Chương 27
“Chú Tế, cho hai phần bò xào, một heo nướng thơm, cám ơn.” Kiều Diễm Chi nói một tràng tiếng Quảng Đông, cầm bình trà lên, rót cho Chu Ký Bắc một ly.
Rất nhanh phục vụ đã bưng món lên, Kiều Diễm Chi đưa đũa cho cậu, Chu Ký Bắc không phản ứng kịp, có hơi ngẩng người.
Kiều Diễm Chi cười trấn an, gương mặt tươi cười quen thuộc.
Bỗng nhiên chồng lên đó là đường nét khác, trái tim cậu run rẩy, cảm giác như bị thiêu đốt, đau đớn bén nhọn hành hạ.
Trốn tránh rất đau khổ.
Chu Ký Bắc nhẹ giọng nói cám ơn, giơ tay nhận đũa từ Kiều Diễm Chi, vùi đầu ăn.
Kiều Diễm Chi dẫn Chu Ký Bắc tới một quán ăn rất bình dân, thật chí vị trí còn không nổi bật, bốn phía tiếng nói chuyện ồn ào không dứt, bàn ghế lộn xộn, ghế ngồi cũng không có đệm, ngồi không thoải mái.
Kiều Diễm Chi vô ý nhìn đối diện, Chu Ký Bắc ăn cơm rất im lặng, ngay cả âm thanh nhai nuốt nếu không nghe kĩ cũng không phát hiện.
Cứ nghĩ lên bàn cơm nói chuyện, ai ngờ lúc ăn cơm càng yên ắng.
Tay trái cậu đặt trên bàn, ngón tay cuộn lại, miệng nhỏ màu hồng, nhai rất chậm, giống như quý trọng thức ăn, tí vụn bò cũng không phí.
“Ngon không?”
Chu Ký Bắc ngừng tay một lát, rầu rĩ đáp một tiếng, Kiều Diễm Chi buông lỏng tâm tình, tiện thể đẩy thêm món tới trước mặt cậu.
“Vậy tốt, tôi còn sợ cậu ăn không quen.”
“Tôi ăn gì cũng được.” Chu Ký Bắc buông đũa, cầm balo để trên đùi, mở khóa, lấy cái ví tiền ra, do dự cầm hai tờ tiền, đặt lên bàn.
Kiều Diễm Chi thấy động tác của cậu nhanh chóng nhét tiền về.
“Không cần, chầu này tôi khao cậu.”
Chu Ký Bắc không có ý lấy lại, trực tiếp kêu phục đến lấy tiền, Kiều Diễm Chi nóng nảy, cậu không biểu cảm nhìn anh một cái, không nói gì, thế nhưng Kiều Diễm Chi bị nhìn tới ngẩng người, quên mất phản ứng.
Anh buông tay, để Chu Ký Bắc đưa tiền cho phục vụ.
“…”
“Tay của cậu, nếu chịu bồi dưỡng, có lẽ sẽ vượt trội hơn người.” Kiều Diễm Chi hơi nghẹn, nói một câu nửa vời.
Chu Ký Bắc nâng mắt, môi khẽ kéo, hình như lóe chút ý cười.
Kiều Diễm Chi muốn mù luôn, Chu Ký Bắc có lẽ cũng nhận ra khóe miệng mình đang kéo lên, vội vàng cúi đầu.
“Ký Bắc, cầm ngược đũa.”
“…”
Ăn cơm xong, Kiều Diễm Chi và Chu Ký Bắc lên xe, vốn anh muốn đưa cậu tới nhà mình, nhưng ngẫm nghĩ phản ứng của cậu, đành nuốt xuống.
Nhóc con mình đầy gai nhọn, không khéo thì bị đâm tới máu me đầy mình mất.
Anh cần chậm rãi thân cận, trực giác Kiều Diễm Chi cảm thấy Chu Ký Bắc có rất nhiều khu mìn, anh không tùy tiện đoán già đoán non, chỉ có thể từ từ tiến tới.
“Đưa tôi tới sòng bạc nhìn thử đi.”
“… Cậu muốn tới thật à?” Kiều Diễm Chi kinh ngạc, tay lái không vững, hơi lạn một chút, cuối cùng mới vững vàng.
“Nhưng mà…”
“Nhưng gì?”
“Cậu đã đủ tuổi đâu…”
“….”
Lần này tới lượt Chu Ký Bắc nghẹn, có chút xấu hổ hé miệng, nghẹn nửa ngày mới nói.
“Anh không phải ông chủ sao… Không thể sắp xếp tí à…”
Kiều Diễm Chi không còn cách nào, đưa hai tay lên làm thế đầu hàng, liên tục xin tha: “Được, được. Mang đi, mang đi. Nhưng người ta mà có hỏi, cậu phải nói mình 22 rồi đấy.”.
||||| Truyện đề cử: Song Hướng Mê Luyến |||||
“Anh tôi mà biết, sẽ đánh gãy chân tôi mất…” Kiều Diễm Chi lẩm bẩm nói, ánh mắt vô tình lướt qua cậu.
“Nhìn cậu sao cũng thấy giống trẻ vị thành niên.”
“???”
Chu Ký Bắc trắng bóc, mắt như hươu con, đuôi mắt hơi nhếch, nhìn sao cũng thuộc dạng ngây thơ vô (số) tội.
Cậu gầy, cánh tay cầm ống tay áo hơi rũ xuống, nhìn chả có tí thịt, nói cậu 14 15 anh ta cũng tin.
Xe chạy qua hai con phố rồi dừng.
Kiều Diễm Chi đi đỗ xe, bảo vệ thấy anh đều cung kích chào gọi ‘Anh Diễm’, Kiều Diễm Chi gật đầu đáp lễ, Chu Ký Bắc ngồi trên xe lăn không nói câu nào, bảo vệ ít khi thấy khách xuất hiện ở bãi sau, không khỏi tò mò nhìn cậu thêm vài lần.
“Đây là bạn tôi.” Kiều Diễm Chi lên tiếng ngăn ánh nhìn tò mò của bảo vệ, người kia nghe vật gật đầu lia lịa, mở cửa lớn cho hai người đi vào.
Kiều Diễm Chi giúp Chu Ký Bắc đẩy xe lăn, âm thanh hưng phấn, chửi rủa, ầm ĩ nhanh chóng tràn vào tai.
Trần nhà lộng lẫy, rường cột xa hoa rơi vào mắt Chu Ký Bắc.
Cậu không vì vào một hơi xa lạ mà khẩn trương, chuyện này không sớm thì cũng muộn, chỉ là tay vẫn không tự chủ được xoắn vào.
Cậu còn ngồi xe lăn, vị trí quá thấp khiến cậu không nhìn rõ được những ánh mắt phía trên.
“Đó được không?” Ánh mắt Chu Ký Bắc rớt vào bàn mười sáu.
Kiều Diễm Chi nhìn hướng đó: “Xì dách.”
Cậu ngồi vài vị trí bên trái chia bài, có thể nhìn cảnh chia bài không sót miếng nào, Kiều Diễm Chi bên cạnh nói cho cậu biết quy tắc, Chu Ký Bắc im lặng lắng nghe ánh mắt lại nhìn động tác chia bài không rời mắt.
“Kéo.” Trên bàn có ba người, từ trái sang phải có một người đàn ông mặc đồ đen, một cô gái mặc đồ đỏ và một anh trai mặc đồ trắng.
Ba người kia đã kéo hai tờ, trong đó có người đàn ông mặc đồ đen đã show ra mười điểm, vẫn phải tiếp tục kéo.
Chu Ký Bắc và Kiều Diễm Chi nhìn nhau không nói lời nào, nhưng giữa không trung đã ngầm trao đổi tin tức.
Kiều Diễm Chi đi tới đặt tay lên xe lăn, khi đưa tới Chu Ký Bắc liền nâng tay lên, ngón trỏ của cậu nằm gọn trong lòng bàn tay Kiều Diễm Chi, từ đằng xa nhìn vào, còn tưởng bọn họ bắt tay nữa.
Kiều Diễm Chi cảm giác ngón tay Chu Ký Bắc đang hoạt động, móng tay cào vào lòng bàn tay anh ta, đầu ngón tay mang theo nhiệt độ ấm áp.
Anh ta không cúi đầu nhìn nhưng cũng cảm giác được là Chu Ký Bắc đang viết gì.
3 hoặc 4.
“Đinh” một tiếng vang lên, bình thản rời tay.
Người chia bài nâng tay ra hiệu cho người chơi khui bài, thắng thua cho phút chốc, người đàn ông mặc đồ đen chậm rãi lật bài, ánh sáng trên đầu chiếu xuống rõ ràng từng đường nét cứng cáp trên lá bài.
3 bích.
Trong khắc đó, Kiều Diễm Chi nắm chặt tay Chu Ký Bắc, cậu vậy mà cũng quên không giãy ra, người chia bài thản nhiên chúc mừng.
“Chúc mừng anh Tế.”
Lấy mấy con chip đẩy về phía đối phương.
Người đàn ông mặc đồ đen lộ vẻ khó xử, cô gái áo đỏ lại hưng phấn, nói tiếp: “Tiếp đi.”
Sau đó mỗi lần trước khi lật bài, Chu Ký Bắc đều sẽ đoán lá bài lật là gì, viết vào lòng bàn tay Kiều Diễm Chi, không trượt phát nào.
Rất nhanh phục vụ đã bưng món lên, Kiều Diễm Chi đưa đũa cho cậu, Chu Ký Bắc không phản ứng kịp, có hơi ngẩng người.
Kiều Diễm Chi cười trấn an, gương mặt tươi cười quen thuộc.
Bỗng nhiên chồng lên đó là đường nét khác, trái tim cậu run rẩy, cảm giác như bị thiêu đốt, đau đớn bén nhọn hành hạ.
Trốn tránh rất đau khổ.
Chu Ký Bắc nhẹ giọng nói cám ơn, giơ tay nhận đũa từ Kiều Diễm Chi, vùi đầu ăn.
Kiều Diễm Chi dẫn Chu Ký Bắc tới một quán ăn rất bình dân, thật chí vị trí còn không nổi bật, bốn phía tiếng nói chuyện ồn ào không dứt, bàn ghế lộn xộn, ghế ngồi cũng không có đệm, ngồi không thoải mái.
Kiều Diễm Chi vô ý nhìn đối diện, Chu Ký Bắc ăn cơm rất im lặng, ngay cả âm thanh nhai nuốt nếu không nghe kĩ cũng không phát hiện.
Cứ nghĩ lên bàn cơm nói chuyện, ai ngờ lúc ăn cơm càng yên ắng.
Tay trái cậu đặt trên bàn, ngón tay cuộn lại, miệng nhỏ màu hồng, nhai rất chậm, giống như quý trọng thức ăn, tí vụn bò cũng không phí.
“Ngon không?”
Chu Ký Bắc ngừng tay một lát, rầu rĩ đáp một tiếng, Kiều Diễm Chi buông lỏng tâm tình, tiện thể đẩy thêm món tới trước mặt cậu.
“Vậy tốt, tôi còn sợ cậu ăn không quen.”
“Tôi ăn gì cũng được.” Chu Ký Bắc buông đũa, cầm balo để trên đùi, mở khóa, lấy cái ví tiền ra, do dự cầm hai tờ tiền, đặt lên bàn.
Kiều Diễm Chi thấy động tác của cậu nhanh chóng nhét tiền về.
“Không cần, chầu này tôi khao cậu.”
Chu Ký Bắc không có ý lấy lại, trực tiếp kêu phục đến lấy tiền, Kiều Diễm Chi nóng nảy, cậu không biểu cảm nhìn anh một cái, không nói gì, thế nhưng Kiều Diễm Chi bị nhìn tới ngẩng người, quên mất phản ứng.
Anh buông tay, để Chu Ký Bắc đưa tiền cho phục vụ.
“…”
“Tay của cậu, nếu chịu bồi dưỡng, có lẽ sẽ vượt trội hơn người.” Kiều Diễm Chi hơi nghẹn, nói một câu nửa vời.
Chu Ký Bắc nâng mắt, môi khẽ kéo, hình như lóe chút ý cười.
Kiều Diễm Chi muốn mù luôn, Chu Ký Bắc có lẽ cũng nhận ra khóe miệng mình đang kéo lên, vội vàng cúi đầu.
“Ký Bắc, cầm ngược đũa.”
“…”
Ăn cơm xong, Kiều Diễm Chi và Chu Ký Bắc lên xe, vốn anh muốn đưa cậu tới nhà mình, nhưng ngẫm nghĩ phản ứng của cậu, đành nuốt xuống.
Nhóc con mình đầy gai nhọn, không khéo thì bị đâm tới máu me đầy mình mất.
Anh cần chậm rãi thân cận, trực giác Kiều Diễm Chi cảm thấy Chu Ký Bắc có rất nhiều khu mìn, anh không tùy tiện đoán già đoán non, chỉ có thể từ từ tiến tới.
“Đưa tôi tới sòng bạc nhìn thử đi.”
“… Cậu muốn tới thật à?” Kiều Diễm Chi kinh ngạc, tay lái không vững, hơi lạn một chút, cuối cùng mới vững vàng.
“Nhưng mà…”
“Nhưng gì?”
“Cậu đã đủ tuổi đâu…”
“….”
Lần này tới lượt Chu Ký Bắc nghẹn, có chút xấu hổ hé miệng, nghẹn nửa ngày mới nói.
“Anh không phải ông chủ sao… Không thể sắp xếp tí à…”
Kiều Diễm Chi không còn cách nào, đưa hai tay lên làm thế đầu hàng, liên tục xin tha: “Được, được. Mang đi, mang đi. Nhưng người ta mà có hỏi, cậu phải nói mình 22 rồi đấy.”.
||||| Truyện đề cử: Song Hướng Mê Luyến |||||
“Anh tôi mà biết, sẽ đánh gãy chân tôi mất…” Kiều Diễm Chi lẩm bẩm nói, ánh mắt vô tình lướt qua cậu.
“Nhìn cậu sao cũng thấy giống trẻ vị thành niên.”
“???”
Chu Ký Bắc trắng bóc, mắt như hươu con, đuôi mắt hơi nhếch, nhìn sao cũng thuộc dạng ngây thơ vô (số) tội.
Cậu gầy, cánh tay cầm ống tay áo hơi rũ xuống, nhìn chả có tí thịt, nói cậu 14 15 anh ta cũng tin.
Xe chạy qua hai con phố rồi dừng.
Kiều Diễm Chi đi đỗ xe, bảo vệ thấy anh đều cung kích chào gọi ‘Anh Diễm’, Kiều Diễm Chi gật đầu đáp lễ, Chu Ký Bắc ngồi trên xe lăn không nói câu nào, bảo vệ ít khi thấy khách xuất hiện ở bãi sau, không khỏi tò mò nhìn cậu thêm vài lần.
“Đây là bạn tôi.” Kiều Diễm Chi lên tiếng ngăn ánh nhìn tò mò của bảo vệ, người kia nghe vật gật đầu lia lịa, mở cửa lớn cho hai người đi vào.
Kiều Diễm Chi giúp Chu Ký Bắc đẩy xe lăn, âm thanh hưng phấn, chửi rủa, ầm ĩ nhanh chóng tràn vào tai.
Trần nhà lộng lẫy, rường cột xa hoa rơi vào mắt Chu Ký Bắc.
Cậu không vì vào một hơi xa lạ mà khẩn trương, chuyện này không sớm thì cũng muộn, chỉ là tay vẫn không tự chủ được xoắn vào.
Cậu còn ngồi xe lăn, vị trí quá thấp khiến cậu không nhìn rõ được những ánh mắt phía trên.
“Đó được không?” Ánh mắt Chu Ký Bắc rớt vào bàn mười sáu.
Kiều Diễm Chi nhìn hướng đó: “Xì dách.”
Cậu ngồi vài vị trí bên trái chia bài, có thể nhìn cảnh chia bài không sót miếng nào, Kiều Diễm Chi bên cạnh nói cho cậu biết quy tắc, Chu Ký Bắc im lặng lắng nghe ánh mắt lại nhìn động tác chia bài không rời mắt.
“Kéo.” Trên bàn có ba người, từ trái sang phải có một người đàn ông mặc đồ đen, một cô gái mặc đồ đỏ và một anh trai mặc đồ trắng.
Ba người kia đã kéo hai tờ, trong đó có người đàn ông mặc đồ đen đã show ra mười điểm, vẫn phải tiếp tục kéo.
Chu Ký Bắc và Kiều Diễm Chi nhìn nhau không nói lời nào, nhưng giữa không trung đã ngầm trao đổi tin tức.
Kiều Diễm Chi đi tới đặt tay lên xe lăn, khi đưa tới Chu Ký Bắc liền nâng tay lên, ngón trỏ của cậu nằm gọn trong lòng bàn tay Kiều Diễm Chi, từ đằng xa nhìn vào, còn tưởng bọn họ bắt tay nữa.
Kiều Diễm Chi cảm giác ngón tay Chu Ký Bắc đang hoạt động, móng tay cào vào lòng bàn tay anh ta, đầu ngón tay mang theo nhiệt độ ấm áp.
Anh ta không cúi đầu nhìn nhưng cũng cảm giác được là Chu Ký Bắc đang viết gì.
3 hoặc 4.
“Đinh” một tiếng vang lên, bình thản rời tay.
Người chia bài nâng tay ra hiệu cho người chơi khui bài, thắng thua cho phút chốc, người đàn ông mặc đồ đen chậm rãi lật bài, ánh sáng trên đầu chiếu xuống rõ ràng từng đường nét cứng cáp trên lá bài.
3 bích.
Trong khắc đó, Kiều Diễm Chi nắm chặt tay Chu Ký Bắc, cậu vậy mà cũng quên không giãy ra, người chia bài thản nhiên chúc mừng.
“Chúc mừng anh Tế.”
Lấy mấy con chip đẩy về phía đối phương.
Người đàn ông mặc đồ đen lộ vẻ khó xử, cô gái áo đỏ lại hưng phấn, nói tiếp: “Tiếp đi.”
Sau đó mỗi lần trước khi lật bài, Chu Ký Bắc đều sẽ đoán lá bài lật là gì, viết vào lòng bàn tay Kiều Diễm Chi, không trượt phát nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất