Chương 29: Đại hôn
Vân di hôm nay xuất giá, có thể nói là thời điểm xấu hổ nhất của Từ Trường Thanh, nếu hắn là nhi tử Vân di liền thôi, lại là nhi tử của tỷ tỷ Vân di, thân phận thật sự có chút vi diệu.
Khi hỉ bà dặn Vân di quy củ vào cửa, Vân di thừa dịp nàng không chú ý cầm chút điểm tâm vụng trộm đưa cho Từ Trường Thanh, đỡ phải trong chốc lát nhiều người, luống cuống tay chân để Thanh Nhi bị đói.
Từ Trường Thanh nhất thời trong lòng ấm áp, rốt cuộc là a di của mình, trong lòng còn nhớ tới hắn, trên người mặc bộ quần áo này, vẫn là Vân di, tiết kiệm thời gian dùng vải dệt tốt nhất trong đồ cưới thêu đồ cho mình, mặt trên còn thêu đồ án tinh mỹ, vừa thấy liền biết là rất mất công, có a di như thế, chịu chút vắng vẻ cũng không tính là gì.
Giờ lành, phủ tướng quân minh pháo tấu nhạc, nâng kiệu đón dâu, bà mối dẫn đường, tiếp tân lang, kiệu hoa, dàn nhạc, hạo hạo mênh mông cuồn cuộn, nối đuôi nhau tới, người đón dâu tiến vào sân, buông kiệu hoa, Vân di đã một thân khăn voan được người đỡ đi ra, lên kiệu hoa.
Người xem náo nhiệt rất nhiều, Từ Trường Thanh ở trong đám người không thấy được, cũng may cachs tướng quân phủ chỉ là vài bước khoảng cách, đi hai bước liền đến.
Từ Trường Thanh theo kiệu đi vào, một gia phó tướng quân phủ chạy đến trước mặt hắn cẩn thận nói:“Ngài là tiểu công tử cùng Vưu phu nhân tới sao ?”
Còn chưa đợi Từ Trường Thanh đáp lời, gia phó kia liền giải thích nói:“Vưu gia sớm đã bố trí tốt chỗ ở cho công tử, hắn nói ngày đại hôn nhiều người hỗn tạp, cấp bậc lễ nghĩa khó tránh khỏi không chu toàn, nghi thức kết hôn lại cực kì rườm rà, sợ công tử bị làm phiền, không bằng trước đổi thân y phục hàng ngày, nếm qua điểm tâm nghỉ ngơi một hồi rồi lại đi chính sảnh.”
Từ Trường Thanh nghe không khỏi trước mắt sáng lên, trong lòng không khỏi đối với dượng mới có vài phần hảo cảm, lập tức đáp ứng, này vừa trấn an Vân di, vừa giải xấu hổ của mình, thật sự là không thể tốt hơn.
Tướng quân phủ thật lớn, xuyên qua mấy trung môn, cuối cùng đi vào một tiểu viện, bên trong bố trí cực kì lịch sự tao nhã, trong viện trồng mấy khỏa tứ phẩm tây phủ hải đường, dưới tàng cây lá rụng được thu thập sạch sẽ, hương vị điềm tĩnh nơi đây cùng đại khí dày trọng trong phủ tướng quân hơi bất đồng, có vài nơi giống như chuyên môn vì hắn bố trí,
Chính phòng phụ phòng tất cả đều là cửa gỗ, bên cạnh còn có phòng bếp nhỏ, có người ở bên trong nấu đồ, toát ra từng trận hương khí, người hầu giải thích nói,“Đây là đầu bếp nữ Vưu tham quân chọn cho công tử, tay nghề vô cùng tốt, phòng bếp trong phủ đều là một mình, nguyên liệu nấu ăn của các viện mỗi ngày đều có phân phối, công tử muốn ăn cái gì cứ việc phân nàng làm là được.”
Từ Trường Thanh theo hắn vừa đi vừa nhìn, thầm than tướng quân phủ quả nhiên hào phóng,
Người hầu kia đi về, Từ Trường Thanh liền vào phòng, thay đổi thường phục xanh nhạt sạch sẽ thoải mái, lại ẩm một ly trà tử tường vi, mới tĩnh tâm xuống, bỏ qua nhiễu thanh bên ngoài, ngồi ở trên giường nhắm mắt luyện dưỡng linh thuật.
Tiểu chu thiên vận chuyển so đại chu thiên thời gian chuyển xong một vòng không đến hai canh giờ, vừa mở cửa ra liền ngửi thấy mùi thức ăn, liền chuyển chân đi phòng bếp nhỏ, đầu bếp nữ xoay người đang ở trong nồi ngao gì đó, nhìn thấy Từ Trường Thanh tiến vào, lập tức cúi đầu đứng ở bên bếp lò.
Từ Trường Thanh nhìn vào trong nồi, nhịn không được hỏi:“Đây là cái gì ?”
Đầu bếp nữ là một phụ nhân hơn năm mươi tuổi, nghe vậy khựng lại, rất có cấp bậc lễ nghĩa trả lời:“Đây là canh ngọc trúc chá cô sa sâm, ngủ dậy uống một ít, có thể giải khát nhuận phế, sinh tân bổ hư.”
Từ Trường Thanh nhìn đầu bếp nữ, quả nhiên là người trong phủ tướng quân, hiểu được rất nhiều, bất quá cũng quả thật gợi lên chút thèm ăn, nhịn không được hỏi:“Có thể uống chưa ?”
“Cũng đã được rồi .” Nói xong dùng thìa gỗ múc ra một chén nhỏ.
Từ Trường Thanh vội nhận đến, buổi sáng chưa ăn gì, chỉ uống chút trà hoa, lúc này thật cảm thấy bụng đói kêu vang, múc một ngụm, hương vị đúng là không tệ,
Canh ngọc trúc chá cô trước mặt, hiển nhiên dùng là nguyên liệu cực kì quý giá, Từ Trường Thanh vừa suy nghĩ vừa uống hết bát canh, lại ăn khối điểm tâm, mới đi chính sảnh, tuy rằng không quen đường, nhưng theo hướng náo nhiệt từ từ tìm cũng tìm được.
Lúc này, sắc trời đã không còn sớm, trong đại sảnh tiếng người vẫn đang ồn ào, thượng thủ vị trí ngồi Chiến lão tướng quân,
Lúc Từ Trường Thanh đến, Vân di che khăn đỏ ở bên phải, Vưu tham quân rất có tinh thần, mặt đeo tiếu ý ở bên trái, hai người đã bái xong thiên địa, đang làm phu thê bái lễ.
Ánh mắt Từ Trường Thanh ở trong đám người quét vài lần, nhìn thấy không ít người tướng quân phủ gác tại các cửa, ngay cả Chiến Vô Dã cũng mặt không chút thay đổi đứng ở phía sau, nhìn chằm chằm toàn bộ người trong đại sảnh.
Từ Trường Thanh quay đầu nhìn về phía thủ vị, chỉ thấy Chiến lão tướng quân tuy rằng vẻ mặt cười ha hả, nhưng một đôi mắt tinh tường cũng không ngừng quét qua người chung quanh, có vẻ cảnh giác. sau
Mắt thấy lễ làm được không sai biệt lắm, chuẩn bị đem tân nương đưa vào động phòng, lão tướng quân trên mặt mới nhẹ nhàng thở ra, bên cạnh một tiểu tỳ lập tức đưa lên một ly trà nhỏ, hắn vuốt râu tùy tay tiếp nhận, sau đó thổi lá trà ở trên nước, thu ánh mắt cúi đầu uống một ngụm.
Còn chưa nuốt xuống sắc mặt liền biến đổi, ngón tay run lên, tách trà thiếu chút nữa đánh nghiêng , nhưng lúc này tựa hồ không ai chú ý tới, chỉ trừ bỏ Từ Trường Thanh.
Hắn nghi hoặc nhìn Chiến lão tướng quân liếc mắt một cái, lão tướng quân trên mặt vẫn đang tươi cười, chỉ là tách trà cầm trong tay đặt lên trên bàn, sau đó nhận lấy khăn tơ trong tay tiểu tỳ nhẹ nhàng chấm miệng, tựa hồ vừa rồi đánh nghiêng tachs trà chỉ là nhất thời không cầm chắc mà thôi.
rất nhiều người vây quanh tân nhân nhập động phòng.
Từ Trường Thanh cũng liếc tầm mắt, đi theo, muốn đợi khi không người nhìn Vân di một cái.
Nội thất, Chiến lão thái gia vừa ngồi vào chỗ của mình, liền một ngụm máu tươi phun tới.
Hai gã hộ vệ thấy thế kinh hãi, lập tức tiến lên,“Lão thái gia……”
Chiến lão tướng quân khoát tay áo, quản gia bên cạnh sớm từ trong ngọc hạp mang tới một dược hoàn tản ra mùi ô sắc thản nhiên.
Chiến lão tướng quân tiếp nhận, ném vào trong miệng, sau đó khoanh chân mà ngồi, thẳng đến đem dược hoàn toàn bộ ngậm tan mới mở mắt ra.
Trong lúc quản gia luôn ở một bên chờ đợi, thấy hắn tỉnh lại vội hỏi:“Tướng quân, ngươi cảm thấy thế nào ?”
Chiến lão tướng quân đánh một cái đem tay vịn bằng ngọc bên cạnh đánh cho nát nhừ, nộ không thể át nói:“Thật là buồn cười, lão phu còn chưa có chết liền dám càn rỡ như vậy, lão phu nếu chết, chẳng phải là bị người khi tới tận cửa ?”
Lão quản gia nói:“Tướng quân bớt giận, đạo trưởng Bạch Vân Quan, hiện tại là quốc sư Ðại Uyển quốc, thanh thế như mặt trời ban trưa, chúng ta thật sự không nên minh mục trương đảm đánh nhau cùng hắn.”
Lão tướng quân nghe xong càng tức giận đến thổi râu trừng mắt, ai chẳng biết Bạch Vân Quan cùng tướng quân phủ bên ngoài không hề lui tới, ngầm cũng là tử địch, tướng quân phủ tại Ðại Uyển ba trăm năm có thừa, phàm là nữ nhân gả nhập tướng quân phủ, không một có thể an an khang thái, không phải thân thể gầy yếu không thể sinh dưỡng, đó là còn chưa qua cửa liền hương tiêu ngọc tẫn, hết thảy đều cùng lão đạo Bạch Vân Quan kia có liên quan.
Vốn Chiến gia là huyết mạch bộ tộc Tham Lang thượng cổ, rất khó dựng dục hậu đại, đối với nữ nhân dựng dục tử tự yêu cầu lại cực cao, nhưng những năm gần đây bị đám tiểu nhân Bạch Vân Quan kia luân phiên ám toán, đã không chỉ người lớn rất thưa thớt, ngay cả có thể hóa thành nguyên hình cũng chỉ có tôn tử Chiến Vô Dã một người mà thôi, huyết mạch từ từ mỏng có thể hiểu.
Lần này thật vất vả tìm được một nữ tử cùng Hồi nhi xứng đôi, trải qua bảo hộ vẫn chịu ám toán của con lừa ngốc kia, may mà không có gì trở ngại, đại hôn hôm nay, hắn vốn đã làm tốt vạn toàn chi sách, tất cả người tiến vào tướng quân phủ toàn bộ đều nghiêm tra, tuyệt không tạp vụ nhân đẳng, lại không nghĩ rằng con lừa ngốc kia ám toán Chiến gia tức phụ bất thành, lại thành ở trong trà của hắn hạ độc, hao tổn nguyên khí của hắn.
May mà trong tay có mấy viên ngưng nguyên đan, có thể bảo đảm nguyên khí không tổn hại, nhưng vẫn bị thương nguyên khí, ít nhất muốn thời gian vài năm mới có thể bổ trở về, không khỏi nộ từ tâm đến.
Quản gia thấy thế lập tức ngoắc, nhỏ giọng để người nâng đến một khối ngọc tinh lớn, ngọc tinh này chính là hậu sơn chi bảo, có hiệu quả bình tâm tĩnh khí, đối tinh thần nguyên khí cực kì bổ ích.
Chiến lão tướng quân cũng không hai lời, một bàn tay sáp nhập ngọc trung, không ngừng hấp thụ tinh khí trong ngọc, một lát sau mới rút tay ra, tức giận hoãn không ít, màu sắc ngọc tinh cũng hơi chút ảm ảm.
Người Chiến gia có huyết thống Tham Lang kỳ thú thượng cổ, tính tình phần lớn dữ dằn, tức giận hết sức căng thẳng, cho nên mỗi thế hệ đều cần tu thân dưỡng tính, hoặc là giống lão tướng quân dùng ngoại vật tiến hành điều tiết, hoặc là trực tiếp đại sát một phen mới có thể giảm bớt.
Lão quản gia thấy Chiến lão tướng quân hỏa khí giảm bớt, nói:“ Hài tử tân phu nhân mang đến, ta đã để người an trí thích đáng.”
Chiến lão tướng quân từ từ nhắm hai mắt, nửa ngày hừ một tiếng, cố ý dặn nói:“Nhắc người trong phủ chớ chậm trễ hài tử kia.”
Lão quản gia chỉ cho rằng lão tướng quân coi trọng tân phu nhân, liền lập tức nói:“Đương nhiên không thể chậm trễ.”
Chiến lão tướng quân cũng mở mắt ra nói:“ Khi ta thấy hài tử kia liền cảm thấy tướng mạo kỳ quái, liền lấy bát tự tìm người giải phát hiện hắn có chính phản hai loại mệnh cách, chính mệnh là đại suy chi chí, cả đời trôi giạt khắp nơi, ba bữa không no, thân nhân tướng khí, bị người phỉ nhổ cho đến phơi thây chết thảm, một mệnh cách ẩn khác là đại phú đại quý, mà mệnh tọa Tham Lang, cùng Chiến gia có thiên ti vạn lũ quan hệ, nếu có thể nhập đạo, đó là người chủ quý của Chiến gia, bất quá, có một chút người phê mệnh nói nhìn không thấu, nhưng không thể nghi ngờ không giống bình thường, cho nên, đối với người này chỉ có thể giao hảo, không thể khinh thị.”
“Vâng.” Lão quản gia trịnh trọng lên tiếng trả lời.
“Vô Dã đâu ?”
“Thiếu tướng quân luôn tại đại sảnh.”
“Ngươi đi, bảo hắn mang theo mười tên ám ảnh đánh úp Bạch Vân Quan, giết đủ mười lăm đồ tử đồ tôn của con lừa ngốc kia trở về.”
“Này……” Lão quản gia nhất thời nghẹn lời, Bạch Vân Quan cùng tướng quân phủ giằng co bao nhiêu năm, song phương giữ lẫn nhau, tướng quân phủ không kém, nhưng Bạch Vân Quan cũng không phải đậu hủ mềm dễ nắn, vì thế do dự nói:“Đối phương chỉ sợ sớm có phòng bị, thiếu tướng quân có thể sẽ không dễ dàng đắc thủ như vậy ……”
Chiến lão tướng quân dựng thẳng mày trách mắng:“Thân có Tham Lang chi huyết, sẽ lấy chiến làm xương, Chiến gia dưới không có nhược tử, tự thân tu vi chiến tắc tiến, bất chiến tắc lui, đều giống ngươi chiêm tiền cố hậu, sợ chết như thế, há có thể làm con cháu Chiến gia, làm tôn tử Chiến Thiên Vũ ta?”
Lão quản gia chịu mắng mỏ, cũng không giận, chỉ cười nói:“Tướng quân nói phải, kia lão nô đi thông tri thiếu tướng quân.”
Chiến Vô Dã biết được, thần sắc như thường, không nói hai lời, sau lưng chấn động, áo choàng liền thành mảnh nhỏ, thay ảnh vệ hắc giáp, bó cổ tay hướng hắc ảnh nói:“Bạo thể hoàn.”
Hắc ảnh khựng lại, không đành lòng khuyên bảo:“Thiếu gia, ngươi lần trước bị thiên lôi kiếp đánh trúng bụng, thương thế còn chưa tốt hoàn toàn, bạo thể hoàn dược tính rất cương mãnh, thật sự là không nên dùng……”
“Vô nghĩa ! lấy đến……”
Hắc ảnh bất đắc dĩ, đành phải lấy ra một bình ngọc, đổ ra một chu sắc huyết hoàn.
Chiến Vô Dã tiếp nhận không chút do dự bóp nát, ném vào trong miệng, một lát, cương mãnh tinh khí liền tràn ngập toàn thân, phát ra những tiếng xương cốt đánh vào nhau, hắc ảnh nhìn nhịn không được run rẩy, bạo thể hoàn là một thứ linh đan có thể trong thời gian ngắn khiến linh khí phủ đầy toàn thân, thực lực tăng cường hai đến gấp ba, bất quá, trước khi thực lực tăng cường phải kháng được cái đau như xương vỡ thịt xé, dược hiệu qua đi, còn phải chịu được linh khí phản phệ.
Người thường nếu ăn, nháy mắt sẽ nổ tan xác mà chết, ngay cả khối thịt cũng không còn thừa, ngay cả lão gia tử và Vưu gia cũng không dám dễ dùng, cũng chỉ có thể chất cường hãn của Chiến Vô Dã mới có thể chịu được, nếu không đã sớm chết mấy trăm lần .
Khi hỉ bà dặn Vân di quy củ vào cửa, Vân di thừa dịp nàng không chú ý cầm chút điểm tâm vụng trộm đưa cho Từ Trường Thanh, đỡ phải trong chốc lát nhiều người, luống cuống tay chân để Thanh Nhi bị đói.
Từ Trường Thanh nhất thời trong lòng ấm áp, rốt cuộc là a di của mình, trong lòng còn nhớ tới hắn, trên người mặc bộ quần áo này, vẫn là Vân di, tiết kiệm thời gian dùng vải dệt tốt nhất trong đồ cưới thêu đồ cho mình, mặt trên còn thêu đồ án tinh mỹ, vừa thấy liền biết là rất mất công, có a di như thế, chịu chút vắng vẻ cũng không tính là gì.
Giờ lành, phủ tướng quân minh pháo tấu nhạc, nâng kiệu đón dâu, bà mối dẫn đường, tiếp tân lang, kiệu hoa, dàn nhạc, hạo hạo mênh mông cuồn cuộn, nối đuôi nhau tới, người đón dâu tiến vào sân, buông kiệu hoa, Vân di đã một thân khăn voan được người đỡ đi ra, lên kiệu hoa.
Người xem náo nhiệt rất nhiều, Từ Trường Thanh ở trong đám người không thấy được, cũng may cachs tướng quân phủ chỉ là vài bước khoảng cách, đi hai bước liền đến.
Từ Trường Thanh theo kiệu đi vào, một gia phó tướng quân phủ chạy đến trước mặt hắn cẩn thận nói:“Ngài là tiểu công tử cùng Vưu phu nhân tới sao ?”
Còn chưa đợi Từ Trường Thanh đáp lời, gia phó kia liền giải thích nói:“Vưu gia sớm đã bố trí tốt chỗ ở cho công tử, hắn nói ngày đại hôn nhiều người hỗn tạp, cấp bậc lễ nghĩa khó tránh khỏi không chu toàn, nghi thức kết hôn lại cực kì rườm rà, sợ công tử bị làm phiền, không bằng trước đổi thân y phục hàng ngày, nếm qua điểm tâm nghỉ ngơi một hồi rồi lại đi chính sảnh.”
Từ Trường Thanh nghe không khỏi trước mắt sáng lên, trong lòng không khỏi đối với dượng mới có vài phần hảo cảm, lập tức đáp ứng, này vừa trấn an Vân di, vừa giải xấu hổ của mình, thật sự là không thể tốt hơn.
Tướng quân phủ thật lớn, xuyên qua mấy trung môn, cuối cùng đi vào một tiểu viện, bên trong bố trí cực kì lịch sự tao nhã, trong viện trồng mấy khỏa tứ phẩm tây phủ hải đường, dưới tàng cây lá rụng được thu thập sạch sẽ, hương vị điềm tĩnh nơi đây cùng đại khí dày trọng trong phủ tướng quân hơi bất đồng, có vài nơi giống như chuyên môn vì hắn bố trí,
Chính phòng phụ phòng tất cả đều là cửa gỗ, bên cạnh còn có phòng bếp nhỏ, có người ở bên trong nấu đồ, toát ra từng trận hương khí, người hầu giải thích nói,“Đây là đầu bếp nữ Vưu tham quân chọn cho công tử, tay nghề vô cùng tốt, phòng bếp trong phủ đều là một mình, nguyên liệu nấu ăn của các viện mỗi ngày đều có phân phối, công tử muốn ăn cái gì cứ việc phân nàng làm là được.”
Từ Trường Thanh theo hắn vừa đi vừa nhìn, thầm than tướng quân phủ quả nhiên hào phóng,
Người hầu kia đi về, Từ Trường Thanh liền vào phòng, thay đổi thường phục xanh nhạt sạch sẽ thoải mái, lại ẩm một ly trà tử tường vi, mới tĩnh tâm xuống, bỏ qua nhiễu thanh bên ngoài, ngồi ở trên giường nhắm mắt luyện dưỡng linh thuật.
Tiểu chu thiên vận chuyển so đại chu thiên thời gian chuyển xong một vòng không đến hai canh giờ, vừa mở cửa ra liền ngửi thấy mùi thức ăn, liền chuyển chân đi phòng bếp nhỏ, đầu bếp nữ xoay người đang ở trong nồi ngao gì đó, nhìn thấy Từ Trường Thanh tiến vào, lập tức cúi đầu đứng ở bên bếp lò.
Từ Trường Thanh nhìn vào trong nồi, nhịn không được hỏi:“Đây là cái gì ?”
Đầu bếp nữ là một phụ nhân hơn năm mươi tuổi, nghe vậy khựng lại, rất có cấp bậc lễ nghĩa trả lời:“Đây là canh ngọc trúc chá cô sa sâm, ngủ dậy uống một ít, có thể giải khát nhuận phế, sinh tân bổ hư.”
Từ Trường Thanh nhìn đầu bếp nữ, quả nhiên là người trong phủ tướng quân, hiểu được rất nhiều, bất quá cũng quả thật gợi lên chút thèm ăn, nhịn không được hỏi:“Có thể uống chưa ?”
“Cũng đã được rồi .” Nói xong dùng thìa gỗ múc ra một chén nhỏ.
Từ Trường Thanh vội nhận đến, buổi sáng chưa ăn gì, chỉ uống chút trà hoa, lúc này thật cảm thấy bụng đói kêu vang, múc một ngụm, hương vị đúng là không tệ,
Canh ngọc trúc chá cô trước mặt, hiển nhiên dùng là nguyên liệu cực kì quý giá, Từ Trường Thanh vừa suy nghĩ vừa uống hết bát canh, lại ăn khối điểm tâm, mới đi chính sảnh, tuy rằng không quen đường, nhưng theo hướng náo nhiệt từ từ tìm cũng tìm được.
Lúc này, sắc trời đã không còn sớm, trong đại sảnh tiếng người vẫn đang ồn ào, thượng thủ vị trí ngồi Chiến lão tướng quân,
Lúc Từ Trường Thanh đến, Vân di che khăn đỏ ở bên phải, Vưu tham quân rất có tinh thần, mặt đeo tiếu ý ở bên trái, hai người đã bái xong thiên địa, đang làm phu thê bái lễ.
Ánh mắt Từ Trường Thanh ở trong đám người quét vài lần, nhìn thấy không ít người tướng quân phủ gác tại các cửa, ngay cả Chiến Vô Dã cũng mặt không chút thay đổi đứng ở phía sau, nhìn chằm chằm toàn bộ người trong đại sảnh.
Từ Trường Thanh quay đầu nhìn về phía thủ vị, chỉ thấy Chiến lão tướng quân tuy rằng vẻ mặt cười ha hả, nhưng một đôi mắt tinh tường cũng không ngừng quét qua người chung quanh, có vẻ cảnh giác. sau
Mắt thấy lễ làm được không sai biệt lắm, chuẩn bị đem tân nương đưa vào động phòng, lão tướng quân trên mặt mới nhẹ nhàng thở ra, bên cạnh một tiểu tỳ lập tức đưa lên một ly trà nhỏ, hắn vuốt râu tùy tay tiếp nhận, sau đó thổi lá trà ở trên nước, thu ánh mắt cúi đầu uống một ngụm.
Còn chưa nuốt xuống sắc mặt liền biến đổi, ngón tay run lên, tách trà thiếu chút nữa đánh nghiêng , nhưng lúc này tựa hồ không ai chú ý tới, chỉ trừ bỏ Từ Trường Thanh.
Hắn nghi hoặc nhìn Chiến lão tướng quân liếc mắt một cái, lão tướng quân trên mặt vẫn đang tươi cười, chỉ là tách trà cầm trong tay đặt lên trên bàn, sau đó nhận lấy khăn tơ trong tay tiểu tỳ nhẹ nhàng chấm miệng, tựa hồ vừa rồi đánh nghiêng tachs trà chỉ là nhất thời không cầm chắc mà thôi.
rất nhiều người vây quanh tân nhân nhập động phòng.
Từ Trường Thanh cũng liếc tầm mắt, đi theo, muốn đợi khi không người nhìn Vân di một cái.
Nội thất, Chiến lão thái gia vừa ngồi vào chỗ của mình, liền một ngụm máu tươi phun tới.
Hai gã hộ vệ thấy thế kinh hãi, lập tức tiến lên,“Lão thái gia……”
Chiến lão tướng quân khoát tay áo, quản gia bên cạnh sớm từ trong ngọc hạp mang tới một dược hoàn tản ra mùi ô sắc thản nhiên.
Chiến lão tướng quân tiếp nhận, ném vào trong miệng, sau đó khoanh chân mà ngồi, thẳng đến đem dược hoàn toàn bộ ngậm tan mới mở mắt ra.
Trong lúc quản gia luôn ở một bên chờ đợi, thấy hắn tỉnh lại vội hỏi:“Tướng quân, ngươi cảm thấy thế nào ?”
Chiến lão tướng quân đánh một cái đem tay vịn bằng ngọc bên cạnh đánh cho nát nhừ, nộ không thể át nói:“Thật là buồn cười, lão phu còn chưa có chết liền dám càn rỡ như vậy, lão phu nếu chết, chẳng phải là bị người khi tới tận cửa ?”
Lão quản gia nói:“Tướng quân bớt giận, đạo trưởng Bạch Vân Quan, hiện tại là quốc sư Ðại Uyển quốc, thanh thế như mặt trời ban trưa, chúng ta thật sự không nên minh mục trương đảm đánh nhau cùng hắn.”
Lão tướng quân nghe xong càng tức giận đến thổi râu trừng mắt, ai chẳng biết Bạch Vân Quan cùng tướng quân phủ bên ngoài không hề lui tới, ngầm cũng là tử địch, tướng quân phủ tại Ðại Uyển ba trăm năm có thừa, phàm là nữ nhân gả nhập tướng quân phủ, không một có thể an an khang thái, không phải thân thể gầy yếu không thể sinh dưỡng, đó là còn chưa qua cửa liền hương tiêu ngọc tẫn, hết thảy đều cùng lão đạo Bạch Vân Quan kia có liên quan.
Vốn Chiến gia là huyết mạch bộ tộc Tham Lang thượng cổ, rất khó dựng dục hậu đại, đối với nữ nhân dựng dục tử tự yêu cầu lại cực cao, nhưng những năm gần đây bị đám tiểu nhân Bạch Vân Quan kia luân phiên ám toán, đã không chỉ người lớn rất thưa thớt, ngay cả có thể hóa thành nguyên hình cũng chỉ có tôn tử Chiến Vô Dã một người mà thôi, huyết mạch từ từ mỏng có thể hiểu.
Lần này thật vất vả tìm được một nữ tử cùng Hồi nhi xứng đôi, trải qua bảo hộ vẫn chịu ám toán của con lừa ngốc kia, may mà không có gì trở ngại, đại hôn hôm nay, hắn vốn đã làm tốt vạn toàn chi sách, tất cả người tiến vào tướng quân phủ toàn bộ đều nghiêm tra, tuyệt không tạp vụ nhân đẳng, lại không nghĩ rằng con lừa ngốc kia ám toán Chiến gia tức phụ bất thành, lại thành ở trong trà của hắn hạ độc, hao tổn nguyên khí của hắn.
May mà trong tay có mấy viên ngưng nguyên đan, có thể bảo đảm nguyên khí không tổn hại, nhưng vẫn bị thương nguyên khí, ít nhất muốn thời gian vài năm mới có thể bổ trở về, không khỏi nộ từ tâm đến.
Quản gia thấy thế lập tức ngoắc, nhỏ giọng để người nâng đến một khối ngọc tinh lớn, ngọc tinh này chính là hậu sơn chi bảo, có hiệu quả bình tâm tĩnh khí, đối tinh thần nguyên khí cực kì bổ ích.
Chiến lão tướng quân cũng không hai lời, một bàn tay sáp nhập ngọc trung, không ngừng hấp thụ tinh khí trong ngọc, một lát sau mới rút tay ra, tức giận hoãn không ít, màu sắc ngọc tinh cũng hơi chút ảm ảm.
Người Chiến gia có huyết thống Tham Lang kỳ thú thượng cổ, tính tình phần lớn dữ dằn, tức giận hết sức căng thẳng, cho nên mỗi thế hệ đều cần tu thân dưỡng tính, hoặc là giống lão tướng quân dùng ngoại vật tiến hành điều tiết, hoặc là trực tiếp đại sát một phen mới có thể giảm bớt.
Lão quản gia thấy Chiến lão tướng quân hỏa khí giảm bớt, nói:“ Hài tử tân phu nhân mang đến, ta đã để người an trí thích đáng.”
Chiến lão tướng quân từ từ nhắm hai mắt, nửa ngày hừ một tiếng, cố ý dặn nói:“Nhắc người trong phủ chớ chậm trễ hài tử kia.”
Lão quản gia chỉ cho rằng lão tướng quân coi trọng tân phu nhân, liền lập tức nói:“Đương nhiên không thể chậm trễ.”
Chiến lão tướng quân cũng mở mắt ra nói:“ Khi ta thấy hài tử kia liền cảm thấy tướng mạo kỳ quái, liền lấy bát tự tìm người giải phát hiện hắn có chính phản hai loại mệnh cách, chính mệnh là đại suy chi chí, cả đời trôi giạt khắp nơi, ba bữa không no, thân nhân tướng khí, bị người phỉ nhổ cho đến phơi thây chết thảm, một mệnh cách ẩn khác là đại phú đại quý, mà mệnh tọa Tham Lang, cùng Chiến gia có thiên ti vạn lũ quan hệ, nếu có thể nhập đạo, đó là người chủ quý của Chiến gia, bất quá, có một chút người phê mệnh nói nhìn không thấu, nhưng không thể nghi ngờ không giống bình thường, cho nên, đối với người này chỉ có thể giao hảo, không thể khinh thị.”
“Vâng.” Lão quản gia trịnh trọng lên tiếng trả lời.
“Vô Dã đâu ?”
“Thiếu tướng quân luôn tại đại sảnh.”
“Ngươi đi, bảo hắn mang theo mười tên ám ảnh đánh úp Bạch Vân Quan, giết đủ mười lăm đồ tử đồ tôn của con lừa ngốc kia trở về.”
“Này……” Lão quản gia nhất thời nghẹn lời, Bạch Vân Quan cùng tướng quân phủ giằng co bao nhiêu năm, song phương giữ lẫn nhau, tướng quân phủ không kém, nhưng Bạch Vân Quan cũng không phải đậu hủ mềm dễ nắn, vì thế do dự nói:“Đối phương chỉ sợ sớm có phòng bị, thiếu tướng quân có thể sẽ không dễ dàng đắc thủ như vậy ……”
Chiến lão tướng quân dựng thẳng mày trách mắng:“Thân có Tham Lang chi huyết, sẽ lấy chiến làm xương, Chiến gia dưới không có nhược tử, tự thân tu vi chiến tắc tiến, bất chiến tắc lui, đều giống ngươi chiêm tiền cố hậu, sợ chết như thế, há có thể làm con cháu Chiến gia, làm tôn tử Chiến Thiên Vũ ta?”
Lão quản gia chịu mắng mỏ, cũng không giận, chỉ cười nói:“Tướng quân nói phải, kia lão nô đi thông tri thiếu tướng quân.”
Chiến Vô Dã biết được, thần sắc như thường, không nói hai lời, sau lưng chấn động, áo choàng liền thành mảnh nhỏ, thay ảnh vệ hắc giáp, bó cổ tay hướng hắc ảnh nói:“Bạo thể hoàn.”
Hắc ảnh khựng lại, không đành lòng khuyên bảo:“Thiếu gia, ngươi lần trước bị thiên lôi kiếp đánh trúng bụng, thương thế còn chưa tốt hoàn toàn, bạo thể hoàn dược tính rất cương mãnh, thật sự là không nên dùng……”
“Vô nghĩa ! lấy đến……”
Hắc ảnh bất đắc dĩ, đành phải lấy ra một bình ngọc, đổ ra một chu sắc huyết hoàn.
Chiến Vô Dã tiếp nhận không chút do dự bóp nát, ném vào trong miệng, một lát, cương mãnh tinh khí liền tràn ngập toàn thân, phát ra những tiếng xương cốt đánh vào nhau, hắc ảnh nhìn nhịn không được run rẩy, bạo thể hoàn là một thứ linh đan có thể trong thời gian ngắn khiến linh khí phủ đầy toàn thân, thực lực tăng cường hai đến gấp ba, bất quá, trước khi thực lực tăng cường phải kháng được cái đau như xương vỡ thịt xé, dược hiệu qua đi, còn phải chịu được linh khí phản phệ.
Người thường nếu ăn, nháy mắt sẽ nổ tan xác mà chết, ngay cả khối thịt cũng không còn thừa, ngay cả lão gia tử và Vưu gia cũng không dám dễ dùng, cũng chỉ có thể chất cường hãn của Chiến Vô Dã mới có thể chịu được, nếu không đã sớm chết mấy trăm lần .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất