Đã Làm Mẹ Của Con Tôi Thì Em Chính Là Vợ Của Tôi
Chương 31: Người đàn ông đó là ai?
Sáng hôm nay có một chiếc xe sang trọng dừng lại trước cửa tiệm của Quỳnh Dao, bởi vì hôm nay mẹ Vũ cảm thấy không được khỏe nên không mở tiệm hoa bán.
Trên xe bước xuống là một người đàn ông trung niên có khuôn mặt đã trải qua nhiều sương gió, trên người ông ấy toàn là đồ hiệu khi ông ấy vừa bước vào cửa tiệm Phúc Khang đã thấy.
Bởi vì anh đang ngồi coi tiệm giúp Quỳnh Dao, cô đang ở bên trong nấu cháo cho mẹ Vũ, anh nhìn thấy người này quen quen anh hỏi:
- Xin chào quý khách, có phải chúng ta đã từng gặp nhau rồi không?
Người đàn ông đó nhìn anh và trả lời:
- Chúng ta đã đụng mặt ở bệnh viện chắc cậu vẫn còn nhớ.
Khi nghe ông ấy nói Phúc Khang suy nghĩ một lúc, người này nói gặp ở bệnh viện là khi nào ta? Suy nghĩ một lúc thì anh mới nhớ ra lên tiếng:
- À, chú là người mà vợ con va vào lúc ở bệnh viện, con nhớ rồi ạ.
- Vợ?
Người đàn ông đó khi nghe Phúc Khang nói thì hơi nhíu mày, ông hỏi tiếp:
- Cậu là ba của Minh Đăng và Minh Đan?
Phúc Khang hơi bất ngờ bởi người đàn ông này là ai? Tại sao ông ấy lại biết tên hai đứa con của anh nữa? Anh hỏi:
- Dạ vậy chú đây là?
- Tôi chính là…
“CỐP…”
Người đàn ông trung niên kia còn chưa nói hết câu, thì Phúc Khang và ông ấy đã nghe thấy tiếng đồ rơi xuống vỡ nát.
Hai người quay lại thì thấy mẹ Vũ đang đứng ở cửa dưới chân bà là một ly nước vỡ tan, có lẽ bà vừa định đem nước ra cho Phúc Khang uống thay cho Quỳnh Dao đang bận dưới bếp.
Người đàn ông kia vừa thấy mẹ Vũ liền lên tiếng gọi:
- Quỳnh Chi đúng là em rồi…
Phúc Khang lúc này ngớ người chuyện gì đang xảy ra vậy ta? Lúc này Quỳnh Dao ở dưới bếp nghe tiếng rơi đồ nên vội chạy ra.
Nhìn thấy mẹ Vũ đang đứng ở cửa cô hỏi:
- Mẹ có chuyện gì vậy ạ?
Rồi cô quay ra thì thấy trong tiệm còn có một người đàn ông nữa, nhưng sao cô có cảm giác đã gặp người này rồi, cô hỏi:
- Chú đến mua đồ ạ?
- Ừm ta…
“BỐP…”
Một lần nữa khi ông ấy còn chưa kịp nói hết câu, thì đã bị mẹ Vũ đã bước đến tát một cái vào mặt ông ấy, lúc này không khí ở cửa tiệm vô cùng căng thẳng.
Cả Quỳnh Dao và Phúc Khang đều không hiểu vì sao mẹ Vũ lại đánh người đàn ông kia, còn bên ngoài cửa đàn em của người đàn ông đó thì quá bất ngờ.
Họ định xong lên thì người đàn ông trung niên kia ra hiệu dừng lại, ông nhìn mẹ Vũ không hề trách bà đã đánh ông, mà ngược lại khuôn mặt hối hận nói:
- Cho anh xin lỗi Quỳnh Chi, em có thể nghe anh giải thích được không?
Mẹ Vũ gương mặt tức giận cùng với khoé mắt đỏ hoe bà vô cùng cương quyết nói:
- Giữa chúng ta không có gì để nói với nhau hết, tôi mời ông cút ra khỏi nhà tôi.
- Quỳnh Chi anh…
- CÚT…
Người đàn ông trung niên kia nhìn qua cũng biết không phải người tầm thường, bởi vì người theo bảo vệ ông toàn mặc đồ đen, mang giày da và kính đen.
Nhìn sơ qua cũng biết ông ấy không phải nhân vật bình thường, nhưng khi mẹ Vũ hét lên như thế trên gương mặt ông thoán qua một nét buồn và chỉ nói một câu rồi rời đi:
- Anh sẽ tiếp tục tìm đến em vào lần sau.
Nói rồi người đàn ông đó quay đi và không nói gì thêm, Quỳnh Dao từ trước đến giờ chưa bao giờ cô thấy mẹ Vũ vô cớ đánh người như vậy.
Đi đến bên cạnh mẹ cô hỏi:
- Mẹ…mẹ làm sao vậy? Người đàn ông đó là ai?
Mẹ Vũ không trả lời cô mà bà quay qua Phúc Khang nói:
- Phúc Khang lần này ta nhờ con đem Quỳnh Dao và hai đứa nhỏ về Lê gia ở một thời gian và con hãy chăm sóc cho bọn trẻ giúp ta, chuyện lúc nãy hai con không cần biết đến.
Quỳnh Dao và Phúc Khang nhìn nhau kết cuộc là có chuyện gì? Tại sao mẹ Vũ lại đánh người đàn ông đó? Và tại sao người đàn ông đó cũng không tức giận hay phản ứng lại với mẹ Vũ.
Quỳnh Dao định hỏi mẹ Vũ thêm nhưng đã bị Phúc Khang nắm tay lại, anh trả lời mẹ Vũ
- Dạ con sẽ đưa vợ và hai con về Lê gia chăm sóc mẹ yên tâm, còn mẹ và cửa hàng thì sao ạ?
Mẹ Vũ nhìn Phúc Khang hỏi:
- Ta nhờ con kêu người sang lại cửa hàng hoa của ta, và bán luôn ngôi nhà này đi tiền nhà con hãy tìm một ngôi nhà khác ở thành phố A để cho Quỳnh Dao và mẹ con nó sống tốt, ta về quê một thời gian sẽ đi tìm Quỳnh Dao.
Quỳnh Dao rất bất ngờ với quyết định này của mẹ Vũ cô hỏi:
- Mẹ vì sao lại làm thế?
Mẹ Vũ nhìn cô nói:
- Con không cần phải biết hãy nghe theo lời của mẹ thôi.
Rồi quay qua Phúc Khang bà nói:
- Mọi chuyện ta nhờ con sắp xếp hết Phúc Khang, ta cám ơn con.
- Mẹ không cần phải nói như vậy ạ, mẹ cần thì con sẽ làm hết tất cả mẹ yên tâm.
Nghe anh nói như vậy xong thì mẹ Vũ gật đầu và quay lưng đi vào trong nhà mà không nói gì thêm, Quỳnh Dao ngơ ngác nhưng cô biết chắc chắn là có chuyện gì đó chứ mẹ Vũ sẽ không vô duyên vô cớ mà làm như vậy.
Trên xe bước xuống là một người đàn ông trung niên có khuôn mặt đã trải qua nhiều sương gió, trên người ông ấy toàn là đồ hiệu khi ông ấy vừa bước vào cửa tiệm Phúc Khang đã thấy.
Bởi vì anh đang ngồi coi tiệm giúp Quỳnh Dao, cô đang ở bên trong nấu cháo cho mẹ Vũ, anh nhìn thấy người này quen quen anh hỏi:
- Xin chào quý khách, có phải chúng ta đã từng gặp nhau rồi không?
Người đàn ông đó nhìn anh và trả lời:
- Chúng ta đã đụng mặt ở bệnh viện chắc cậu vẫn còn nhớ.
Khi nghe ông ấy nói Phúc Khang suy nghĩ một lúc, người này nói gặp ở bệnh viện là khi nào ta? Suy nghĩ một lúc thì anh mới nhớ ra lên tiếng:
- À, chú là người mà vợ con va vào lúc ở bệnh viện, con nhớ rồi ạ.
- Vợ?
Người đàn ông đó khi nghe Phúc Khang nói thì hơi nhíu mày, ông hỏi tiếp:
- Cậu là ba của Minh Đăng và Minh Đan?
Phúc Khang hơi bất ngờ bởi người đàn ông này là ai? Tại sao ông ấy lại biết tên hai đứa con của anh nữa? Anh hỏi:
- Dạ vậy chú đây là?
- Tôi chính là…
“CỐP…”
Người đàn ông trung niên kia còn chưa nói hết câu, thì Phúc Khang và ông ấy đã nghe thấy tiếng đồ rơi xuống vỡ nát.
Hai người quay lại thì thấy mẹ Vũ đang đứng ở cửa dưới chân bà là một ly nước vỡ tan, có lẽ bà vừa định đem nước ra cho Phúc Khang uống thay cho Quỳnh Dao đang bận dưới bếp.
Người đàn ông kia vừa thấy mẹ Vũ liền lên tiếng gọi:
- Quỳnh Chi đúng là em rồi…
Phúc Khang lúc này ngớ người chuyện gì đang xảy ra vậy ta? Lúc này Quỳnh Dao ở dưới bếp nghe tiếng rơi đồ nên vội chạy ra.
Nhìn thấy mẹ Vũ đang đứng ở cửa cô hỏi:
- Mẹ có chuyện gì vậy ạ?
Rồi cô quay ra thì thấy trong tiệm còn có một người đàn ông nữa, nhưng sao cô có cảm giác đã gặp người này rồi, cô hỏi:
- Chú đến mua đồ ạ?
- Ừm ta…
“BỐP…”
Một lần nữa khi ông ấy còn chưa kịp nói hết câu, thì đã bị mẹ Vũ đã bước đến tát một cái vào mặt ông ấy, lúc này không khí ở cửa tiệm vô cùng căng thẳng.
Cả Quỳnh Dao và Phúc Khang đều không hiểu vì sao mẹ Vũ lại đánh người đàn ông kia, còn bên ngoài cửa đàn em của người đàn ông đó thì quá bất ngờ.
Họ định xong lên thì người đàn ông trung niên kia ra hiệu dừng lại, ông nhìn mẹ Vũ không hề trách bà đã đánh ông, mà ngược lại khuôn mặt hối hận nói:
- Cho anh xin lỗi Quỳnh Chi, em có thể nghe anh giải thích được không?
Mẹ Vũ gương mặt tức giận cùng với khoé mắt đỏ hoe bà vô cùng cương quyết nói:
- Giữa chúng ta không có gì để nói với nhau hết, tôi mời ông cút ra khỏi nhà tôi.
- Quỳnh Chi anh…
- CÚT…
Người đàn ông trung niên kia nhìn qua cũng biết không phải người tầm thường, bởi vì người theo bảo vệ ông toàn mặc đồ đen, mang giày da và kính đen.
Nhìn sơ qua cũng biết ông ấy không phải nhân vật bình thường, nhưng khi mẹ Vũ hét lên như thế trên gương mặt ông thoán qua một nét buồn và chỉ nói một câu rồi rời đi:
- Anh sẽ tiếp tục tìm đến em vào lần sau.
Nói rồi người đàn ông đó quay đi và không nói gì thêm, Quỳnh Dao từ trước đến giờ chưa bao giờ cô thấy mẹ Vũ vô cớ đánh người như vậy.
Đi đến bên cạnh mẹ cô hỏi:
- Mẹ…mẹ làm sao vậy? Người đàn ông đó là ai?
Mẹ Vũ không trả lời cô mà bà quay qua Phúc Khang nói:
- Phúc Khang lần này ta nhờ con đem Quỳnh Dao và hai đứa nhỏ về Lê gia ở một thời gian và con hãy chăm sóc cho bọn trẻ giúp ta, chuyện lúc nãy hai con không cần biết đến.
Quỳnh Dao và Phúc Khang nhìn nhau kết cuộc là có chuyện gì? Tại sao mẹ Vũ lại đánh người đàn ông đó? Và tại sao người đàn ông đó cũng không tức giận hay phản ứng lại với mẹ Vũ.
Quỳnh Dao định hỏi mẹ Vũ thêm nhưng đã bị Phúc Khang nắm tay lại, anh trả lời mẹ Vũ
- Dạ con sẽ đưa vợ và hai con về Lê gia chăm sóc mẹ yên tâm, còn mẹ và cửa hàng thì sao ạ?
Mẹ Vũ nhìn Phúc Khang hỏi:
- Ta nhờ con kêu người sang lại cửa hàng hoa của ta, và bán luôn ngôi nhà này đi tiền nhà con hãy tìm một ngôi nhà khác ở thành phố A để cho Quỳnh Dao và mẹ con nó sống tốt, ta về quê một thời gian sẽ đi tìm Quỳnh Dao.
Quỳnh Dao rất bất ngờ với quyết định này của mẹ Vũ cô hỏi:
- Mẹ vì sao lại làm thế?
Mẹ Vũ nhìn cô nói:
- Con không cần phải biết hãy nghe theo lời của mẹ thôi.
Rồi quay qua Phúc Khang bà nói:
- Mọi chuyện ta nhờ con sắp xếp hết Phúc Khang, ta cám ơn con.
- Mẹ không cần phải nói như vậy ạ, mẹ cần thì con sẽ làm hết tất cả mẹ yên tâm.
Nghe anh nói như vậy xong thì mẹ Vũ gật đầu và quay lưng đi vào trong nhà mà không nói gì thêm, Quỳnh Dao ngơ ngác nhưng cô biết chắc chắn là có chuyện gì đó chứ mẹ Vũ sẽ không vô duyên vô cớ mà làm như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất