Chương 42
Bởi vì chuyển nhà rất gấp, ngay cả học kỳ này cũng chưa học xong, Quan Quan đã phải theo baba đến nhà mới, còn có vườn trẻ mới. Mới đầu bé còn thấy mới mẻ, rất tích cực, về sau không thấy bạn cùng lớp quen thuộc và bạn thân của mình, Quan Quan lại thấy buồn, dù sao đến người lớn còn khó thích nghi với hoàn cảnh mới, trẻ con thì càng khó hơn.
Buổi tối Quan Quan gọi nói chuyện video với Đản Đản. Đản Đản vẻ mặt ủ rũ, Quan Quan cũng rất nhớ bạn tốt của mình.
“Quan Quan, mình nhớ cậu lắm, sao cậu lại không đến vườn trẻ vậy!” Đản Đản rất khó hiểu.
“Mình cũng nhớ cậu lắm Đản Đản, mình có vườn trẻ mới! Dọn nhà!” Đáng ra phải là ‘dọn nhà, đi vườn trẻ mới’, lúc trẻ con nói chuyện chính là bừa bãi như vậy.
“Vậy sau này cậu cũng không tới vườn trẻ này nữa sao?”
“Đúng thế.”
“Hu hu hu!”
“Hu hu hu hu!”
Thấy hai bạn nhỏ cùng nhìn màn hình đồng thanh hu hu hu, Chúc Chu cũng thấy đau lòng, vì vậy Chúc Chu chủ động liên hệ với cha mẹ Đản Đản, hẹn thứ bảy tuần này liên hoan, đưa mấy bạn nhỏ đi chơi.
Tuy không học cùng một vườn trẻ nhưng hai bé chơi thân với nhau như vậy, chắc chắn sẽ muốn hẹn nhau đi chơi nha! Cha mẹ Đản Đản vui vẻ đồng ý, bọn họ cũng rất thích Quan Quan, cũng rất thích đồ ăn baba của Quan Quan nấu. Mỗi lần liên hoan, mọi người sẽ chung tay làm mấy món, ăn được món mà baba của Quan Quan nấu ấy mà, quả là ăn một bữa lại muốn bữa thứ hai!
Khi Chúc Chu quay trở lại làm đầu bếp cho Thời Đường, chi tiết quy tắc trong công việc cũng được điều chỉnh, ví dụ như một tháng có ba ngày nghỉ, có thể tự sắp xếp, chỉ cần báo sớm là được, miễn phí tiền ở, lương còn tăng thêm chút, tuy không nhiều, nhưng Chúc Chu cũng rất thỏa mãn, dù sao học phí của con cũng được miễn hết rồi, còn gì để không hài lòng đâu?
Lương không tăng lên bao nhiêu, nhưng tiền thuê nhà và tiền đóng học cho con đều không cần lo, hai khoản này là đã tiết kiệm được biết bao nhiêu tiền rồi ấy?
Chúc Chu cũng thấy thỏa mãn, vui vẻ.
Mà tâm trạng Thời Đường lại được ăn cơm canh ngon miệng như lúc trước cũng không tệ, thân thể dần dần được cải thiện, lúc đi làm cũng ít khi bày ra vẻ mặt thối, thỉnh thoảng còn mỉm cười một cái, dọa cho mấy cấp dưới hết hồn.
Tất cả đều rất hài hòa!
Bên phía luật sư cũng báo tin tốt, chuyện Chu Nhất Thành ngồi tù là không chạy đi đâu được, công việc của gã cũng mất.
Làm sai sẽ phải trả một cái giá thật đắt.
Thứ bảy hôm ấy, trời quang mây tạnh, tuy khí trời hơi lạnh nhưng vẫn có mặt trời, nhiệt độ vừa vặn, rất thích hợp ra ngoài thăm bạn b
Từ sau khi dọn nhà, đây là lần đầu tiên Chúc Chu đưa Quan Quan đi tụ tập, một là để hai người bạn thân gặp nhau, hai là để tâm tình bỡ ngỡ sau khi chuyển trường của Quan Quan nguôi ngoai đi chút ít, đồng thời để bé hiểu rõ dù có chuyển trường thì cũng không có nghĩa là không thể gặp lại bạn tốt nữa.
Hai bạn nhỏ gặp nhau, hò reo hoan hô đến là vui.
Bọn họ cùng đi vườn thú, sau đó đến trang trại gần đó để trải nghiệm cảnh sắc nông thôi. Nếu đã đến trang trại thì đương nhiên phải ăn một bữa cơm canh nông thôn thứ thiệt, nhưng trang trại này chỉ cung cấp nguyên liệu nấu ăn tươi mới, những thứ khác đều cần du khách tự động tay, tỷ như tự mình làm một bàn đồ ăn.
Bên dưới cái lán to có xếp sẵn bếp củi (1), nồi đất. Tuy giờ Chúc Chu thuộc nhóm người lao động phải lao lực, nhưng từ nhỏ cũng chưa phải chịu khổ gì, ban đầu Chúc Chu còn chưa dùng quen loại bếp này.
Anh không thể thích ứng ngay với việc cầm xẻng lớn nấu ăn trong một cái nồi to, vẫn là bà nội của Đản Đản dạy cho Chúc Chu mấy chiêu, bấy giờ anh mới học được cách làm.
Đồng thời cũng tìm được thú vui.
“Thật thú vị, còn có thể nấu ăn như vậy.” Trước kia anh mới chỉ thấy phong cách nấu ăn này trên TV thôi, chưa được thấy ngoài đời bao giờ.
Bà nội của Đản Đản nói: “Vừa nhìn đã biết cậu là trai thành thị, chưa từng thấy bếp củi bao giờ. Khi bà còn bé, sống ở nông thôn, tuy trong nhà cũng có bếp gas nhưng ba mẹ bà tiếc tiền, trong nhà lại có bếp củi, nên binh thường khi không tiếp khách, tự nấu cơm thì sẽ dùng bếp củi, nấu rất ngon! Cơm nấu từ lửa của củi cùng cơm nấu bếp gas không giống nhau! Cơm nấu củi sẽ thơm hơn!”
Baba của Đản Đản phụ họa: “Đúng thế, thật sự không giống nhau, không tin thì lát cậu tự cảm nhận đi.”
Chúc Chu hứng thú ra mặt, thấy rất thú vị.
Khi anh cùng bà nội của Đản Đản chung tay làm ra một bàn đồ ăn phong cách thôn quên, Chúc Chu chượt nghĩ đến một chuyện.
“Cũng không biết Thời tiên sinh đã từng ăn loại đồ ăn thôn quê kiểu này chưa? Thời tiên sinh chú ý đến mỹ thực như vậy, có cơ hội nhất định phải thử loạt đồ ăn đồng quê này một chút, có một phong vị khác.”
Nhìn một bàn cơm canh thơm nức mũi, Chúc Chu bế Quan Quan lên ghế trẻ em, gắp cho bé rau và một bát canh.
Ăn bữa cơm này, Chúc Chu thực sự cảm thấy được, không phải bàn, cơm canh dân dã cũng có hương vị đặc biệt của cơm canh dân dã, nhất là nguyên liệu mà trang trại này cung cấp đều là rau dưa hữu cơ, gà vịt cá đều tự nuôi. Gà là gà nuôi thả trong vườn trái cây, gọi là gà vườn trái. Bởi vì được nuôi thả, ăn cũng là ăn hoa quả, nên thịt gà cũng khác với loại gà được ăn thức ăn gia súc, cắn một miếng thịt là có thể so sánh loại nào ngon hơn.
Nói chung, nhỏ có củ tỏi, lớn có thịt dê thịt bò, đều rất ngon, mềm! Thơm!
Có thể thấy không giống với thịt và đồ ăn mua trong thành thị.
Trước đây Chúc Chu cũng từng đưa Quan Quan đi tham quan trang trại, nhưng cũng chưa trải nghiệm việc nấu cơm dân dã như thế này, chỉ đưa Quan Quan đi tìm hiểu trồng cây thế nào, rau dưa sinh trưởng ra sao.
Cho nên chuyến đi chơi này không chỉ có trẻ con vui vẻ, mà Chúc Chu cũng thấy thỏa mãn, được mở mang kiến thức, khi về thành phố còn gói theo không ít nguyên liệu nấu ăn, nhặt thêm kha khá hạt dẻ mới, cái này có thể để hầm canh gà. Sau đó anh còn tự chọn mua chân giò hun khói trang trại tự làm, cắt luôn một miếng ăn thử, tuyệt!
Đến trang trại một chuyến, Chúc Chu thắng lợi trở về, hơn nữa thực đơn hai, ba ngày tiếp theo đều đã được lên kế hoạch.
Sau khi Chúc Chu đưa Quan Quan về đến nhà, trời đã tối rồi, dù sao cũng đã tháng 11, trời mau tối, chứ 6 giờ hơn họ đã về đến nhà rồi.
Bấy giờ Thời Đường còn chưa tan tầm. Bữa sáng bữa trưa hắn đều tự giải quyết. Vừa nghĩ đến hôm nay Chúc Chu nghỉ, Thời Đường lại tự thấy không được ăn một bữa cơm canh nóng hổi tử tế là một loại trừng phạt.
Nhưng người ta nghỉ phép đúng quy định, hắn cũng không nói được gì.
Bởi vì phải đối mặt với căn bếp lạnh ngắt, mong muốn về nhà của Thời Đường cũng không mãnh liệt lắm, hắn bèn nán lại văn phòng thêm một lúc.
Sau khi về nhà, Chúc Chu cho Quan Quan đi tắm, sau đó để bé tự chơi đồ chơi hoặc vẽ vời, anh thì đi xếp trái cây rau dưa cùng hoa quả khô và nguyên liệu nấu ăn, sau đó còn tiện tay hầm một nồi canh gà hầm hạt dẻ. (2)
Ở trang trại, 4 giờ hơn bọn họ mới ăn cơm, ăn xong đã hơn 5 giờ, giờ này về đến nhà còn chưa đói, nhưng Chúc Chu đoán tầm hai tiếng nữa, khoảng 8 giờ, anh và con nhất định sẽ phải ăn thêm. Nhưng con anh chơi cả ngày, mệt lả, thực sự không định nấu hoành tráng, bèn tiện tay chọn nguyên liệu nấu ăn, lấy nửa con gà trong tủ lạnh ra rã đông, thêm hạt dẻ và táo đỏ, hầm một nồi canh. Lát nữa laáy nước canh nấu mỳ gà, coi như là bữa khuya, ăn tạm để đêm không bị đói tỉnh.
Khoảng một giờ sau, 7 giờ 20, cuối cùng Chúc Chu cũng sắp xong đồ, đem một phần sang bếp nhà Thời Đường, thuận cho anh lấy ra dùng, như hạt dẻ, táo đỏ, còn có ngó sen, chân giò hun khói vân vân.
8 giờ, Thời Đường về đến nhà, lúc này canh gà đã hầm xong rồi. Canh vừa mới sôi, nhóc Quan Quan ham ăn đã bật lên khỏi thảm trải sàn, chạy đến bám kệ bếp, nói: “Baba, xong chưa ạ? Con muốn ăn!”
Chúc Chu lấy một bát canh lớn và một bát canh nhỏ, bát nhỏ cho Quan Quan, bát lớn là cho Thời Đường.
Giờ này Chúc Chu nghĩ Thời Đường hẳn đã ăn cơm tối từ sớm rồi, nhưng anh hầm canh bổ cũng không tiện không đem sang cho Thời Đường một phần.
Canh này ấy, ăn kèm mì hay kèm bánh gì đó đều rất hợp.
Chúc Chu múc xong canh, nói với Quan Quan: “Giờ còn đang nóng đấy, con đừng sờ vào vội. Đi, cùng ba sang đưa canh cho chú nhé. Chú đối xử tốt với chúng ta như vậy, mình cũng phải đối xử tốt với chú, có đúng không?”
Quan Quan dạ hai tiếng, đi bên cạnh Chúc Chu nói: “Vâng.” Lúc nói bé còn quay đầu liếc nhìn bát của mình để trên bàn bếp, có chút không nỡ, thèm đến độ không nhịn được phải liếm liếm mép, Chúc Chu coi như không thấy, nhịn cười đi ra cửa.
Lúc Chúc Chu gõ cửa, Thời Đường vừa mới tắm xong, hắn còn chưa ăn cơm. Không chỉ chưa ăn cơm, mà đến nên sắp xếp bữa tối này như thế nào hắn cũng chưa biết.
Sau đó chuông cửa lại vang lên.
Ngoại trừ trợ lý Tiểu Lâm thỉnh thoảng sẽ qua chỗ hắn vì công việc, còn lại không còn ai khác. Người ấn chuông cửa vào giờ này, ngoài Chúc Chu ra Thời Đường không nghĩ thêm được ai cả.
Hắn đi qua, cửa còn chưa mở đã ngửi được hương thơm nhàn nhạt từ bên ngoài bay vào.
Thời Đường mở cửa, một lớn một nhỏ bên ngoài cùng nhìn hắn nhoẻn miệng cười.
Chúc Chu bưng bát canh lớn đậy kín nắp, nói: “Thời tiên sinh, hôm nay tôi đưa con đi trang trại chơi, dùng ít đồ khô mới mua ở đó về nấu một nồi canh gà, anh có muốn thêm một bữa không? Anh ăn tối rồi nhỉ?”
Có thể là vì mặt mũi, cũng có thể do cứng đầu, Thời Đường còn chưa ăn tối nhưng vẫn ừ một tiếng.
“Ăn rồi.” Có thể do Thời Đường ít khi nói dối, khi nói ra câu này còn không kiềm được phải ho nhẹ một cái, vẻ mặt không dễ chịu lắm.
Chúc Chu biết tính Thời Đường không thích người khác tùy tiện vào nhà của mình, trong giờ anh làm việc còn được, không có việc gì thi khi tan tầm sẽ không quấy rầy người ta. Anh sẽ không dắt con vào, đứng ngoài cửa đưa canh cho Thời Đường, nói: “Nguyên liệu nấu ăn đều rất mới mẻ, ngửi thôi đã thấy hấp dẫn rồi. Canh này rất thích hợp bồi bổ cơ thể, bổ dạ dày lợi tinh thần, anh cứ ăn một chút rồi hẵng ngủ. Thực ra món này ăn kèm mì cũng rất hợp, nhưng đã giờ này rồi, chắc anh cũng không đói lắm.” Vì ba con anh bốn, năm giờ đã ăn tối nên giờ này mới đói bụng, Thời tiên sinh không ăn cơm sớm như vậy, cũng không đói, nhưng anh có lòng đưa sang, xử lý thế nào thì tùy Thời Đường.
Chúc Chu còn chưa dứt lời, Thời Đường đã muốn nuốt nước miếng, nhưng tôn nghiêm đã giúp hắn nhịn được, không khách khí đưa tay ra nhận bát canh, nói: “Cảm ơn.”
“Đừng khách khí!” Chúc Chu cười.
Quan Quan đứng phía sau Chúc Chu, cười trộm ló đầu ra học theo Chúc Chu: “Đừng khách khí!”
Nghe thấy Quan Quan học theo, Thời Đường đang bưng canh không kìm lòng được, cụp mắt xuống cười với Quan Quan, cười hiền như một người cha già mà hắn chẳng hề hay biết.
Chúc Chu đưa canh xong thì nói: “Vậy chúng tôi không quấy rầy Thời tiên sinh nghỉ ngơi nữa, ngày mai gặp, ngủ ngon. Quan Quan, chúc chú ngủ ngon đi con.”
Quan Quan tươi cười nắm góc áo Chúc Chu, nghe vậy ngoan ngoãn chào hỏi.
“Chúc chú ngủ ngon ạ.” Nói xong lúc quay người còn vẫy vẫy tay.
Buổi tối Quan Quan gọi nói chuyện video với Đản Đản. Đản Đản vẻ mặt ủ rũ, Quan Quan cũng rất nhớ bạn tốt của mình.
“Quan Quan, mình nhớ cậu lắm, sao cậu lại không đến vườn trẻ vậy!” Đản Đản rất khó hiểu.
“Mình cũng nhớ cậu lắm Đản Đản, mình có vườn trẻ mới! Dọn nhà!” Đáng ra phải là ‘dọn nhà, đi vườn trẻ mới’, lúc trẻ con nói chuyện chính là bừa bãi như vậy.
“Vậy sau này cậu cũng không tới vườn trẻ này nữa sao?”
“Đúng thế.”
“Hu hu hu!”
“Hu hu hu hu!”
Thấy hai bạn nhỏ cùng nhìn màn hình đồng thanh hu hu hu, Chúc Chu cũng thấy đau lòng, vì vậy Chúc Chu chủ động liên hệ với cha mẹ Đản Đản, hẹn thứ bảy tuần này liên hoan, đưa mấy bạn nhỏ đi chơi.
Tuy không học cùng một vườn trẻ nhưng hai bé chơi thân với nhau như vậy, chắc chắn sẽ muốn hẹn nhau đi chơi nha! Cha mẹ Đản Đản vui vẻ đồng ý, bọn họ cũng rất thích Quan Quan, cũng rất thích đồ ăn baba của Quan Quan nấu. Mỗi lần liên hoan, mọi người sẽ chung tay làm mấy món, ăn được món mà baba của Quan Quan nấu ấy mà, quả là ăn một bữa lại muốn bữa thứ hai!
Khi Chúc Chu quay trở lại làm đầu bếp cho Thời Đường, chi tiết quy tắc trong công việc cũng được điều chỉnh, ví dụ như một tháng có ba ngày nghỉ, có thể tự sắp xếp, chỉ cần báo sớm là được, miễn phí tiền ở, lương còn tăng thêm chút, tuy không nhiều, nhưng Chúc Chu cũng rất thỏa mãn, dù sao học phí của con cũng được miễn hết rồi, còn gì để không hài lòng đâu?
Lương không tăng lên bao nhiêu, nhưng tiền thuê nhà và tiền đóng học cho con đều không cần lo, hai khoản này là đã tiết kiệm được biết bao nhiêu tiền rồi ấy?
Chúc Chu cũng thấy thỏa mãn, vui vẻ.
Mà tâm trạng Thời Đường lại được ăn cơm canh ngon miệng như lúc trước cũng không tệ, thân thể dần dần được cải thiện, lúc đi làm cũng ít khi bày ra vẻ mặt thối, thỉnh thoảng còn mỉm cười một cái, dọa cho mấy cấp dưới hết hồn.
Tất cả đều rất hài hòa!
Bên phía luật sư cũng báo tin tốt, chuyện Chu Nhất Thành ngồi tù là không chạy đi đâu được, công việc của gã cũng mất.
Làm sai sẽ phải trả một cái giá thật đắt.
Thứ bảy hôm ấy, trời quang mây tạnh, tuy khí trời hơi lạnh nhưng vẫn có mặt trời, nhiệt độ vừa vặn, rất thích hợp ra ngoài thăm bạn b
Từ sau khi dọn nhà, đây là lần đầu tiên Chúc Chu đưa Quan Quan đi tụ tập, một là để hai người bạn thân gặp nhau, hai là để tâm tình bỡ ngỡ sau khi chuyển trường của Quan Quan nguôi ngoai đi chút ít, đồng thời để bé hiểu rõ dù có chuyển trường thì cũng không có nghĩa là không thể gặp lại bạn tốt nữa.
Hai bạn nhỏ gặp nhau, hò reo hoan hô đến là vui.
Bọn họ cùng đi vườn thú, sau đó đến trang trại gần đó để trải nghiệm cảnh sắc nông thôi. Nếu đã đến trang trại thì đương nhiên phải ăn một bữa cơm canh nông thôn thứ thiệt, nhưng trang trại này chỉ cung cấp nguyên liệu nấu ăn tươi mới, những thứ khác đều cần du khách tự động tay, tỷ như tự mình làm một bàn đồ ăn.
Bên dưới cái lán to có xếp sẵn bếp củi (1), nồi đất. Tuy giờ Chúc Chu thuộc nhóm người lao động phải lao lực, nhưng từ nhỏ cũng chưa phải chịu khổ gì, ban đầu Chúc Chu còn chưa dùng quen loại bếp này.
Anh không thể thích ứng ngay với việc cầm xẻng lớn nấu ăn trong một cái nồi to, vẫn là bà nội của Đản Đản dạy cho Chúc Chu mấy chiêu, bấy giờ anh mới học được cách làm.
Đồng thời cũng tìm được thú vui.
“Thật thú vị, còn có thể nấu ăn như vậy.” Trước kia anh mới chỉ thấy phong cách nấu ăn này trên TV thôi, chưa được thấy ngoài đời bao giờ.
Bà nội của Đản Đản nói: “Vừa nhìn đã biết cậu là trai thành thị, chưa từng thấy bếp củi bao giờ. Khi bà còn bé, sống ở nông thôn, tuy trong nhà cũng có bếp gas nhưng ba mẹ bà tiếc tiền, trong nhà lại có bếp củi, nên binh thường khi không tiếp khách, tự nấu cơm thì sẽ dùng bếp củi, nấu rất ngon! Cơm nấu từ lửa của củi cùng cơm nấu bếp gas không giống nhau! Cơm nấu củi sẽ thơm hơn!”
Baba của Đản Đản phụ họa: “Đúng thế, thật sự không giống nhau, không tin thì lát cậu tự cảm nhận đi.”
Chúc Chu hứng thú ra mặt, thấy rất thú vị.
Khi anh cùng bà nội của Đản Đản chung tay làm ra một bàn đồ ăn phong cách thôn quên, Chúc Chu chượt nghĩ đến một chuyện.
“Cũng không biết Thời tiên sinh đã từng ăn loại đồ ăn thôn quê kiểu này chưa? Thời tiên sinh chú ý đến mỹ thực như vậy, có cơ hội nhất định phải thử loạt đồ ăn đồng quê này một chút, có một phong vị khác.”
Nhìn một bàn cơm canh thơm nức mũi, Chúc Chu bế Quan Quan lên ghế trẻ em, gắp cho bé rau và một bát canh.
Ăn bữa cơm này, Chúc Chu thực sự cảm thấy được, không phải bàn, cơm canh dân dã cũng có hương vị đặc biệt của cơm canh dân dã, nhất là nguyên liệu mà trang trại này cung cấp đều là rau dưa hữu cơ, gà vịt cá đều tự nuôi. Gà là gà nuôi thả trong vườn trái cây, gọi là gà vườn trái. Bởi vì được nuôi thả, ăn cũng là ăn hoa quả, nên thịt gà cũng khác với loại gà được ăn thức ăn gia súc, cắn một miếng thịt là có thể so sánh loại nào ngon hơn.
Nói chung, nhỏ có củ tỏi, lớn có thịt dê thịt bò, đều rất ngon, mềm! Thơm!
Có thể thấy không giống với thịt và đồ ăn mua trong thành thị.
Trước đây Chúc Chu cũng từng đưa Quan Quan đi tham quan trang trại, nhưng cũng chưa trải nghiệm việc nấu cơm dân dã như thế này, chỉ đưa Quan Quan đi tìm hiểu trồng cây thế nào, rau dưa sinh trưởng ra sao.
Cho nên chuyến đi chơi này không chỉ có trẻ con vui vẻ, mà Chúc Chu cũng thấy thỏa mãn, được mở mang kiến thức, khi về thành phố còn gói theo không ít nguyên liệu nấu ăn, nhặt thêm kha khá hạt dẻ mới, cái này có thể để hầm canh gà. Sau đó anh còn tự chọn mua chân giò hun khói trang trại tự làm, cắt luôn một miếng ăn thử, tuyệt!
Đến trang trại một chuyến, Chúc Chu thắng lợi trở về, hơn nữa thực đơn hai, ba ngày tiếp theo đều đã được lên kế hoạch.
Sau khi Chúc Chu đưa Quan Quan về đến nhà, trời đã tối rồi, dù sao cũng đã tháng 11, trời mau tối, chứ 6 giờ hơn họ đã về đến nhà rồi.
Bấy giờ Thời Đường còn chưa tan tầm. Bữa sáng bữa trưa hắn đều tự giải quyết. Vừa nghĩ đến hôm nay Chúc Chu nghỉ, Thời Đường lại tự thấy không được ăn một bữa cơm canh nóng hổi tử tế là một loại trừng phạt.
Nhưng người ta nghỉ phép đúng quy định, hắn cũng không nói được gì.
Bởi vì phải đối mặt với căn bếp lạnh ngắt, mong muốn về nhà của Thời Đường cũng không mãnh liệt lắm, hắn bèn nán lại văn phòng thêm một lúc.
Sau khi về nhà, Chúc Chu cho Quan Quan đi tắm, sau đó để bé tự chơi đồ chơi hoặc vẽ vời, anh thì đi xếp trái cây rau dưa cùng hoa quả khô và nguyên liệu nấu ăn, sau đó còn tiện tay hầm một nồi canh gà hầm hạt dẻ. (2)
Ở trang trại, 4 giờ hơn bọn họ mới ăn cơm, ăn xong đã hơn 5 giờ, giờ này về đến nhà còn chưa đói, nhưng Chúc Chu đoán tầm hai tiếng nữa, khoảng 8 giờ, anh và con nhất định sẽ phải ăn thêm. Nhưng con anh chơi cả ngày, mệt lả, thực sự không định nấu hoành tráng, bèn tiện tay chọn nguyên liệu nấu ăn, lấy nửa con gà trong tủ lạnh ra rã đông, thêm hạt dẻ và táo đỏ, hầm một nồi canh. Lát nữa laáy nước canh nấu mỳ gà, coi như là bữa khuya, ăn tạm để đêm không bị đói tỉnh.
Khoảng một giờ sau, 7 giờ 20, cuối cùng Chúc Chu cũng sắp xong đồ, đem một phần sang bếp nhà Thời Đường, thuận cho anh lấy ra dùng, như hạt dẻ, táo đỏ, còn có ngó sen, chân giò hun khói vân vân.
8 giờ, Thời Đường về đến nhà, lúc này canh gà đã hầm xong rồi. Canh vừa mới sôi, nhóc Quan Quan ham ăn đã bật lên khỏi thảm trải sàn, chạy đến bám kệ bếp, nói: “Baba, xong chưa ạ? Con muốn ăn!”
Chúc Chu lấy một bát canh lớn và một bát canh nhỏ, bát nhỏ cho Quan Quan, bát lớn là cho Thời Đường.
Giờ này Chúc Chu nghĩ Thời Đường hẳn đã ăn cơm tối từ sớm rồi, nhưng anh hầm canh bổ cũng không tiện không đem sang cho Thời Đường một phần.
Canh này ấy, ăn kèm mì hay kèm bánh gì đó đều rất hợp.
Chúc Chu múc xong canh, nói với Quan Quan: “Giờ còn đang nóng đấy, con đừng sờ vào vội. Đi, cùng ba sang đưa canh cho chú nhé. Chú đối xử tốt với chúng ta như vậy, mình cũng phải đối xử tốt với chú, có đúng không?”
Quan Quan dạ hai tiếng, đi bên cạnh Chúc Chu nói: “Vâng.” Lúc nói bé còn quay đầu liếc nhìn bát của mình để trên bàn bếp, có chút không nỡ, thèm đến độ không nhịn được phải liếm liếm mép, Chúc Chu coi như không thấy, nhịn cười đi ra cửa.
Lúc Chúc Chu gõ cửa, Thời Đường vừa mới tắm xong, hắn còn chưa ăn cơm. Không chỉ chưa ăn cơm, mà đến nên sắp xếp bữa tối này như thế nào hắn cũng chưa biết.
Sau đó chuông cửa lại vang lên.
Ngoại trừ trợ lý Tiểu Lâm thỉnh thoảng sẽ qua chỗ hắn vì công việc, còn lại không còn ai khác. Người ấn chuông cửa vào giờ này, ngoài Chúc Chu ra Thời Đường không nghĩ thêm được ai cả.
Hắn đi qua, cửa còn chưa mở đã ngửi được hương thơm nhàn nhạt từ bên ngoài bay vào.
Thời Đường mở cửa, một lớn một nhỏ bên ngoài cùng nhìn hắn nhoẻn miệng cười.
Chúc Chu bưng bát canh lớn đậy kín nắp, nói: “Thời tiên sinh, hôm nay tôi đưa con đi trang trại chơi, dùng ít đồ khô mới mua ở đó về nấu một nồi canh gà, anh có muốn thêm một bữa không? Anh ăn tối rồi nhỉ?”
Có thể là vì mặt mũi, cũng có thể do cứng đầu, Thời Đường còn chưa ăn tối nhưng vẫn ừ một tiếng.
“Ăn rồi.” Có thể do Thời Đường ít khi nói dối, khi nói ra câu này còn không kiềm được phải ho nhẹ một cái, vẻ mặt không dễ chịu lắm.
Chúc Chu biết tính Thời Đường không thích người khác tùy tiện vào nhà của mình, trong giờ anh làm việc còn được, không có việc gì thi khi tan tầm sẽ không quấy rầy người ta. Anh sẽ không dắt con vào, đứng ngoài cửa đưa canh cho Thời Đường, nói: “Nguyên liệu nấu ăn đều rất mới mẻ, ngửi thôi đã thấy hấp dẫn rồi. Canh này rất thích hợp bồi bổ cơ thể, bổ dạ dày lợi tinh thần, anh cứ ăn một chút rồi hẵng ngủ. Thực ra món này ăn kèm mì cũng rất hợp, nhưng đã giờ này rồi, chắc anh cũng không đói lắm.” Vì ba con anh bốn, năm giờ đã ăn tối nên giờ này mới đói bụng, Thời tiên sinh không ăn cơm sớm như vậy, cũng không đói, nhưng anh có lòng đưa sang, xử lý thế nào thì tùy Thời Đường.
Chúc Chu còn chưa dứt lời, Thời Đường đã muốn nuốt nước miếng, nhưng tôn nghiêm đã giúp hắn nhịn được, không khách khí đưa tay ra nhận bát canh, nói: “Cảm ơn.”
“Đừng khách khí!” Chúc Chu cười.
Quan Quan đứng phía sau Chúc Chu, cười trộm ló đầu ra học theo Chúc Chu: “Đừng khách khí!”
Nghe thấy Quan Quan học theo, Thời Đường đang bưng canh không kìm lòng được, cụp mắt xuống cười với Quan Quan, cười hiền như một người cha già mà hắn chẳng hề hay biết.
Chúc Chu đưa canh xong thì nói: “Vậy chúng tôi không quấy rầy Thời tiên sinh nghỉ ngơi nữa, ngày mai gặp, ngủ ngon. Quan Quan, chúc chú ngủ ngon đi con.”
Quan Quan tươi cười nắm góc áo Chúc Chu, nghe vậy ngoan ngoãn chào hỏi.
“Chúc chú ngủ ngon ạ.” Nói xong lúc quay người còn vẫy vẫy tay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất