Chương 30
Thời Đường tốt với Chúc Chu bao nhiêu Chúc Chu càng thấy có lỗi với Thời Đường bấy nhiêu, nhưng anh biết rõ mình không có tư cách gì để nhúng tay vào chuyện tình cảm của chủ thuê. Nghĩ tới mai phải đưa canh cho Diệp Hàng là anh lại thấy đau đầu.
Tuy anh nhát gan sợ phiền phức nhưng không ngốc, tất nhiên có thể nhìn ra ý định lôi kéo làm thân của Diệp Hàng, anh cảm thấy giờ mình quá khó khăn.
Vốn cảm thấy công việc này thật tốt, bây giờ trong mắt anh nó lại như củ khoai lang nóng bỏng tay.
Không phải anh chưa từng thấy kết cục của việc lo chuyện bao đồng, người không ra người.
Hơn nữa anh thấy dù mình có nói hay không thì cuối cùng khi Thời Đường biết cũng sẽ cho anh thôi việc, dù sao đây cũng chẳng phải việc vẻ vang gì cho cam, bên cạnh mình là một người biết mình bị phản bội không phải là chuyện ai cũng có thể tiếp thu được.
Chúc Chu không để cho mình nghĩ tiếp nữa, yên lặng làm theo lời Thời Đường, trụng mì trong nước sôi, thịt ăn kèm vẫn luôn được giữ ấm nên không cần làm nóng lại.
Trong lúc chờ mì chín, Chúc Chu rửa qua cái bát Thời Đường vừa đem vào, lau khô rồi đặt lên thớt.
Mì chín, Chúc Chu gắp phần lớn vào bát Thời Đường, bưng ra đặt xuống trước mặt Thời Đường, không nói gì nhiều, quay lại bếp.
Anh vào bếp, Quan Quan tiến đến bên cạnh Chúc Chu, bị Chúc Chu cho đứng một bên khác. Hai tay Quan Quan víu mép bàn, từ xa nhìn Chúc Chu bận bịu bên bếp.
Bé vẫn đè giọng xuống nói chuyện với Chúc Chu.
“Baba, bát này làm cho con ạ?”
Chúc Chu gắp mì ra bát, thêm thịt xào và rau: “Đúng thế, con muốn ăn không?”
Quan Quan kiễng chân bám tủ bếp, nghe vậy nói: “Baba, con ăn cơm ở đây được ạ?” Ánh mắt nghi hoặc khó hiểu.
Chúc Chu bình tĩnh đáp: “Đây là nhà của chú, chú đồng ý thì có thể ăn, con lại đây.”
Chúc Chu kéo một cái ghế dựa chân cao qua, sau đó bế Quan Quan lên ghế, dặn bé không được lộn xộn kẻo ngã xuống sẽ bị đau đau.
Quan Quan gật đầu ngồi trên ghế, hai tay duỗi ra trên mặt bàn, nhìn bát mì cán tay, cầm lấy dĩa ăn của người lớn. Bé biết dùng đũa, nhưng phải là đũa trẻ em cơ, đũa người lớn bé dùng chưa thạo lắm, không được tiện tay, cho nên Chúc Chu đổi cho bé thành cái dĩa.
Khi Quan Quan ăn mì cũng không quên Chúc Chu, nhìn Chúc Chu nói: “Baba cũng tới ăn đi ạ.”
Chúc Chu xua tay từ chối: “Trẻ con có thể ăn, baba phải làm hết nhiệm vụ mới ăn được.”
Nghe thấy phải làm xong nhiệm vụ, Quan Quan cũng không cố chấp, gật gật đầu ra vẻ đã hiểu, sau đó gắp mì cho vào miệng.
Sợi mì chạm lưỡi, nhai hai cái, Quan Quan lộ ra vẻ mặt thỏa mãn, vừa ăn vừa xuýt xoa nghiền ngẫm, đôi mắt loé sáng nhìn Chúc Chu, ra hiệu mình rất thích.
Nuốt mì trong miệng xuống, Quan Quan lập tức nói với Chúc Chu: “Baba, con rất thích, ăn ngon quá.” Nói xong bụng lại kêu ùng ục.
Chúc Chu xì cười, giục bé: “Thích thì ăn đi, đừng để bụng con kêu ùng ục ùng ục nữa.”
Quan Quan cười hì hì. Niềm vui sướng của trẻ con chỉ đơn giản là vậy, có thể là do một hành động, một câu nói, thậm chí một vẻ mặt của người lớn, bé có thể lộ ra vẻ mặt tươi cười, vừa ngốc nghếch vừa hạnh phúc.
Bởi vì khi bé thiếu hụt tình thân, lúc này Thời Đường lẳng lặng ngồi ngoài phòng ăn dùng cơm không lộ vẻ gì trên mặt, nhưng sâu trong nội tâm lại rất thích nhìn thấy hình ảnh ấm áp cha con ở chung với nhau.
Hắn thừa nhận hắn mong ngóng, hắn ước ao, đồng thời không thể không thừa nhận, tuy công việc của Chúc Chu không quá tốt, lương cũng không được coi là nhiều, bình thường đều gửi con ở vườn trẻ, nhưng có thể đón con sớm chút nào thì nhất định sẽ đón con sớm chút ấy, có ngày nghỉ sẽ đưa con ra ngoài chơi ngay, cũng không vì lý do nào mà lạnh nhạt với con hay không hùa theo con, anh đã ở bên con thì sẽ theo sát mọi cử chỉ của con. Thời Đường nhìn ra được đứa trẻ này rất yêu ba của mình, cũng rất ỷ lại vào anh.
Hẳn Chúc Chu phải rất yêu thương con thì con mới có thể ỷ lại và yêu anh như vậy.
Thời Đường ngẫm lại chính mình khi còn bé, nhìn thấy cha mẹ giống như nhìn thấy người xa lạ, trong lòng lại nhói đau, đương nhiên cũng có hận ý vĩnh viễn không thể tiêu tan.
Bởi vì con đi theo mình nên Chúc Chu đợi Thời Đường cơm nước xong, anh dọn nhà bếp sạch sẽ rồi mới đưa Quan Quan rời đi.
Bởi vì đêm qua mưa nên nhiệt độ tối nay cũng hạ xuống, gió thổi mạnh, có chút giá lạnh, Chúc Chu ôm chặt Quan Quan vào lòng. Quan Quan có chút mệt, căng da bụng trùng da mắt, rúc vào trong ngực Chúc Chu mơ mơ màng màng.
Tuy bé buồn ngủ nhưng chưa ngủ hẳn, một tay khoác lên vai Chúc Chu, cọ cọ hai má lên lồng ngực Chúc Chu nói: “Baba, ba có yêu Quan Quan không.”
Chúc Chu nhoẻn miệng cười, trìu mến nhìn đứa nhỏ trong ngực mình, áp trán mình lên trán bé, đáp: “Đương nhiên là baba yêu Quan Quan rồi, người baba yêu nhất chính là Quan Quan.” Sau đó anh siết chặt cái ôm hơn chút.
Quan Quan thỏa mãn mà cười hì hì nói: “Quan Quan cũng yêu baba nhất, vô cùng vô cùng yêu nha.”
“Có thể được Quan Quan yêu thích, baba thật vinh hạnh.”
Lên đến tàu điện ngầm, sau khi Chúc Chu ngồi xuống, Quan Quan mới ngủ, khuôn mặt nhỏ bé trắng nõn của Quan Quan lúc ngủ lộ ra chút hồng hồng, khiến cho bé càng đáng yêu gấp đôi.
Chúc Chu nhìn dáng vẻ say ngủ của Quan Quan, vuốt gọn mái tóc có chút ngổn ngang của con.
Lộ trình mười mấy phút như ngắn hơn trong sự vô tri của đứa trẻ. Sau khi về đến nhà, Chúc Chu vừa định đặt Quan Quan lên giường thì Quan Quan níu lấy áo Chúc Chu tỉnh lại.
Bé như một con cừu nhỏ rầm rì mấy tiếng, còn mang theo chút nức nở, muốn Chúc Chu ôm một cái, không muốn rời khỏi vòng tay của Chúc Chu.
Chúc Chu thấy bé như muốn khóc, vội vàng bế Quan Quan ôm vào lòng, nhẹ giọng vỗ về.
“Ngoan nào, về đến nhà rồi, bảo bối ngoan, đừng sợ, baba ở đây.”
Quan Quan ôm chặt Chúc Chu, tiếng hừ hừ dần chậm lại, mở to hai mắt nhìn Chúc Chu: “Baba…” Giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, rõ ràng là giọng nói lúc vừa tỉnh dậy.
Chúc Chu nói: “Tỉnh rồi? Vậy đi tắm rồi mới nằm lên giường nhé?”
Có vẻ do Quan Quan mới vừa tỉnh ngủ, năng lực phản ứng còn chậm mất nửa nhịp, Chúc Chu nói xong một lúc lâu bé mới nghe thấy gật gật đầu.
Gật đầu xong vẫn dựa lên vai Chúc Chu, quấn lấy baba.
Chúc Chu cũng chiều theo Quan Quan, không mất kiên nhẫn răn dạy Quan Quan vì bé không nghe lời rời khỏi người mình, cứ thế ôm Quan Quan vào phòng tắm, xả nước, sau đó đứng trước gương trêu Quan Quan.
Quan Quan bị Chúc Chu chọc một lúc cuối cùng cũng khôi phục tinh thần, cuời vui vẻ ôm cổ Chúc Chu lắc lư.
Nước xả đầy bồn, Chúc Chu cởi sạch quần áo cho Quan Quan, cho Quan Quan ngồi trong bồn tắm chơi vịt con và súng nước nhỏ bé thường nghịch.
“Nào, ngửa đầu ra một chút, gội đầu cái đã.”
Quan Quan nghe vậy ngoan ngoãn nhích ra sau, Chúc Chu vừa gội đầu cho bé vừa tán gẫu.
Trong mắt người khác, hai ba còn đều đang nói mấy lời thiếu dinh dưỡng, nhưng hai ba con còn rất thích chí.
“Hôm nay vui không?”
“Vui ạ!”
“Ngày mai lại phải đi tiếp đây. Lần này trước khi đi chúng ta nên ăn chút gì đó trước, miễn cho nhóc con nhà con đói đụng đánh trống, khiến người ta cười cho.”
Quan Quan nói: “Không có người cười Quan Quan đâu!” Nói thì nói thế chứ bé vẫn đưa tay lên bưng kín mặt.
Thật sự rất xấu hổ đó nha!
Ngoại trừ chuyện việc đời tư của Thời Đường quấy nhiễu Chúc Chu, nói chung ngày hôm nay là một ngày giản dị vui sướng. Sau khi ru Quan Quan đã buồn ngủ từ sớm xong, Chúc Chu sấy khô tóc, đứng trước cửa sổ sát đất ngoài phòng khách, nhìn cây cỏ ngoài ban công, đưa ra một quyết định có thể phân rõ giới hạn.
Giữa trưa ngày thứ hai, Tiểu Lâm tới lấy cơm hộp, đợi Tiểu Lâm rời đi Chúc Chu cũng gọi shipper, không tự mình đưa canh tới bệnh viện mà thuê người đưa đồ đến cho Diệp Hàng, như vậy sẽ không phải đối mặt trực diện với Diệp Hàng nữa.
Tuy phải chi một khoản tiền bên ngoài nhưng có thể giúp anh bớt đi không ít phiền phức, đồng thời cũng giúp lòng mình dễ chịu hơn.
Mặc dù lương anh nhận là thành quả lao động của mình, cũng không nên cắn dứt lương tâm tự trách, nhưng càng về sau anh càng cảm nhận được thiện ý của Thời Đường, tuy lúc nói chuyện hơi lãnh đạm nhưng hắn vẫn rất khoan dung với trẻ con.
Khoảng thời gian này phải cố gắng hết sức hoàn thành công việc phục vụ Thời Đường thôi, sau này Thời Đường phát hiện ra, muốn sa thải anh hay cho cái đánh giá kém, anh đều chấp nhận.
Diệp Hàng dặn trợ lý chuẩn bị quà cho con của Chúc Chu, cố ý đợi buổi trưa Chúc Chu qua đây sẽ đưa cho anh, nhưng không ngờ Chúc Chu lại thuê shipper.
Vừa nhìn Diệp Hàng cũng rõ, Chúc Chu không muốn tiếp xúc nhiều với y.
“Đầu óc thật thẳng, rõ ràng có thể kiếm chút lời từ mình, mình cũng thấy an tâm hơn. Không nắm lấy thóp của mình, quá ngu ngốc…” Rõ ràng lời nói lộ vẻ ghét bỏ nhưng thật ra ấn tượng của Diệp Hàng về Chúc Chu không kém chút nào, bởi vì Chúc Chu phân rõ giới hạn nên khiến lòng y càng được yên ổn.
Tuy Chúc Chu không nói thẳng anh đồng ý không nói cho Thời Đường, nhưng ngày đó anh cũng nói một câu anh chỉ là người làm cơm thôi.
Vừa nhìn đã thấy người ta không muốn dính vào, Diệp Hàng cũng cảm thấy Chúc Chu không tư cách nhúng tay vào chuyện của bọn họ, chỉ là muốn đề phòng, muốn thu hẹp khoảng cách với Chúc Chu, như vậy y có thể theo sát nhất cử nhất động của Chúc Chu.
Y uống xong canh, lúc xế chiều Thời Đường không quá bận, bèn tranh thủ qua thăm Diệp Hàng, hỏi y hồi phục thế nào, hai người đều không đề cập đến chuyện cãi nhau.
Giống như sự kiện kia đã xong xuôi rồi, Thời Đường không nói chia tay, Diệp Hàng cũng thông minh không đòi câu trả lời của Thời Đường.
Y sợ nhận phải đáp án là chia tay, cho nên nếu Thời Đường không đề cập tới, thì hắn vẫn là bạn trai của y.
Thời Đường hỏi Diệp Hàng: “Triển lãm nghệ thuật tháng sau tính sao, em như vậy còn đi được không?”
Diệp Hàng thờ ơ nói: “Cũng không phải nằm liệt giường, chống cái gậy cũng đi được. Triển lãm nghệ thuật cũng hòm hòm rồi, em chỉ đến tham gia lễ khai trương thôi, sau đó cũng không cần em qua mỗi ngày.”
Thời Đường gật đầu, không nói gì, hỏi tình huống, lại hỏi Diệp Hàng thêm lần nữa: “Quyết định không nói với cha mẹ sao?”
Diệp Hàng do dự một chút rồi nói: “Chưa nói vội, chờ đến lúc em tham dự lễ khai trương, trước khi họ nhìn thấy ảnh tham gia sự kiện của em thì em sẽ nói với họ. Bây giờ có nói thì cũng chỉ khiến họ lo lắng cho em nhiều hơn mấy ngày thôi, không cần phải làm thế.”
“Em tự quyết định là được. Chiều nay anh còn một cuộc họp, phải về đây.”
Diệp Hàng biết đến Thời Đường rất bận, thấy hắn bỏ thời gian ra đi thăm mình trong lòng đã ngọt như mật rồi, vội vã gật đầu, không níu giữ.
Thời Đường ra khỏi bệnh viện, đang chuẩn bị lên xe rời đi thì điện thoại rung lên hai cái.
Hắn không lấy ra xem luôn, lên xe, tháo một nút áo trên âu phục, vừa lướt máy tính bảng xem cổ phiếu, tay kia chậm rãi rút điện tại ra, mở khóa màn hình, mở tin nhắn được gửi từ một số điện thoại xa lạ ra xem.
Tuy anh nhát gan sợ phiền phức nhưng không ngốc, tất nhiên có thể nhìn ra ý định lôi kéo làm thân của Diệp Hàng, anh cảm thấy giờ mình quá khó khăn.
Vốn cảm thấy công việc này thật tốt, bây giờ trong mắt anh nó lại như củ khoai lang nóng bỏng tay.
Không phải anh chưa từng thấy kết cục của việc lo chuyện bao đồng, người không ra người.
Hơn nữa anh thấy dù mình có nói hay không thì cuối cùng khi Thời Đường biết cũng sẽ cho anh thôi việc, dù sao đây cũng chẳng phải việc vẻ vang gì cho cam, bên cạnh mình là một người biết mình bị phản bội không phải là chuyện ai cũng có thể tiếp thu được.
Chúc Chu không để cho mình nghĩ tiếp nữa, yên lặng làm theo lời Thời Đường, trụng mì trong nước sôi, thịt ăn kèm vẫn luôn được giữ ấm nên không cần làm nóng lại.
Trong lúc chờ mì chín, Chúc Chu rửa qua cái bát Thời Đường vừa đem vào, lau khô rồi đặt lên thớt.
Mì chín, Chúc Chu gắp phần lớn vào bát Thời Đường, bưng ra đặt xuống trước mặt Thời Đường, không nói gì nhiều, quay lại bếp.
Anh vào bếp, Quan Quan tiến đến bên cạnh Chúc Chu, bị Chúc Chu cho đứng một bên khác. Hai tay Quan Quan víu mép bàn, từ xa nhìn Chúc Chu bận bịu bên bếp.
Bé vẫn đè giọng xuống nói chuyện với Chúc Chu.
“Baba, bát này làm cho con ạ?”
Chúc Chu gắp mì ra bát, thêm thịt xào và rau: “Đúng thế, con muốn ăn không?”
Quan Quan kiễng chân bám tủ bếp, nghe vậy nói: “Baba, con ăn cơm ở đây được ạ?” Ánh mắt nghi hoặc khó hiểu.
Chúc Chu bình tĩnh đáp: “Đây là nhà của chú, chú đồng ý thì có thể ăn, con lại đây.”
Chúc Chu kéo một cái ghế dựa chân cao qua, sau đó bế Quan Quan lên ghế, dặn bé không được lộn xộn kẻo ngã xuống sẽ bị đau đau.
Quan Quan gật đầu ngồi trên ghế, hai tay duỗi ra trên mặt bàn, nhìn bát mì cán tay, cầm lấy dĩa ăn của người lớn. Bé biết dùng đũa, nhưng phải là đũa trẻ em cơ, đũa người lớn bé dùng chưa thạo lắm, không được tiện tay, cho nên Chúc Chu đổi cho bé thành cái dĩa.
Khi Quan Quan ăn mì cũng không quên Chúc Chu, nhìn Chúc Chu nói: “Baba cũng tới ăn đi ạ.”
Chúc Chu xua tay từ chối: “Trẻ con có thể ăn, baba phải làm hết nhiệm vụ mới ăn được.”
Nghe thấy phải làm xong nhiệm vụ, Quan Quan cũng không cố chấp, gật gật đầu ra vẻ đã hiểu, sau đó gắp mì cho vào miệng.
Sợi mì chạm lưỡi, nhai hai cái, Quan Quan lộ ra vẻ mặt thỏa mãn, vừa ăn vừa xuýt xoa nghiền ngẫm, đôi mắt loé sáng nhìn Chúc Chu, ra hiệu mình rất thích.
Nuốt mì trong miệng xuống, Quan Quan lập tức nói với Chúc Chu: “Baba, con rất thích, ăn ngon quá.” Nói xong bụng lại kêu ùng ục.
Chúc Chu xì cười, giục bé: “Thích thì ăn đi, đừng để bụng con kêu ùng ục ùng ục nữa.”
Quan Quan cười hì hì. Niềm vui sướng của trẻ con chỉ đơn giản là vậy, có thể là do một hành động, một câu nói, thậm chí một vẻ mặt của người lớn, bé có thể lộ ra vẻ mặt tươi cười, vừa ngốc nghếch vừa hạnh phúc.
Bởi vì khi bé thiếu hụt tình thân, lúc này Thời Đường lẳng lặng ngồi ngoài phòng ăn dùng cơm không lộ vẻ gì trên mặt, nhưng sâu trong nội tâm lại rất thích nhìn thấy hình ảnh ấm áp cha con ở chung với nhau.
Hắn thừa nhận hắn mong ngóng, hắn ước ao, đồng thời không thể không thừa nhận, tuy công việc của Chúc Chu không quá tốt, lương cũng không được coi là nhiều, bình thường đều gửi con ở vườn trẻ, nhưng có thể đón con sớm chút nào thì nhất định sẽ đón con sớm chút ấy, có ngày nghỉ sẽ đưa con ra ngoài chơi ngay, cũng không vì lý do nào mà lạnh nhạt với con hay không hùa theo con, anh đã ở bên con thì sẽ theo sát mọi cử chỉ của con. Thời Đường nhìn ra được đứa trẻ này rất yêu ba của mình, cũng rất ỷ lại vào anh.
Hẳn Chúc Chu phải rất yêu thương con thì con mới có thể ỷ lại và yêu anh như vậy.
Thời Đường ngẫm lại chính mình khi còn bé, nhìn thấy cha mẹ giống như nhìn thấy người xa lạ, trong lòng lại nhói đau, đương nhiên cũng có hận ý vĩnh viễn không thể tiêu tan.
Bởi vì con đi theo mình nên Chúc Chu đợi Thời Đường cơm nước xong, anh dọn nhà bếp sạch sẽ rồi mới đưa Quan Quan rời đi.
Bởi vì đêm qua mưa nên nhiệt độ tối nay cũng hạ xuống, gió thổi mạnh, có chút giá lạnh, Chúc Chu ôm chặt Quan Quan vào lòng. Quan Quan có chút mệt, căng da bụng trùng da mắt, rúc vào trong ngực Chúc Chu mơ mơ màng màng.
Tuy bé buồn ngủ nhưng chưa ngủ hẳn, một tay khoác lên vai Chúc Chu, cọ cọ hai má lên lồng ngực Chúc Chu nói: “Baba, ba có yêu Quan Quan không.”
Chúc Chu nhoẻn miệng cười, trìu mến nhìn đứa nhỏ trong ngực mình, áp trán mình lên trán bé, đáp: “Đương nhiên là baba yêu Quan Quan rồi, người baba yêu nhất chính là Quan Quan.” Sau đó anh siết chặt cái ôm hơn chút.
Quan Quan thỏa mãn mà cười hì hì nói: “Quan Quan cũng yêu baba nhất, vô cùng vô cùng yêu nha.”
“Có thể được Quan Quan yêu thích, baba thật vinh hạnh.”
Lên đến tàu điện ngầm, sau khi Chúc Chu ngồi xuống, Quan Quan mới ngủ, khuôn mặt nhỏ bé trắng nõn của Quan Quan lúc ngủ lộ ra chút hồng hồng, khiến cho bé càng đáng yêu gấp đôi.
Chúc Chu nhìn dáng vẻ say ngủ của Quan Quan, vuốt gọn mái tóc có chút ngổn ngang của con.
Lộ trình mười mấy phút như ngắn hơn trong sự vô tri của đứa trẻ. Sau khi về đến nhà, Chúc Chu vừa định đặt Quan Quan lên giường thì Quan Quan níu lấy áo Chúc Chu tỉnh lại.
Bé như một con cừu nhỏ rầm rì mấy tiếng, còn mang theo chút nức nở, muốn Chúc Chu ôm một cái, không muốn rời khỏi vòng tay của Chúc Chu.
Chúc Chu thấy bé như muốn khóc, vội vàng bế Quan Quan ôm vào lòng, nhẹ giọng vỗ về.
“Ngoan nào, về đến nhà rồi, bảo bối ngoan, đừng sợ, baba ở đây.”
Quan Quan ôm chặt Chúc Chu, tiếng hừ hừ dần chậm lại, mở to hai mắt nhìn Chúc Chu: “Baba…” Giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, rõ ràng là giọng nói lúc vừa tỉnh dậy.
Chúc Chu nói: “Tỉnh rồi? Vậy đi tắm rồi mới nằm lên giường nhé?”
Có vẻ do Quan Quan mới vừa tỉnh ngủ, năng lực phản ứng còn chậm mất nửa nhịp, Chúc Chu nói xong một lúc lâu bé mới nghe thấy gật gật đầu.
Gật đầu xong vẫn dựa lên vai Chúc Chu, quấn lấy baba.
Chúc Chu cũng chiều theo Quan Quan, không mất kiên nhẫn răn dạy Quan Quan vì bé không nghe lời rời khỏi người mình, cứ thế ôm Quan Quan vào phòng tắm, xả nước, sau đó đứng trước gương trêu Quan Quan.
Quan Quan bị Chúc Chu chọc một lúc cuối cùng cũng khôi phục tinh thần, cuời vui vẻ ôm cổ Chúc Chu lắc lư.
Nước xả đầy bồn, Chúc Chu cởi sạch quần áo cho Quan Quan, cho Quan Quan ngồi trong bồn tắm chơi vịt con và súng nước nhỏ bé thường nghịch.
“Nào, ngửa đầu ra một chút, gội đầu cái đã.”
Quan Quan nghe vậy ngoan ngoãn nhích ra sau, Chúc Chu vừa gội đầu cho bé vừa tán gẫu.
Trong mắt người khác, hai ba còn đều đang nói mấy lời thiếu dinh dưỡng, nhưng hai ba con còn rất thích chí.
“Hôm nay vui không?”
“Vui ạ!”
“Ngày mai lại phải đi tiếp đây. Lần này trước khi đi chúng ta nên ăn chút gì đó trước, miễn cho nhóc con nhà con đói đụng đánh trống, khiến người ta cười cho.”
Quan Quan nói: “Không có người cười Quan Quan đâu!” Nói thì nói thế chứ bé vẫn đưa tay lên bưng kín mặt.
Thật sự rất xấu hổ đó nha!
Ngoại trừ chuyện việc đời tư của Thời Đường quấy nhiễu Chúc Chu, nói chung ngày hôm nay là một ngày giản dị vui sướng. Sau khi ru Quan Quan đã buồn ngủ từ sớm xong, Chúc Chu sấy khô tóc, đứng trước cửa sổ sát đất ngoài phòng khách, nhìn cây cỏ ngoài ban công, đưa ra một quyết định có thể phân rõ giới hạn.
Giữa trưa ngày thứ hai, Tiểu Lâm tới lấy cơm hộp, đợi Tiểu Lâm rời đi Chúc Chu cũng gọi shipper, không tự mình đưa canh tới bệnh viện mà thuê người đưa đồ đến cho Diệp Hàng, như vậy sẽ không phải đối mặt trực diện với Diệp Hàng nữa.
Tuy phải chi một khoản tiền bên ngoài nhưng có thể giúp anh bớt đi không ít phiền phức, đồng thời cũng giúp lòng mình dễ chịu hơn.
Mặc dù lương anh nhận là thành quả lao động của mình, cũng không nên cắn dứt lương tâm tự trách, nhưng càng về sau anh càng cảm nhận được thiện ý của Thời Đường, tuy lúc nói chuyện hơi lãnh đạm nhưng hắn vẫn rất khoan dung với trẻ con.
Khoảng thời gian này phải cố gắng hết sức hoàn thành công việc phục vụ Thời Đường thôi, sau này Thời Đường phát hiện ra, muốn sa thải anh hay cho cái đánh giá kém, anh đều chấp nhận.
Diệp Hàng dặn trợ lý chuẩn bị quà cho con của Chúc Chu, cố ý đợi buổi trưa Chúc Chu qua đây sẽ đưa cho anh, nhưng không ngờ Chúc Chu lại thuê shipper.
Vừa nhìn Diệp Hàng cũng rõ, Chúc Chu không muốn tiếp xúc nhiều với y.
“Đầu óc thật thẳng, rõ ràng có thể kiếm chút lời từ mình, mình cũng thấy an tâm hơn. Không nắm lấy thóp của mình, quá ngu ngốc…” Rõ ràng lời nói lộ vẻ ghét bỏ nhưng thật ra ấn tượng của Diệp Hàng về Chúc Chu không kém chút nào, bởi vì Chúc Chu phân rõ giới hạn nên khiến lòng y càng được yên ổn.
Tuy Chúc Chu không nói thẳng anh đồng ý không nói cho Thời Đường, nhưng ngày đó anh cũng nói một câu anh chỉ là người làm cơm thôi.
Vừa nhìn đã thấy người ta không muốn dính vào, Diệp Hàng cũng cảm thấy Chúc Chu không tư cách nhúng tay vào chuyện của bọn họ, chỉ là muốn đề phòng, muốn thu hẹp khoảng cách với Chúc Chu, như vậy y có thể theo sát nhất cử nhất động của Chúc Chu.
Y uống xong canh, lúc xế chiều Thời Đường không quá bận, bèn tranh thủ qua thăm Diệp Hàng, hỏi y hồi phục thế nào, hai người đều không đề cập đến chuyện cãi nhau.
Giống như sự kiện kia đã xong xuôi rồi, Thời Đường không nói chia tay, Diệp Hàng cũng thông minh không đòi câu trả lời của Thời Đường.
Y sợ nhận phải đáp án là chia tay, cho nên nếu Thời Đường không đề cập tới, thì hắn vẫn là bạn trai của y.
Thời Đường hỏi Diệp Hàng: “Triển lãm nghệ thuật tháng sau tính sao, em như vậy còn đi được không?”
Diệp Hàng thờ ơ nói: “Cũng không phải nằm liệt giường, chống cái gậy cũng đi được. Triển lãm nghệ thuật cũng hòm hòm rồi, em chỉ đến tham gia lễ khai trương thôi, sau đó cũng không cần em qua mỗi ngày.”
Thời Đường gật đầu, không nói gì, hỏi tình huống, lại hỏi Diệp Hàng thêm lần nữa: “Quyết định không nói với cha mẹ sao?”
Diệp Hàng do dự một chút rồi nói: “Chưa nói vội, chờ đến lúc em tham dự lễ khai trương, trước khi họ nhìn thấy ảnh tham gia sự kiện của em thì em sẽ nói với họ. Bây giờ có nói thì cũng chỉ khiến họ lo lắng cho em nhiều hơn mấy ngày thôi, không cần phải làm thế.”
“Em tự quyết định là được. Chiều nay anh còn một cuộc họp, phải về đây.”
Diệp Hàng biết đến Thời Đường rất bận, thấy hắn bỏ thời gian ra đi thăm mình trong lòng đã ngọt như mật rồi, vội vã gật đầu, không níu giữ.
Thời Đường ra khỏi bệnh viện, đang chuẩn bị lên xe rời đi thì điện thoại rung lên hai cái.
Hắn không lấy ra xem luôn, lên xe, tháo một nút áo trên âu phục, vừa lướt máy tính bảng xem cổ phiếu, tay kia chậm rãi rút điện tại ra, mở khóa màn hình, mở tin nhắn được gửi từ một số điện thoại xa lạ ra xem.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất