Chương 87
Chúc Chu bàn bạc xong với Quan Quan, tắm xong hai ba con lại cùng nhau chọn ảnh, dù sao cũng là người thân có cùng huyết thống với Quan Quan, tuy chưa từng gặp mặt nhưng cũng không thể tùy tiện gửi một tấm ảnh qua được, nếu đã tham gia thì phải thật nghiêm túc.
Hai ba con vẫn rất có cảm giác nghi thức, sau khi chọn được ảnh, Quan Quan chớp chớp đôi mắt to, nằm trên giường đầy trông mong, nói: “Baba, mai gửi đi nha.”
“Được, con yên tâm ngủ đi, mơ một giấc thật đẹp. Mai gửi thành công thì ba sẽ báo cho con một tiếng.” nói đoạn anh dém chăn giúp bé.
“Vâng, cảm ơn baba, baba ngủ ngon.”
“Bảo bối ngủ ngon.” Chúc Chu hôn trán Quan Quan.
Vì Quan Quan mong đợi, Chúc Chu cũng bắt đầu chuyển sang mong đợi.
Sáng hôm sau tỉnh lại, Chúc Chu đăng nhập vào app, gửi bức ảnh cho tài khoản chính thức, gửi thành công rồi mới đi rửa mặt, sau đó đi chuẩn bị bữa sáng.
Tiếp theo là chờ đợi thôi.
Nghe nói muộn nhất là 7 ngày sẽ có hồi âm, dù sao loại quan hệ này vẫn hơi phức tạp, quản trị viên thường cho hai bên rất nhiều thời gian suy nghĩ xem mình có muốn tạo quan hệ qua lại hay không.
Thứ bảy, Chúc Chu làm bữa sáng, lúc ăn còn hỏi trưa Thời Đường muốn nấu món gì, sau đó đặt đồ ăn giao tới cửa.
Chuyện này hôm thứ sáu Chúc Chu đã hỏi hắn rồi, để hắn nghĩ từ sớm, cho nên hôm nay Chúc Chu hỏi hắn cần nguyên liệu gì là hắn liệt kê từng món ra cho Chúc Chu.
Chúc Chu nghe xong thì đặt đơn trên app, hẹn giao trước 10 giờ.
Ăn sáng xong, Chúc Chu sung sướng đưa Quan Quan về nhà. Trưa không cần tự nấu cơm, Chúc Chu thấy rất thoải mái, cũng coi như được nghỉ một buổi trưa.
Có thể là người rảnh rỗi thường nghĩ nhiều chuyện, Chúc Chu nhìn video mình đã cắt nối biên tập, nghĩ tới kiến nghị lúc trước của Thời Đường.
Đăng video anh làm lên mạng, có thể thử làm một blogger mỹ thực, Chúc Chu thì không có ý này nhưng anh thấy video cũng làm xong cả rồi, để một chỗ cũng chỉ nằm yên vậy thôi, không bằng đăng lên mạng chia sẻ những tâm đắc của anh về nấu ăn cho mọi người.
Chúc Chu đăng một loạt các video mình đã cắt nối biên tập lên mạng, xong việc thì tắt máy, đi chơi với Quan Quan.
Từ khi Quan Quan biết có một hoạt động như kết nối trái tim trên đời, còn chọn ảnh cùng baba để gửi cho người kia, ngày nào bé cũng phải hỏi một lần, chú ấy xem hình của con chưa? Chú ấy có hồi âm cho con không?
Hôm nay cũng không ngoại lệ, khi Chúc Chu ngồi xuống cạnh con để chơi cùng bé, Quan Quan nhìn Chúc Chu hỏi: “Baba, chú ấy xem ảnh của con chưa ạ?”
“Ba đã kiểm tra hòm thư rồi, nhân viên chăm sóc khách hàng chưa đáp lại ba, chắc là chưa xem đâu.”
“Có phải chú ấy không thích con không.”
“Sao lại thế được, người lớn bận lắm.”
“Nhưng hôm nay là thứ bảy mà.”
“Thứ bảy cũng có người phải đi làm nhé.”
“Vậy được rồi.” Chúc Chu vừa nói vậy, Quan Quan quyết định sẽ tha thứ cho chú kia, dù sao thì đi làm mệt lắm.
Chúc Chu an ủi Quan Quan, phiền não của trẻ nhỏ có thể được đánh tan bằng nhiều cách, bây giờ Quan Quan đang chìm đắm trong việc lắp ráp Lego đã không thèm để ý chuyện này nữa rồi, nhưng mai bé lại hỏi Chúc Chu xem chú kia đã xem hình của bé chưa, đã hồi âm chào hỏi bé chưa.
Thời Đường ở bên kia vốn nên nghĩ xem trưa nay nấu món gì, nhưng khi hắn mặc đồ thể thao chạy chậm trên máy chạy, đeo tai nghe bluetooth không dây, hắn lại như hoàn toàn tách biệt với thế gian.
Tối qua hắn trằn trọc cả thêm, dù có chút không dám, nhưng hắn cũng biết, lần này không đồng ý thì cũng không biết lần sau còn có cơ hội được biết đứa bé mang một nửa gen của hắn như vậy nữa không.
Hắn tự an ủi, dù có gặp được thì sao, chỉ tìm hiểu tình huống gần đây của bé thôi, biết bé lớn lên khỏe mạnh là hắn có thể yên lòng, sẽ không vì sự ra đời của bé mà nghĩ bậy nghĩ bạ, tự tạo gánh nặng tâm lý cho bản thân nữa, là một chuyện có lợi chứ không có hại cho hắn.
Thời Đường cứ như vậy mà thuyết phục chính mình, nhấn xác nhận, sau đó hệ thống nhanh chóng hiện lên một cửa sổ, quản trị viên gửi một link ảnh. Nhìn link, bao can đạm lại chạy hết ra ngoài.
Thời Đường lớn nhường này rồi, trước giờ không biết lá gan mình lại nhỏ như vậy, đến một tấm hình cũng không dám mở ra xem.
Chỉ cần mở ra là hắn đã có thể gỡ được một khúc mắc, sao phải sợ, sao lại do dự?
Nhấn một cái thì sao?
Thật ra giờ phút này Thời Đường rất muốn trưng cầu ý kiến của Chúc Chu. Bên cạnh hắn không có ai biết chuyện hắn bán tinh, cũng không có ai để hắn nói chuyện như vậy cùng, mà đây cũng là chuyện cực kỳ riêng tư. Hơn nữa Chúc Chu còn chưa biết hắn từng bán tinh, tuy đứa con mà Chúc Chu có được là nhờ mua t*ng trùng nhưng điều đó không có nghĩa là anh có thể chấp nhận một kẻ đã bán t*ng trùng.
Giống như chỉ trong thoáng chốc mà mọi vấn đề rối ren đều bị ném vào người Thời Đường, khiến lần đầu tiên hắn phải trải nghiệm cảm giác xoắn xuýt, đau khổ.
Mãi đến 10 rưỡi, người đưa đồ ăn tới nhấn chuông cửa, Thời Đường nghe được thong báo có chuông cửa qua tai nghe, hắn tháo tai nghe xuống, tắt máy chạy bộ, đi ra huyền quan.
Khi mở cửa nhận túi rau dưa đem vào bếp, Thời Đường giống như đã hạ quyết tâm. Tâm trạng như không thèm đếm xỉa gì nữa, hắn để hết các túi đựng đồ ăn lên bàn bếp, sau đó lấy điện thoại ra, mở app.
Lúc trước hắn không download app này, nhưng vì hoạt động kết nối trái tim nên hắn mới tải về máy. Hắn hít một hơi như đang kìm nén, cau màu, vẻ mặt nghiêm túc, mở màn hình, bấm chỗ này một chút, nhấn chỗ kia một tẹo, tới trước cửa sổ tin nhắn.
Nhìn link ảnh, Thời Đường hít sâu một hơi quyết tâm tiến tơi, liều chết đập nồi dìm thuyền không cho mình lui bước, mở link ra.
Dù có thế nào đi nữa thì hắn cũng phải đối mặt với nó.
Khoảnh khắc hắn mở ảnh ra, Thời Đường đã cho rằng mình bị ảo giác. Hắn quá khao khát được làm người yêu của Chúc Chu và cha kế của Quan Quan nên đã tưởng tượng đứa bé trong ảnh thành Quan Quan. Hắn đứng ngây ra, ngây ngốc đưa tay dụi mắt mình, dụi mắt không dưới ba lần, đứa bé trong hình vẫn là Quan Quan.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Xảy ra chuyện gì vậy?
Chỗ nào gặp lỗi à?
Thời Đường lập tức kiểm tra album ảnh, hắn nghĩ điện thoại có bug, hoặc app có bug, nhầm ảnh Quan Quan có sẵn trong máy hắn thành ảnh được gửi tới.
Nhưng ảnh trong album không nhiều, cũng không có bức ảnh này của Quan Quan.
Thời Đường hoài nghi bản thân.
Hai đứa bé lớn lên giống nhau?
Thế thì sao lại giống quá vậy…
Thời Đường đường đường là một ông chủ lớn, một người đã từng nhìn thấy không ít cảnh hoành tráng, trải qua không ít sự kiện lớn lao, lại bối rối trước điện thoại di động.
Đầu óc như bị tắt máy.
Không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Có lẽ Thời Đường đã duy trì tư thế không nhúc nhích gì tầm 10 phút, bắp thịt hơi đau nhức hắn mới lấy lại tinh thần, sau đó trong đầu hiện lại lời Chúc Chu từng nói với hắn.
Nói anh mua t*ng trùng, xin mang thai nhân tạo mới sinh ra Quan Quan.
Hai ba con vẫn rất có cảm giác nghi thức, sau khi chọn được ảnh, Quan Quan chớp chớp đôi mắt to, nằm trên giường đầy trông mong, nói: “Baba, mai gửi đi nha.”
“Được, con yên tâm ngủ đi, mơ một giấc thật đẹp. Mai gửi thành công thì ba sẽ báo cho con một tiếng.” nói đoạn anh dém chăn giúp bé.
“Vâng, cảm ơn baba, baba ngủ ngon.”
“Bảo bối ngủ ngon.” Chúc Chu hôn trán Quan Quan.
Vì Quan Quan mong đợi, Chúc Chu cũng bắt đầu chuyển sang mong đợi.
Sáng hôm sau tỉnh lại, Chúc Chu đăng nhập vào app, gửi bức ảnh cho tài khoản chính thức, gửi thành công rồi mới đi rửa mặt, sau đó đi chuẩn bị bữa sáng.
Tiếp theo là chờ đợi thôi.
Nghe nói muộn nhất là 7 ngày sẽ có hồi âm, dù sao loại quan hệ này vẫn hơi phức tạp, quản trị viên thường cho hai bên rất nhiều thời gian suy nghĩ xem mình có muốn tạo quan hệ qua lại hay không.
Thứ bảy, Chúc Chu làm bữa sáng, lúc ăn còn hỏi trưa Thời Đường muốn nấu món gì, sau đó đặt đồ ăn giao tới cửa.
Chuyện này hôm thứ sáu Chúc Chu đã hỏi hắn rồi, để hắn nghĩ từ sớm, cho nên hôm nay Chúc Chu hỏi hắn cần nguyên liệu gì là hắn liệt kê từng món ra cho Chúc Chu.
Chúc Chu nghe xong thì đặt đơn trên app, hẹn giao trước 10 giờ.
Ăn sáng xong, Chúc Chu sung sướng đưa Quan Quan về nhà. Trưa không cần tự nấu cơm, Chúc Chu thấy rất thoải mái, cũng coi như được nghỉ một buổi trưa.
Có thể là người rảnh rỗi thường nghĩ nhiều chuyện, Chúc Chu nhìn video mình đã cắt nối biên tập, nghĩ tới kiến nghị lúc trước của Thời Đường.
Đăng video anh làm lên mạng, có thể thử làm một blogger mỹ thực, Chúc Chu thì không có ý này nhưng anh thấy video cũng làm xong cả rồi, để một chỗ cũng chỉ nằm yên vậy thôi, không bằng đăng lên mạng chia sẻ những tâm đắc của anh về nấu ăn cho mọi người.
Chúc Chu đăng một loạt các video mình đã cắt nối biên tập lên mạng, xong việc thì tắt máy, đi chơi với Quan Quan.
Từ khi Quan Quan biết có một hoạt động như kết nối trái tim trên đời, còn chọn ảnh cùng baba để gửi cho người kia, ngày nào bé cũng phải hỏi một lần, chú ấy xem hình của con chưa? Chú ấy có hồi âm cho con không?
Hôm nay cũng không ngoại lệ, khi Chúc Chu ngồi xuống cạnh con để chơi cùng bé, Quan Quan nhìn Chúc Chu hỏi: “Baba, chú ấy xem ảnh của con chưa ạ?”
“Ba đã kiểm tra hòm thư rồi, nhân viên chăm sóc khách hàng chưa đáp lại ba, chắc là chưa xem đâu.”
“Có phải chú ấy không thích con không.”
“Sao lại thế được, người lớn bận lắm.”
“Nhưng hôm nay là thứ bảy mà.”
“Thứ bảy cũng có người phải đi làm nhé.”
“Vậy được rồi.” Chúc Chu vừa nói vậy, Quan Quan quyết định sẽ tha thứ cho chú kia, dù sao thì đi làm mệt lắm.
Chúc Chu an ủi Quan Quan, phiền não của trẻ nhỏ có thể được đánh tan bằng nhiều cách, bây giờ Quan Quan đang chìm đắm trong việc lắp ráp Lego đã không thèm để ý chuyện này nữa rồi, nhưng mai bé lại hỏi Chúc Chu xem chú kia đã xem hình của bé chưa, đã hồi âm chào hỏi bé chưa.
Thời Đường ở bên kia vốn nên nghĩ xem trưa nay nấu món gì, nhưng khi hắn mặc đồ thể thao chạy chậm trên máy chạy, đeo tai nghe bluetooth không dây, hắn lại như hoàn toàn tách biệt với thế gian.
Tối qua hắn trằn trọc cả thêm, dù có chút không dám, nhưng hắn cũng biết, lần này không đồng ý thì cũng không biết lần sau còn có cơ hội được biết đứa bé mang một nửa gen của hắn như vậy nữa không.
Hắn tự an ủi, dù có gặp được thì sao, chỉ tìm hiểu tình huống gần đây của bé thôi, biết bé lớn lên khỏe mạnh là hắn có thể yên lòng, sẽ không vì sự ra đời của bé mà nghĩ bậy nghĩ bạ, tự tạo gánh nặng tâm lý cho bản thân nữa, là một chuyện có lợi chứ không có hại cho hắn.
Thời Đường cứ như vậy mà thuyết phục chính mình, nhấn xác nhận, sau đó hệ thống nhanh chóng hiện lên một cửa sổ, quản trị viên gửi một link ảnh. Nhìn link, bao can đạm lại chạy hết ra ngoài.
Thời Đường lớn nhường này rồi, trước giờ không biết lá gan mình lại nhỏ như vậy, đến một tấm hình cũng không dám mở ra xem.
Chỉ cần mở ra là hắn đã có thể gỡ được một khúc mắc, sao phải sợ, sao lại do dự?
Nhấn một cái thì sao?
Thật ra giờ phút này Thời Đường rất muốn trưng cầu ý kiến của Chúc Chu. Bên cạnh hắn không có ai biết chuyện hắn bán tinh, cũng không có ai để hắn nói chuyện như vậy cùng, mà đây cũng là chuyện cực kỳ riêng tư. Hơn nữa Chúc Chu còn chưa biết hắn từng bán tinh, tuy đứa con mà Chúc Chu có được là nhờ mua t*ng trùng nhưng điều đó không có nghĩa là anh có thể chấp nhận một kẻ đã bán t*ng trùng.
Giống như chỉ trong thoáng chốc mà mọi vấn đề rối ren đều bị ném vào người Thời Đường, khiến lần đầu tiên hắn phải trải nghiệm cảm giác xoắn xuýt, đau khổ.
Mãi đến 10 rưỡi, người đưa đồ ăn tới nhấn chuông cửa, Thời Đường nghe được thong báo có chuông cửa qua tai nghe, hắn tháo tai nghe xuống, tắt máy chạy bộ, đi ra huyền quan.
Khi mở cửa nhận túi rau dưa đem vào bếp, Thời Đường giống như đã hạ quyết tâm. Tâm trạng như không thèm đếm xỉa gì nữa, hắn để hết các túi đựng đồ ăn lên bàn bếp, sau đó lấy điện thoại ra, mở app.
Lúc trước hắn không download app này, nhưng vì hoạt động kết nối trái tim nên hắn mới tải về máy. Hắn hít một hơi như đang kìm nén, cau màu, vẻ mặt nghiêm túc, mở màn hình, bấm chỗ này một chút, nhấn chỗ kia một tẹo, tới trước cửa sổ tin nhắn.
Nhìn link ảnh, Thời Đường hít sâu một hơi quyết tâm tiến tơi, liều chết đập nồi dìm thuyền không cho mình lui bước, mở link ra.
Dù có thế nào đi nữa thì hắn cũng phải đối mặt với nó.
Khoảnh khắc hắn mở ảnh ra, Thời Đường đã cho rằng mình bị ảo giác. Hắn quá khao khát được làm người yêu của Chúc Chu và cha kế của Quan Quan nên đã tưởng tượng đứa bé trong ảnh thành Quan Quan. Hắn đứng ngây ra, ngây ngốc đưa tay dụi mắt mình, dụi mắt không dưới ba lần, đứa bé trong hình vẫn là Quan Quan.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Xảy ra chuyện gì vậy?
Chỗ nào gặp lỗi à?
Thời Đường lập tức kiểm tra album ảnh, hắn nghĩ điện thoại có bug, hoặc app có bug, nhầm ảnh Quan Quan có sẵn trong máy hắn thành ảnh được gửi tới.
Nhưng ảnh trong album không nhiều, cũng không có bức ảnh này của Quan Quan.
Thời Đường hoài nghi bản thân.
Hai đứa bé lớn lên giống nhau?
Thế thì sao lại giống quá vậy…
Thời Đường đường đường là một ông chủ lớn, một người đã từng nhìn thấy không ít cảnh hoành tráng, trải qua không ít sự kiện lớn lao, lại bối rối trước điện thoại di động.
Đầu óc như bị tắt máy.
Không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Có lẽ Thời Đường đã duy trì tư thế không nhúc nhích gì tầm 10 phút, bắp thịt hơi đau nhức hắn mới lấy lại tinh thần, sau đó trong đầu hiện lại lời Chúc Chu từng nói với hắn.
Nói anh mua t*ng trùng, xin mang thai nhân tạo mới sinh ra Quan Quan.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất