Chương 38: Ảo ảnh của ký ức
Anze đã gần như im lặng suốt chuyến hành trình. Ông ta lặng lẽ kiểm tra những manh mối, gật đầu hoặc lắc đầu nếu Herbert và Ludwig hỏi thăm liệu ông ta có tìm được thứ gì đáng giá hay không, chứ tuyệt nhiên không thể hiện rằng ông ta biết rõ nơi họ đang đứng - hay đúng hơn, ông ta không hé nửa lời về việc mình nhận ra cái ảo ảnh mà thế giới linh hồn này đang thể hiện.
Bởi vì vậy, trái với vẻ bàng hoàng của Herbert và Ludwig, Anze chỉ trân mắt nhìn khi Johannes bước qua cánh cửa thư phòng. Herbert còn chưa kịp gọi cha, Johannes đã xuyên qua người cậu ta mà chẳng hề hay biết, một bằng chứng cho thấy đây chỉ là một ảo ảnh từ ký ức xưa cũ, chỉ lạ một điều rằng mặc dù họ không thể tương tác với Johannes quá khứ, họ vẫn có thể chạm vào và cầm nắm đồ đạc một cách bình thường. Nhưng thôi, có lẽ đây không phải lúc để đắn đo về những điều phi lý. Anze để mặc Johannes quá khứ đi vụt qua mình, ông ấy hấp tấp như thể đang rất vội phải đi đâu đó, thu dọn một số đồ đạc và giấy tờ từ ngăn bàn trước khi hối hả rời đi, và - đúng như Anze tự nhắc thầm với bản thân mình - Johannes quá khứ đánh rơi một chiếc hộp nhạc.
Khi ảo ảnh đi khỏi, Anze nhặt chiếc hộp nhạc từ dưới đất lên. Nó được làm bằng đồng và khá cũ kỹ, tuy vậy, dòng chữ khắc bên thân hộp vẫn còn có thể đọc được. "Tặng Katalin." Anze thì thầm, lúc này nhận ra Herbert cùng Ludwig đã đứng bên cạnh ông ta và cũng đương nhìn chăm chăm vào chiếc hộp nhạc. Nuốt khô trong cổ họng, Anze hỏi, "Các cậu có biết ai mang cái tên này không?"
"Tôi không." Ludwig lắc đầu, nhìn qua Herbert. Nét mặt của Herbert trở nên đăm chiêu thấy rõ và cậu ta cắn cắn môi.
"Mẹ tôi cũng tên là Katalin." Cậu ta nhỏ giọng đáp, và Anze cố nén một tiếng thở dài.
"Vậy sao..." Ông ta ậm ừ, và Herbert tiếp:
"Nó còn có thể phát nhạc không?"
"Chỉ có một cách để biết thôi."
Nói rồi, Anze miễn cưỡng vặn dây cót. Gỉ sét bám đầy khiến sợi cót thoạt đầu di chuyển khó khăn, thế nhưng chiếc hộp nhạc vẫn còn có thể hoạt động. Anze nhìn Herbert với một vẻ buồn bã vô cùng khi sắc mặt cậu ta sa sầm thấy rõ, một nụ cười khổ chầm chậm được vẽ lên trên môi cậu ta. Thở một hơi dài nặng nề, Herbert nói:
"Lâu rồi tôi chưa nghe lại bản nhạc này."
Bấy nhiêu đã đủ để mọi người hiểu được ít nhiều, và Anze cùng Ludwig đặt tay lên vai Herbert thay cho lời an ủi. Herbert không khóc, nhưng cậu ta chớp chớp mi một cách khổ sở, trước khi lại nhìn quanh căn phòng mà tiếp lời, "Thảo nào tôi cảm giác như mình đã từng đến đây. Đây là nhà cũ của tôi."
"Em chưa từng nghe anh hay cha nhắc đến nơi này." Ludwig thắc mắc. Herbert nhún vai.
"Cha và anh rời khỏi nơi này từ rất lâu rồi. Lúc ấy anh chỉ mới năm hoặc sáu tuổi." Cậu ta cố ra vẻ thản nhiên kể, rồi chậc lưỡi tiếc nuối mà thừa nhận, "Anh thậm chí còn chẳng thể nhớ được vì sao mình phải dời đi."
"Ta rất tiếc." Anze thì thầm, đưa cho Herbert chiếc hộp nhạc. Cậu ta mân mê nó trong ít giây, trước khi lấy lại bình tĩnh mà đặt lại nó lên kệ tủ. Ludwig là người tiếp lời:
"Nếu như đây là nhà cũ của anh, vậy anh có còn nhớ đâu là nơi nhiều người lui đến nhất hay không?"
"Sao?" Herbert giật mình. Cậu ta lập tức suy nghĩ. "Không thể nhớ được, lúc ấy anh chỉ là một đứa trẻ... Nhưng nếu chúng ta cần tìm "quả tim" của căn nhà, thì anh nghĩ mình vẫn còn mơ hồ nhớ được đường dẫn xuống gian bếp."
"Gian bếp sao? Ý anh là?"
"Rất có thể "quả tim" chính là bếp lò, bởi nhà bếp cũng là nơi cả gia đình dùng bữa, và anh cũng chỉ còn có thể nhớ nhiều nhất về nó so với những căn phòng còn lại."
"Vậy thì phiền cậu dẫn đường." Anze nói, và Herbert lập tức gật đầu.
Họ nhanh chóng rời khỏi thư phòng, băng qua đại sảnh u tối ban nãy, và đi dọc xuống một hành lang. Hành lang này cũng chẳng được thắp đèn, may mắn thay khi họ vẫn còn giữ được thị lực tốt, và cả ba người cố gắng nép thật sát vào nhau bởi nỗi lo sợ có ai đó sẽ bị lạc. Herbert không nhớ hành lang nhà mình đã từng dài như thế này, hoặc không gian trong thế giới linh hồn cũng là thứ gì đó dễ bị bóp méo - giống như thời gian - khi đoạn đường đi cứ trải dài như vô tận và càng đi, hai bên bức tường càng xuất hiện nhiều cánh cửa đóng. Thế nhưng dù họ có ra sức thế nào, những cánh cửa đó cũng chẳng thể mở ra, xung quanh cũng chẳng có chìa khóa, vì vậy, họ quyết định tốt nhất vẫn là nên tiếp tục đi, tự hiểu với nhau rằng cánh cửa nào đóng chặt chính là phần ký ức mà bản thân Johannes cũng đã quên, hoặc không muốn ai biết đến.
Cuối cùng, họ cũng đến nơi, theo lời của Herbert. Cánh cửa nhỏ nằm ở cuối hành lang, thế nhưng khi họ bước vào, lại không thấy nhà bếp đâu cả.
"Phi lý." Herbert lầm bầm, trân mắt nhìn căn phòng hoang tàn như vừa bị ai đó bước vào đập phá. Những chiếc đèn lồng vỡ toang, chỉ có ánh trăng rọi vào soi sáng, vẽ nên từng mảng sáng tối qua các ô cửa sổ vuông. "Không thể nào như vậy được, đây là phòng thờ." Herbert nói, nhận ra những bức tượng thánh đã bị xô đẩy đến vỡ tan tành và cả chiếc bục nơi những thầy tu từng được gia đình mời về hành lễ mỗi sớm Chủ Nhật. "Sao nó lại ở đây?"
"Có lẽ việc không gian trong ký ức bị bóp méo đã khiến vị trí những căn phòng bị xáo trộn." Anze cố gắng tìm một lời giải thích. "Giống như việc mọi thứ bị biến dạng trong giấc mơ."
"Vậy điều đó cũng giải thích vì sao có quá nhiều cửa khóa xuất hiện dọc đường đi ban nãy." Herbert gật đầu.
Bất chợt, Ludwig vểnh tai lên, nghe ngóng, trước khi gã vội vã ra hiệu cho mọi người lui vào một góc tường.
"Suỵt", Ludwig đặt một ngón tay lên miệng mình, và, "có thứ gì đó đang đến", gã ngắn gọn nói, rồi kéo mọi người ngồi thụp xuống phía sau đống đổ nát được che khuất bởi bóng đêm. Có tiếng nỉ non từ xa vọng lại, yếu ớt tựa như tiếng của một con vật rên rỉ, nó ngày một lớn dần và âm vang rõ rệt hơn khi một bóng đen trườn bò từ cánh cửa ban nãy vào giữa gian phòng. Cả ba người cố gắng nhìn qua những khe hở của đống đổ nát. Sinh vật đen đúa kia chẳng rõ nhân dạng, không khác gì một khối mực tàu khổng lồ đang cố bắt chước hình dáng của con người, nó vừa kêu như thể đau đớn vừa chậm chạp lê bước vào giữa phòng và đứng đó một hồi lâu. Giữa tiếng rên rỉ thê lương của nó, còn có cả tiếng khóc. Cả ba người đều không biết liệu nó có trông thấy họ hay không, hay nó cũng chỉ là một ảo ảnh như Johannes quá khứ ban nãy, nhưng không ai có gan liều lĩnh xông ra để đối mặt với nó, mà xem cho rõ nó là thứ gì. Sinh vật đứng khóc chán chê rồi bỏ đi, cái cách nó trườn đi cũng chậm chạp như cách nó xuất hiện, và khi nó đã khuất bóng và âm thanh nó phát ra không còn có thể lọt vào tai nữa, mọi người mới dám bước ra, nhận ra giữa phòng bây giờ là Johannes đang nằm co cụm trên nền đất.
Bởi vì vậy, trái với vẻ bàng hoàng của Herbert và Ludwig, Anze chỉ trân mắt nhìn khi Johannes bước qua cánh cửa thư phòng. Herbert còn chưa kịp gọi cha, Johannes đã xuyên qua người cậu ta mà chẳng hề hay biết, một bằng chứng cho thấy đây chỉ là một ảo ảnh từ ký ức xưa cũ, chỉ lạ một điều rằng mặc dù họ không thể tương tác với Johannes quá khứ, họ vẫn có thể chạm vào và cầm nắm đồ đạc một cách bình thường. Nhưng thôi, có lẽ đây không phải lúc để đắn đo về những điều phi lý. Anze để mặc Johannes quá khứ đi vụt qua mình, ông ấy hấp tấp như thể đang rất vội phải đi đâu đó, thu dọn một số đồ đạc và giấy tờ từ ngăn bàn trước khi hối hả rời đi, và - đúng như Anze tự nhắc thầm với bản thân mình - Johannes quá khứ đánh rơi một chiếc hộp nhạc.
Khi ảo ảnh đi khỏi, Anze nhặt chiếc hộp nhạc từ dưới đất lên. Nó được làm bằng đồng và khá cũ kỹ, tuy vậy, dòng chữ khắc bên thân hộp vẫn còn có thể đọc được. "Tặng Katalin." Anze thì thầm, lúc này nhận ra Herbert cùng Ludwig đã đứng bên cạnh ông ta và cũng đương nhìn chăm chăm vào chiếc hộp nhạc. Nuốt khô trong cổ họng, Anze hỏi, "Các cậu có biết ai mang cái tên này không?"
"Tôi không." Ludwig lắc đầu, nhìn qua Herbert. Nét mặt của Herbert trở nên đăm chiêu thấy rõ và cậu ta cắn cắn môi.
"Mẹ tôi cũng tên là Katalin." Cậu ta nhỏ giọng đáp, và Anze cố nén một tiếng thở dài.
"Vậy sao..." Ông ta ậm ừ, và Herbert tiếp:
"Nó còn có thể phát nhạc không?"
"Chỉ có một cách để biết thôi."
Nói rồi, Anze miễn cưỡng vặn dây cót. Gỉ sét bám đầy khiến sợi cót thoạt đầu di chuyển khó khăn, thế nhưng chiếc hộp nhạc vẫn còn có thể hoạt động. Anze nhìn Herbert với một vẻ buồn bã vô cùng khi sắc mặt cậu ta sa sầm thấy rõ, một nụ cười khổ chầm chậm được vẽ lên trên môi cậu ta. Thở một hơi dài nặng nề, Herbert nói:
"Lâu rồi tôi chưa nghe lại bản nhạc này."
Bấy nhiêu đã đủ để mọi người hiểu được ít nhiều, và Anze cùng Ludwig đặt tay lên vai Herbert thay cho lời an ủi. Herbert không khóc, nhưng cậu ta chớp chớp mi một cách khổ sở, trước khi lại nhìn quanh căn phòng mà tiếp lời, "Thảo nào tôi cảm giác như mình đã từng đến đây. Đây là nhà cũ của tôi."
"Em chưa từng nghe anh hay cha nhắc đến nơi này." Ludwig thắc mắc. Herbert nhún vai.
"Cha và anh rời khỏi nơi này từ rất lâu rồi. Lúc ấy anh chỉ mới năm hoặc sáu tuổi." Cậu ta cố ra vẻ thản nhiên kể, rồi chậc lưỡi tiếc nuối mà thừa nhận, "Anh thậm chí còn chẳng thể nhớ được vì sao mình phải dời đi."
"Ta rất tiếc." Anze thì thầm, đưa cho Herbert chiếc hộp nhạc. Cậu ta mân mê nó trong ít giây, trước khi lấy lại bình tĩnh mà đặt lại nó lên kệ tủ. Ludwig là người tiếp lời:
"Nếu như đây là nhà cũ của anh, vậy anh có còn nhớ đâu là nơi nhiều người lui đến nhất hay không?"
"Sao?" Herbert giật mình. Cậu ta lập tức suy nghĩ. "Không thể nhớ được, lúc ấy anh chỉ là một đứa trẻ... Nhưng nếu chúng ta cần tìm "quả tim" của căn nhà, thì anh nghĩ mình vẫn còn mơ hồ nhớ được đường dẫn xuống gian bếp."
"Gian bếp sao? Ý anh là?"
"Rất có thể "quả tim" chính là bếp lò, bởi nhà bếp cũng là nơi cả gia đình dùng bữa, và anh cũng chỉ còn có thể nhớ nhiều nhất về nó so với những căn phòng còn lại."
"Vậy thì phiền cậu dẫn đường." Anze nói, và Herbert lập tức gật đầu.
Họ nhanh chóng rời khỏi thư phòng, băng qua đại sảnh u tối ban nãy, và đi dọc xuống một hành lang. Hành lang này cũng chẳng được thắp đèn, may mắn thay khi họ vẫn còn giữ được thị lực tốt, và cả ba người cố gắng nép thật sát vào nhau bởi nỗi lo sợ có ai đó sẽ bị lạc. Herbert không nhớ hành lang nhà mình đã từng dài như thế này, hoặc không gian trong thế giới linh hồn cũng là thứ gì đó dễ bị bóp méo - giống như thời gian - khi đoạn đường đi cứ trải dài như vô tận và càng đi, hai bên bức tường càng xuất hiện nhiều cánh cửa đóng. Thế nhưng dù họ có ra sức thế nào, những cánh cửa đó cũng chẳng thể mở ra, xung quanh cũng chẳng có chìa khóa, vì vậy, họ quyết định tốt nhất vẫn là nên tiếp tục đi, tự hiểu với nhau rằng cánh cửa nào đóng chặt chính là phần ký ức mà bản thân Johannes cũng đã quên, hoặc không muốn ai biết đến.
Cuối cùng, họ cũng đến nơi, theo lời của Herbert. Cánh cửa nhỏ nằm ở cuối hành lang, thế nhưng khi họ bước vào, lại không thấy nhà bếp đâu cả.
"Phi lý." Herbert lầm bầm, trân mắt nhìn căn phòng hoang tàn như vừa bị ai đó bước vào đập phá. Những chiếc đèn lồng vỡ toang, chỉ có ánh trăng rọi vào soi sáng, vẽ nên từng mảng sáng tối qua các ô cửa sổ vuông. "Không thể nào như vậy được, đây là phòng thờ." Herbert nói, nhận ra những bức tượng thánh đã bị xô đẩy đến vỡ tan tành và cả chiếc bục nơi những thầy tu từng được gia đình mời về hành lễ mỗi sớm Chủ Nhật. "Sao nó lại ở đây?"
"Có lẽ việc không gian trong ký ức bị bóp méo đã khiến vị trí những căn phòng bị xáo trộn." Anze cố gắng tìm một lời giải thích. "Giống như việc mọi thứ bị biến dạng trong giấc mơ."
"Vậy điều đó cũng giải thích vì sao có quá nhiều cửa khóa xuất hiện dọc đường đi ban nãy." Herbert gật đầu.
Bất chợt, Ludwig vểnh tai lên, nghe ngóng, trước khi gã vội vã ra hiệu cho mọi người lui vào một góc tường.
"Suỵt", Ludwig đặt một ngón tay lên miệng mình, và, "có thứ gì đó đang đến", gã ngắn gọn nói, rồi kéo mọi người ngồi thụp xuống phía sau đống đổ nát được che khuất bởi bóng đêm. Có tiếng nỉ non từ xa vọng lại, yếu ớt tựa như tiếng của một con vật rên rỉ, nó ngày một lớn dần và âm vang rõ rệt hơn khi một bóng đen trườn bò từ cánh cửa ban nãy vào giữa gian phòng. Cả ba người cố gắng nhìn qua những khe hở của đống đổ nát. Sinh vật đen đúa kia chẳng rõ nhân dạng, không khác gì một khối mực tàu khổng lồ đang cố bắt chước hình dáng của con người, nó vừa kêu như thể đau đớn vừa chậm chạp lê bước vào giữa phòng và đứng đó một hồi lâu. Giữa tiếng rên rỉ thê lương của nó, còn có cả tiếng khóc. Cả ba người đều không biết liệu nó có trông thấy họ hay không, hay nó cũng chỉ là một ảo ảnh như Johannes quá khứ ban nãy, nhưng không ai có gan liều lĩnh xông ra để đối mặt với nó, mà xem cho rõ nó là thứ gì. Sinh vật đứng khóc chán chê rồi bỏ đi, cái cách nó trườn đi cũng chậm chạp như cách nó xuất hiện, và khi nó đã khuất bóng và âm thanh nó phát ra không còn có thể lọt vào tai nữa, mọi người mới dám bước ra, nhận ra giữa phòng bây giờ là Johannes đang nằm co cụm trên nền đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất