Đại Đạo Chi Thượng (Dịch Full)

Chương 42: Hiệp Lộ Tương Phùng Dũng Giả Thắng 2

Trước Sau
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

Trần Thực ăn uống no nê, dưỡng đủ tinh thần, lại đến cửa thôn chờ đợi.

Chờ đợi suốt buổi chiều, Hắc Oa bỗng sủa lên hai tiếng, lúc này Trần Thực mới đứng dậy đeo hòm sách lên lưng.

Không thể chờ thêm được nữa.

Nếu còn chờ, trời sẽ tối mất, e là không kịp trở về Hoàng Pha thôn.

Hắc Oa phán đoán thời gian xưa nay rất chuẩn, ngoại trừ một lần mặt trời lặn sớm hơn một khắc.

Trần Thực không chào từ biệt người trong thôn Hoàng Dương, cứ thế đi một mạch ra khỏi thôn, tiến thẳng về phía thôn Hoàng Pha.

"Tên phù sư kia không đến, chắc lão ta cũng sợ việc mình dùng trẻ con làm dầu thắp bị người ta phát hiện, phá hỏng thanh danh. Hôm nay lão ta không xuất hiện, vậy sau này cũng không xuất hiện nữa."

Trần Thực nói với Hắc Oa: "Không ngờ lão ta kia còn muốn giữ chút thể diện. Chỉ đáng hận lần này không gặp được lão ta, muốn gặp lại lão ta không biết phải đến năm nào tháng nào."

Hắc Oa nhanh chóng chạy theo phía sau, càng thêm thong dong.

Trần Thực muốn đánh với tên phù sư kia một trận cho hả giận, nhưng nó thì không muốn.

Nếu Trần Thực có mệnh hệ gì, gia gia còn có thể cứu sống Trần Thực rồi đánh nó một trận hay sao?

Chắc chắn gia gia sẽ đổ hết mọi tội lỗi lên đầu nó!

Trần Thực ngẩng đầu nhìn trời, mặt trời trên cao vẫn chói chang như cũ, không có chút dấu hiệu gì là sắp lặn.

Với tốc độ của hắn, hoàn toàn có thể về đến nhà trước khi mặt trời lặn.

"Không biết gia gia đã về nhà chưa..."

Trần Thực và Hắc Oa đi được hai ba dặm, bỗng nhiên nghe phía sau có tiếng xé gió, Trần Thực chậm bước, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hai người chân đạp gió đi đến.

Trong hai người, một người tuổi tác đã cao, tóc đã bạc trắng, người còn lại tuổi mới trung niên, y phục có phần sang trọng, mỗi bước chân hai người hạ xuống, mặt đất đều nổi lên gió xoáy, nâng thân thể họ lên, khiến cho chân họ không cần chạm đất.

Cứ thế, mỗi bước chân của họ đã vượt qua một trượng, đi đường vô cùng nhẹ nhàng.



"Còn có thể dùng Giáp Mã phù như vậy sao?"

Trần Thực kinh ngạc, dựa người vào ven đường chờ hai người đi qua.

Gia gia vẽ Giáp Mã phù, hắn cũng đứng bên quan sát, đã sớm học được, nhưng từ trước tới nay gia gia vẫn vẽ Giáp Mã phù lên xe gỗ để xe tự đi. Trần Thực chưa từng thấy gia gia buộc Giáp Mã phù vào chân.

"Khuya thế này rồi mà ven đường còn có một đứa trẻ." Từ xa người đàn ông trung niên đã nhìn thấy Trần Thực, nghi hoặc nói.

Hai người nhanh chóng đến gần, vị phù sư cao tuổi kia chính là Thiết Bút Ông, cười nói: "Giờ này còn chưa về nhà, e là đứa nhỏ này không sống nổi, đáng thương thật. Tiếc là đang vội lên đường, không thể bắt nó về luyện thuốc..."

Lão nói tới đây, đột nhiên nhìn rõ mặt Trần Thực, khẽ thốt lên một tiếng, thất thanh nói: "Là ngươi! Tên tiểu quỷ làm hỏng dầu đèn của ta!"

Trần Thực cũng nghe thấy giọng nói của lão, cảm thấy rất quen tai, trong nháy mắt trợn to đôi mắt.

Hắc Oa cũng nghe được giọng Thiết Bút Ông, hai tai chợt dựng đứng, toàn thân lông đen dựng ngược, cái đuôi trở nên thẳng tắp như một cây gậy sắt đen!

Nó đang định nhắc nhở Trần Thực, thì Trần Thực bên cạnh đã như mũi tên rời cung lao vút đi, nhanh đến mức khiến nó hoa cả mắt!

Trần Thực lao về phía Thiết Bút Ông!

Tựa một con báo đã mai phục từ lâu, chợt vọt ra, một bước đã vượt hơn một trượng, khi bàn chân chạm đất, khí huyết trong người hắn đã dồn xuống lòng bàn chân, chân chạm đất, "bốp" một tiếng, đôi giày cỏ trên chân bị xé toạc, rơi xuống!

Bàn chân Trần Thực phình to hẳn lên, bước thứ hai bước ra, tốc độ càng nhanh chóng, khí thế càng mạnh mẽ, đẩy tốc độ lên đến đỉnh điểm!

Cuồng phong gào thét ập vào mặt, mái tóc được búi gọn gàng cũng bị gió thổi tung, phần tóc phía sau hất ngược ra, kéo thẳng tắp!

Cùng lúc đó, Thiết Bút Ông và người đàn ông trung niên kia cũng đang đi về phía bên này, tốc độ Giáp Mã phù vốn đã nhanh, thêm vào đó Trần Thực lao đến, gần như trong chớp mắt, hai bên đã đối mặt, chỉ còn cách nhau khoảng một trượng.

Trần Thực tung một quyền!

Nắm đấm phá vỡ không khí, gào thét, sắc bén, thậm chí ẩn chứa ma lực như muốn xuyên thủng thủ cấp.

Tốc độ này thực sự quá nhanh, Thiết Bút Ông vừa mới dứt lời "Tiểu quỷ phá hỏng dầu thắp của ta", nắm đấm của Trần Thực đã đến trước mặt!

Trần Thực ghi nhớ kỹ một điều, đó chính là lời dạy bảo của gia gia.

Hắn không có pháp lực, bất kỳ tu sĩ nào cũng có thể thi triển một pháp thuật tùy ý lấy mạng hắn, nhưng sức lực của hắn rất lớn, cũng có khả năng đánh chết những tu sĩ này!

Gặp nhau trên đường hẹp, muốn chiến thắng, nhất định không thể để đối phương ra tay trước!



Nhưng tốc độ phản ứng của Thiết Bút Ông cũng không thể coi là chậm, lão ta vung tay áo rộng, trong hai ống tay áo, giấy vàng bay ra, là từng lá bùa vàng, đã được vẽ sẵn phù chú bay thẳng về phía trước.

Đồng thời sau gáy lão ta, thần quang xao động, Thần Đàn ngưng tụ trong thần quang, thành hình!

Trong Thần Đàn đã mơ hồ xuất hiện hình dáng của Thần Thai!

Chân khí cuồn cuộn chỉ trong nháy mắt đã tràn ra phía sau lão, luồng chân khí này mạnh đến mức Trần Thực chưa từng thấy, thậm chí khiến hắn cảm thấy áp lực cực lớn!

Từ ống tay áo bên trái của Thiết Bút Ông, lá bùa thứ nhất bay ra, nghênh đón nắm đấm của Trần Thực, đó là Thái Thượng Bát Quái Hộ Thân lục, đồng thời, lá bùa thứ hai bắt đầu tỏa ra kim quang, đó là Kim Chung phù.

Chỉ cần một trong hai lá bùa này được kích hoạt, lão đã đứng ở thế bất bại!

Thế nhưng, ngay khoảnh khắc Thái Thượng Bát Quái Hộ Thân Lục chạm vào nắm đấm của Trần Thực, chân phải của Trần Thực đã đến hạ bộ của lão, chân như cung tên vừa được bắn ra, "vút" một cái, đá vào giữa háng!

Sức lực của Thiết Bút Ông như bị rút cạn trong nháy mắt, Giáp Mã phù đang lao về phía trước bị cú này của Trần Thực đá cho dừng lại, ngũ quan vặn vẹo, hai mắt trợn tròn, đau đớn đến mức nghiêng đầu sang một bên, như thể đang hoài nghi cuộc đời.

Nắm đấm của Trần Thực nện lên Thái Thượng Bát Quái Hộ Thân Lục đang giải phóng uy lực, hung hăng nện lên mặt lão, đánh lão bay ngược ra sau, cơ thể xoay tròn như con quay.

Quản sự của Triệu gia Triệu Minh đứng bên cạnh Thiết Bút Ông cũng phản ứng lại, vội vàng phát động Thần Đàn, điều động chân khí, đang định thi triển pháp thuật, Trần Thực vừa mới đánh bay Thiết Bút Ông, liếc mắt thấy bên cạnh có thần quang lóe lên, không chút do dự bước sang ngang một bước, xoay người, co khuỷu tay trái ra sau, đánh tới vào chỗ tiếp giáp giữa hai xương sườn của Triệu Minh.

Đòn này khiến Triệu Minh thiếu chút nữa tắt thở, thân thể không tự chủ được cúi xuống.

Thân hình gã cao lớn, trong nháy mắt cúi người, bàn tay phải của Trần Thực tràn đầy khí huyết, sưng to như tay gấu, đã chộp lấy cổ họng của gã.

"Rắc!"

Bàn tay có thể bóp nát đá vụn, bẻ gãy sắt thép kia bóp nát yết hầu của Triệu Minh, ghì chặt cổ gã, kéo theo thân thể gã lao về phía trước, đuổi theo Thiết Bút Ông còn chưa rơi xuống đất!

Đầu Triệu Minh hung hăng đập vào đầu Thiết Bút Ông, vang lên tiếng va chạm trầm đục.

Xương sọ Thiết Bút Ông lõm xuống một mảng lớn, bùa vàng trong hai tay áo tựa như những con bướm vàng bay ra, kế đó Thái Thượng Bát Quái Hộ Thân phù, Kim Chung phù, Tinh Cương Ngũ Đấu phù, Lục Hại Thần phù, Bảo Mệnh phù, Hoa Cái Lục... tất cả thần phù, thần lục uy lực đều được kích hoạt tới tận cùng!

Hạ thể Thiết Bút Ông máu tuôn như suối, hai đầu gối nhũn ra, quỳ rạp xuống đất, đầu cúi thấp, dịch não văng tung tóe.

Chỉ trong khoảnh khắc, đủ loại thần quang sặc sỡ bắn ra, ánh sáng các màu hình thành đủ loại đạo pháp hình thái bất đồng, có cái tựa như phù văn bát quái, có cái giống như kim chung, có cái hiện ra lục hại, cũng có lọng che, thần quỷ, ma vật... đủ loại kỳ quái, cùng nhau tuôn ra, chồng chất lên nhau, bảo vệ Thiết Bút Ông ở chính giữa.

Thiết Bút Ông, đã tắt thở.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau