Dạ Thâm Thiên Trướng Đăng

Chương 23

Trước Sau
Gia Cát Thần Hầu hôm nay trở về rất muộn! Thần sắc càng thêm mỏi mệt! Vô Tình vẫn chờ Gia Cát Thần Hầu trong thư phòng cũng không nhịn được thở dài, “Thế bá, sinh tử có mệnh…” Hắn nghĩ muốn an ủi ông, lại phát giác từ ngữ của mình hóa ra lại nghèo nàn như vậy, đến cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ im lặng.

Quan nhị phẩm của triều đình, đại tướng biên quan Vương Kiêu. Chính là nguyên nhân Gia Cát Thần Hầu phiền lòng đã nhiều ngày. Nhi tử của Vương Kiêu cùng tranh đoạt một ca kỹ với phú thương Sơn Tây, kiện cáo náo loạn tới nha môn. Tỷ tỷ của phú thương lại là Lan Phi được hoàng thượng cưng chiều, hắn mua được tri huyện, hứa hẹn cho tri huyện thăng quan tiến chức tốt đẹp, đem nhi tử của Vương Kiêu đánh năm mươi đại bản, đuổi ra  nha môn. Vương Kiêu yêu con như mạng, đem vụ kiện này ồn ào tới trước mặt Hoàng Thượng, nhưng lại tố cáo Lan Phi ở hậu cung lại tham gia vào chính sự! Hoàng Thượng bị mất thể diện, đem hai người đều đánh hai trăm bản. Vương Kiêu nuốt không trôi khẩu khí này, lại đương lúc đang tụ tập cùng người khác uống rượu nói: “Ngôi vị hoàng đế của tiểu tử này cũng là nhờ ta giúp hắn mới ngồi vững được!” Câu này đại nghịch bất đạo. Hoàng Thượng nghe được càng thêm tức giận, phán xử trảm Vương Kiêu sau mùa thu.

Nhưng những năm gần đây chinh chiến liên tục, Vương Kiêu tuy rằng hồ đồ vẫn là hảo thủ đánh giặc. Gia Cát Thần Hầu tuy rằng cũng xem thường hành vi kia, nhưng cũng không thể không nghĩ biện pháp cứu mạng hắn!

Hết lần này tới lần khác cầu xin Hoàng Thượng vì việc này. “Phổ thiên chi hạ; Mạc phi vương thổ; Suất thổ chi tán; Mạc phi vương thần.” Khí phách, thế nào cũng không chịu đặc xá Vương Kiêu! Mắt thấy ngày xử trảm ngày càng đến gần, Gia Cát Thần Hầu lại càng phiền não.

“Vẫn nhìn Liêu Quốc thèm thuồng, Kim Quốc dĩ nhiên vùng dậy, chỉ có Hoàng Thượng chúng ta vẫn còn viết cho bọn họ Kim thư! Vài chữ này có thể ngăn cản gót sắt quân địch sao? Có thể cho dân chúng làm cơm ăn sao? Quả thực không hiểu biết gì hết!” Đóng cửa lại, cơn tức giận của Gia Cát Thần Hầu cũng rất lớn. Rót tách trà, lấy tay áo dùng sức quạt cho mình, “Không biết bao nhiêu tuổi rồi, còn khờ dại như vậy! Đúng thật sự là hoàng đế không vội…” Gia Cát Thần Hầu nói đến đây bỗng nhiên im miệng, nửa câu sau thật sự có chút tự nhục nhã mình đi!

“Thái giám vội!” Truy Mệnh cũng không buông tha cơ hội này, mấy ngày nay hắn chịu đựng cơn giận vô cớ của thế bá đủ rồi.

Chúng đệ tử đều muốn cười, lại nín lại. Gia Cát Thần Hầu sắc mặt thay đổi rồi lại thay đổi, cuối cùng vẫn không mắng mỏ, thản nhiên nói sang chuyện khác, “Thích Thiếu Thương cùng Cố Tích Triều đâu?”

“Có biện pháp! Có biện pháp!” Thật sự là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới. Gia Cát Thần Hầu vừa nói hết, Thích Thiếu Thương liền phá cửa thư phòng.

Gia Cát Thần Hầu lạnh lùng cấp ván cửa tử trận trên mặt đất một cái liếc mắt, chậm rãi mạch lạc hỏi: “Thiếu Thương, cậu có biện pháp gì?”

“Cứu Vương Kiêu! Ta có biện pháp cứu Vương Kiêu!” Thích Thiếu Thương vẫn thực hưng phấn, hoàn toàn không phát giác đáy mắt Gia Cát Thần Hầu đầy lửa giận.

“Biện pháp gì?” Vô Tình nhanh chóng hỏi.

Thích Thiếu Thương quỷ dị cười cười, ánh mắt lóe lên khiến hắn thoạt nhìn không hề ôn hòa.”Rất đơn giản, đem đổi công văn gửi tới Hình bộ với công văn gửi tới địa phương.”

“Huynh đưa ra biện pháp gì vậy? Chờ công văn đưa đến, phát giác bị đưa sai, tự nhiên sẽ phải đưa lại. Nhiều lắm là cho Vương Kiêu sống lâu hơn một tháng mà thôi.” Thiết Thủ bất mãn nói.

“Mấu chốt là tại một tháng này!” Thích Thiếu Thương cũng không tức giận, cười nói, “Ta hỏi các huynh, một tháng sau là ngày gì?”

“Sinh nhật Hoàng thượng, đại xá thiên hạ!” Vô Tình đầu óc vẫn rất tốt.

“Không ổn!” Gia Cát Thần Hầu lại lắc đầu, “Hắn là người Hoàng Thượng muốn giết! Hơn nữa, cậu cho là lời nói trong lúc say của Vương Kiêu phải như thế nào mới tới tai Hoàng Thượng, đối thủ của Vương Kiêu sẽ không cho phép hắn chạy trốn may mắn như vậy.”

“Cho nên, sau đó sẽ tới Gia Cát Thần Hầu cùng Vương Kiêu diễn một hồi trò hay cho mọi người xem! Gia Cát Thần Hầu đem Vương Kiêu đã bị biếm thành thứ dân dẫn lại cho Hoàng Thượng, cầu Hoàng Thượng ban tử cho hắn!”

“Giữ thể diện cho Hoàng Thượng, Hoàng Thượng tự nhiên sẽ thuận pha hạ lư (*)! Quả nhiên là biện pháp tốt!” Gia Cát Thần Hầu lập tức cao hứng đứng lên, ở trong thư phòng bước đi thong thả, vừa lòng gật đầu.



Vô Tình lại nhíu mày, ngẩng đầu hỏi Thích Thiếu Thương, “Thiếu Thương, biện pháp này là do huynh nghĩ ra?”

“Đương nhiên không phải! Ta đâu có nhanh nhẹn linh hoạt như vậy! Đó là chủ ý của Tích Triều! Ngày hôm qua ta nói với hắn việc này, hắn mới nghĩ ra biện pháp như vậy.” Thích Thiếu Thương đắc ý nói.

“Ta cũng nghĩ là hắn, kiếm tẩu thiên phong chính là phong cách của hắn.” Vô Tình yên lặng gật đầu, “Chính là… Biện pháp này, giống hắn, lại cũng không giống…”

“Cái gì giống hắn lại cũng không giống? Đại sư huynh, huynh nói gì bí hiểm vậy?” Truy Mệnh nghi hoặc hỏi.

“Đúng là không giống hắn…” Thích Thiếu Thương cũng nói, “Rất khéo đưa đẩy, rất lão luyện, rất nịnh nọt, rất giống như một người đã ở quan trường chìm nổi nhiều năm, thủ đoạn của cựu thần tử đã tu luyện thành tinh… Tích Triều không phải người như thế, hắn cho ta cảm giác hắn là con ưng kiêu ngạo giữa bầu trời, ai cũng không thể thuần hóa, cũng không thể khống chế.” Ngày hôm qua nghe hắn nói xong biện pháp này, đầu tiên là mừng như điên, sau đó lại cảm thấy mất mác…

“Thiếu Thương, Tích Triều đâu?” Gia Cát Thần Hầu bỗng nhiên mở miệng.

“Hắn, hắn đi ra ngoài lo liệu hàng tết…”

“A? Vẫn chưa xong? Hắn lại để ý chuyện đó như vậy?” Gia Cát Thần Hầu lại có chút không biết nên khóc hay nên cười.

“Đúng vậy… Hắn nói, hắn chưa bao giờ được hưởng lễ mừng năm mới, cho nên rất muốn…” Tâm, vẫn là nhịn không được sẽ vì hắn mà đau. Không quan hệ, Tích Triều! Về sau có ta, hàng năm đều có ta!

Gia Cát Thần Hầu cùng Vô Tình liếc nhìn nhau một cái, im lặng không nói.

“Ngươi nói là một con chim nhỏ như vậy tốn của ngươi năm trăm lượng bạc?” Cố Tích Triều lúc này đang ở Vân Lai Lầu đùa với một con chim ngũ sắc trong lồng, chim ngói hay là chim khách? Hắn nhớ không rõ! Hoặc phải nói là “trêu cợt” mới đúng, thích hợp hơn. Ngón tay Cố Tích Triều rất thanh mảnh, có thể dễ dàng đưa vào trong lồng túm lông chim xinh đẹp.

“Tức ——” Con chim xinh xắn kia kêu thảm một tiếng, lông chim trên đuôi thiếu đi một cái!

“Đúng vậy, công tử.” A Khấu cúi đầu, cung kính đáp. Vừa rồi thấy chiếc lông đẹp đẽ kia giữa không trung bay xuống, một trận đau lòng. Vì ai? Không rõ!

Biển mao súc sinh! Súc sinh! Cố Tích Triều luôn luôn ưa thích vật thương kỳ loại (*)!

“Súc sinh? Là động vật!” Không khỏi nhớ tới lời người nam tử thoạt nhìn lạnh lùng mà thực chất đầy nhiệt huyết kia, “Động vật so với nhân loại đơn thuần hơn, cũng so với nhân loại cao thượng hơn! Chúng nó đấu tranh chỉ là vì sinh tồn, không giống nhân loại có nhiều dục vọng như vậy. Ta thích sống chung cùng động vật, so với con người ở chung càng thoải mái hơn…”

“Thật như vậy sao?” Cố Tích Triều yên lặng thì thầm, thả lại chim trong lồng. Có lỗi với ngươi…

“Chiêu!” Hoàn Nhan Liệt cao hứng chạy đến, nhìn lông chim trên mặt đất liền cười, “Thực bướng bỉnh! Ngươi nếu bạt hết lông chim trên mình bảo bối của A Khấu, cẩn thận hắn không cho ngươi lại vào phòng bếp!”



“Tam công tử, nói vậy thật oan cho tại hạ!” A Khấu thành thật, lập tức mặt liền đỏ lên.

Cố Tích Triều lại không có tâm tình cùng bọn họ giả tạo hòa thuận, hỏi: “Ngươi bảo ta đến có chuyện gì?”

Hoàn Nhan Liệt thấy vẻ mặt hắn lạnh như băng lại cảm thấy mệt mỏi, Bích U Hàn Minh Công, thật sự lợi hại như vậy sao? Có thể khiến trái tim của con người, cái tình của con người đều đông lạnh? “Lần này gọi ngươi đến có hai việc. Thứ nhất, giết đặc phái viên của Liêu Quốc.”

“Có thể!” Cố Tích Triều lạnh lùng gật đầu, “Khi nào thì phải có đầu của hắn?”

“Trong vòng ba ngày. Tóm lại, không thể để cho hắn còn sống nhìn thấy Đại Tống hoàng đế.”

“Hảo!”

“Chuyện thứ hai, mang ngươi đi gặp một người.” Hoàn Nhan Liệt bỗng nhiên nở nụ cười, Chiêu rất ít cầu hắn việc gì.

“Ngươi nói là…” Chuyện tới trước mắt, Cố Tích Triều đột nhiên khẩn trương lên, ngực thình thịch kinh hoàng.

“Tư Đồ Không, đã bắt được!”* Phổ thiên chi hạ

Mạc phi vương thổ

Suất thổ chi tán

Mạc phi vương thần

Khắp cõi dưới trời

Chẳng chỗ nào không phải là lãnh thổ của nhà vua

Noi theo những vùng đất ven bờ

Dân chúng khắp nơi, chẳng ai không phải bề tôi nhà vua

* thuận pha hạ lư: Thuận theo sườn núi dẫn lừa xuống, chỉ việc dựa vào thời thế mà tiện tay làm

* Thố tử hồ bi, vật thương kỳ loại: thỏ chết, cáo buồn; loài vật thương xót nhau

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau