Đã Làm Mẹ Của Con Tôi Thì Em Chính Là Vợ Của Tôi
Chương 23: Ông Lê đến chơi
Trần Bảo Ân vẫn không chấp nhận với câu trả lời của Phúc Khang, anh nói:
Nếu như vậy thì tôi vẫn có thể nói hai đứa con của Quỳnh Dao là của tôi vậy? Đâu phải chỉ một anh mới nói được như vậy?Ồh, thế à?Bị làm phiền Phúc Khang bực mình không nói nữa ở đó mà tranh cãi có khi tên này hỏi đến năm sau, Phúc Khang mốc điện thoại ra mở ra mục kết quả sét nghiệm ADN đưa đến trước mặt Bảo Ân cho anh ấy xem, cùng với tấm ảnh của anh lúc nhỏ và Minh Đăng hiện tại, anh nói:
-Vậy cái này thì tôi có thể nói chỉ duy nhất một mình tôi mới là chồng của Quỳnh Dao, được rồi chứ?
Nhìn kết quả sét nghiệm với tấm ảnh trong điện thoại của Phúc Khang mà Bảo Ân không tin vào mắt mình, anh nói:
Cái này..?Trước đây là tôi đã thất lạc vợ con mình, bây giờ tôi đã tìm thấy cô ấy thì không cần người khác quan tâm đến vợ con tôi.Ban đầu Bảo Ân cứ nghĩ là Phúc Khang đang tìm cách tiếp cận với Quỳnh Dao là có ý xấu, nhưng khi anh ấy nói với anh con của Quỳnh Dao thật sự là con ruột của mình thì anh coi như hoàn toàn thua rồi.
Nhưng mà Bảo Ân thật sự không cam tâm anh hỏi:
Vậy Quỳnh Dao có biết sự thật chưa? Cô ấy có chấp nhận anh không?Đó là chuyện của tôi không liên quan gì đến anh hết.Nói rồi Phúc Khang tiếp tục làm việc và coi Bảo Ân như không khí, thấy mình bị lơ như vậy thì Bảo Ân cũng đành trở về nhà.
Từ hôm đó Trần Bảo Ân cũng không đến tìm Quỳnh Dao nữa, Phúc Khang mỗi ngày vẫn giúp cô coi cửa tiệm.
Hôm nay là cuối tuần người phụ nữ sang trọng hẹn đặt hàng của Quỳnh Dao đến lấy hàng, hôm nay vì hẹn với bà nên cô không đến cửa hàng hoa của mẹ Vũ cô nghỉ một hôm.
Khi Quỳnh Dao đang ngồi coi tiệm, thì có một chiếc xe sang trọng dừng ở trước cửa tiệm, một người phụ nữ và một người đàn ông bước vào tiệm.
Quỳnh Dao vừa gặp bà bước vào liền vui vẻ mỉm cười nói:
Cô đến rồi ạ, con xin lỗi vì hồm nay con bận chuyện gia đình, nên con chỉ làm được một ít thôi ạ.Không sao đâu cô đã nói có bao nhiêu thì cô lấy bấy nhiêu mà.Dạ.Như nhớ ra đều gì đó bà chỉ người đàn ông bên cạnh nói:
-À cô quên giới thiệu với con, đây là chồng của cô con cứ gọi là chú Lê là được.
Quỳnh Dao lễ phép quay qua người đàn ông đó và thưa chuyện:
-Dạ con tên là Quỳnh Dao con chào chú ạ.
Ông Lê vui vẻ nói:
-Ta nghe bà nhà nói con có hai đứa con rất đáng yêu nên hôm nay ta cũng muốn đến chơi với hai đứa nhỏ.
Cô không ngờ hai người lại thích con cô như vậy? Quỳnh Dao nói:
-Dạ con cám ơn chú hai đứa nhỏ rất nghịch ngợm ạ, hồm nay Minh Đan đi ra ngoài rồi còn Minh Đăng con sẽ gọi ra ngoài này chơi với cô chú ạ.
Ông Lê đương nhiên rất vui nói:
-Được rồi ta rất vui.
Nghe ông bà nói như vậy Quỳnh Dao vào trong gọi Minh Đăng ra, thẳng bé đang ngồi chơi một mình nghe mẹ gọi thì vội chạy ra.
Khi nhìn người phụ nữ lần trước ghé chơi cậu bé chạy đến ôm bà nói:
-Bà ơi hôm nay bà đến chơi với cháu ạ?
Bà ấy cuối xuống ẩm Minh Đăng lên hôn lên má thằng bé một cái nói:
-Đúng rồi hôm nay bà đến chơi với con bà còn dẫn theo ông nữa nè?
Không biết có phải vì đã thân quen từ trước hay là vì một thế lực nào đó mà Minh Đăng nghe lời bà ấy, cậu bé quay qua gật đầu mỉm cười với ông.
Nhìn thấy thẳng bé ông Lê rất vui vẻ và mừng rỡ, bởi vì thật sự rất giống y như khuôn đúc qua vậy à, thẳng bé thật đáng yêu đáng yêu như thế ông liền ôm Minh Đăng một cái nói:
-Con ngoan lắm, gọi ta một tiếng ông nội xem nào.
Thằng bé ngay khi nghe ông nói như vậy liền nghe theo lời và nói:
-Thưa ông nội.
Lúc thằng bé vừa dứt câu thì ông Lê mừng rỡ mà hôn lên má thằng bé mấy cái, Minh Đăng tưởng ông đang giỡn với mình mà cười nất nẻ.
Mọi người đang nói chuyện vui vẻ với nhau, thì ở ngoài cửa nghe thấy tiếng nói của một đứa bé gái:
Ba ba con muốn cái cô búp bê lúc nãy sau này ba ba mua cho con nhé?Um, ba sẽ mua cho con, con gái cưng của ba.Mọi ánh mắt đều nhìn ra cửa xem ai là người bước vào, còn Phúc Khang vừa đến nơi thì cứng hình không biết phải làm sao lúc này.
Nếu như vậy thì tôi vẫn có thể nói hai đứa con của Quỳnh Dao là của tôi vậy? Đâu phải chỉ một anh mới nói được như vậy?Ồh, thế à?Bị làm phiền Phúc Khang bực mình không nói nữa ở đó mà tranh cãi có khi tên này hỏi đến năm sau, Phúc Khang mốc điện thoại ra mở ra mục kết quả sét nghiệm ADN đưa đến trước mặt Bảo Ân cho anh ấy xem, cùng với tấm ảnh của anh lúc nhỏ và Minh Đăng hiện tại, anh nói:
-Vậy cái này thì tôi có thể nói chỉ duy nhất một mình tôi mới là chồng của Quỳnh Dao, được rồi chứ?
Nhìn kết quả sét nghiệm với tấm ảnh trong điện thoại của Phúc Khang mà Bảo Ân không tin vào mắt mình, anh nói:
Cái này..?Trước đây là tôi đã thất lạc vợ con mình, bây giờ tôi đã tìm thấy cô ấy thì không cần người khác quan tâm đến vợ con tôi.Ban đầu Bảo Ân cứ nghĩ là Phúc Khang đang tìm cách tiếp cận với Quỳnh Dao là có ý xấu, nhưng khi anh ấy nói với anh con của Quỳnh Dao thật sự là con ruột của mình thì anh coi như hoàn toàn thua rồi.
Nhưng mà Bảo Ân thật sự không cam tâm anh hỏi:
Vậy Quỳnh Dao có biết sự thật chưa? Cô ấy có chấp nhận anh không?Đó là chuyện của tôi không liên quan gì đến anh hết.Nói rồi Phúc Khang tiếp tục làm việc và coi Bảo Ân như không khí, thấy mình bị lơ như vậy thì Bảo Ân cũng đành trở về nhà.
Từ hôm đó Trần Bảo Ân cũng không đến tìm Quỳnh Dao nữa, Phúc Khang mỗi ngày vẫn giúp cô coi cửa tiệm.
Hôm nay là cuối tuần người phụ nữ sang trọng hẹn đặt hàng của Quỳnh Dao đến lấy hàng, hôm nay vì hẹn với bà nên cô không đến cửa hàng hoa của mẹ Vũ cô nghỉ một hôm.
Khi Quỳnh Dao đang ngồi coi tiệm, thì có một chiếc xe sang trọng dừng ở trước cửa tiệm, một người phụ nữ và một người đàn ông bước vào tiệm.
Quỳnh Dao vừa gặp bà bước vào liền vui vẻ mỉm cười nói:
Cô đến rồi ạ, con xin lỗi vì hồm nay con bận chuyện gia đình, nên con chỉ làm được một ít thôi ạ.Không sao đâu cô đã nói có bao nhiêu thì cô lấy bấy nhiêu mà.Dạ.Như nhớ ra đều gì đó bà chỉ người đàn ông bên cạnh nói:
-À cô quên giới thiệu với con, đây là chồng của cô con cứ gọi là chú Lê là được.
Quỳnh Dao lễ phép quay qua người đàn ông đó và thưa chuyện:
-Dạ con tên là Quỳnh Dao con chào chú ạ.
Ông Lê vui vẻ nói:
-Ta nghe bà nhà nói con có hai đứa con rất đáng yêu nên hôm nay ta cũng muốn đến chơi với hai đứa nhỏ.
Cô không ngờ hai người lại thích con cô như vậy? Quỳnh Dao nói:
-Dạ con cám ơn chú hai đứa nhỏ rất nghịch ngợm ạ, hồm nay Minh Đan đi ra ngoài rồi còn Minh Đăng con sẽ gọi ra ngoài này chơi với cô chú ạ.
Ông Lê đương nhiên rất vui nói:
-Được rồi ta rất vui.
Nghe ông bà nói như vậy Quỳnh Dao vào trong gọi Minh Đăng ra, thẳng bé đang ngồi chơi một mình nghe mẹ gọi thì vội chạy ra.
Khi nhìn người phụ nữ lần trước ghé chơi cậu bé chạy đến ôm bà nói:
-Bà ơi hôm nay bà đến chơi với cháu ạ?
Bà ấy cuối xuống ẩm Minh Đăng lên hôn lên má thằng bé một cái nói:
-Đúng rồi hôm nay bà đến chơi với con bà còn dẫn theo ông nữa nè?
Không biết có phải vì đã thân quen từ trước hay là vì một thế lực nào đó mà Minh Đăng nghe lời bà ấy, cậu bé quay qua gật đầu mỉm cười với ông.
Nhìn thấy thẳng bé ông Lê rất vui vẻ và mừng rỡ, bởi vì thật sự rất giống y như khuôn đúc qua vậy à, thẳng bé thật đáng yêu đáng yêu như thế ông liền ôm Minh Đăng một cái nói:
-Con ngoan lắm, gọi ta một tiếng ông nội xem nào.
Thằng bé ngay khi nghe ông nói như vậy liền nghe theo lời và nói:
-Thưa ông nội.
Lúc thằng bé vừa dứt câu thì ông Lê mừng rỡ mà hôn lên má thằng bé mấy cái, Minh Đăng tưởng ông đang giỡn với mình mà cười nất nẻ.
Mọi người đang nói chuyện vui vẻ với nhau, thì ở ngoài cửa nghe thấy tiếng nói của một đứa bé gái:
Ba ba con muốn cái cô búp bê lúc nãy sau này ba ba mua cho con nhé?Um, ba sẽ mua cho con, con gái cưng của ba.Mọi ánh mắt đều nhìn ra cửa xem ai là người bước vào, còn Phúc Khang vừa đến nơi thì cứng hình không biết phải làm sao lúc này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất