Đã Mất Nay Lại Tìm Thấy

Chương 25: Tấn công

Trước Sau
"Cái gì vậy? Thả tao ra!"

Ả phù thủy thét từng tiếng chói tai khi bản thân bị đánh úp. Ludwig - sau một hồi theo dấu Herbert - cũng đã tìm được họ và gã kịp thời lao đến chặn tay ả trước khi ả có thể vung gươm, gã tóm lấy ả từ phía sau và bẻ quặp hai cánh tay ả lại, khóa chặt, thanh gươm của ả bị đánh rơi xuống đất. "Đi tìm cha đi, Herbert!" Ludwig hét lên, nhe nanh gầm gừ với ả phù thủy khi ả giãy giụa phản kháng. "Em không giữ chân con điên này được lâu đâu!"

Herbert vội vã làm y lời, gật đầu và phóng lên nền trời đêm. Cậu ta không nỡ để em mình lẫn Alfred đối phó với ả phù thủy, nhưng cậu ta đủ thông minh để không chần chừ vào thời điểm này. Tiếng gào la và vật lộn nhỏ dần khi Herbert bay đi, nhưng cậu ta không ngờ đến việc ả phù thủy có sức mạnh ghê gớm không kém gì họ và ả co chân đạp ngược vào bụng dưới Ludwig, buộc gã phải buông cánh tay đang ghì lấy cổ của ả ta và ả lại nhanh chóng đập mạnh chóp sọ của mình ra sau, khiến Ludwig say sẩm mặt mày và đến khi gã nhìn rõ trở lại, ả phù thủy đã tẩu thoát, còn mồm miệng gã thì tóe đầy máu tươi. Những nhánh cây trơ trọi của rừng cây xung quanh bất chợt vươn dài và siết lấy Ludwig lẫn Alfred, họ càng vùng vẫy, chúng càng quấn chặt thêm, trong khi ả phù thủy bỏ chạy đi mà chẳng buồn ngoái nhìn lại. Một cây chổi hiện ra giữa không trung. Ả phù thủy nhặt thanh gươm của mình lên và trèo lên cây chổi. Trong chớp mắt, ả đã bay vút đi.

Herbert vẫn đang lao đi khi bỗng dưng cậu ta bị túm tóc và ném văng một đoạn. Cậu ta nhanh chóng lấy lại được thăng bằng trên không trung, nhe nanh và bung vuốt trước kẻ thù của mình. Cậu ta lao đến ả phù thủy, cào cấu và cắn xé cuồng dại như một con thú đói mồi, trèo hẳn lên lưng ả ta và cắm phập nanh của mình vào cổ của ả, buộc ả phải chao đảo và rơi xuống một bãi đất hoang. Bụi tuyết lập tức tung lên trắng xóa. Herbert giũ tuyết khỏi người mình sau cú rơi, vừa ngước nhìn lên đã thấy cái bóng của ả phù thủy đang lồm cồm bò dậy, cặp mắt của ả ánh lên xanh lè khi ả một lần nữa lại tấn công.

Herbert giơ hai tay lên để tự vệ khỏi những cú đấm và đá. Nhưng cậu ta cũng không ngại ngần đánh trả, với dáng dấp khổng lồ của mình cậu ta dễ dàng vật được ả ta và đè ngửa ả xuống đất. Song, ả phù thủy vẫn còn hăng máu cuồng loạn, ả thụi vào bụng dưới của cậu nhiều lần liên tiếp đến khi cậu buông tay và ngồi bật ngửa ra sau, và một cú co chân đạp thẳng vào mặt khiến Herbert lập tức bị gãy mũi, máu chảy ròng ròng. Tiếng gào của Herbert vang lên thảm thiết, bởi bây giờ cậu ta nằm vật trên nền tuyết với một chân của ả phù thủy đè nghiến lên lưng mình. Ả quật phần cán chổi vào đầu cậu, không cho cậu cơ hội nhấc mình lên, trong khi chân ả càng lúc càng nhấn mạnh xuống, kéo ra từ Herbert tiếng la mỗi lúc một thê thảm hơn và xương của cậu kêu răng rắc.

Rồi, một tiếng bụp phát ra, và Herbert bỗng thấy lưng mình nhẹ bẫng.

"Có còn đứng dậy được không?"

Johannes hất văng kẻ thù đi liền chìa tay ra cho Herbert, và cậu ta nắm lấy không chút chần chừ, để ông ấy kéo mình lên. "Tất nhiên!" Cậu ta cố tỏ vẻ tự tin, quệt đi máu me be bét trên mặt mình. Tuy vậy, cậu ta không giấu được cái nhăn mặt xuýt xoa bởi cái lưng đau điếng. "Cẩn thận!" Cậu ta bất ngờ hét, kéo cha mình cúi thụp đầu xuống khi thanh gươm từ đâu phóng thẳng về phía họ. Nó lao vụt qua đỉnh đầu, trước khi cắm vào một đụn tuyết. Herbert trừng mắt, thở phào, "Suýt thì..."



Nói rồi, cậu ta vội chạy về phía đụn tuyết, toan rút thanh gươm lên. Cảm giác cháy rát lập tức khiến Herbert phải buông tay, và khi cậu ta nhìn lại lòng bàn tay mình, nó đã phồng rộp, sưng đỏ, thậm chí còn xì xèo tỏa khói. "Một thanh gươm bạc." Cậu ta lầm bầm, trân mắt nhìn nó tự bay về phía ả phù thủy, như thể có một lực vô hình nào vừa kéo nó đi. Ả ta sớm tỉnh táo trở lại, cái đầu ả vặn vẹo gớm ghiếc khi ả nhìn về phía họ. Cặp mắt xanh lè của ả lại ánh lên, đôi đồng tử rút lại thành đường thẳng, đầy vẻ điên dại. Ả dặt dẹo bước đi, mặc kệ máu cũng bắt đầu chảy từ đỉnh đầu xuống mặt và ngực áo. Nhận thấy bản thân bây giờ bị áp đảo về số lượng, ả liền trèo lên chổi bay toan chuồn đi. Ludwig và Alfred đã thoát được khỏi rừng cây, và Anze cũng đã theo họ sát gót. Nhưng Johannes bật nhảy lên cao và đấm thụp ả phù thủy xuống, ả rơi độp xuống đất và nhanh chóng bị vùi mặt vào tuyết, hai tay khóa chặt sau lưng.

"Thả tao ra, lũ lai căng thảm hại!"

Ả phù thủy rống lên, chỉ để nhận về một cái đánh mạnh vào đầu. Johannes chẳng buồn đáp lời, chỉ dùng một tay túm lấy tóc ả. Ả hằm hè khi bị dựng đầu dậy, nhưng nét mặt ả chuyển thành thích thú khi ả nhận ra ông. "Mày là đứa tao nhìn thấy trong hẻm." Ả cười, mặc kệ bản thân có đang trông thê thảm ra sao. "Hóa ra con dao bạc chẳng ăn thua với mày mấy, nhỉ?" Đôi vai ả run lên bần bật. "Được thôi. Mày sẽ phải trả giá."

Nói rồi, ả rít lên như rắn, rồi bất chợt chẳng thèm giãy giụa. Ả nhìn Herbert đang đứng cùng em trai, nghiêng đầu, khóe môi cong lên thành một nụ cười khác.

Thụp.

"Herbert, con đang làm gì vậy?"

Johannes bối rối nhìn con mình. Herbert vừa chẳng nói chẳng rằng lao đến đẩy ông ra, dường như cậu ta đã chẳng còn tỉnh táo. Phía xa, Ludwig cũng đang chịu cảnh tương tự, dù rằng gã chống chọi quyết liệt hơn và gã co giật một hồi lâu trước khi hoàn toàn bị điều khiển. Hai anh em nhanh chóng chuyển sự chú ý hoàn toàn về phía cha mình, nét mặt méo xệch đi, và cả hai lao đến chỉ với một ý định duy nhất là kết liễu Johannes.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau