Đại Đạo Chi Thượng (Dịch Full)
Chương 26: Truy Tìm Hung Thủ 2
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Gia Cát Kiếm vội vàng nhận lệnh, sau đó truyền lệnh xuống, lệnh cho nha dịch đến các ngã đường, trạm dịch, thôn xóm, tìm kiếm tung tích tên phù sư mang theo chó đen.
Hai ông cháu trở về Hoàng Pha thôn. Cũng như mọi ngày, gia gia lo việc sắc thuốc, Trần Thực uống thuốc, ngâm mình trong thùng gỗ. Đến tối, đang ngủ say, đột nhiên Trần Thực cảm thấy trái tim nhói đau, cơn đau thấu xương khiến hắn bừng tỉnh!
Căn bệnh đau tim của hắn lại tái phát!
Từ khi hắn tu luyện Tam Quang Chính Khí Quyết đến nay, những ngày qua đều không tái phát chứng bệnh lạ này, nào ngờ lần này lại mãnh liệt đến vậy!
Năm ngón của bàn tay quỷ màu xanh trên ngực hắn bóp chặt lấy tim, khiến cơ bắp trên ngực co rút, tim như muốn nổ tung!
Thân thể Trần Thực run rẩy, co giật, cứng đờ, gân xanh nổi lên, đau đớn đến mức không thể hô hấp, sắc mặt nhanh chóng tím tái!
Sắc đỏ dần chuyển sang tím ngắt.
Hắn không thể mở miệng, không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào, không thể kêu cứu gia gia!
Qua một hồi lâu, Trần Thực mồ hôi đầm đìa, thấm ướt cả chăn gối, mới thở ra được hơi đầu tiên.
Có hơi thở này chống đỡ, hắn như vớ được tia sinh cơ, vội vàng vận Tam Quang Chính Khí Quyết, dốc toàn lực chống lại bàn tay quỷ màu xanh đang bóp nghẹt trái tim mình!
Mãi đến nửa đêm, hắn mới áp chế được bàn tay quỷ.
Năm ngón tay của bàn tay màu xanh ghim sâu vào ngực, lúc này từ từ buông lỏng, cơn đau cũng giảm dần.
Trần Thực vẫn còn sợ hãi, lần này bàn tay quỷ màu xanh bóp nghẹt tim hắn mãnh liệt hơn so với bất kỳ lần nào trước đây, thời gian cũng lâu hơn, nếu không thở ra được hơi đầu tiên, e rằng hắn đã đau chết trên giường!
"Chẳng lẽ là do ban ngày ta giết chết Lý Tiêu Đỉnh, tiêu hao quá độ, thân thể không áp chế nổi dấu ấn bàn tay quỷ, nên chứng bệnh này mới bộc phát?"
Trần Thực suy nghĩ cẩn thận, lúc giết đám người Lý Tiêu Đỉnh, đúng là hắn cảm thấy đói khát dữ dội, có lẽ là do tiêu hao quá nhiều.
"Thuốc của gia gia có thể áp chế bàn tay quỷ màu xanh, nhưng hình như hiệu quả ngày càng kém, chỉ còn Tam Quang Chính Khí Quyết là hữu dụng. Ta phải nhanh chóng đến lăng mộ Chân Vương một chuyến, lấy được toàn bộ Tam Quang Chính Khí Quyết!"
Hiện tại trong số những gì hắn có thì Tam Quang Chính Khí Quyết là thứ duy nhất có thể áp chế bàn tay quỷ màu xanh, là cọng rơm cứu mạng duy nhất của Trần Thực.
"Chỉ có điều muốn có được Tam Quang Chính Khí Quyết, chắc chắn sẽ kinh động đến lĩnh vực quỷ thần." Trần Thực nhíu mày.
Lần trước hắn có thể đi xa như vậy là nhờ linh lực trong linh quả Triệu Nhị cô nương cho, hiện giờ không có linh quả, chỉ có thể dựa vào thực lực bản thân. Với thực lực hiện tại, e rằng vẫn chưa thể đến được trước bia đá khi lĩnh vực quỷ thần trong mộ Chân Vương mở ra.
"Ta phải đến ngôi miếu đổ nát trên hoang sơn tu luyện một thời gian, để thân thể cường tráng hơn, sau đó mới có thể xông vào lăng mộ Chân Vương!" Hắn hạ quyết tâm, sau đó mới đi ngủ.
Cuộc sống của Trần Thực lại trở nên như thường ngày, sáng sớm ăn cơm, đánh nhau với lũ chó trong thôn, trộm dưa hấu, lễ bái mẹ nuôi, nghe thư sinh quỷ giải đáp thắc mắc, sau đó đến ngôi miếu đổ nát trên hoang sơn tu luyện Tam Quang Chính Khí Quyết, tối về nhà uống thuốc ngâm mình.
Hôm nay, Trần Thực vừa mới lễ bái nghĩa mẫu xong, đang nghe Chu tú tài giảng kinh, bỗng nhiên tiếng vó ngựa dồn dập vang lên, một đoàn hơn mười nha dịch thúc ngựa phi nhanh qua đường cái, bụi bay mù mịt như những làn khói, lao về phía gò đất vàng.
"Lại là Lục Phiến môn!"
Trần Thực tò mò nhìn, nghi hoặc nói: "Chẳng phải Lục Phiến môn Tân Hương huyện đã bị nghĩa mẫu thôn Phương Điện giết sạch rồi sao? Thi thể cũng bị quỷ tân nương mang đi rồi."
Nói cũng lạ, từ đêm đó đến nay quỷ tân nương bặt vô âm tín, chuyện ngôi miếu hoang đột nhiên xuất hiện cũng không ai hỏi đến, ngay cả việc Lục Phiến môn chết hơn ba mươi người cũng không có tin tức gì truyền ra, thật kỳ quái.
Trần Thực vốn còn lo lắng bất an về chuyện giết Lý Tiêu Đỉnh, sợ bị người ta tra ra, nhưng chuyện này lại như đá chìm đáy biển, không có chút tin tức nào.
Chu tú tài cười lạnh nói: "Có gì kỳ quái? Cái gọi là Lục Phiến môn, chẳng qua hỉ là giấy chùi trong nhà xí, là thứ vật dụng tiêu hao mà thôi. Tú tài nghèo kiết hủ lậu như bọn chúng, mỗi năm Tây Ngưu Tân Châu có nhiều vô số kể, chết mấy chục tên cũng chẳng hề gì, chỉ cần huyện lệnh dán cáo thị sẽ có vô số tú tài chen lấn muốn gia nhập."
Trần Thực biết hắn nói không sai, sau khi thi đậu tú tài, nếu không thi đậu cử nhân, cũng chỉ có thể lang bạt kiếm sống, dù sao nha dịch huyện nha cũng là chức quan của Đại Minh, chỉ cần có chỗ trống, đám tú tài sẽ tranh nhau như vịt.
"Dừng ——"
Hơn mười tên nha dịch đột nhiên quát ngựa dừng lại, tên cầm đầu xuống ngựa, bước nhanh đến gò đất vàng, cười nói: "Tiểu huynh đệ, ta là Gia Cát Kiếm, Điển sử huyện Thủy Ngưu, ngươi tên gì?"
"Thành Thực."
"Tiểu huynh đệ Thành Thực, ta muốn hỏi một chút, Hoàng Pha thôn có vị phù sư nào tên là Trần Dần Đô không?"
Trần Thực chớp mắt, đáp: "Có một người tên Trần Dần Đô. Ngươi tìm ông ấy có việc gì?"
Gia Cát Kiếm tươi cười rạng rỡ: "Trần Dần Đô đó cao bao nhiêu?"
Trần Thực đáp: "Cũng xấp xỉ bằng ngươi."
Gia Cát Kiếm khẽ nhíu mày, mấy tên nha dịch phía sau lao nhao lên tiếng: "Thủ lĩnh à, xem ra vụ án không phải do Trần Dần Đô gây ra. Bây giờ phải làm sao?"
"Chúng ta đã lùng sục khắp các thôn xóm lân cận mấy ngày nay rồi, cũng phái người đi điều tra các huyện thành và thôn trấn, chẳng lẽ tên phù sư giết người kia có thể bay đi mất hay sao?"
Gia Cát Kiếm cũng đau đầu, mấy ngày nay hắn lùng sục khắp nơi, đi khắp các huyện thành và thị trấn đều không tìm thấy kẻ khả nghi, vốn tưởng rằng tới nông thôn sẽ tìm được, nhưng sau khi tìm kiếm khắp các thôn lớn nhỏ vẫn không thấy tung tích tên phù sư dáng người thấp bé dắt theo chó đen kia.
"Chẳng lẽ phương hướng của ta sai lầm?"
Hắn đang định quay về phủ, bỗng nhiên nhìn thấy một con chó đen lớn chậm rãi chạy qua, leo lên gò đất vàng, vẫy đuôi với cậu bé đang ngồi dưới gốc cây.
Con chó đen này có vẻ ngoài hiền lành, trông như đang mỉm cười.
Cậu bé dưới gốc cây ngẩng đầu cười nói: "Điển sử đại nhân, gia gia gọi ta về nhà ăn cơm rồi."
Gia Cát Kiếm gật đầu, nhìn theo bóng lưng cậu bé và con chó đen rời đi, trong đầu bỗng như có tiếng sấm nổ vang.
"Nếu kẻ giết người không phải là một người trưởng thành dáng người thấp bé, mà là một đứa trẻ thì sao? Một tiểu phù sư có thân thể cường hãn!"
Gia Cát Kiếm vội vàng nhận lệnh, sau đó truyền lệnh xuống, lệnh cho nha dịch đến các ngã đường, trạm dịch, thôn xóm, tìm kiếm tung tích tên phù sư mang theo chó đen.
Hai ông cháu trở về Hoàng Pha thôn. Cũng như mọi ngày, gia gia lo việc sắc thuốc, Trần Thực uống thuốc, ngâm mình trong thùng gỗ. Đến tối, đang ngủ say, đột nhiên Trần Thực cảm thấy trái tim nhói đau, cơn đau thấu xương khiến hắn bừng tỉnh!
Căn bệnh đau tim của hắn lại tái phát!
Từ khi hắn tu luyện Tam Quang Chính Khí Quyết đến nay, những ngày qua đều không tái phát chứng bệnh lạ này, nào ngờ lần này lại mãnh liệt đến vậy!
Năm ngón của bàn tay quỷ màu xanh trên ngực hắn bóp chặt lấy tim, khiến cơ bắp trên ngực co rút, tim như muốn nổ tung!
Thân thể Trần Thực run rẩy, co giật, cứng đờ, gân xanh nổi lên, đau đớn đến mức không thể hô hấp, sắc mặt nhanh chóng tím tái!
Sắc đỏ dần chuyển sang tím ngắt.
Hắn không thể mở miệng, không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào, không thể kêu cứu gia gia!
Qua một hồi lâu, Trần Thực mồ hôi đầm đìa, thấm ướt cả chăn gối, mới thở ra được hơi đầu tiên.
Có hơi thở này chống đỡ, hắn như vớ được tia sinh cơ, vội vàng vận Tam Quang Chính Khí Quyết, dốc toàn lực chống lại bàn tay quỷ màu xanh đang bóp nghẹt trái tim mình!
Mãi đến nửa đêm, hắn mới áp chế được bàn tay quỷ.
Năm ngón tay của bàn tay màu xanh ghim sâu vào ngực, lúc này từ từ buông lỏng, cơn đau cũng giảm dần.
Trần Thực vẫn còn sợ hãi, lần này bàn tay quỷ màu xanh bóp nghẹt tim hắn mãnh liệt hơn so với bất kỳ lần nào trước đây, thời gian cũng lâu hơn, nếu không thở ra được hơi đầu tiên, e rằng hắn đã đau chết trên giường!
"Chẳng lẽ là do ban ngày ta giết chết Lý Tiêu Đỉnh, tiêu hao quá độ, thân thể không áp chế nổi dấu ấn bàn tay quỷ, nên chứng bệnh này mới bộc phát?"
Trần Thực suy nghĩ cẩn thận, lúc giết đám người Lý Tiêu Đỉnh, đúng là hắn cảm thấy đói khát dữ dội, có lẽ là do tiêu hao quá nhiều.
"Thuốc của gia gia có thể áp chế bàn tay quỷ màu xanh, nhưng hình như hiệu quả ngày càng kém, chỉ còn Tam Quang Chính Khí Quyết là hữu dụng. Ta phải nhanh chóng đến lăng mộ Chân Vương một chuyến, lấy được toàn bộ Tam Quang Chính Khí Quyết!"
Hiện tại trong số những gì hắn có thì Tam Quang Chính Khí Quyết là thứ duy nhất có thể áp chế bàn tay quỷ màu xanh, là cọng rơm cứu mạng duy nhất của Trần Thực.
"Chỉ có điều muốn có được Tam Quang Chính Khí Quyết, chắc chắn sẽ kinh động đến lĩnh vực quỷ thần." Trần Thực nhíu mày.
Lần trước hắn có thể đi xa như vậy là nhờ linh lực trong linh quả Triệu Nhị cô nương cho, hiện giờ không có linh quả, chỉ có thể dựa vào thực lực bản thân. Với thực lực hiện tại, e rằng vẫn chưa thể đến được trước bia đá khi lĩnh vực quỷ thần trong mộ Chân Vương mở ra.
"Ta phải đến ngôi miếu đổ nát trên hoang sơn tu luyện một thời gian, để thân thể cường tráng hơn, sau đó mới có thể xông vào lăng mộ Chân Vương!" Hắn hạ quyết tâm, sau đó mới đi ngủ.
Cuộc sống của Trần Thực lại trở nên như thường ngày, sáng sớm ăn cơm, đánh nhau với lũ chó trong thôn, trộm dưa hấu, lễ bái mẹ nuôi, nghe thư sinh quỷ giải đáp thắc mắc, sau đó đến ngôi miếu đổ nát trên hoang sơn tu luyện Tam Quang Chính Khí Quyết, tối về nhà uống thuốc ngâm mình.
Hôm nay, Trần Thực vừa mới lễ bái nghĩa mẫu xong, đang nghe Chu tú tài giảng kinh, bỗng nhiên tiếng vó ngựa dồn dập vang lên, một đoàn hơn mười nha dịch thúc ngựa phi nhanh qua đường cái, bụi bay mù mịt như những làn khói, lao về phía gò đất vàng.
"Lại là Lục Phiến môn!"
Trần Thực tò mò nhìn, nghi hoặc nói: "Chẳng phải Lục Phiến môn Tân Hương huyện đã bị nghĩa mẫu thôn Phương Điện giết sạch rồi sao? Thi thể cũng bị quỷ tân nương mang đi rồi."
Nói cũng lạ, từ đêm đó đến nay quỷ tân nương bặt vô âm tín, chuyện ngôi miếu hoang đột nhiên xuất hiện cũng không ai hỏi đến, ngay cả việc Lục Phiến môn chết hơn ba mươi người cũng không có tin tức gì truyền ra, thật kỳ quái.
Trần Thực vốn còn lo lắng bất an về chuyện giết Lý Tiêu Đỉnh, sợ bị người ta tra ra, nhưng chuyện này lại như đá chìm đáy biển, không có chút tin tức nào.
Chu tú tài cười lạnh nói: "Có gì kỳ quái? Cái gọi là Lục Phiến môn, chẳng qua hỉ là giấy chùi trong nhà xí, là thứ vật dụng tiêu hao mà thôi. Tú tài nghèo kiết hủ lậu như bọn chúng, mỗi năm Tây Ngưu Tân Châu có nhiều vô số kể, chết mấy chục tên cũng chẳng hề gì, chỉ cần huyện lệnh dán cáo thị sẽ có vô số tú tài chen lấn muốn gia nhập."
Trần Thực biết hắn nói không sai, sau khi thi đậu tú tài, nếu không thi đậu cử nhân, cũng chỉ có thể lang bạt kiếm sống, dù sao nha dịch huyện nha cũng là chức quan của Đại Minh, chỉ cần có chỗ trống, đám tú tài sẽ tranh nhau như vịt.
"Dừng ——"
Hơn mười tên nha dịch đột nhiên quát ngựa dừng lại, tên cầm đầu xuống ngựa, bước nhanh đến gò đất vàng, cười nói: "Tiểu huynh đệ, ta là Gia Cát Kiếm, Điển sử huyện Thủy Ngưu, ngươi tên gì?"
"Thành Thực."
"Tiểu huynh đệ Thành Thực, ta muốn hỏi một chút, Hoàng Pha thôn có vị phù sư nào tên là Trần Dần Đô không?"
Trần Thực chớp mắt, đáp: "Có một người tên Trần Dần Đô. Ngươi tìm ông ấy có việc gì?"
Gia Cát Kiếm tươi cười rạng rỡ: "Trần Dần Đô đó cao bao nhiêu?"
Trần Thực đáp: "Cũng xấp xỉ bằng ngươi."
Gia Cát Kiếm khẽ nhíu mày, mấy tên nha dịch phía sau lao nhao lên tiếng: "Thủ lĩnh à, xem ra vụ án không phải do Trần Dần Đô gây ra. Bây giờ phải làm sao?"
"Chúng ta đã lùng sục khắp các thôn xóm lân cận mấy ngày nay rồi, cũng phái người đi điều tra các huyện thành và thôn trấn, chẳng lẽ tên phù sư giết người kia có thể bay đi mất hay sao?"
Gia Cát Kiếm cũng đau đầu, mấy ngày nay hắn lùng sục khắp nơi, đi khắp các huyện thành và thị trấn đều không tìm thấy kẻ khả nghi, vốn tưởng rằng tới nông thôn sẽ tìm được, nhưng sau khi tìm kiếm khắp các thôn lớn nhỏ vẫn không thấy tung tích tên phù sư dáng người thấp bé dắt theo chó đen kia.
"Chẳng lẽ phương hướng của ta sai lầm?"
Hắn đang định quay về phủ, bỗng nhiên nhìn thấy một con chó đen lớn chậm rãi chạy qua, leo lên gò đất vàng, vẫy đuôi với cậu bé đang ngồi dưới gốc cây.
Con chó đen này có vẻ ngoài hiền lành, trông như đang mỉm cười.
Cậu bé dưới gốc cây ngẩng đầu cười nói: "Điển sử đại nhân, gia gia gọi ta về nhà ăn cơm rồi."
Gia Cát Kiếm gật đầu, nhìn theo bóng lưng cậu bé và con chó đen rời đi, trong đầu bỗng như có tiếng sấm nổ vang.
"Nếu kẻ giết người không phải là một người trưởng thành dáng người thấp bé, mà là một đứa trẻ thì sao? Một tiểu phù sư có thân thể cường hãn!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất