Chương 120: Sửa trị
"Từ Vĩ Nghiệp này, lên làm hương trưởng mười năm xem ra tham ô không ít."
Một đám người chuyển đến sau sương phòng Từ phủ, nhìn căn phòng trước mắt nơi chốn lộ ra xa xỉ và sa hoa, Thiệu Phi lại càng phát ra thống hận Từ Vĩ Nghiệp, ngay cả sương phòng cũng được bố trí đến xinh đẹp như vậy, có thể tưởng tượng chỗ ở của Từ Vĩ Nghiệp là cỡ nào xa hoa, người này vậy mà để cho bọn họ ở trong căn nhà nát mấy tháng, sớm muộn gì phải làm thịt hắn!
"Đừng nói nhảm."
Quản Túc từ bên cạnh hắn đi qua, thuận tiện vỗ sau ót hắn một cái, loại chuyện này mỗi người đều biết, nói ra cũng không có ý nghĩa gì.
Thiệu Phi bất mãn nói: "Ngươi không được luôn vỗ đầu của ta, vỗ ngốc làm sao bây giờ?"
Quản Túc đột nhiên dừng bước.
Thiệu Phi thiếu chút nữa không kịp dừng bước đụng vào phía sau lưng của hắn, thối lui một khoảng cách ngắn mới hỏi: "Lại làm sao rồi?"
Quản Túc xoay người, gương mặt tuấn mỹ phác họa dáng tươi cười không có hảo ý, "Vỗ ngốc a, đổ cho ta nhìn một chút có phải thật là ngốc hay không." Nói rồi níu lại cánh tay cùa y kéo đến trước mặt, làm bộ muốn kiểm tra đầu của y.
Thiệu Phi ngẩn ngơ mới phản ứng kịp, nhanh chóng vuốt ve tay hắn.
Quản Túc làm như có thật nói: "Kiểm tra xong rồi, không có vỗ ngốc a, cùng trước đây ngốc như nhau không thay đổi."
"Ngươi ngươi ngươi...." Mặt Thiệu Phi phồng đến đỏ rần.
Quản Túc phốc phốc nở nụ cười một tiếng.
Phòng cách vách, An Tử Nhiên vừa vặn thấy một màn như vậy không khỏi mỉm cười.
"Quản Túc hình như thật thích khi dễ Thiệu Phi."
Phó Vô Thiên nghe nói như vậy hướng phòng cùa bọn họ nhìn thoáng qua, "Thiệu Phi là con cháu độc nhất, tính cách tương đối thẳng, đầu óc quả thực cũng không phải rất linh hoạt, Quản Túc lại là quá thông minh, thấy người thành thật liền thích trêu chọc một chút."
"Quản Túc có phải thích Thiệu Phi hay không?"
An Tử Nhiên suy đoán nói, có mình và Phó Vô Thiên làm tiền lệ, bây giờ có hai người nam nhân bên cạnh mình yêu nhau hắn cũng sẽ không cảm thấy ngoài ý muốn, cho nên hắn nghĩ hình thức ở chung của Quản Túc và Thiệu Phi có chút cảm giác giống như 'Thích ngươi mới khi dễ ngươi'.
"Đây không phải là lần đầu tiên Quản Túc khi dễ Thiệu Phi, trước đây cũng không có thấy bọn họ sát ra cái gì tia lửa đến." Phó Vô Thiên đối với đời sống tình cảm của thuộc hạ mình nghĩ đến không làm sao quan tâm.
Bởi vi bọn họ người tương đối nhiều, Từ phủ cũng quả thực không có nhiều phòng trống như vậy, cho nên hai người ở một phòng, chi có Chung Nguyệt đơn độc một phòng, bởi vì trong mọi người chỉ có một mình nàng là nữ hài.
An Tử Nhiên lo lắng đến đường sá xa xôi, nha hoàn An gia có thể không thích ứng lặn lội đường dài, cho nên lần này hắn không mang theo bất kỳ một nha hoàn nào ở An gia, bên người đều là thủ hạ của Phó Vô Thiên.
Có lẽ là Phó Vô Thiên chấn nhiếp nổi lên hiệu quả, Từ Vĩ Nghiệp mảy may không dám chậm trễ bọn họ.
Chờ sau khi bọn họ dàn xếp xong, Từ Vĩ Nghiệp liền phái người đến thỉnh Phó Vô Thiên và An Tử Nhiên đến tiền thính dùng cơm, cùng ngồi một bàn với bọn họ còn có Quản Túc, Thiệu Phi và Chung Nguyệt, những người khác thì ở ngoài dọn ra mấy bàn khác.
Tuy rằng sớm đã có chuẩn bị tâm lý, thế nhưng thời điểm thực sự nhìn thấy, trong lòng mọi người vẫn là hiện lên một câu nói -- Từ Vĩ Nghiệp lại bắt đầu ra vẻ đáng thương rồi.
Trên bàn cơm không có món ăn xa xỉ, món ăn mặn không nhiều lắm, chỉ có một đĩa to, hơn nữa còn là bên trong rau xanh xào một chút thịt vụn, những thứ khác không phải là cải trắng, chính là dưa muối, mười mấy cái bánh màn thầu, lại kèm theo một nồi cháo, tuy rằng không đến mức giống như cùng gia đình nghèo khó, thế nhưng với Từ phủ bây giờ lại có chút không phù hợp.
Loại chuyện này nói ra chỉ sợ không ai tin tưởng.
Từ phủ xây được xa hoa như vậy, còn kém từng cục gạch từng miếng ngói đều là làm từ ngọc lưu ly, muốn nói một nhà Từ Vĩ Nghiệp một ngày ba bữa chỉ ăn mấy thứ này, giống như liền cùng nói hắn về sau không tham ô không ai tin tưởng.
Bất quá đối với mọi người mà nói, thứ gì dó lại đơn sơ lại cẩu thả đều ăn qua, thời điểm ban đầu chiến tranh, bao nhiêu lần lương thảo không có đưa đến đúng lúc, quân lính ăn cơm không đủ no, phải ăn vỏ cây đào rễ cây, chuyện cực khổ hơn đều trải qua.
"Ai nha, Vương gia, Vương phi, chiêu đãi không chu toàn còn xin lượng thứ." Từ Vĩ Nghiệp làm bộ cười cười.
Hắn tuy rằng sợ Phó Vô Thiên, thế nhưng không có nghĩa là hắn sẽ không đem thế trận tìm trở lại, hắn là một người mang thù, mới có thể tìm về một lần mặt mũi ở loại phương diện nhỏ này, hắn là rất thích ý làm như vậy, nếu như Phó Vô Thiên bởi vì chuyện này tính toán chi li cùng hắn, hắn ngược lại có thể lợi dụng cái đề tài này.
Từ Vĩ Nghiệp cho rằng người mở miệng sẽ là Phó Vô Thiên, nhưng không nghĩ là thiếu niên ngồi bên cạnh y, một đôi ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng rơi vào trên người hắn, mang theo một chút dò xét, thoáng chốc có loại cảm giác bị nhìn thấu.
"Phủ đệ cúa Từ hương trưởng lớn như vậy, mỗi một món đồ trang trí nhìn không giống như là vật phẩm bình thường, nếu bỏ được phương diện tiêu xài này, làm sao mời khách nhân ăn lại keo kiệt như vậy, lẽ nào Từ hương trưởng khinh thường chúng ta?" An Tử Nhiên không chút nào quanh co, dứt khoát cắt vào chủ đề.
Từ Vĩ Nghiệp cũng không nghĩ tới hắn sẽ dứt khoát như vậy, có phút chốc thiếu chút nữa không hồi đáp lại được.
"Vương phi nói đùa, cùng không phải Từ mỗ không buông được, những đồ trang trí ngài nói này kỳ thực đều là giả, chỉ là bày cho đẹp mà thôi, về phần Từ phủ, kỳ thực chính là vì mặt tiền mà thôi, vật liệu tu kiến Từ phủ đều rất phổ thông, hơn nữa nói như thế nào Từ mỗ cũng là hương trưởng của A Lý Hương, không thể để cho ngoại nhân tới coi thường, cho rằng A Lý Hương chỉ tầm thường thôi, ngài nói có đúng không?"
An Tử Nhiên tựa tiểu phi tiểu liếc mắt nhìn hắn, "Nếu là giả, xem ra cho dù không cẩn thận ném vỡ, Từ hương trưởng cũng sẽ không cảm thấy đau lòng đi?"
Da mặt Từ Vĩ Nghiệp co quắp một chút, "Đó, đó là."
Hắn tự nhiên nghe ra ý tứ uy hiép trong lời nói của đối phương, thế nhưng hắn có thể nói đó đều là thật sao? Đương nhiên không thể, bằng không chính là đem tảng đá đập chân của mình. Từ Vĩ Nghiệp là một người rất sĩ diện, cho nên đồ vật trang trí trong phủ của hắn phần lớn là đồ thật, giống như ở cửa ra vào đại sảnh có hai bình hoa quý cao cỡ nửa người, đó là hắn cố ý tìm hàng thật mua, lúc đầu tốn không ít bạc, nếu thực sự đập nát, hắn nhất định sẽ đau lòng.
Nghĩ vậy, trong lòng Từ Vĩ Nghiệp không khỏi run sợ, xem ra phải tìm thời gian để cho hạ nhân đem nhưng đồ đạc quý giá này đều cất.
Thời điểm hắn nghĩ như vậy, ánh mắt cua Thiệu Phi lại bởi vì lời nói của An Tử Nhiên sáng lên.
Hắn đang lo không có cơ hội cho Từ Vĩ Nghiệp một chút sắc mặt, trả thù hắn chuyện đoạn thời gian trước luôn luôn để cho bọn họ ở tại căn nhà tranh rách nát, lần này cơ hội rốt cuộc đã tới.
Bởi vì cơm nước đơn giản, mọi người ăn cũng nhanh.
Thế cho nên Từ Vĩ Nghiệp cho là bọn họ sẽ ăn không trôi, kết qua kể cả mười mấy cái bánh màn thầu đều bị quét sạch, ngay cả mảnh vụn cũng không còn thừa, có quân binh thậm chí cảm thấy ăn không đủ no, lại cùng Từ Vĩ Nghiệp muốn thêm mười mấy cái bánh màn thầu nữa, thấy được sắc mặt bọn người Từ Vĩ Nghiệp tự cho mình là chỉnh tề đều biến đen.
Bất quá chân chính làm cho hắn không kiềm chế được biểu tình là sự tình Thiệu Phi và Quản Túc liên hợp làm tiếp sau.
Cơm nước xong, hai người một trái một phải, rất có ăn ý đi ra tiền thính (sảnh trước) chuẩn bị di giá đến đại sảnh, đang lúc bọn họ đi vào cửa đại sảnh, một người binh lính bước đi quá nhanh, không cẩn thận đụng phải Thiệu Phi một chút, thân thể Thiệu Phi lệch chút, không cẩn thận đụng tới bình hoa bên trên, bình hoa tại ánh mắt khiếp sợ của Từ Vĩ Nghiệp ngã trên mặt đất, biến thành từng mảnh vụn. ( cho vừa:))))
Nhưng sự tình vẫn chưa xong, Từ Vĩ Nghiệp còn chưa kịp đau lòng bình hoa của hắn, tiếng bình hoa rơi vỡ lần thứ hai giống như đúc vang lên.
Từ Vĩ Nghiệp run tay hướng về phía thanh âm xuất hiện bên ngoài nhìn sang, hình ảnh Quản Túc nghiêng thân thể đỡ một nha hoàn Từ phủ liền xuất hiện ở trong mắt hắn.
Nhìn thế nào đều cảm thấy là ngoài ý muốn.
Từ Vĩ Nghiệp lại biết đây tuyệt đối không thể nào là ngoài ý muốn.
Bất quá Quản Túc rõ ràng so với Thiệu Phi thông minh hơn, hắn dùng người không phải là binh lính, mà là hạ nhân của Từ phủ, hơn nữa tính toán vừa vặn.
"Từ hương trưởng, thực sự không phải rồi, ta không cẩn thận làm rơi nát hàng giả của ngươi, ngươi sẽ không để tâm chứ?" Thiệu Phi vội vội vàng vàng đi tới trước mặt hắn, bày ra một bộ biểu tình khoa trương áy náy, trong mắt tuyệt đối là nhìn có chút hả hê.
Nghe được hai chữ hàng giả, da mặt Từ Vĩ Nghiệp liền co rút mấy cái.
Quản Túc cũng đi tới, áy náy nói: "Từ hương trưởng, xin đừng trách tội hạ nhân của ngươi, nàng không phải cố ý đụng trúng, bất quá may là đây chẳng qua chỉ là hàng giả, rơi vỡ cũng sẽ không đáng tiếc, ngươi nói có đúng không?"
Từ Vĩ Nghiệp thiếu chút nữa phun một ngụm máu sẫm ra ngoài, hai người kia rõ ràng là cố ý, bất quá khiến cho hắn phẫn nộ chính là lời Quản Túc nói, không chỉ có cắm một kiếm ở trên ngực hắn, còn đem sai lầm đẩy vào trên người hạ nhân của hắn, hắn lại không thể không nuốt ngụm máu trở lại.
"Không, không việc gì, dù sao.... Dù sao là giả." (á há há há, vừa vừa lắm lun)
Từ Vĩ Nghiệp nghiến răng nghiến lợi.
"Không việc gì là tốt rồi." Thiệu Phi 'chưa tỉnh hồn' vỗ ngực một cái, "Vừa rồi nhưng làm ta sợ muốn chết, ta nhìn thế nào đều cảm thấy hai cái bình hoa lớn kia là thật, vẫn là Từ hương trưởng có dự kiến trước, biết sẽ phát sinh loại chuyện này liền trước tiên bày lên hai cái bình hoa giả."
Từ Vĩ Nghiệp ngoài cười nhưng trong không cười, lặng lẽ đem ngụm máu nuốt trở về, hắn phát thệ nhất định sẽ làm cho nhưng người này đẹp mặt, nếu không hắn liền không mang họ Từ.
Sau đó, Từ Vĩ Nghiệp gọi mấy người hạ nhân tới đem mảnh vụn bình hoa đều thu dọn sạch sẽ, không bao lâu liền hoàn thành, đến lúc đại sảnh chỉ còn mấy người bọn hắn, mọi người thuận miệng hàn huyên vài câu, An Tử Nhiên mới đi vào chủ đề chính.
A Lý Hương rất ít tuyết rơi, thỉnh thoảng tuyết rơi cũng sẽ không lâu lắm, lúc này tuy rằng đã là mùa đông, thế nhưng kỳ hạn cây đay đực từ gieo tới thành thục thông thường là hai trăm năm mươi ngày, nếu như bây giờ mở rộng phạm vi trồng trọt, đến trời thu sang năm vừa lúc có thể thu hoạch, bỏ qua liền sẽ phiền phức rất nhiều.
Một đám người chuyển đến sau sương phòng Từ phủ, nhìn căn phòng trước mắt nơi chốn lộ ra xa xỉ và sa hoa, Thiệu Phi lại càng phát ra thống hận Từ Vĩ Nghiệp, ngay cả sương phòng cũng được bố trí đến xinh đẹp như vậy, có thể tưởng tượng chỗ ở của Từ Vĩ Nghiệp là cỡ nào xa hoa, người này vậy mà để cho bọn họ ở trong căn nhà nát mấy tháng, sớm muộn gì phải làm thịt hắn!
"Đừng nói nhảm."
Quản Túc từ bên cạnh hắn đi qua, thuận tiện vỗ sau ót hắn một cái, loại chuyện này mỗi người đều biết, nói ra cũng không có ý nghĩa gì.
Thiệu Phi bất mãn nói: "Ngươi không được luôn vỗ đầu của ta, vỗ ngốc làm sao bây giờ?"
Quản Túc đột nhiên dừng bước.
Thiệu Phi thiếu chút nữa không kịp dừng bước đụng vào phía sau lưng của hắn, thối lui một khoảng cách ngắn mới hỏi: "Lại làm sao rồi?"
Quản Túc xoay người, gương mặt tuấn mỹ phác họa dáng tươi cười không có hảo ý, "Vỗ ngốc a, đổ cho ta nhìn một chút có phải thật là ngốc hay không." Nói rồi níu lại cánh tay cùa y kéo đến trước mặt, làm bộ muốn kiểm tra đầu của y.
Thiệu Phi ngẩn ngơ mới phản ứng kịp, nhanh chóng vuốt ve tay hắn.
Quản Túc làm như có thật nói: "Kiểm tra xong rồi, không có vỗ ngốc a, cùng trước đây ngốc như nhau không thay đổi."
"Ngươi ngươi ngươi...." Mặt Thiệu Phi phồng đến đỏ rần.
Quản Túc phốc phốc nở nụ cười một tiếng.
Phòng cách vách, An Tử Nhiên vừa vặn thấy một màn như vậy không khỏi mỉm cười.
"Quản Túc hình như thật thích khi dễ Thiệu Phi."
Phó Vô Thiên nghe nói như vậy hướng phòng cùa bọn họ nhìn thoáng qua, "Thiệu Phi là con cháu độc nhất, tính cách tương đối thẳng, đầu óc quả thực cũng không phải rất linh hoạt, Quản Túc lại là quá thông minh, thấy người thành thật liền thích trêu chọc một chút."
"Quản Túc có phải thích Thiệu Phi hay không?"
An Tử Nhiên suy đoán nói, có mình và Phó Vô Thiên làm tiền lệ, bây giờ có hai người nam nhân bên cạnh mình yêu nhau hắn cũng sẽ không cảm thấy ngoài ý muốn, cho nên hắn nghĩ hình thức ở chung của Quản Túc và Thiệu Phi có chút cảm giác giống như 'Thích ngươi mới khi dễ ngươi'.
"Đây không phải là lần đầu tiên Quản Túc khi dễ Thiệu Phi, trước đây cũng không có thấy bọn họ sát ra cái gì tia lửa đến." Phó Vô Thiên đối với đời sống tình cảm của thuộc hạ mình nghĩ đến không làm sao quan tâm.
Bởi vi bọn họ người tương đối nhiều, Từ phủ cũng quả thực không có nhiều phòng trống như vậy, cho nên hai người ở một phòng, chi có Chung Nguyệt đơn độc một phòng, bởi vì trong mọi người chỉ có một mình nàng là nữ hài.
An Tử Nhiên lo lắng đến đường sá xa xôi, nha hoàn An gia có thể không thích ứng lặn lội đường dài, cho nên lần này hắn không mang theo bất kỳ một nha hoàn nào ở An gia, bên người đều là thủ hạ của Phó Vô Thiên.
Có lẽ là Phó Vô Thiên chấn nhiếp nổi lên hiệu quả, Từ Vĩ Nghiệp mảy may không dám chậm trễ bọn họ.
Chờ sau khi bọn họ dàn xếp xong, Từ Vĩ Nghiệp liền phái người đến thỉnh Phó Vô Thiên và An Tử Nhiên đến tiền thính dùng cơm, cùng ngồi một bàn với bọn họ còn có Quản Túc, Thiệu Phi và Chung Nguyệt, những người khác thì ở ngoài dọn ra mấy bàn khác.
Tuy rằng sớm đã có chuẩn bị tâm lý, thế nhưng thời điểm thực sự nhìn thấy, trong lòng mọi người vẫn là hiện lên một câu nói -- Từ Vĩ Nghiệp lại bắt đầu ra vẻ đáng thương rồi.
Trên bàn cơm không có món ăn xa xỉ, món ăn mặn không nhiều lắm, chỉ có một đĩa to, hơn nữa còn là bên trong rau xanh xào một chút thịt vụn, những thứ khác không phải là cải trắng, chính là dưa muối, mười mấy cái bánh màn thầu, lại kèm theo một nồi cháo, tuy rằng không đến mức giống như cùng gia đình nghèo khó, thế nhưng với Từ phủ bây giờ lại có chút không phù hợp.
Loại chuyện này nói ra chỉ sợ không ai tin tưởng.
Từ phủ xây được xa hoa như vậy, còn kém từng cục gạch từng miếng ngói đều là làm từ ngọc lưu ly, muốn nói một nhà Từ Vĩ Nghiệp một ngày ba bữa chỉ ăn mấy thứ này, giống như liền cùng nói hắn về sau không tham ô không ai tin tưởng.
Bất quá đối với mọi người mà nói, thứ gì dó lại đơn sơ lại cẩu thả đều ăn qua, thời điểm ban đầu chiến tranh, bao nhiêu lần lương thảo không có đưa đến đúng lúc, quân lính ăn cơm không đủ no, phải ăn vỏ cây đào rễ cây, chuyện cực khổ hơn đều trải qua.
"Ai nha, Vương gia, Vương phi, chiêu đãi không chu toàn còn xin lượng thứ." Từ Vĩ Nghiệp làm bộ cười cười.
Hắn tuy rằng sợ Phó Vô Thiên, thế nhưng không có nghĩa là hắn sẽ không đem thế trận tìm trở lại, hắn là một người mang thù, mới có thể tìm về một lần mặt mũi ở loại phương diện nhỏ này, hắn là rất thích ý làm như vậy, nếu như Phó Vô Thiên bởi vì chuyện này tính toán chi li cùng hắn, hắn ngược lại có thể lợi dụng cái đề tài này.
Từ Vĩ Nghiệp cho rằng người mở miệng sẽ là Phó Vô Thiên, nhưng không nghĩ là thiếu niên ngồi bên cạnh y, một đôi ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng rơi vào trên người hắn, mang theo một chút dò xét, thoáng chốc có loại cảm giác bị nhìn thấu.
"Phủ đệ cúa Từ hương trưởng lớn như vậy, mỗi một món đồ trang trí nhìn không giống như là vật phẩm bình thường, nếu bỏ được phương diện tiêu xài này, làm sao mời khách nhân ăn lại keo kiệt như vậy, lẽ nào Từ hương trưởng khinh thường chúng ta?" An Tử Nhiên không chút nào quanh co, dứt khoát cắt vào chủ đề.
Từ Vĩ Nghiệp cũng không nghĩ tới hắn sẽ dứt khoát như vậy, có phút chốc thiếu chút nữa không hồi đáp lại được.
"Vương phi nói đùa, cùng không phải Từ mỗ không buông được, những đồ trang trí ngài nói này kỳ thực đều là giả, chỉ là bày cho đẹp mà thôi, về phần Từ phủ, kỳ thực chính là vì mặt tiền mà thôi, vật liệu tu kiến Từ phủ đều rất phổ thông, hơn nữa nói như thế nào Từ mỗ cũng là hương trưởng của A Lý Hương, không thể để cho ngoại nhân tới coi thường, cho rằng A Lý Hương chỉ tầm thường thôi, ngài nói có đúng không?"
An Tử Nhiên tựa tiểu phi tiểu liếc mắt nhìn hắn, "Nếu là giả, xem ra cho dù không cẩn thận ném vỡ, Từ hương trưởng cũng sẽ không cảm thấy đau lòng đi?"
Da mặt Từ Vĩ Nghiệp co quắp một chút, "Đó, đó là."
Hắn tự nhiên nghe ra ý tứ uy hiép trong lời nói của đối phương, thế nhưng hắn có thể nói đó đều là thật sao? Đương nhiên không thể, bằng không chính là đem tảng đá đập chân của mình. Từ Vĩ Nghiệp là một người rất sĩ diện, cho nên đồ vật trang trí trong phủ của hắn phần lớn là đồ thật, giống như ở cửa ra vào đại sảnh có hai bình hoa quý cao cỡ nửa người, đó là hắn cố ý tìm hàng thật mua, lúc đầu tốn không ít bạc, nếu thực sự đập nát, hắn nhất định sẽ đau lòng.
Nghĩ vậy, trong lòng Từ Vĩ Nghiệp không khỏi run sợ, xem ra phải tìm thời gian để cho hạ nhân đem nhưng đồ đạc quý giá này đều cất.
Thời điểm hắn nghĩ như vậy, ánh mắt cua Thiệu Phi lại bởi vì lời nói của An Tử Nhiên sáng lên.
Hắn đang lo không có cơ hội cho Từ Vĩ Nghiệp một chút sắc mặt, trả thù hắn chuyện đoạn thời gian trước luôn luôn để cho bọn họ ở tại căn nhà tranh rách nát, lần này cơ hội rốt cuộc đã tới.
Bởi vì cơm nước đơn giản, mọi người ăn cũng nhanh.
Thế cho nên Từ Vĩ Nghiệp cho là bọn họ sẽ ăn không trôi, kết qua kể cả mười mấy cái bánh màn thầu đều bị quét sạch, ngay cả mảnh vụn cũng không còn thừa, có quân binh thậm chí cảm thấy ăn không đủ no, lại cùng Từ Vĩ Nghiệp muốn thêm mười mấy cái bánh màn thầu nữa, thấy được sắc mặt bọn người Từ Vĩ Nghiệp tự cho mình là chỉnh tề đều biến đen.
Bất quá chân chính làm cho hắn không kiềm chế được biểu tình là sự tình Thiệu Phi và Quản Túc liên hợp làm tiếp sau.
Cơm nước xong, hai người một trái một phải, rất có ăn ý đi ra tiền thính (sảnh trước) chuẩn bị di giá đến đại sảnh, đang lúc bọn họ đi vào cửa đại sảnh, một người binh lính bước đi quá nhanh, không cẩn thận đụng phải Thiệu Phi một chút, thân thể Thiệu Phi lệch chút, không cẩn thận đụng tới bình hoa bên trên, bình hoa tại ánh mắt khiếp sợ của Từ Vĩ Nghiệp ngã trên mặt đất, biến thành từng mảnh vụn. ( cho vừa:))))
Nhưng sự tình vẫn chưa xong, Từ Vĩ Nghiệp còn chưa kịp đau lòng bình hoa của hắn, tiếng bình hoa rơi vỡ lần thứ hai giống như đúc vang lên.
Từ Vĩ Nghiệp run tay hướng về phía thanh âm xuất hiện bên ngoài nhìn sang, hình ảnh Quản Túc nghiêng thân thể đỡ một nha hoàn Từ phủ liền xuất hiện ở trong mắt hắn.
Nhìn thế nào đều cảm thấy là ngoài ý muốn.
Từ Vĩ Nghiệp lại biết đây tuyệt đối không thể nào là ngoài ý muốn.
Bất quá Quản Túc rõ ràng so với Thiệu Phi thông minh hơn, hắn dùng người không phải là binh lính, mà là hạ nhân của Từ phủ, hơn nữa tính toán vừa vặn.
"Từ hương trưởng, thực sự không phải rồi, ta không cẩn thận làm rơi nát hàng giả của ngươi, ngươi sẽ không để tâm chứ?" Thiệu Phi vội vội vàng vàng đi tới trước mặt hắn, bày ra một bộ biểu tình khoa trương áy náy, trong mắt tuyệt đối là nhìn có chút hả hê.
Nghe được hai chữ hàng giả, da mặt Từ Vĩ Nghiệp liền co rút mấy cái.
Quản Túc cũng đi tới, áy náy nói: "Từ hương trưởng, xin đừng trách tội hạ nhân của ngươi, nàng không phải cố ý đụng trúng, bất quá may là đây chẳng qua chỉ là hàng giả, rơi vỡ cũng sẽ không đáng tiếc, ngươi nói có đúng không?"
Từ Vĩ Nghiệp thiếu chút nữa phun một ngụm máu sẫm ra ngoài, hai người kia rõ ràng là cố ý, bất quá khiến cho hắn phẫn nộ chính là lời Quản Túc nói, không chỉ có cắm một kiếm ở trên ngực hắn, còn đem sai lầm đẩy vào trên người hạ nhân của hắn, hắn lại không thể không nuốt ngụm máu trở lại.
"Không, không việc gì, dù sao.... Dù sao là giả." (á há há há, vừa vừa lắm lun)
Từ Vĩ Nghiệp nghiến răng nghiến lợi.
"Không việc gì là tốt rồi." Thiệu Phi 'chưa tỉnh hồn' vỗ ngực một cái, "Vừa rồi nhưng làm ta sợ muốn chết, ta nhìn thế nào đều cảm thấy hai cái bình hoa lớn kia là thật, vẫn là Từ hương trưởng có dự kiến trước, biết sẽ phát sinh loại chuyện này liền trước tiên bày lên hai cái bình hoa giả."
Từ Vĩ Nghiệp ngoài cười nhưng trong không cười, lặng lẽ đem ngụm máu nuốt trở về, hắn phát thệ nhất định sẽ làm cho nhưng người này đẹp mặt, nếu không hắn liền không mang họ Từ.
Sau đó, Từ Vĩ Nghiệp gọi mấy người hạ nhân tới đem mảnh vụn bình hoa đều thu dọn sạch sẽ, không bao lâu liền hoàn thành, đến lúc đại sảnh chỉ còn mấy người bọn hắn, mọi người thuận miệng hàn huyên vài câu, An Tử Nhiên mới đi vào chủ đề chính.
A Lý Hương rất ít tuyết rơi, thỉnh thoảng tuyết rơi cũng sẽ không lâu lắm, lúc này tuy rằng đã là mùa đông, thế nhưng kỳ hạn cây đay đực từ gieo tới thành thục thông thường là hai trăm năm mươi ngày, nếu như bây giờ mở rộng phạm vi trồng trọt, đến trời thu sang năm vừa lúc có thể thu hoạch, bỏ qua liền sẽ phiền phức rất nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất