, ước chừng dài đến 20cm.
Chiêm Thù Hạc biết hắn khổ sở chịu đựng, dục vọng không thể phát tiết dày vò Thôi Dĩnh bị đau đớn tra tấn, cậu vừa khóc vừa quỳ xuống giữa hai chân hắn, nhẹ nhàng đỡ lấy dương v*t ngậm vào miệng.
Thôi Dĩnh thoải mái rên lên, khoang miệng ẩm ướt ấm áp khiến dương v*t như tìm được nhà để về, hắn duỗi tay ấn đầu Chiêm Thù Hạc mạnh mẽ thọc vào.
Chiêm Thù Hạc ho khan một tiếng giống như bị ngạt thở nhưng vẫn không nhả ra vật cứng trong miệng. Khóe mắt cậu vẫn đỏ bừng, nước mắt rưng rưng, đôi môi đỏ mọng ngoan ngoãn bao bọc dương v*t xanh tím dữ tợn, đầu lưỡi cố gắng liếm láp một cách khó khăn.
Cậu cúi đầu phun ra nuốt vào một lúc rồi lùi lại để mút vào bọc tinh hoàn nặng trĩu. Nước mắt chảy xuống làm ướt bụi lông của Thôi Dĩnh, Chiêm Thù Hạc tỉ mỉ hầu hạ hắn, thỉnh thoảng phát ra tiếng liếm mút chậc chậc. Đầu lưỡi cậu đảo quanh quy đầu mút mát, khi Thôi Dĩnh xuất tinh thì hơn phân nửa đều bắn lên mặt cậu, trên môi cũng dính tinh dịch màu trắng tanh nồng, bị cậu thè lưỡi cuốn nuốt vào.
"Ngài..." Chiêm Thù Hạc vẫn đang nức nở, đáng thương nhìn hắn, "Còn đau nữa không?"
Xuất tinh xong Thôi Dĩnh dễ chịu hơn nhiều, sưng tấy đau đớn cũng giảm bớt, bình tĩnh lại ôm lấy Chiêm Thù Hạc vào lòng rồi hôn lên môi cậu: "Bé cưng, tôi không đau nữa."
Mặc dù đã bắn hai lần nhưng dương v*t vẫn cương cứng như cũ, Chiêm Thù Hạc dựa vào ngực hắn hôn môi một lát rồi giúp hắn tiến vào. Lần này suôn sẻ hơn rất nhiều, sau khi alpha và omega ở bên nhau thì rất dễ bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của đối phương, trong không khí ngập tràn hương dành dành và tuyết tùng hòa quyện đặc quánh, lỗ nhỏ của Chiêm Thù Hạc đã sớm ướt dầm dề, không ngừng chảy nước khát vọng được alpha xâm phạm.
Lúc đâm vào Thôi Dĩnh không khỏi thở dài thỏa mãn, Chiêm Thù Hạc run rẩy rên rỉ hai tiếng: "Thật trướng..."
Thôi Dĩnh cúi đầu nhìn cậu. Nằm dưới thân mình là gương mặt dễ dàng khiến người ta dỡ xuống phòng bị, trong veo thuần khiết như một thiếu niên chưa trải sự đời, vậy mà đôi mắt lại đong đầy cơ khát, trên má còn dính tinh dịch chưa kịp lau đi, giống như thiếu gia con nhà quyền quý sảy chân bị bán vào kỹ viện, vừa sạch sẽ vừa dâm loạn.
"Thao chết em." Thôi Dĩnh mạnh mẽ hôn lên môi cậu, miệng lẩm bẩm nói lời thô tục, thân dưới đâm thọc kịch liệt khiến cho Chiêm Thù Hạc không ngừng rên khóc, "Lẳng lơ."
dương v*t Thôi Dĩnh nhồi đầy lỗ nhỏ dâm đãng, chặt chẽ không chừa một khe hở, hoàn toàn kết hợp làm một. Hương hoa ngày càng nồng, hậu huyệt chảy rất nhiều nước làm nơi hai người giao hợp ướt đẫm, tiếng nước vang vọng theo mỗi nhịp rút ra thọc vào. Chiêm Thù Hạc bị đâm đến mức tiếng rên cũng đứt quãng, có lúc còn bị thao đến tắt tiếng chỉ có thể mất khống chế mở lớn miệng, rốt cuộc không chịu nổi khóc nấc lên.
"Ưm, ha... a... a..."
Thôi Dĩnh dùng sức bẻ hai chân cậu như muốn mở cả cơ thể cậu ra, hai đùi gần như bị ép thẳng 180°. Khi làm tình dương v*t mạnh mẽ đâm vào huyệt nhỏ mỏng manh, thịt non màu hồng nhạt theo từng cú dập bị dương v*t kéo ra rồi lại nhét vào, tinh hoàn như cũng muốn chen chúc chui vào bên trong. Chiêm Thù Hạc nhịn không được sờ bụng cầu xin: "Ngài... chậm, chậm một chút...ưm..."
Thái dương Thôi Dĩnh giật liên tục, tình dục thiêu đốt cả lý trí, làm sao còn nghe thấy lời xin tha của Chiêm Thù Hạc. Hắn cau mày bịt miệng cậu, đâm chọc càng ác liệt hơn.
Bàn tay Thôi Dĩnh to rộng khiến Chiêm Thù Hạc hoàn toàn không có cách mở miệng, cậu chỉ có thể phát ra từng tiếng rên rỉ rất nhỏ, cố gắng dùng mũi hít lấy chút không khí. Cậu cảm thấy mỗi lần dương v*t của alpha đều đâm mạnh vào cửa khoanh sinh sản như muốn chọc thủng bụng mình, gần như có thể thấy được hình dáng của vật cứng kia in hằn trên bụng nhỏ.
"Ư... ưm..."
Thôi Dĩnh đột nhiên tăng tốc, vừa làm vừa cúi người cắn đầu v* cậu, gặm cắn không hề có quy luật. Chiêm Thù Hạc tóm lấy cánh tay đang bịt miệng mình, bất lực nhìn Thôi Dĩnh, cánh tay chắc khỏe mạnh mẽ của người đàn ông như một ngục giam hoàn toàn giam cầm cậu lại, khiến cậu không thể động đậy mà chỉ được tiếp nhận sự xâm phạm thô bạo của hắn. Đầu lưỡi ướt át nghiền ép đầu v* rồi rời đi làm cho nó vô thức run rẩy khi lại tiếp xúc với không khí lạnh lẽo.
"Thất gia..." Mặt Thôi Dĩnh đỏ bừng, cơ bắp cả người căng chặt, ánh mắt mê loạn, cứ liên tục thì thào gọi tên và ngậm cắn vành tai cậu, "Thất gia... Tôi không nhịn được..."
Thuốc kích dục khiến hắn mất đi lý trí, Thôi Dĩnh buông tay đang bịt miệng Chiêm Thù Hạc, trong lòng bàn tay ướt đẫm. Hắn cảm thấy lửa dục ở bụng dưới bùng cháy dữ dội, tim đập rất nhanh, dục vọng trong cơ thể như muốn xé rách thân thể, cắn nuốt thần kinh hắn.
Chiêm Thù Hạc thở hổn hển ôm chặt cổ hắn, gần như hét lên: "Đừng nhịn nữa, đừng sợ... A ——"
Một luồng nhiệt bắn vào hậu huyệt, nóng đến mức khiến ngón chân Chiêm Thù Hạc co quắp lại, ngón tay bấu vào lưng Thôi Dĩnh trợn lớn mắt. Luồng nhiệt kia không ngừng bắn ra hơn 10 giây, đập mạnh trong tràng ruột, Chiêm Thù Hạc cảm thấy bụng mình như phồng lên, trong cơ thể là cảm giác căng trướng kì dị, toàn bộ hạ thân bị rót đầy bằng chất lỏng ấm nóng.
Nhiều như vậy rõ ràng không chỉ là tinh dịch – Thôi Dĩnh tiểu trong cơ thể cậu.
Nước tiểu màu vàng nhạt chảy ra từ nơi giao hợp giữa dương v*t và hậu huyệt làm ga trải giường ướt một mảng lớn, mùi nước tiểu khiến cho pheromone trong không khí nhạt đi nhưng càng làm tăng lên sự dâm loạn. Thôi Dĩnh thở dốc dữ dội, trên trán đầy mồ hôi, tóc mái rũ xuống còn đang tích nước nhỏ giọt. Nhịp tim hắn dần dần chậm lại, đồng tử lấy lại tiêu điểm, một lúc lâu sau mới tìm lại được giọng mình, khàn khàn lên tiếng: "Xin lỗi."
"Đừng xin lỗi." Chiêm Thù Hạc áp đôi môi khô khốc lên ngực hắn giống như con mèo nhỏ thu lại móng vuốt: "Hôm nay Thôi gia phải chịu đựng rất nhiều."
Trái tim Thôi Dĩnh mềm nhũn, nhẹ nhàng sờ sờ đuôi tóc mềm mại sau gáy cậu: "Cảm ơn em." Hắn âu yếm hôn má Chiêm Thù Hạc, thầm thì: "Chúng mình về nhà thôi."
Lúc Thôi Dĩnh bế Chiêm Thù Hạc ra cửa thì Phùng Nhiên và Ngụy Tử Việt vẫn đang đứng hút thuốc dưới sảnh, Triệu Khiết Nhuế cũng chạy tới, ba người đang đứng cùng với nhau. Phùng Nhiên nhìn thấy bọn họ trước, lập tức dập thuốc rồi hỏi thăm: "Không sao chứ Thôi tử? Bác sĩ ở trong xe, có cần kiểm tra sức khỏe nữa không?"
"Ngày mai đi." Thôi Dĩnh nói rất nhỏ. Chiêm Thù Hạc bị bọc chăn kín mít, chỉ lộ ra cái đầu đang dựa vào vai Thôi Dĩnh, đã mệt đến mức ngủ thiếp đi, hàng mi dày phủ bóng lên gương mặt cậu, nhu hòa dịu ngoan, "Thất gia ngủ rồi, tôi đưa người về nghỉ ngơi."
Phùng Nhiên nhìn thoáng qua rồi quy củ lùi lại, gật đầu: "Được, có chuyện gì thì gọi cho anh."
Ngụy Tử Việt không dám lại gần nói chuyện với hắn, vẫy tay xem như chào hỏi. Thôi Dĩnh gật đầu với anh và Triệu Khiết Nhuế rồi bế người ngồi vào ghế sau của chiếc Range Rover.
Bởi vì đã rửa sạch ở khách sạn nên Thôi Dĩnh không đánh thức cậu nữa mà bế thẳng lên giường. Bảo mẫu là một bác gái beta, chưa thấy hai người trở về nên cũng chưa dám ngủ, đang ngồi đợi họ trong phòng khách. Thôi Dĩnh đóng cửa phòng ngủ, hỏi: "Bọn nhỏ sao rồi ạ?"
"Anh trai rất ngoan." Bảo mẫu cười nói, "Em gái thì hơi quấy, khóc nửa ngày dỗ mãi mới chịu ngủ."
"Cháu đi xem." Thôi Dĩnh đi vào phòng cho trẻ, ngồi xổm bên nôi yên lặng ngắm nhìn hai đứa nhỏ. Con trai giống hắn, mày rậm mắt to, con gái thì lại giống Chiêm Thù Hạc, xinh xắn vô cùng, lông mi rất dài, khuôn mặt ửng hồng. Ánh mắt Thôi Dĩnh đong đầy dịu dàng, ngắm một lúc lâu cũng không thấy đủ, thật cẩn thận vươn tay chạm nhẹ vào khuôn mặt con gái.
Rất mềm.
Dường như là bị hắn làm phiền, con gái bẹp miệng hừ hừ rồi co chân đạp vài cái nhưng vẫn không tỉnh ngủ. Thôi Dĩnh nín thở trông hai đứa, sau khi chắc chắn các con đã say giấc thì mới đứng lên trở về phòng ngủ.
Trong phòng còn có một bé cưng nữa cần dỗ dành kìa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất