Chương 92
Tối đó Chúc Chu sắp xếp nhà cửa thật kỹ càng, màu chủ đạo là đen, vàng, bạc, bóng bay hình chữ happy birthday treo trên tường, sau đó dùng bóng màu vàng, đen và bạc bện lại thành một cái cổng vòm, trên sàn thì thả mấy quả bóng bay và ruy băng, trên ghế salon thì trang trí bằng bóng bay hình chai champaign, rất có không khí tiệc sinh nhật.
Chuẩn bị xong mấy cái này, sáng hôm sau Chúc Chu và Quan Quan ăn sáng xong thì thì Chúc Chu đưa bé đến tiệm bánh làm bánh sinh nhật.
Hai ba con tự tay làm, đương nhiên cả quá trình đều có thợ làm bánh đứng cạnh quan sát và hướng dẫn.
Chúc Chu nghĩ thế này: khoảng 8 giờ Thời Đường về đến nhà, bọn họ tổ chức cho Thời Đường một bữa tiệc sinh nhật nho nhỏ có ý nghĩa, lát sau có lẽ hắn còn đi ăn tiệc cùng những người bạn khác nữa.
Làm bánh ga-tô dâu tây, nhưng cũng trang trí bằng những loại hoa quả khác nữa, dù sao cũng là tổ chức sinh nhật cho Thời Đường, không phải cho bé Quan Quan, để lộ khẩu vị khoái khẩu của bé quá cũng không hay cho lắm.- ---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Làm xong bánh sinh nhật thì cũng gần trưa rồi, Chúc Chu cầm bánh ngọt, Quan Quan cầm một cái túi nhỏ, bên trong có nến, dụng cụ ăn uống dùng một lần và mũ sinh nhật.
Quan Quan vừa nghĩ tới tối nay sẽ được ăn bánh ga-tô ngọt ơi là ngọt, khuôn mặt nhỏ lại tươi cười, vui lắm nha, có thể ăn bánh ngọt đấy!
Có thể nói giờ phút này không có ai muốn gặp Thời Đường hơn Quan Quan, bơi rvif như vây nghĩa là có thể ăn bánh ga-tô.
Vào nhà, Chúc Chu cất bánh vào tủ lạnh, Quan Quan đứng cạnh tủ nói: “Cái này, cái bánh này là để tối mới ăn ạ?” Lúc nói tay còn để trên mặt tủ, mặt quay về phía Chúc Chu.
Chúc Chu có cảm giác giây tiếp theo Quan Quan sẽ rớt nước miếng, nhóc con này thèm ăn rồi, anh cầm lấy tay con: “Đúng rồi, nhưng mà phải chờ chú về đã, khi chúng ta ăn tối thì sẽ lấy bánh ra. Bây giờ cứ cất vào tủ đã.”
Quan Quan gật gật đầu, rất ngoan.
“Vâng ạ.”
Thời Đường là một người đúng giờ, nói 8 giờ về đến nhà thì quả nhiên trước 8 giờ đã xuất hiện ở tiểu khu rồi. Hắn xuống e, nhấc theo vali hành lý đơn giản, tự mình đi thang máy lên, không cần Tiểu Lâm hỗ trợ.
Tiểu Lâm cũng đi cùng hắn ngót nghét nửa tháng rồi, cũng nên về nhà nghỉ ngơi đi thôi.
7 giờ 50 phút tối, Thời Đường mở cửa, hắn tưởng mình sẽ ngửi được hương thơm của một bàn cơm canh. Sau khi vào nhà thì đúng là hắn có ngửi được hương thơm nhàn nhạt, nhưng hắn bị sự biến hóa của phòng khách dọa cho giật mình.
Đúng lúc đó, Chúc Chu và Quan Quan đội mũ sinh nhật từ hai bên trái phải nhảy ra, tay cầm ống pháo hoa, bắn pháo hoa sặc sỡ lớn tiếng nói với Thời Đường: “Hoan nghênh về đến nhà, sinh nhật vui vẻ!”
Quan Quan không kéo được ống pháo hoa của mình, tay nhỏ không đủ sức, kéo không nổi, Chúc Chu nói xong thì khom lưng nắm tay Quan Quan giúp bé kéo, sau đó Quan Quan dựa vào lòng Chúc Chu ngửa mặt lên, xuyên qua pháo hoa rực rỡ đầy trời mà bi bô chúc: “Chú ơi, chúc mừng sinh nhật chú ạ! Có bánh sinh nhật dâu tây đấy ạ!” nói xong còn nhảy tưng tưng như một chú sóc nhỏ, hiển nhiên bé không chờ được nữa.
Thời Đường thật lâu vẫn không bình tĩnh nổ, hắn mở to mắt ra nhìn, nhìn Chúc Chu tươi cười và Quan Quan háo hức, sau đó nhìn toàn bộ không gian phòng khách, không nói lời nào.
Điều này khiến Chúc Chu dần thấp thỏm, hay là Thời Đường không thích biến nhà thành thế này?
Trong lòng không vui?
Cảm thấy bị xúc phạm, không vui?
Chúc Chu phỏng đoán lung tung kéo Quan Quan nhảy nhót lung tung đợi được ăn bánh lại, nói với bé: “Quan Quan, con đi chơi trước đi, lúc ăn cơm baba sẽ gọi con.”
“Vâng ợ!”- ---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Đợi đến khi dã dụ Quan Quan đi rồi, Chúc Chu mới ngượng ngùng nói: “Có phải cậu không thích nhà bị bày bừa thành như thế này không? Cậu yên tâm đi, đợi mai cậu đi làm tôi sẽ khôi phục nguyên trạng ——”
Chúc Chu còn chưa dứt lời tay đã bị kéo, sau đó cả người cũng bị kéo một cái, bị lôi vào một lồng ngực có chút cứng rắn, đối phương vòng cánh tay rắn chắc mạnh mẽ ôm lấy cơ thể anh.
Lần này đến lượt Chúc Chu sửng sốt.
“Ấy? Hả?”
Gì đây?
Trong lòng Chúc Chu kinh hoàng, vẻ mặt mờ mịt.
Trong lòng Thời Đường cũng không bình tĩnh, thậm chí phải nói là rung động. Hắn chưa từng nghĩ sẽ có người tổ chức sinh nhật cho hắn, cũng chưa từng được trải nghiệm một bữa tiệc sinh nhật được dày công chuẩn bị.
Hồi bé, đến sinh nhật, hắn cũng chưa từng đuọc cùng người nhà ăn bánh ngọt, hay được ăn mì trường thọ. Bởi vì chuyện hắn học nội trú, có thể nói lần nào tổ chức sinh nhật cũng là lúc đang ở trường học, trong nhà không có ai đến thăm hắn, cũng dường như không có ai nhớ ngày sinh nhật của hắn. Ngược lại thì có cô giáo tốt bụng thấy ngày sinh của học sinh trong sơ yếu lý lịch rồi nhớ, tặng cho hắn một thanh sô cô la, chúc hắn sinh nhật vui vẻ.
Hắn nhớ cô là một cô giáo vừa tốt nghiệp đại học, với học sinh nào cũng rất có trách nhiệm, nhiệt tình, tràn đầy sức sống. Lúc ấy hắn mới khoảng lớp bốn tiểu học, bởi vì học khá giỏi, cô giáo thường gọi hắn lên trả lời câu hỏi, có lúc còn đưa hắn đi tham gia kỳ thi toán học nữa.
Vì đến sinh nhật được cô tặng một thanh sô cô la, Thời Đường vẫn luôn nhớ kỹ cô giáo ấy. Sau khi về nước hắn còn gửi tin cho cô, sau đó tranh thủ đến thăm cô giáo, còn cả thầy giáo đã cởi áo ấm khoác cho hắn năm hắn học cấp hai nữa.
Khi Thời Đường còn đi học, hết thảy những thầy cô hay bạn học từng giúp đỡ hắn, từng bày tỏ thiện ý với hắn, Thời Đường đều ghi tạc trong lòng, lúc trước hắn vô danh tiểu tốt, hiện tại đã đứng trên đỉnh cao, có thể giúp đỡ họ thì hắn sẽ sẽ tận khả năng giúp. Nhưng mà người thiện lương thì vẫn lương thiện, sẽ không vì thân phận hiện tại của hắn mà đòi hỏi gì, điều này khiến hắn có lúc khó hiểu.
Tại sao người xa lạ có thể dành sự tốt bụng cho hắn, mà cha mẹ anh em, những người thân của hắn lại lạnh lùng đến vậy.
Điều này làm hắn đến giờ vẫn thấy vô cùng mâu thuẫn, không hiểu được, cũng không có cách nào gỡ rối cho lòng mình.
Chúc Chu có chút bất an uốn éo thân thể, nhẹ nhàng hỏi: “Thời Đường, cậu sao vậy? Gặp phải chuyện gì sao?” Anh tưởng Thời Đường gặp phải chuyện gì đó không hay cho nên bây giờ mới cần một cái ôm.
Có lẽ do có cảm tình với người này, Chúc Chu tự động tìm lý do thích hợp cho hành động đột phát không có chút đầu mối nào này.
Thời Đường không phải người dễ rơi nước mắt, trong tình cảnh này đương nhiên là hắn cũng không khóc, hắn chỉ thấy hai má mình hơi mỏi, viền mắt đỏ lên, ngoài ra vẫn rất bình tĩnh. Hắn vốn chỉ định ôm Chúc Chu một cái rồi buông tay, miễn cho lại dọa người ta.
Nhưng cái ôm này lại mềm mại ấm áp hơn hắn tưởng nhiều, khiên hắn không thể buông tay ngay được.
Chính hắn cũng không ngờ mình lại bị đồ trang trí phổ thông có thể mua được trên mạng làm đổ bể kế hoạch theo đuổi của mình, thành kiếm củi ba năm đốt một giờ.
Hắn muốn tùy hứng một lần, hắn không biết bây giờ mình nói ra, tương lai mình có hối hận không, nhưng ít nhất là hiện tại hắn không hối hận.- ---Đọc FULL tại dtruyen.com---
“Không, anh làm tốt lắm, em rất vui. Bởi vì chưa ai từng tổ chức sinh nhật cho tôi, cho nên hơi kích động. Xin lỗi, hy vọng không dọa anh sợ.” Đây là chuyện mà nội tâm Thời Đường chống cự nhất, chuyện hắn chưa từng nói với ai. Tuy lên đại học cũng có bạn bè hoặc thầy cô tín nhiệm, yêu mến muốn tổ chức sinh nhật cho hắn, nhưng hắn đều từ chối. Ngoài mặt thì nói cho người khác biết hắn không cần, cũng không thích tổ chức sinh nhật, chỉ có hắn tự biết, bởi vì khi còn bé chưa từng có ai tổ chức sinh nhật cho hắn, dần dần hắn cũng không muốn làm thứ ấy nữa, càng không muốn tham gia vào tình huống mà mình không thể thoải mái thong dong đối diện với người ngoài.
Nhưng bỗng nhiên vào lúc hắn hoàn toàn không phòng bị gì, lại có người chuẩn bị nhiều thứ như vậy, hắn không thể không biến đổi sắc mặt.
Hóa ra hắn cũng không kiên cường như hắn tưởng, nội tâm cũng không cứng rắn như vậy, hóa ra hắn cũng mong có người tổ chức một bữa tiệc sinh nhật cho hắn.
Lời Thời Đường nói khiến Chúc Chu mở to mắt, trong lòng toàn là dấu chấm hỏi.
Sao lại thế?
Tại sao?
Bảo sao hắn lại kích động như vậy, chắc hẳn khi còn bé hắn đã chịu khổ rất nhiwwuf, không ai tổ chức sinh nhật cho hắn hay cho hắn một cái bánh ngọt.
Chúc Chu chậm rãi đưa tay ra vỗ vỗ lưng Thời Đường, nói: “Không cần xin lỗi. Vì tôi biết được sinh nhật của cậu từ chỗ của Tiểu Lâm, thật ra trên bách khoa cũng có, nhưng tôi sợ thông tin không đúng nên mới đi hỏi Tiểu Lâm, sau đó lại muốn chuẩn bị cho cậu một chút, hì hì.” nói xong câu cuối, anh nở nụ cười ngượng ngùng.
Thời Đường chậm rãi buông tay, chuyển sang nắm vai Chúc Chu, mặt đối mặt với anh.
Thời Đường hơi cụp mắt, Chúc Chu hơi ngước mắt, hai người đối diện nhau.
Chúc Chu nhìn khuôn mặt đẹp trai của Thời Đường, trong lòng như có con hươu nhảy nhót, nhịp tim càng đập điên cuồng, Chúc Chu rũ tay bên người, ánh mắt mê man.
Thời Đường dừng một lúc rồi mới mở miệng: “Chúc Chu, em có lời vẫn luôn muốn nói với anh.”
“Hả?” Chúc Chu đáp lời cẩn thận từng li từng tí một, dường như trong tai chỉ có tiếng tim mình đập.
“Em thích anh.”
Chúc Chu lùi về sau một bước theo bản năng, lại lùi thêm bước nữa. Hôm nay anh đã trải qua quá nhiều thời khắc khiếp sợ rồi, nhưng tuyệt đối không khiếp sợ bằng lúc này, khiến cho anh không tự chủ nổi mà phát run.
Ấy?
Gì cơ?
Có phải anh bị bảo giác không, anh nghe được gì cơ?- ---Đọc FULL tại dtruyen.com---
“Gì cơ?” Chúc Chu bật thốt lên, thậm chí còn nghiêng đầu, giống động tác nghiêng đầu Quan Quan thường làm, vẻ mặt kinh ngạc, hai má không kiềm được bắt đầu đỏ lên, nóng lên.
Thời Đường nhìn thấy phản ứng của Chúc Chu, tự nhiên thấy buồn cười một cách khó hiểu, sao vẻ mặt lại đáng yêu giống trẻ con vậy?
Bởi vì Chúc Chu hỏi nên hắn lặp lại lời mình.
“Em nói, em thích anh, anh có thích em không?”
Lời nói thẳng thừng rơi vào trong lòng, trong tai, trong đầu Chúc Chu.
Anh không nói được chữ nào, anh loạn rồi, cả người không biết làm gì, chỉ muốn ngồi xuống đâu đó chậm rãi nghĩ, đầu óc hơi loạn, không phải hơi, là rất loạn.
Chúc Chu lùi về sau, đến bên cạnh ghế sofa, anh đưa tay chống lên lưng ghế, chớp chớp mắt, nói: “Tôi… Cậu thích gì ở tôi?” Tôi có gì đáng để cậu thích? Câu hỏi này mới là ý nghĩ chân thật trong lòng Chúc Chu.
Nếu như là người có kinh nghiệm lâu năm trong tình trường thì có thể sẽ đáp “Thích anh không cần lý do” để lừa dối cho qua chuyện, mà Thời Đường lại không làm thế, hắn trả lời nghiêm túc: “Chuyện này sau khi em phát hiện mình thích anh thì đã nghĩ đến rồi, cho ra kết luận rằng, em thích anh vì cảm giác anh đem lại cho em, là một loại cảm giác rất thoải mái, thích tính cách của anh, thích dáng vẻ anh cười, thích con người anh, còn cả cơm anh làm nữa.” Lúc hắn nói chuyện, ánh mắt chỉ nhìn vẻ mặt của anh, từ tốc độ hắn nói có thể nhìn ra sự chân thành, thậm chí hắn còn rơi vào suy nghĩ, tựa như đang hồi tưởng lại lần đầu phát hiện ra lòng mình, lông mi dày mảnh dài hơi rũ xuống.
Chúc Chu nhìn Thời Đường nghiêm túc suy nghĩ, một khắc kia, tim anh bỗng bình tĩnh lại, thậm chí anh còn nở nụ cười vui vẻ, tuy tay chân còn hơi cứng còng mất tự nhiên, nhưng anh không nhịn được sự vui vẻ trong lòng.
Dưới ánh đèn, nụ cười này rơi vào trong mắt Thời Đường, dường như đánh thẳng vào linh hồn hắn, bởi vì đây là một nụ cười rất đẹp, khiến người ta muốn che chở, bảo vệ.
Có chút ngọt.- ---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Nhìn Chúc Chu, Thời Đường cũng không nhịn được mà cong khóe miệng lộ ra một nụ cười.
Chuẩn bị xong mấy cái này, sáng hôm sau Chúc Chu và Quan Quan ăn sáng xong thì thì Chúc Chu đưa bé đến tiệm bánh làm bánh sinh nhật.
Hai ba con tự tay làm, đương nhiên cả quá trình đều có thợ làm bánh đứng cạnh quan sát và hướng dẫn.
Chúc Chu nghĩ thế này: khoảng 8 giờ Thời Đường về đến nhà, bọn họ tổ chức cho Thời Đường một bữa tiệc sinh nhật nho nhỏ có ý nghĩa, lát sau có lẽ hắn còn đi ăn tiệc cùng những người bạn khác nữa.
Làm bánh ga-tô dâu tây, nhưng cũng trang trí bằng những loại hoa quả khác nữa, dù sao cũng là tổ chức sinh nhật cho Thời Đường, không phải cho bé Quan Quan, để lộ khẩu vị khoái khẩu của bé quá cũng không hay cho lắm.- ---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Làm xong bánh sinh nhật thì cũng gần trưa rồi, Chúc Chu cầm bánh ngọt, Quan Quan cầm một cái túi nhỏ, bên trong có nến, dụng cụ ăn uống dùng một lần và mũ sinh nhật.
Quan Quan vừa nghĩ tới tối nay sẽ được ăn bánh ga-tô ngọt ơi là ngọt, khuôn mặt nhỏ lại tươi cười, vui lắm nha, có thể ăn bánh ngọt đấy!
Có thể nói giờ phút này không có ai muốn gặp Thời Đường hơn Quan Quan, bơi rvif như vây nghĩa là có thể ăn bánh ga-tô.
Vào nhà, Chúc Chu cất bánh vào tủ lạnh, Quan Quan đứng cạnh tủ nói: “Cái này, cái bánh này là để tối mới ăn ạ?” Lúc nói tay còn để trên mặt tủ, mặt quay về phía Chúc Chu.
Chúc Chu có cảm giác giây tiếp theo Quan Quan sẽ rớt nước miếng, nhóc con này thèm ăn rồi, anh cầm lấy tay con: “Đúng rồi, nhưng mà phải chờ chú về đã, khi chúng ta ăn tối thì sẽ lấy bánh ra. Bây giờ cứ cất vào tủ đã.”
Quan Quan gật gật đầu, rất ngoan.
“Vâng ạ.”
Thời Đường là một người đúng giờ, nói 8 giờ về đến nhà thì quả nhiên trước 8 giờ đã xuất hiện ở tiểu khu rồi. Hắn xuống e, nhấc theo vali hành lý đơn giản, tự mình đi thang máy lên, không cần Tiểu Lâm hỗ trợ.
Tiểu Lâm cũng đi cùng hắn ngót nghét nửa tháng rồi, cũng nên về nhà nghỉ ngơi đi thôi.
7 giờ 50 phút tối, Thời Đường mở cửa, hắn tưởng mình sẽ ngửi được hương thơm của một bàn cơm canh. Sau khi vào nhà thì đúng là hắn có ngửi được hương thơm nhàn nhạt, nhưng hắn bị sự biến hóa của phòng khách dọa cho giật mình.
Đúng lúc đó, Chúc Chu và Quan Quan đội mũ sinh nhật từ hai bên trái phải nhảy ra, tay cầm ống pháo hoa, bắn pháo hoa sặc sỡ lớn tiếng nói với Thời Đường: “Hoan nghênh về đến nhà, sinh nhật vui vẻ!”
Quan Quan không kéo được ống pháo hoa của mình, tay nhỏ không đủ sức, kéo không nổi, Chúc Chu nói xong thì khom lưng nắm tay Quan Quan giúp bé kéo, sau đó Quan Quan dựa vào lòng Chúc Chu ngửa mặt lên, xuyên qua pháo hoa rực rỡ đầy trời mà bi bô chúc: “Chú ơi, chúc mừng sinh nhật chú ạ! Có bánh sinh nhật dâu tây đấy ạ!” nói xong còn nhảy tưng tưng như một chú sóc nhỏ, hiển nhiên bé không chờ được nữa.
Thời Đường thật lâu vẫn không bình tĩnh nổ, hắn mở to mắt ra nhìn, nhìn Chúc Chu tươi cười và Quan Quan háo hức, sau đó nhìn toàn bộ không gian phòng khách, không nói lời nào.
Điều này khiến Chúc Chu dần thấp thỏm, hay là Thời Đường không thích biến nhà thành thế này?
Trong lòng không vui?
Cảm thấy bị xúc phạm, không vui?
Chúc Chu phỏng đoán lung tung kéo Quan Quan nhảy nhót lung tung đợi được ăn bánh lại, nói với bé: “Quan Quan, con đi chơi trước đi, lúc ăn cơm baba sẽ gọi con.”
“Vâng ợ!”- ---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Đợi đến khi dã dụ Quan Quan đi rồi, Chúc Chu mới ngượng ngùng nói: “Có phải cậu không thích nhà bị bày bừa thành như thế này không? Cậu yên tâm đi, đợi mai cậu đi làm tôi sẽ khôi phục nguyên trạng ——”
Chúc Chu còn chưa dứt lời tay đã bị kéo, sau đó cả người cũng bị kéo một cái, bị lôi vào một lồng ngực có chút cứng rắn, đối phương vòng cánh tay rắn chắc mạnh mẽ ôm lấy cơ thể anh.
Lần này đến lượt Chúc Chu sửng sốt.
“Ấy? Hả?”
Gì đây?
Trong lòng Chúc Chu kinh hoàng, vẻ mặt mờ mịt.
Trong lòng Thời Đường cũng không bình tĩnh, thậm chí phải nói là rung động. Hắn chưa từng nghĩ sẽ có người tổ chức sinh nhật cho hắn, cũng chưa từng được trải nghiệm một bữa tiệc sinh nhật được dày công chuẩn bị.
Hồi bé, đến sinh nhật, hắn cũng chưa từng đuọc cùng người nhà ăn bánh ngọt, hay được ăn mì trường thọ. Bởi vì chuyện hắn học nội trú, có thể nói lần nào tổ chức sinh nhật cũng là lúc đang ở trường học, trong nhà không có ai đến thăm hắn, cũng dường như không có ai nhớ ngày sinh nhật của hắn. Ngược lại thì có cô giáo tốt bụng thấy ngày sinh của học sinh trong sơ yếu lý lịch rồi nhớ, tặng cho hắn một thanh sô cô la, chúc hắn sinh nhật vui vẻ.
Hắn nhớ cô là một cô giáo vừa tốt nghiệp đại học, với học sinh nào cũng rất có trách nhiệm, nhiệt tình, tràn đầy sức sống. Lúc ấy hắn mới khoảng lớp bốn tiểu học, bởi vì học khá giỏi, cô giáo thường gọi hắn lên trả lời câu hỏi, có lúc còn đưa hắn đi tham gia kỳ thi toán học nữa.
Vì đến sinh nhật được cô tặng một thanh sô cô la, Thời Đường vẫn luôn nhớ kỹ cô giáo ấy. Sau khi về nước hắn còn gửi tin cho cô, sau đó tranh thủ đến thăm cô giáo, còn cả thầy giáo đã cởi áo ấm khoác cho hắn năm hắn học cấp hai nữa.
Khi Thời Đường còn đi học, hết thảy những thầy cô hay bạn học từng giúp đỡ hắn, từng bày tỏ thiện ý với hắn, Thời Đường đều ghi tạc trong lòng, lúc trước hắn vô danh tiểu tốt, hiện tại đã đứng trên đỉnh cao, có thể giúp đỡ họ thì hắn sẽ sẽ tận khả năng giúp. Nhưng mà người thiện lương thì vẫn lương thiện, sẽ không vì thân phận hiện tại của hắn mà đòi hỏi gì, điều này khiến hắn có lúc khó hiểu.
Tại sao người xa lạ có thể dành sự tốt bụng cho hắn, mà cha mẹ anh em, những người thân của hắn lại lạnh lùng đến vậy.
Điều này làm hắn đến giờ vẫn thấy vô cùng mâu thuẫn, không hiểu được, cũng không có cách nào gỡ rối cho lòng mình.
Chúc Chu có chút bất an uốn éo thân thể, nhẹ nhàng hỏi: “Thời Đường, cậu sao vậy? Gặp phải chuyện gì sao?” Anh tưởng Thời Đường gặp phải chuyện gì đó không hay cho nên bây giờ mới cần một cái ôm.
Có lẽ do có cảm tình với người này, Chúc Chu tự động tìm lý do thích hợp cho hành động đột phát không có chút đầu mối nào này.
Thời Đường không phải người dễ rơi nước mắt, trong tình cảnh này đương nhiên là hắn cũng không khóc, hắn chỉ thấy hai má mình hơi mỏi, viền mắt đỏ lên, ngoài ra vẫn rất bình tĩnh. Hắn vốn chỉ định ôm Chúc Chu một cái rồi buông tay, miễn cho lại dọa người ta.
Nhưng cái ôm này lại mềm mại ấm áp hơn hắn tưởng nhiều, khiên hắn không thể buông tay ngay được.
Chính hắn cũng không ngờ mình lại bị đồ trang trí phổ thông có thể mua được trên mạng làm đổ bể kế hoạch theo đuổi của mình, thành kiếm củi ba năm đốt một giờ.
Hắn muốn tùy hứng một lần, hắn không biết bây giờ mình nói ra, tương lai mình có hối hận không, nhưng ít nhất là hiện tại hắn không hối hận.- ---Đọc FULL tại dtruyen.com---
“Không, anh làm tốt lắm, em rất vui. Bởi vì chưa ai từng tổ chức sinh nhật cho tôi, cho nên hơi kích động. Xin lỗi, hy vọng không dọa anh sợ.” Đây là chuyện mà nội tâm Thời Đường chống cự nhất, chuyện hắn chưa từng nói với ai. Tuy lên đại học cũng có bạn bè hoặc thầy cô tín nhiệm, yêu mến muốn tổ chức sinh nhật cho hắn, nhưng hắn đều từ chối. Ngoài mặt thì nói cho người khác biết hắn không cần, cũng không thích tổ chức sinh nhật, chỉ có hắn tự biết, bởi vì khi còn bé chưa từng có ai tổ chức sinh nhật cho hắn, dần dần hắn cũng không muốn làm thứ ấy nữa, càng không muốn tham gia vào tình huống mà mình không thể thoải mái thong dong đối diện với người ngoài.
Nhưng bỗng nhiên vào lúc hắn hoàn toàn không phòng bị gì, lại có người chuẩn bị nhiều thứ như vậy, hắn không thể không biến đổi sắc mặt.
Hóa ra hắn cũng không kiên cường như hắn tưởng, nội tâm cũng không cứng rắn như vậy, hóa ra hắn cũng mong có người tổ chức một bữa tiệc sinh nhật cho hắn.
Lời Thời Đường nói khiến Chúc Chu mở to mắt, trong lòng toàn là dấu chấm hỏi.
Sao lại thế?
Tại sao?
Bảo sao hắn lại kích động như vậy, chắc hẳn khi còn bé hắn đã chịu khổ rất nhiwwuf, không ai tổ chức sinh nhật cho hắn hay cho hắn một cái bánh ngọt.
Chúc Chu chậm rãi đưa tay ra vỗ vỗ lưng Thời Đường, nói: “Không cần xin lỗi. Vì tôi biết được sinh nhật của cậu từ chỗ của Tiểu Lâm, thật ra trên bách khoa cũng có, nhưng tôi sợ thông tin không đúng nên mới đi hỏi Tiểu Lâm, sau đó lại muốn chuẩn bị cho cậu một chút, hì hì.” nói xong câu cuối, anh nở nụ cười ngượng ngùng.
Thời Đường chậm rãi buông tay, chuyển sang nắm vai Chúc Chu, mặt đối mặt với anh.
Thời Đường hơi cụp mắt, Chúc Chu hơi ngước mắt, hai người đối diện nhau.
Chúc Chu nhìn khuôn mặt đẹp trai của Thời Đường, trong lòng như có con hươu nhảy nhót, nhịp tim càng đập điên cuồng, Chúc Chu rũ tay bên người, ánh mắt mê man.
Thời Đường dừng một lúc rồi mới mở miệng: “Chúc Chu, em có lời vẫn luôn muốn nói với anh.”
“Hả?” Chúc Chu đáp lời cẩn thận từng li từng tí một, dường như trong tai chỉ có tiếng tim mình đập.
“Em thích anh.”
Chúc Chu lùi về sau một bước theo bản năng, lại lùi thêm bước nữa. Hôm nay anh đã trải qua quá nhiều thời khắc khiếp sợ rồi, nhưng tuyệt đối không khiếp sợ bằng lúc này, khiến cho anh không tự chủ nổi mà phát run.
Ấy?
Gì cơ?
Có phải anh bị bảo giác không, anh nghe được gì cơ?- ---Đọc FULL tại dtruyen.com---
“Gì cơ?” Chúc Chu bật thốt lên, thậm chí còn nghiêng đầu, giống động tác nghiêng đầu Quan Quan thường làm, vẻ mặt kinh ngạc, hai má không kiềm được bắt đầu đỏ lên, nóng lên.
Thời Đường nhìn thấy phản ứng của Chúc Chu, tự nhiên thấy buồn cười một cách khó hiểu, sao vẻ mặt lại đáng yêu giống trẻ con vậy?
Bởi vì Chúc Chu hỏi nên hắn lặp lại lời mình.
“Em nói, em thích anh, anh có thích em không?”
Lời nói thẳng thừng rơi vào trong lòng, trong tai, trong đầu Chúc Chu.
Anh không nói được chữ nào, anh loạn rồi, cả người không biết làm gì, chỉ muốn ngồi xuống đâu đó chậm rãi nghĩ, đầu óc hơi loạn, không phải hơi, là rất loạn.
Chúc Chu lùi về sau, đến bên cạnh ghế sofa, anh đưa tay chống lên lưng ghế, chớp chớp mắt, nói: “Tôi… Cậu thích gì ở tôi?” Tôi có gì đáng để cậu thích? Câu hỏi này mới là ý nghĩ chân thật trong lòng Chúc Chu.
Nếu như là người có kinh nghiệm lâu năm trong tình trường thì có thể sẽ đáp “Thích anh không cần lý do” để lừa dối cho qua chuyện, mà Thời Đường lại không làm thế, hắn trả lời nghiêm túc: “Chuyện này sau khi em phát hiện mình thích anh thì đã nghĩ đến rồi, cho ra kết luận rằng, em thích anh vì cảm giác anh đem lại cho em, là một loại cảm giác rất thoải mái, thích tính cách của anh, thích dáng vẻ anh cười, thích con người anh, còn cả cơm anh làm nữa.” Lúc hắn nói chuyện, ánh mắt chỉ nhìn vẻ mặt của anh, từ tốc độ hắn nói có thể nhìn ra sự chân thành, thậm chí hắn còn rơi vào suy nghĩ, tựa như đang hồi tưởng lại lần đầu phát hiện ra lòng mình, lông mi dày mảnh dài hơi rũ xuống.
Chúc Chu nhìn Thời Đường nghiêm túc suy nghĩ, một khắc kia, tim anh bỗng bình tĩnh lại, thậm chí anh còn nở nụ cười vui vẻ, tuy tay chân còn hơi cứng còng mất tự nhiên, nhưng anh không nhịn được sự vui vẻ trong lòng.
Dưới ánh đèn, nụ cười này rơi vào trong mắt Thời Đường, dường như đánh thẳng vào linh hồn hắn, bởi vì đây là một nụ cười rất đẹp, khiến người ta muốn che chở, bảo vệ.
Có chút ngọt.- ---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Nhìn Chúc Chu, Thời Đường cũng không nhịn được mà cong khóe miệng lộ ra một nụ cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất