Chương 18
Chuyện Diệp Hàng ăn cơm cùng Ngô Hoài Vũ, Thời Đường không hề biết. Hắn nghe thấy Chúc Chu gọi mình ra ăn cơm, xem lướt qua phần văn kiện cuối cùng, click hoàn thành, tắt máy tính lại, đứng dậy đi ra ngoài.
Vừa đi vừa nắn bóp phần gáy. Cả một buổi sáng đều ngồi trước máy vi tính, Thời Đường cảm thấy cổ mình đã cứng như đá rồi, quyết định lát nữa ăn cơm xong sẽ ngồi lên ghế mát xa một lúc.
Sau khi Thời Đường ra ngoài, vừa nhìn thấy Chúc Chu đã nghĩ ngay đến đứa trẻ tối qua.
Hiếm khi hắn chủ động tán gẫu với Chúc Chu hai câu.
“Đứa bé tối qua là con của anh?”
Chúc Chu bưng canh tới trước bàn ăn, nghe vậy, đặt canh xuống lùi ra sau mới đáp: “Đúng thế.”
Thời Đường rời bát canh qua, cầm thìa khuấy mấy cái: “Được anh dạy dỗ rất tốt.”
Thời Đường nói xong, Chúc Chu nghe thấy con trai được khen, trong lòng nhảy nhót. Đương nhiên là anh thấy vui vì con trai mình được khen, trả lời: “Cảm ơn, tính cách nó vốn thuộc dạng tương đối yên tĩnh.”
Sau đó Thời Đường cũng không nói gì nữa.
Thấy Thời Đường yên tĩnh dùng cơm, Chúc Chu cũng không nhiều lời, trở lại bếp làm việc của mình.
Vì lời nói của Thời Đường, Chúc Chu không nhịn được nghĩ đến con trai bảo bối của mình.
Nghĩ xem bé ở vườn trẻ làm gì, có phải cũng đang ăn cơm trưa hay không, ăn có ngon không, ăn xong có đi tản bộ một chút rồi ngủ chưa không, buổi trưa không biết con có ngủ ngoan không.
Nghĩ tới đây, Chúc Chu thả khăn lau xuống, lặng lẽ lấy điện thoại ra, mở phần mềm giám sát của vườn trẻ, tìm lớp của con, quả nhiên thấy mười mấy bé con đang ngồi trước bàn cầm thìa ăn cơm.
Quan Quan ngồi một chỗ với bạn thân Đản Đản, hai bé mỗi người cầm một cái thìa, một bé đang ăn canh, một bé đang ăn cơm. Có súp lơ trắng xào thịt, còn có cánh gà nữa, mỗi bé một phần rau củ xào, canh là canh dinh dưỡng cân đối, bác sĩ của vườn trẻ phụ trách lập ra thực đơn dinh dưỡng cho mỗi tuần.
Khi mấy bạn nhỏ đang lén lút thì thầm, bác sĩ vườn trẻ mặc áo bác sĩ hồng nhạt cũng đi vào, xem tình hình ăn cơm trưa của mấy bạn nhỏ, thuận tiện kiểm tra tình hình sức khỏe cho các bé.
Thấy tốc độ ăn cơm của Quan Quan không tệ lắm, Đản Đản cũng thế, cô giáo và bác sĩ đều nghiêm túc trông nom, Chúc Chu hài lòng tắt video giám sát đi, tiếp tục bận việc của mình.
Chờ đến lúc Chúc Chu xong việc, đi xuống dưới cửa hàng tiện lợi để ăn cơm và xem video, Diệp Hàng và Ngô Hoài Vũ vẫn còn đang ăn cơm uống rượu.
Ngô Hoài Vũ tinh ý cẩn thận, không dám bày tỏ nỗi nhớ của mình quá nhiều lần, nhưng chỉ vỏn vẹn mấy từ, vài ánh mắt đã biểu hiện rõ cậu ta thấy vui thế nào khi Diệp Hàng ăn cơm cùng mình.
Ngô Hoài Vũ bận tâm suy nghĩ, có phải Diệp Hàng đá người kia rồi không, cho nên phát chán, sau đó nhớ ra cậu.
Ngô Hoài Vũ cũng không chán nản vì Diệp Hàng chỉ nhớ tới mình khi y thấy tẻ nhạt, cậu còn ước gì lúc nào Diệp Hàng thấy chán cũng nghĩ đến mình, càng muốn biết phải chăng Diệp Hàng lại độc thân rồi.
Chia tay bất ngờ không kịp trở tay khiến Ngô Hoài Vũ chịu vết thương lòng rất lớn, không cách nào chấp nhận được, càng nhiều hơn là thấy mờ mịt và tự phủ định bản thân.
Phải chăng… mình có chỗ nào không tốt, cho nên anh ấy mới bỏ mình.
Hay là có lúc mình lơ đãng đã khiến anh ấy thất vọng, anh ấy mới nói lời chia tay với mình.
Loại ý nghĩ này vẫn luôn quấy nhiễu ám ảnh Ngô Hoài Vũ, khiến cậu hoài nghi bản thân, phủ định bản thân, yên lặng rất lâu mới không nhịn được phải tìm đến đối phương.
Kết quả là Diệp Hàng cho cậu ta một đòn còn đau hơn.
“Từ trước tới giờ tôi vẫn luôn thích người khác.”
Mỗi lần nhớ tới, Ngô Hoài Vũ đều cảm thấy tim mình như bị ai đó cắm cho một mũi dao đau tê tái, cực kỳ đau.
Vốn Ngô Hoài Vũ còn đang chán chường, khi quyết định tỉnh táo lại, sắp vượt qua nó, thì Diệp Hàng lại liên lạc với cậu.
Giống như trong bóng tối có người cầm cây đèn xuất hiện trước mắt cậu, Ngô Hoài Vũ lập tức bắt lấy.
Diệp Hàng không có nội tâm phức tạp như Ngô Hoài Vũ, y chỉ định xác định sức quyến rũ của bản thân thôi.
Thấy Ngô Hoài Vũ vẫn thần hồn điên đảo vì mình, Diệp Hàng rất hài lòng, ăn một bữa trưa đầy thỏa mãn, sau đó vung ống tay áo, rời đi không chút lưu luyến.
Buổi chiều, sau khi Thời Đường xử lý xong công việc, bạn bè gọi hắn ra ngoài uống rượu, cầm chìa khóa, bốn giờ hơn ra khỏi cửa.
Lái xe, lại một lần nữa thấy Chúc Chu dựa vào ghế chân cao bên cửa sổ của cửa hàng tiện lợi, chăm chú xem video.
Thời Đường tiếp tục lái xe như không có gì.
Trong quán rượu, bạn của Thời Đường cùng Thời Đường tán gẫu mấy chuyện trên thương trường, sau đó nói đến trạng thái tình cảm của hắn.
Bạn bè trong nước của Thời Đường không nhiều, chỉ có hai, ba người, nhưng đều là bạn chí cốt, cho nên đều biết hắn đang yêu đương cùng một họa sĩ.
“Bao giờ cho chúng tôi gặp mặt đây? Cậu đừng tiếp tục giống như trước. Dạo trước tôi nghe Triệu Lâm nói, trước kia cậu quá lạnh lùng, người yêu trước bị cậu chọc cho giận, bỏ đi. Yêu đương cũng không thể như vậy đâu.”
Thời Đường thờ ơ nói: “Yêu được thì yêu, không được thì không miễn cưỡng.”
“Cậu ích kỷ quá, Thời Đường.” Người bạn đã kết hôn lắc lắc đầu.
Thời Đường mỉm cười, nở nụ cười nhàn nhạt.
Bạn hắn nói: “Cậu không định lấy vợ làm cha sao?” Anh ta vừa lên chức bố, còn mới mẻ với trẻ con, cũng rất yêu bảo bối nhà mình. Khi nói câu này, suy nghĩ của anh ta đã trôi dạt về nhóc con chuyên gây sự nhà mình.
Thời Đường nghe thấy đối phương nói đến trẻ con, lông mày nhíu lại một chút, nhưng chỉ là thoáng chốc rồi biến mất, ngoài hắn ra không ai phát hiện được.
Sau đó Thời Đường cười tự giễu trong lòng.
Cha?
Không chừng hắn đã là cha của một đứa trẻ nào đó trên thế giới này rồi.
Nghĩ đến chuyện mình làm trước lúc ra nước ngoài du học tìm kiếm cơ hội, trau dồi tri thức, mở mang tầm mắt.
Thời Đường cũng không nhịn được phải phỉ nhổ chính mình.
Tuy rằng hắn nỗ lực phấn đấu, rất nhanh đã đủ tiền chuộc lại t*ng trùng của mình, nhưng theo lời của nhân viên lúc đó, vẫn có một ống bị bán đi.
Tuy hắn có tìm hiểu thông tin, thụ tinh nhân tạo không giống như mang thai truyền thống, mang thai nhân tạo thì một ống có thể không đủ dùng. Chất lượng gen của đối phương không tốt, không chừng sẽ thất bại, còn hắn sẽ không thành cha đứa nhỏ. Nhưng Thời Đường không có cái loại tâm lý may mắn ấy.
Nỗi lo này làm hắn có lúc rất chán ghét bản thân.
Một người phải bần cùng đến mức nào mới có thể cam lòng bán cả gen của mình đi.
Mà lúc ấy hắn không chỉ nghèo, mà tâm hồn cũng kiệt quệ đến nỗi không tìm được nơi tựa. Bởi vì cái gì cũng túng thiếu nên cho rằng bán gen đi cũng chẳng sao.
Lại chẳng ai quan tâm hắn, lưu ý đến hắn, việc gì hắn phải quan trọng hóa vấn đề như vậy?
Sinh mệnh mới là quan trọng nhất, hắn phải nắm bắt lấy một thứ gì đó.
Vừa nghĩ tới cả nhà họ Thời bên kia muốn nối lại tình xưa với hắn, Thời Đường không kiềm được tiếng cười lạnh trong lòng.
Không phải không đắc ý, nhưng hắn hả giận nhiều hơn.
Sinh tôi ra, lại ghẻ lạnh, quên tôi đi, gần như vứt bỏ tôi, còn cho rằng tôi phải biết ơn cho ăn.
Được, chỉ cần cho các người chút tiền dưỡng lão, cũng mong các người mang lòng cảm kích.
Uống rượu cùng bạn, tâm sự mấy lời từ đáy lòng, tâm tình Thời Đường chậm rãi bình tĩnh lại, đúng giờ cơm hắn về đến nhà.
Vì lúc làm cơm Thời Điểm không có nhà, nên Chúc Chu cố ý mở nhạc, vừa hát theo vừa làm bữa tối.
Đến khi cơm canh xong hết, nghe tiếng mở cửa, Chúc Chu lập tức dừng nhạc.
Lau khô tay, bày biện đồ ăn được xào nấu kỹ càng ra bàn, nhìn thấy Thời Đường thay xong giày đi tới, Chúc Chu lễ phép gật đầu với đối phương. Sau đó anh định quay người đi bưng canh, Thời Đường lướt qua bên cạnh.
Chúc Chu ngửi thấy mùi rượu trên người Thời Đường.
Bụng rỗng uống rượu, hỏng dạ dày.
Theo bản năng, Chúc Chu nghĩ tới canh giải rượu dưỡng dạ dày.
Trên mặt không lộ vẻ gì, tiếp tục bưng canh lên.
Thời Đường thay một bộ quần áo ở nhà đi ra, vừa cầm đũa lên chuẩn bị ăn thì nghe thấy trong bếp vang lên tiếng máy hút mùi.
“Còn món nào chưa làm xong?” Thời Đường quét mắt kiểm tra theo bản năng, hình như không sai, bốn món đây rồi? Không có gì khác mọi khi cả.
Canh cũng ở đây.
Sau 10 phút, Chúc Chu bưng một bát canh giải rượu nóng hổi vừa làm xong ra, nói với Thời Đường: “Thời tiên sinh, mới nãy tôi thấy trên người anh có mùi rượu, bụng rỗng uống rượu không tốt. Đây là canh giải rượu dưỡng dạ dày, anh có thể uống một chút rồi hẵng ăn tiếp, nếu không dạ dày có thể sẽ khó chịu.”
“Ừm, anh có thể đi về.”
Chúc Chu: “Hả? Nhưng bát đũa còn chưa dọn xong.” Nghe lời hắn đáp lại, thiếu chút nữa Chúc Chu đã nghĩ mình chữa lợn lành thành lợn què, vốn là cử chỉ quan tâm, lẽ nào ông chủ thấy thừa thãi?
Thời Đường nói: “Tôi vẫn biết cách cho bát đũa vào máy rửa bát, anh về sớm một chút đi.” Đi đón con.
Khi Thời Đường còn bé, ở trường học, không chỉ một lần mong ngóng cha hoặc mẹ tới đón hắn về nhà.
Thế nhưng không, từ khi hắn bắt đầu đi học, cha mẹ chưa từng xuất hiện ở trường hắn học. Mỗi tháng, học sinh nội trú học xong đều có xe bus của trường đưa về nhà, đến khi đi học lại đón họ quay lại. Bấy lâu nay cha mẹ vẫn luôn keo kiệt tiền xe bus trường đưa đón hắn.
Nhiều lần mong đợi, nhiều lần thất vọng, đến cuối hắn không còn trông mong gì nữa.
Nhưng đời này hắn sẽ không thể quên được cảm giác thất vọng kia.
Cho nên vừa nghĩ tới giờ này nhóc con kia vẫn còn ở vườn trẻ, Thời Đường thay đổi tính cách ông chủ máu lạnh, có lẽ cũng do nể tình bát canh giải rượu đầy tri kỷ này, thả cho Chúc Chu về sớm.
Tất nhiên thần kinh Chúc Chu không thô đến nỗi tin đối phương cho anh về sớm đón con, nghĩ chẳng qua có khả năng ông chủ say rượu, muốn ở một mình lâu thêm chút nữa. Anh cũng không nhiều chuyện mở miệng hỏi, gật đầu đồng ý, quay người tháo tạp dề, rửa tay, xách theo túi của mình rời đi.
Ra khỏi tiểu khu, Chúc Chu lao nhanh đến trạm tàu điện ngầm, trong tim trong mắt đều là: “Hôm nay có thể đón bảo bối về nhà sớm một chút! Thật vui! Bảo bối thấy mình không bị đón về cuối cùng nhất định còn vui hơn! A a a a! Tôi muốn nhanh hơn nữa! Nhanh hơn chút nữa!”
Quan Quan đang ăn bữa tối tại vườn trẻ còn chưa biết hôm nay mình sẽ được đón về sớm
Những bé ăn bữa tối tại vườn trẻ cũng không ít, có bé ăn xong bữa tối bố mẹ mới tan tầm đến đón, có bé là do bố mẹ phải tăng ca, cho nên phải ở lại vườn trẻ ăn.
Quan Quan là một binh sĩ cốt cán của trận doanh có ba tăng ca thường xuyên.
Thế mà bé vừa cơm nước xong, lau sạch tay và miệng, còn chưa kịp đứng lên, bé đã thấy Chúc Chu thở hổn hển trước cửa lớp học.
Quan Quan không dám tin, sau đó lộ ra nụ cười xán lạn nhất, rực rỡ nhất tháng này, tung tăng tung tẩy chạy đến trước mặt Chúc Chu.
“Baba! Baba!”
Chúc Chu cũng không nhịn được cười, dặn bé: “Đi lấy cặp sách nữa, quên luôn cặp sách rồi sao? Tạm biệt cô giáo.”
Quan Quan bèn quay lại đi lấy cặp sách nhỏ, tiếp đó đến trước mặt cô giáo nghiêng mình nói hẹn gặp cô vào ngày mai.
Cuối cùng nhanh chóng nhào vào trong lồng ngực Chúc Chu, được Chúc Chu ôm lấy.
“Baba!”
“Bảo bối, nhớ baba không?”
“Có ạ!”
“Ha ha!” Chúc Chu xoa đầu Quan Quan.
“He he!” Quan Quan ôm chầm lấy cổ Chúc Chu, vui sướng cười trộm.
Vừa đi vừa nắn bóp phần gáy. Cả một buổi sáng đều ngồi trước máy vi tính, Thời Đường cảm thấy cổ mình đã cứng như đá rồi, quyết định lát nữa ăn cơm xong sẽ ngồi lên ghế mát xa một lúc.
Sau khi Thời Đường ra ngoài, vừa nhìn thấy Chúc Chu đã nghĩ ngay đến đứa trẻ tối qua.
Hiếm khi hắn chủ động tán gẫu với Chúc Chu hai câu.
“Đứa bé tối qua là con của anh?”
Chúc Chu bưng canh tới trước bàn ăn, nghe vậy, đặt canh xuống lùi ra sau mới đáp: “Đúng thế.”
Thời Đường rời bát canh qua, cầm thìa khuấy mấy cái: “Được anh dạy dỗ rất tốt.”
Thời Đường nói xong, Chúc Chu nghe thấy con trai được khen, trong lòng nhảy nhót. Đương nhiên là anh thấy vui vì con trai mình được khen, trả lời: “Cảm ơn, tính cách nó vốn thuộc dạng tương đối yên tĩnh.”
Sau đó Thời Đường cũng không nói gì nữa.
Thấy Thời Đường yên tĩnh dùng cơm, Chúc Chu cũng không nhiều lời, trở lại bếp làm việc của mình.
Vì lời nói của Thời Đường, Chúc Chu không nhịn được nghĩ đến con trai bảo bối của mình.
Nghĩ xem bé ở vườn trẻ làm gì, có phải cũng đang ăn cơm trưa hay không, ăn có ngon không, ăn xong có đi tản bộ một chút rồi ngủ chưa không, buổi trưa không biết con có ngủ ngoan không.
Nghĩ tới đây, Chúc Chu thả khăn lau xuống, lặng lẽ lấy điện thoại ra, mở phần mềm giám sát của vườn trẻ, tìm lớp của con, quả nhiên thấy mười mấy bé con đang ngồi trước bàn cầm thìa ăn cơm.
Quan Quan ngồi một chỗ với bạn thân Đản Đản, hai bé mỗi người cầm một cái thìa, một bé đang ăn canh, một bé đang ăn cơm. Có súp lơ trắng xào thịt, còn có cánh gà nữa, mỗi bé một phần rau củ xào, canh là canh dinh dưỡng cân đối, bác sĩ của vườn trẻ phụ trách lập ra thực đơn dinh dưỡng cho mỗi tuần.
Khi mấy bạn nhỏ đang lén lút thì thầm, bác sĩ vườn trẻ mặc áo bác sĩ hồng nhạt cũng đi vào, xem tình hình ăn cơm trưa của mấy bạn nhỏ, thuận tiện kiểm tra tình hình sức khỏe cho các bé.
Thấy tốc độ ăn cơm của Quan Quan không tệ lắm, Đản Đản cũng thế, cô giáo và bác sĩ đều nghiêm túc trông nom, Chúc Chu hài lòng tắt video giám sát đi, tiếp tục bận việc của mình.
Chờ đến lúc Chúc Chu xong việc, đi xuống dưới cửa hàng tiện lợi để ăn cơm và xem video, Diệp Hàng và Ngô Hoài Vũ vẫn còn đang ăn cơm uống rượu.
Ngô Hoài Vũ tinh ý cẩn thận, không dám bày tỏ nỗi nhớ của mình quá nhiều lần, nhưng chỉ vỏn vẹn mấy từ, vài ánh mắt đã biểu hiện rõ cậu ta thấy vui thế nào khi Diệp Hàng ăn cơm cùng mình.
Ngô Hoài Vũ bận tâm suy nghĩ, có phải Diệp Hàng đá người kia rồi không, cho nên phát chán, sau đó nhớ ra cậu.
Ngô Hoài Vũ cũng không chán nản vì Diệp Hàng chỉ nhớ tới mình khi y thấy tẻ nhạt, cậu còn ước gì lúc nào Diệp Hàng thấy chán cũng nghĩ đến mình, càng muốn biết phải chăng Diệp Hàng lại độc thân rồi.
Chia tay bất ngờ không kịp trở tay khiến Ngô Hoài Vũ chịu vết thương lòng rất lớn, không cách nào chấp nhận được, càng nhiều hơn là thấy mờ mịt và tự phủ định bản thân.
Phải chăng… mình có chỗ nào không tốt, cho nên anh ấy mới bỏ mình.
Hay là có lúc mình lơ đãng đã khiến anh ấy thất vọng, anh ấy mới nói lời chia tay với mình.
Loại ý nghĩ này vẫn luôn quấy nhiễu ám ảnh Ngô Hoài Vũ, khiến cậu hoài nghi bản thân, phủ định bản thân, yên lặng rất lâu mới không nhịn được phải tìm đến đối phương.
Kết quả là Diệp Hàng cho cậu ta một đòn còn đau hơn.
“Từ trước tới giờ tôi vẫn luôn thích người khác.”
Mỗi lần nhớ tới, Ngô Hoài Vũ đều cảm thấy tim mình như bị ai đó cắm cho một mũi dao đau tê tái, cực kỳ đau.
Vốn Ngô Hoài Vũ còn đang chán chường, khi quyết định tỉnh táo lại, sắp vượt qua nó, thì Diệp Hàng lại liên lạc với cậu.
Giống như trong bóng tối có người cầm cây đèn xuất hiện trước mắt cậu, Ngô Hoài Vũ lập tức bắt lấy.
Diệp Hàng không có nội tâm phức tạp như Ngô Hoài Vũ, y chỉ định xác định sức quyến rũ của bản thân thôi.
Thấy Ngô Hoài Vũ vẫn thần hồn điên đảo vì mình, Diệp Hàng rất hài lòng, ăn một bữa trưa đầy thỏa mãn, sau đó vung ống tay áo, rời đi không chút lưu luyến.
Buổi chiều, sau khi Thời Đường xử lý xong công việc, bạn bè gọi hắn ra ngoài uống rượu, cầm chìa khóa, bốn giờ hơn ra khỏi cửa.
Lái xe, lại một lần nữa thấy Chúc Chu dựa vào ghế chân cao bên cửa sổ của cửa hàng tiện lợi, chăm chú xem video.
Thời Đường tiếp tục lái xe như không có gì.
Trong quán rượu, bạn của Thời Đường cùng Thời Đường tán gẫu mấy chuyện trên thương trường, sau đó nói đến trạng thái tình cảm của hắn.
Bạn bè trong nước của Thời Đường không nhiều, chỉ có hai, ba người, nhưng đều là bạn chí cốt, cho nên đều biết hắn đang yêu đương cùng một họa sĩ.
“Bao giờ cho chúng tôi gặp mặt đây? Cậu đừng tiếp tục giống như trước. Dạo trước tôi nghe Triệu Lâm nói, trước kia cậu quá lạnh lùng, người yêu trước bị cậu chọc cho giận, bỏ đi. Yêu đương cũng không thể như vậy đâu.”
Thời Đường thờ ơ nói: “Yêu được thì yêu, không được thì không miễn cưỡng.”
“Cậu ích kỷ quá, Thời Đường.” Người bạn đã kết hôn lắc lắc đầu.
Thời Đường mỉm cười, nở nụ cười nhàn nhạt.
Bạn hắn nói: “Cậu không định lấy vợ làm cha sao?” Anh ta vừa lên chức bố, còn mới mẻ với trẻ con, cũng rất yêu bảo bối nhà mình. Khi nói câu này, suy nghĩ của anh ta đã trôi dạt về nhóc con chuyên gây sự nhà mình.
Thời Đường nghe thấy đối phương nói đến trẻ con, lông mày nhíu lại một chút, nhưng chỉ là thoáng chốc rồi biến mất, ngoài hắn ra không ai phát hiện được.
Sau đó Thời Đường cười tự giễu trong lòng.
Cha?
Không chừng hắn đã là cha của một đứa trẻ nào đó trên thế giới này rồi.
Nghĩ đến chuyện mình làm trước lúc ra nước ngoài du học tìm kiếm cơ hội, trau dồi tri thức, mở mang tầm mắt.
Thời Đường cũng không nhịn được phải phỉ nhổ chính mình.
Tuy rằng hắn nỗ lực phấn đấu, rất nhanh đã đủ tiền chuộc lại t*ng trùng của mình, nhưng theo lời của nhân viên lúc đó, vẫn có một ống bị bán đi.
Tuy hắn có tìm hiểu thông tin, thụ tinh nhân tạo không giống như mang thai truyền thống, mang thai nhân tạo thì một ống có thể không đủ dùng. Chất lượng gen của đối phương không tốt, không chừng sẽ thất bại, còn hắn sẽ không thành cha đứa nhỏ. Nhưng Thời Đường không có cái loại tâm lý may mắn ấy.
Nỗi lo này làm hắn có lúc rất chán ghét bản thân.
Một người phải bần cùng đến mức nào mới có thể cam lòng bán cả gen của mình đi.
Mà lúc ấy hắn không chỉ nghèo, mà tâm hồn cũng kiệt quệ đến nỗi không tìm được nơi tựa. Bởi vì cái gì cũng túng thiếu nên cho rằng bán gen đi cũng chẳng sao.
Lại chẳng ai quan tâm hắn, lưu ý đến hắn, việc gì hắn phải quan trọng hóa vấn đề như vậy?
Sinh mệnh mới là quan trọng nhất, hắn phải nắm bắt lấy một thứ gì đó.
Vừa nghĩ tới cả nhà họ Thời bên kia muốn nối lại tình xưa với hắn, Thời Đường không kiềm được tiếng cười lạnh trong lòng.
Không phải không đắc ý, nhưng hắn hả giận nhiều hơn.
Sinh tôi ra, lại ghẻ lạnh, quên tôi đi, gần như vứt bỏ tôi, còn cho rằng tôi phải biết ơn cho ăn.
Được, chỉ cần cho các người chút tiền dưỡng lão, cũng mong các người mang lòng cảm kích.
Uống rượu cùng bạn, tâm sự mấy lời từ đáy lòng, tâm tình Thời Đường chậm rãi bình tĩnh lại, đúng giờ cơm hắn về đến nhà.
Vì lúc làm cơm Thời Điểm không có nhà, nên Chúc Chu cố ý mở nhạc, vừa hát theo vừa làm bữa tối.
Đến khi cơm canh xong hết, nghe tiếng mở cửa, Chúc Chu lập tức dừng nhạc.
Lau khô tay, bày biện đồ ăn được xào nấu kỹ càng ra bàn, nhìn thấy Thời Đường thay xong giày đi tới, Chúc Chu lễ phép gật đầu với đối phương. Sau đó anh định quay người đi bưng canh, Thời Đường lướt qua bên cạnh.
Chúc Chu ngửi thấy mùi rượu trên người Thời Đường.
Bụng rỗng uống rượu, hỏng dạ dày.
Theo bản năng, Chúc Chu nghĩ tới canh giải rượu dưỡng dạ dày.
Trên mặt không lộ vẻ gì, tiếp tục bưng canh lên.
Thời Đường thay một bộ quần áo ở nhà đi ra, vừa cầm đũa lên chuẩn bị ăn thì nghe thấy trong bếp vang lên tiếng máy hút mùi.
“Còn món nào chưa làm xong?” Thời Đường quét mắt kiểm tra theo bản năng, hình như không sai, bốn món đây rồi? Không có gì khác mọi khi cả.
Canh cũng ở đây.
Sau 10 phút, Chúc Chu bưng một bát canh giải rượu nóng hổi vừa làm xong ra, nói với Thời Đường: “Thời tiên sinh, mới nãy tôi thấy trên người anh có mùi rượu, bụng rỗng uống rượu không tốt. Đây là canh giải rượu dưỡng dạ dày, anh có thể uống một chút rồi hẵng ăn tiếp, nếu không dạ dày có thể sẽ khó chịu.”
“Ừm, anh có thể đi về.”
Chúc Chu: “Hả? Nhưng bát đũa còn chưa dọn xong.” Nghe lời hắn đáp lại, thiếu chút nữa Chúc Chu đã nghĩ mình chữa lợn lành thành lợn què, vốn là cử chỉ quan tâm, lẽ nào ông chủ thấy thừa thãi?
Thời Đường nói: “Tôi vẫn biết cách cho bát đũa vào máy rửa bát, anh về sớm một chút đi.” Đi đón con.
Khi Thời Đường còn bé, ở trường học, không chỉ một lần mong ngóng cha hoặc mẹ tới đón hắn về nhà.
Thế nhưng không, từ khi hắn bắt đầu đi học, cha mẹ chưa từng xuất hiện ở trường hắn học. Mỗi tháng, học sinh nội trú học xong đều có xe bus của trường đưa về nhà, đến khi đi học lại đón họ quay lại. Bấy lâu nay cha mẹ vẫn luôn keo kiệt tiền xe bus trường đưa đón hắn.
Nhiều lần mong đợi, nhiều lần thất vọng, đến cuối hắn không còn trông mong gì nữa.
Nhưng đời này hắn sẽ không thể quên được cảm giác thất vọng kia.
Cho nên vừa nghĩ tới giờ này nhóc con kia vẫn còn ở vườn trẻ, Thời Đường thay đổi tính cách ông chủ máu lạnh, có lẽ cũng do nể tình bát canh giải rượu đầy tri kỷ này, thả cho Chúc Chu về sớm.
Tất nhiên thần kinh Chúc Chu không thô đến nỗi tin đối phương cho anh về sớm đón con, nghĩ chẳng qua có khả năng ông chủ say rượu, muốn ở một mình lâu thêm chút nữa. Anh cũng không nhiều chuyện mở miệng hỏi, gật đầu đồng ý, quay người tháo tạp dề, rửa tay, xách theo túi của mình rời đi.
Ra khỏi tiểu khu, Chúc Chu lao nhanh đến trạm tàu điện ngầm, trong tim trong mắt đều là: “Hôm nay có thể đón bảo bối về nhà sớm một chút! Thật vui! Bảo bối thấy mình không bị đón về cuối cùng nhất định còn vui hơn! A a a a! Tôi muốn nhanh hơn nữa! Nhanh hơn chút nữa!”
Quan Quan đang ăn bữa tối tại vườn trẻ còn chưa biết hôm nay mình sẽ được đón về sớm
Những bé ăn bữa tối tại vườn trẻ cũng không ít, có bé ăn xong bữa tối bố mẹ mới tan tầm đến đón, có bé là do bố mẹ phải tăng ca, cho nên phải ở lại vườn trẻ ăn.
Quan Quan là một binh sĩ cốt cán của trận doanh có ba tăng ca thường xuyên.
Thế mà bé vừa cơm nước xong, lau sạch tay và miệng, còn chưa kịp đứng lên, bé đã thấy Chúc Chu thở hổn hển trước cửa lớp học.
Quan Quan không dám tin, sau đó lộ ra nụ cười xán lạn nhất, rực rỡ nhất tháng này, tung tăng tung tẩy chạy đến trước mặt Chúc Chu.
“Baba! Baba!”
Chúc Chu cũng không nhịn được cười, dặn bé: “Đi lấy cặp sách nữa, quên luôn cặp sách rồi sao? Tạm biệt cô giáo.”
Quan Quan bèn quay lại đi lấy cặp sách nhỏ, tiếp đó đến trước mặt cô giáo nghiêng mình nói hẹn gặp cô vào ngày mai.
Cuối cùng nhanh chóng nhào vào trong lồng ngực Chúc Chu, được Chúc Chu ôm lấy.
“Baba!”
“Bảo bối, nhớ baba không?”
“Có ạ!”
“Ha ha!” Chúc Chu xoa đầu Quan Quan.
“He he!” Quan Quan ôm chầm lấy cổ Chúc Chu, vui sướng cười trộm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất