Đã Làm Mẹ Của Con Tôi Thì Em Chính Là Vợ Của Tôi
Chương 15: Điều tra sự thật.
Sau khi nói chuyện điện thoại xong Phúc Khang ngồi lại ghế, và kể lại mọi chuyện cho ba mẹ Lê nghe, anh nói:
-Thật ra 5 năm trước có một lần con đã cứu một cô gái bị người ta đánh thuốc ở quán bar, để giải thuốc cho cô ấy chỉ còn mỗi một cách duy nhất là làm chuyện đó...
Cả ba mẹ Lê đều là người từng trải nghe con trai nói liền hiểu, hai ông bà nhìn nhau rồi tiếp tục nghe anh kể:
-Sáng hôm sau cô ấy bỏ đi chỉ để lại mảnh giấy nói lời cám ơn con, ban đầu con định cho người đều tra xem cô ấy là ai, nhưng đâu ngờ chuyện của chị dâu xảy ra con đi Mỹ 6 tháng nên quên mất, khi trở về con cũng không nhớ đến chuyện hôm đó luôn.
Mẹ Lê bó tay với con trai mình bà nói:
-Con ơi là con chuyện như vậy mà cũng quên, sao con quên khôn thế? Rồi sau đó thế nào?
Phúc Khang rãi rãi mũi trả lời mẹ Lê:
-Đến 9 tháng sau con mới nhớ đến và cho người tìm kiếm, nhưng chỉ tìm được mỗi tấm ảnh và tên của cô ấy là Vũ Quỳnh Dao, cùng với một số thông tin về cô ấy và mẹ.
Anh lấy tấm ảnh năm đó người của anh tìm được đưa cho ba mẹ Lê xem và nói tiếp:
-Hôm đi chơi với gia đình ở bãi biển Phúc Quân tìm thấy bé Minh Đăng và Minh Đan nên đến chơi cùng, một lúc sau cô ấy đến tìm hai đứa con của mình và con gặp lại cô ấy, con cứ tưởng cô ấy đã có chồng và sinh con rồi, nhưng con không ngờ...
Mẹ Lê nghe đến đây và nhìn ảnh của "con dâu" và "cháu nội" bà nói:
-Không lẽ đứa bé gái này cũng là con gái của con? Bởi vì nhìn nó rất giống với Quỳnh Dao và đôi mắt thì giống với con này.
Phúc Khang lắc đầu nói:
-Con cũng không biết nữa ạ, chỉ là khi ở gần hai đứa nhỏ con cảm thấy rất yêu thương bọn trẻ, con vừa gọi cho người của con đều tra rồi chiều nay sẽ có kết quả, ba mẹ cứ về Mỹ đi có tin gì con sẽ gọi qua.
Nhưng mẹ Lê không đồng ý bà nói:
-Không được, con làm lạc mất "con dâu" và "cháu nội" của mẹ bao nhiêu năm nay rồi, bây giờ mẹ không về Mỹ mẹ sẽ ở đây tìm cách đem con dâu về mới yên tâm trở về Mỹ.
-Vậy tuỳ theo ý của mẹ đi ạ.
Bây giờ Phúc Khang không còn tâm trí để biết mẹ có về Mỹ hay không, anh chỉ muốn kết quả điều tra nhanh nhất có thể, để anh biết hai đứa bé đó có thật sự là con của anh hay không mà thôi.
Đến chiều trước khi Phúc Khang tan làm, người của anh đã gửi cho anh tất cả mọi thông tin đã điều tra được, anh vừa đọc mà vừa đau lòng cho cô gái nhỏ.
Người của anh điều tra được Quỳnh Dao sau khi nghỉ học đã cùng mẹ đi đến bãi biển đó, nơi mà anh gặp lại cô.
Quỳnh Dao và mẹ của cô ấy đã ở nhà trọ của một người quen là Cô Hạnh, và người đàn ông mà Phúc Khang gặp ở cửa hàng là con trai lớn của Cô Hạnh, để ý cô đã lâu nhưng Quỳnh Dao không đáp lại.
Lúc đầu cuộc sống của hai mẹ con rất khó khăn, cô phải cầm hoa ra bãi biển bán dạo từ nhánh hoa, có lúc mệt mỏi quá vì đang mang thai Quỳnh Dao phải ngồi tựa vào dãi ghế để nghỉ ngơi.
Chính vì thấy cô như vậy nên mọi người dân ở đó đều rất thương cô, Quỳnh Dao hiển lành nên rất được lòng hàng xóm.
Khi đã quen với cuộc sống ở biển Quỳnh Dao bắt đầu mày mò đang len bán, lúc đầu khách hàng chỉ có vài người nhưng giờ thì cô đã có số lượng khách đông đúc rồi.
Người của anh còn điều tra được khi Quỳnh Dao sinh xém chút nữa là nguy hiểm đến tính mạng, nhưng vì thương con cô gái nhỏ đã cố gắng vượt qua còn mẹ Vũ thì lo lắng đến bật khóc ở trước phòng sinh.
Phúc Khang vô cùng cảm thấy có lỗi với Quỳnh Dao, trong lúc anh ở nhà cao cửa rộng thì cô gái nhỏ vì anh đã chịu bao nhiêu cực khổ để sinh ra hai đứa bé.
Đến khi vừa ra tháng Quỳnh Dao đã bắt đầu làm việc, cô vừa phụ mẹ mua bán vừa chăm sóc hai đứa con nhỏ, chính vì như vậy mà cô đã từ bỏ luôn việc học của mình.
Nhưng hai đứa bé được Quỳnh Dao dạy rất ngoan ngoãn, nói chuyện với người lớn lễ phép ở quanh đó ai cũng yêu mến hai đứa bé.
Nhưng từ nhỏ hai đứa cho dù ngoan và rất đáng yêu, nhưng không hề thích tiếp xúc với người lạ hay để ai ẩm mình.
Thế mà Minh Đan lại thích anh ẩm, đúng là con gái cưng của anh mà Phúc Khang vô cùng vui mừng, bởi vì cô gái nhỏ của anh vẫn độc thân và chưa có gia đình.
Nhất định anh sẽ tìm cách để đưa được ba mẹ con cô về nhà với mình, Phúc Khang vui vẻ chạy về nhà báo tin cho ba mẹ Lê.
Và công cuộc truy thuê của anh chuẩn bị tiến hành, lần này anh nhất định không để lạc mất cô như 5 năm trước nữa.
...****************...
Trong khi đó cô gái nhỏ Quỳnh Dao vẫn chưa hay biết gì cả, mỗi ngày cô vẫn làm việc và chăm sóc hai đứa con nhỏ của mình.
Âm thầm sống cuộc sống của chính mình không bon chen không vật chất, cô chỉ cần bình yên bên cạnh con của cô là được rồi.
-Thật ra 5 năm trước có một lần con đã cứu một cô gái bị người ta đánh thuốc ở quán bar, để giải thuốc cho cô ấy chỉ còn mỗi một cách duy nhất là làm chuyện đó...
Cả ba mẹ Lê đều là người từng trải nghe con trai nói liền hiểu, hai ông bà nhìn nhau rồi tiếp tục nghe anh kể:
-Sáng hôm sau cô ấy bỏ đi chỉ để lại mảnh giấy nói lời cám ơn con, ban đầu con định cho người đều tra xem cô ấy là ai, nhưng đâu ngờ chuyện của chị dâu xảy ra con đi Mỹ 6 tháng nên quên mất, khi trở về con cũng không nhớ đến chuyện hôm đó luôn.
Mẹ Lê bó tay với con trai mình bà nói:
-Con ơi là con chuyện như vậy mà cũng quên, sao con quên khôn thế? Rồi sau đó thế nào?
Phúc Khang rãi rãi mũi trả lời mẹ Lê:
-Đến 9 tháng sau con mới nhớ đến và cho người tìm kiếm, nhưng chỉ tìm được mỗi tấm ảnh và tên của cô ấy là Vũ Quỳnh Dao, cùng với một số thông tin về cô ấy và mẹ.
Anh lấy tấm ảnh năm đó người của anh tìm được đưa cho ba mẹ Lê xem và nói tiếp:
-Hôm đi chơi với gia đình ở bãi biển Phúc Quân tìm thấy bé Minh Đăng và Minh Đan nên đến chơi cùng, một lúc sau cô ấy đến tìm hai đứa con của mình và con gặp lại cô ấy, con cứ tưởng cô ấy đã có chồng và sinh con rồi, nhưng con không ngờ...
Mẹ Lê nghe đến đây và nhìn ảnh của "con dâu" và "cháu nội" bà nói:
-Không lẽ đứa bé gái này cũng là con gái của con? Bởi vì nhìn nó rất giống với Quỳnh Dao và đôi mắt thì giống với con này.
Phúc Khang lắc đầu nói:
-Con cũng không biết nữa ạ, chỉ là khi ở gần hai đứa nhỏ con cảm thấy rất yêu thương bọn trẻ, con vừa gọi cho người của con đều tra rồi chiều nay sẽ có kết quả, ba mẹ cứ về Mỹ đi có tin gì con sẽ gọi qua.
Nhưng mẹ Lê không đồng ý bà nói:
-Không được, con làm lạc mất "con dâu" và "cháu nội" của mẹ bao nhiêu năm nay rồi, bây giờ mẹ không về Mỹ mẹ sẽ ở đây tìm cách đem con dâu về mới yên tâm trở về Mỹ.
-Vậy tuỳ theo ý của mẹ đi ạ.
Bây giờ Phúc Khang không còn tâm trí để biết mẹ có về Mỹ hay không, anh chỉ muốn kết quả điều tra nhanh nhất có thể, để anh biết hai đứa bé đó có thật sự là con của anh hay không mà thôi.
Đến chiều trước khi Phúc Khang tan làm, người của anh đã gửi cho anh tất cả mọi thông tin đã điều tra được, anh vừa đọc mà vừa đau lòng cho cô gái nhỏ.
Người của anh điều tra được Quỳnh Dao sau khi nghỉ học đã cùng mẹ đi đến bãi biển đó, nơi mà anh gặp lại cô.
Quỳnh Dao và mẹ của cô ấy đã ở nhà trọ của một người quen là Cô Hạnh, và người đàn ông mà Phúc Khang gặp ở cửa hàng là con trai lớn của Cô Hạnh, để ý cô đã lâu nhưng Quỳnh Dao không đáp lại.
Lúc đầu cuộc sống của hai mẹ con rất khó khăn, cô phải cầm hoa ra bãi biển bán dạo từ nhánh hoa, có lúc mệt mỏi quá vì đang mang thai Quỳnh Dao phải ngồi tựa vào dãi ghế để nghỉ ngơi.
Chính vì thấy cô như vậy nên mọi người dân ở đó đều rất thương cô, Quỳnh Dao hiển lành nên rất được lòng hàng xóm.
Khi đã quen với cuộc sống ở biển Quỳnh Dao bắt đầu mày mò đang len bán, lúc đầu khách hàng chỉ có vài người nhưng giờ thì cô đã có số lượng khách đông đúc rồi.
Người của anh còn điều tra được khi Quỳnh Dao sinh xém chút nữa là nguy hiểm đến tính mạng, nhưng vì thương con cô gái nhỏ đã cố gắng vượt qua còn mẹ Vũ thì lo lắng đến bật khóc ở trước phòng sinh.
Phúc Khang vô cùng cảm thấy có lỗi với Quỳnh Dao, trong lúc anh ở nhà cao cửa rộng thì cô gái nhỏ vì anh đã chịu bao nhiêu cực khổ để sinh ra hai đứa bé.
Đến khi vừa ra tháng Quỳnh Dao đã bắt đầu làm việc, cô vừa phụ mẹ mua bán vừa chăm sóc hai đứa con nhỏ, chính vì như vậy mà cô đã từ bỏ luôn việc học của mình.
Nhưng hai đứa bé được Quỳnh Dao dạy rất ngoan ngoãn, nói chuyện với người lớn lễ phép ở quanh đó ai cũng yêu mến hai đứa bé.
Nhưng từ nhỏ hai đứa cho dù ngoan và rất đáng yêu, nhưng không hề thích tiếp xúc với người lạ hay để ai ẩm mình.
Thế mà Minh Đan lại thích anh ẩm, đúng là con gái cưng của anh mà Phúc Khang vô cùng vui mừng, bởi vì cô gái nhỏ của anh vẫn độc thân và chưa có gia đình.
Nhất định anh sẽ tìm cách để đưa được ba mẹ con cô về nhà với mình, Phúc Khang vui vẻ chạy về nhà báo tin cho ba mẹ Lê.
Và công cuộc truy thuê của anh chuẩn bị tiến hành, lần này anh nhất định không để lạc mất cô như 5 năm trước nữa.
...****************...
Trong khi đó cô gái nhỏ Quỳnh Dao vẫn chưa hay biết gì cả, mỗi ngày cô vẫn làm việc và chăm sóc hai đứa con nhỏ của mình.
Âm thầm sống cuộc sống của chính mình không bon chen không vật chất, cô chỉ cần bình yên bên cạnh con của cô là được rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất