Chương 21: Con dao với chiếc lưỡi bạc
Lần tiếp theo Johannes tỉnh dậy, ông mới phần nào cảm thấy tỉnh táo và hàng mi mới không còn nặng nề. Tuy vậy, vết thương vẫn còn bỏng rát, khiến ông tự hỏi thứ gì khiến ngay cả khả năng phục hồi chớp nhoáng của quỷ hút máu cũng bị ảnh hưởng. Johannes nhìn quanh. Anze đang ngồi bên bàn cạnh giường, chăm chú quan sát một vật gì bọc vải. Alfred đang ngồi ở cuối giường của ông.
"Chào buổi tối."
Anze là người đầu tiên cất tiếng, lúc này xoay người về phía giường để nhìn người kia. Johannes gật đầu đáp lại, chấp nhận để cho Alfred giúp mình ngồi thẳng lên.
"Vẫn còn đau lắm ạ?" Alfred nhỏ nhẹ hỏi khi cậu thấy cả người Johannes run lên và ông ấy rên hừ hừ. Gật đầu, Johannes đáp:
"Ta tự hỏi bằng cách nào nó lại lâu lành đến vậy." Ông làu bàu, bĩu môi. "Nếu chỉ là một vết rạch, thì bây giờ đáng lẽ nó đã phải liền lại rồi."
"Ta nghĩ tất cả đều do thứ này." Anze trả lời, cầm lấy vật bọc vải mà đặt vào tay Johannes. "Cẩn thận." Ông ta nói, rồi mở tấm vải ra. Johannes tròn mắt nhìn con dao găm trong tay mình. Anze tiếp, "Trông có vẻ là một con dao bình thường, nhưng mà..." Vừa nói, ông ta vừa miết nhẹ đầu ngón trỏ lên lưỡi dao. Âm thanh của da thịt bị cháy xém lập tức xì xèo phát ra và ông ta nghiến chặt hàm. "Lưỡi dao làm bằng bạc."
Johannes lầm bầm, "Thảo nào ta cảm giác như mình bị đốt cháy[1]." Ông nhìn xuống lớp băng gạc của bản thân mà chậc lưỡi, "Vết bỏng bạc bao giờ cũng khó hồi phục."
"Phải." Anze gật gù. Sắc mặt ông ta trở nên nghiêm trọng. "Và cũng không dễ dàng tìm thấy một con dao lưỡi bạc như thế này." Ông ta chỉ vào lưỡi dao, hiển nhiên lần này không chạm vào để tự làm bỏng mình nữa. "Lưỡi dao ngày nay đều chỉ làm bằng sắt hoặc đồng. Nếu thứ này thuộc về một kẻ có tiền, thì ta hơi ngạc nhiên khi chúng không thèm chi trả thêm để đẽo một cái chuôi tinh xảo hơn - thứ mà chắc chắn sẽ phù hợp với một lưỡi dao bằng bạc, chứ không phải một cái chuôi gỗ nhàm tẻ. Em còn nhớ ai đã tấn công mình không?"
"Một người phụ nữ." Johannes rít qua kẽ răng. "Ta không nhớ gì nhiều..." Ông thở dài, hai ngón tay ấn nhẹ vào giữa sống mũi. "Thật sự xin lỗi, lúc đấy ta... không được tỉnh táo."
"Vậy à..."
"Nhưng ta nhớ được rằng ả khỏe đến khủng khiếp..." Johannes mệt mỏi nói thêm. "Quá khỏe so với vóc người nhỏ thó của ả." Giọng thều thào của ông chợt rõ ràng hơn khi ông sực nhớ. "Ả ta... không phải con người."
"Một ma cà rồng địa phương?"
"Ta không nghĩ vậy, dù rằng đấy cũng là một khả năng. Vấn đề quan trọng... là ả biết ta cố can thiệp vào suy nghĩ của ả lúc đó. Bởi vậy, xóa trí nhớ của ả là điều không thể, dẫn đến chuyện chúng ta đánh nhau. Ít nhất, ả cũng phải là một người có năng lực ngoại cảm."
"Nhưng chúng ta chưa gây thù gì với những người như vậy mà, đúng không?" Alfred chen vào, thắc mắc. Johannes gật đầu:
"Phải. Ngay cả đứa thiện chiến như Ludwig cũng sẽ đủ khôn ngoan để tránh động chạm đến người ngoài chi tộc. Ta nghĩ..."
"Chuyện này giống như ám sát hàng loạt hơn." Anze bất chợt thốt lên, kéo sự chú ý của hai người kia hoàn toàn về phía mình. Ông ta có hơi giật mình trước phát hiện của bản thân trước khi nói tiếp, "Và đối tượng là tất cả chúng ta."
"Một vụ thảm sát chỉ nhắm vào ma cà rồng à?"
"Phải." Anze đứng dậy khỏi ghế, đi đi lại lại với mấy ngón tay nhịp nhịp lên môi. "Chúng ta bị triệu tập đến Cluj cũng vì một vụ ám sát dường như sắp đi vào ngõ cụt mà, phải không? Nạn nhân... cũng bị tấn công bởi một lưỡi dao bạc. Ta không nhớ họ có đề cập đến hình dạng con dao hay chưa, nhưng nếu nó tương tự với thứ này..." Ông ta cầm lấy con dao bọc vải. "Thì khả năng rất cao chúng đều được gây ra bởi cùng một người."
"Tức là người phụ nữ đã tấn công ta." Johannes tiếp lời, làm cho Anze càng tin chắc vào luận điểm của ông ta. Ông ta không kiềm được vẻ vui mừng thích thú:
"Chính xác!"
"Chúng ta nên trình bày lên Hội đồng." Alfred bình phẩm. Hai người còn lại cũng đồng tình. Anze thả người lại xuống ghế mà nói:
"Vào buổi gặp mặt đêm mai ta sẽ đi, và đem theo thứ này." Ông ta gói ghém con dao cẩn thận lại vào tấm vải, trước khi cất nó vào túi trong của chiếc áo khoái ngoài, rồi quay qua nhìn Johannes. "Phiền em cho ta mượn Alfred một chút."
Alfred lập tức giật mình, Johannes cũng không giấu vẻ thắc mắc.
"Có chuyện gì liên quan đến nó à?"
"Không." Anze cười xuề xòa. "Thằng bé sẽ đi với ta, và phụ giúp ta trong ít ngày." Ông ta giải thích. "Hội đồng đằng nào cũng không còn yêu cầu gì nhiều ở chúng ta nữa, đúng không? Bởi vậy, ta có thể tự lo liệu mọi vấn đề của cả hai. Từ giờ cho đến khi toàn bộ sự vụ này ổn thỏa, em cứ ở lại dưỡng thương đi."
- ----
[1]: Theo truyền thuyết dân gian, ma cà rồng bị bỏng khi tiếp xúc với bạc, vì người xưa quan niệm bạc là kim loại của sự tinh khiết.
"Chào buổi tối."
Anze là người đầu tiên cất tiếng, lúc này xoay người về phía giường để nhìn người kia. Johannes gật đầu đáp lại, chấp nhận để cho Alfred giúp mình ngồi thẳng lên.
"Vẫn còn đau lắm ạ?" Alfred nhỏ nhẹ hỏi khi cậu thấy cả người Johannes run lên và ông ấy rên hừ hừ. Gật đầu, Johannes đáp:
"Ta tự hỏi bằng cách nào nó lại lâu lành đến vậy." Ông làu bàu, bĩu môi. "Nếu chỉ là một vết rạch, thì bây giờ đáng lẽ nó đã phải liền lại rồi."
"Ta nghĩ tất cả đều do thứ này." Anze trả lời, cầm lấy vật bọc vải mà đặt vào tay Johannes. "Cẩn thận." Ông ta nói, rồi mở tấm vải ra. Johannes tròn mắt nhìn con dao găm trong tay mình. Anze tiếp, "Trông có vẻ là một con dao bình thường, nhưng mà..." Vừa nói, ông ta vừa miết nhẹ đầu ngón trỏ lên lưỡi dao. Âm thanh của da thịt bị cháy xém lập tức xì xèo phát ra và ông ta nghiến chặt hàm. "Lưỡi dao làm bằng bạc."
Johannes lầm bầm, "Thảo nào ta cảm giác như mình bị đốt cháy[1]." Ông nhìn xuống lớp băng gạc của bản thân mà chậc lưỡi, "Vết bỏng bạc bao giờ cũng khó hồi phục."
"Phải." Anze gật gù. Sắc mặt ông ta trở nên nghiêm trọng. "Và cũng không dễ dàng tìm thấy một con dao lưỡi bạc như thế này." Ông ta chỉ vào lưỡi dao, hiển nhiên lần này không chạm vào để tự làm bỏng mình nữa. "Lưỡi dao ngày nay đều chỉ làm bằng sắt hoặc đồng. Nếu thứ này thuộc về một kẻ có tiền, thì ta hơi ngạc nhiên khi chúng không thèm chi trả thêm để đẽo một cái chuôi tinh xảo hơn - thứ mà chắc chắn sẽ phù hợp với một lưỡi dao bằng bạc, chứ không phải một cái chuôi gỗ nhàm tẻ. Em còn nhớ ai đã tấn công mình không?"
"Một người phụ nữ." Johannes rít qua kẽ răng. "Ta không nhớ gì nhiều..." Ông thở dài, hai ngón tay ấn nhẹ vào giữa sống mũi. "Thật sự xin lỗi, lúc đấy ta... không được tỉnh táo."
"Vậy à..."
"Nhưng ta nhớ được rằng ả khỏe đến khủng khiếp..." Johannes mệt mỏi nói thêm. "Quá khỏe so với vóc người nhỏ thó của ả." Giọng thều thào của ông chợt rõ ràng hơn khi ông sực nhớ. "Ả ta... không phải con người."
"Một ma cà rồng địa phương?"
"Ta không nghĩ vậy, dù rằng đấy cũng là một khả năng. Vấn đề quan trọng... là ả biết ta cố can thiệp vào suy nghĩ của ả lúc đó. Bởi vậy, xóa trí nhớ của ả là điều không thể, dẫn đến chuyện chúng ta đánh nhau. Ít nhất, ả cũng phải là một người có năng lực ngoại cảm."
"Nhưng chúng ta chưa gây thù gì với những người như vậy mà, đúng không?" Alfred chen vào, thắc mắc. Johannes gật đầu:
"Phải. Ngay cả đứa thiện chiến như Ludwig cũng sẽ đủ khôn ngoan để tránh động chạm đến người ngoài chi tộc. Ta nghĩ..."
"Chuyện này giống như ám sát hàng loạt hơn." Anze bất chợt thốt lên, kéo sự chú ý của hai người kia hoàn toàn về phía mình. Ông ta có hơi giật mình trước phát hiện của bản thân trước khi nói tiếp, "Và đối tượng là tất cả chúng ta."
"Một vụ thảm sát chỉ nhắm vào ma cà rồng à?"
"Phải." Anze đứng dậy khỏi ghế, đi đi lại lại với mấy ngón tay nhịp nhịp lên môi. "Chúng ta bị triệu tập đến Cluj cũng vì một vụ ám sát dường như sắp đi vào ngõ cụt mà, phải không? Nạn nhân... cũng bị tấn công bởi một lưỡi dao bạc. Ta không nhớ họ có đề cập đến hình dạng con dao hay chưa, nhưng nếu nó tương tự với thứ này..." Ông ta cầm lấy con dao bọc vải. "Thì khả năng rất cao chúng đều được gây ra bởi cùng một người."
"Tức là người phụ nữ đã tấn công ta." Johannes tiếp lời, làm cho Anze càng tin chắc vào luận điểm của ông ta. Ông ta không kiềm được vẻ vui mừng thích thú:
"Chính xác!"
"Chúng ta nên trình bày lên Hội đồng." Alfred bình phẩm. Hai người còn lại cũng đồng tình. Anze thả người lại xuống ghế mà nói:
"Vào buổi gặp mặt đêm mai ta sẽ đi, và đem theo thứ này." Ông ta gói ghém con dao cẩn thận lại vào tấm vải, trước khi cất nó vào túi trong của chiếc áo khoái ngoài, rồi quay qua nhìn Johannes. "Phiền em cho ta mượn Alfred một chút."
Alfred lập tức giật mình, Johannes cũng không giấu vẻ thắc mắc.
"Có chuyện gì liên quan đến nó à?"
"Không." Anze cười xuề xòa. "Thằng bé sẽ đi với ta, và phụ giúp ta trong ít ngày." Ông ta giải thích. "Hội đồng đằng nào cũng không còn yêu cầu gì nhiều ở chúng ta nữa, đúng không? Bởi vậy, ta có thể tự lo liệu mọi vấn đề của cả hai. Từ giờ cho đến khi toàn bộ sự vụ này ổn thỏa, em cứ ở lại dưỡng thương đi."
- ----
[1]: Theo truyền thuyết dân gian, ma cà rồng bị bỏng khi tiếp xúc với bạc, vì người xưa quan niệm bạc là kim loại của sự tinh khiết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất