Đại Địa Chủ

Chương 144: Trịnh gia

Trước Sau
Gần đây, Phó Dịch cảm thấy cuộc đời ông nghênh đón thời khắc hắc ám nhất.

Không biết lúc nào, người bên cạnh ông dĩ nhiên đoàn kết lại bắt đầu vì ông tìm một nửa sinh mệnh kia, vì thế, ông chỉ có thể nghĩ đến hai chữ bà tám trước đây thật lâu đã nghe nói qua!

Chỉ số thông minh của lão hồ ly mặt cười không kém bọn An Tử Nhiên, cho nên sau khi hiểu được ý đồ của bọn họ, ông liền biết nguyên nhân.

Phó Dịch vừa vào đại môn Vương phủ chợt nghe được người nói Phó Vô Thiên và An Tử Nhiên đang tìm ông, hai người đang ở thư phòng, mơ hồ đoán được bọn họ vì chuyện gì, suy nghĩ một chút, ông vẫn quyết định đi qua nhìn một cái.

Đến thư phòng, Phó Dịch không có thấy thân ảnh của lão vương gia ở bên trong, trái lại càng thêm vững tin mấy phần, lão vương gia chỉ sợ là không dám gặp ông.

“Tiểu thúc, người tới vừa đúng lúc, nơi này có một thiếp mời.”

An Tử Nhiên thấy ông tiến đến liền đưa tấm thiếp mời đang xem trên tay qua, biểu tình rất chân thành, hoàn toàn nhìn không ra có một tia tính toán.

Ánh mắt Phó Dịch phảng phất lơ đãng dò xét một vòng trên mặt hắn và Phó Vô Thiên, lại không nhìn ra một kẽ hở, liền nhận lấy tấm thiếp mời, loại thiếp mời này năm rồi cũng có, bất quá ông rất ít đi.

Ông còn chưa có mở miệng, An Tử Nhiên liền nói tiếp: “Tiểu thúc, sản nghiệp của Phó vương phủ đều là người đang xử lý, người đối với chuyện tình tương đối quen thuộc, cho nên muốn mời người đi một chuyến.”

Phó Dịch đem tấm thiếp mời bỏ lên trên bàn, “Loại tụ hội thương hội này năm ngoái ta cũng không có tham gia, năm nay cũng không cần đi?”

An Tử Nhiên lắc đầu, “Tụ hội thương hội mời người đều là phú thương có mặt mũi ở Quân Tử thành, trong đó có một phú thương họ Trịnh, tổ tiên bọn họ lấy chế tạo guồng dệt vải sinh sống, đây là một cơ hội tốt, vốn ta là nghĩ chính mình đi, thế nhưng không đúng dịp chính là, nông trường bên kia xảy ra chút chuyện, cần bọn ta tự mình xử lý, cho nên mới muốn thỉnh tiểu thúc đi thay.”

Phó Dịch đã biết chuyện hắn ở A Lý Hương trồng cây đay đực diện tích lớn, cũng biết công dục của cây đay đực.

Cây đay đực và sợi gai giống nhau có thể dệt thành bố, bởi vậy tại quá trình thành bố cũng cần đến guồng dệt vải, hơn nữa số lượng cũng sẽ không ít, thông thường vượt qua hai ba mươi cái guồng dệt vải chính là một mục hàng lớn, thông thường tác phường sợ nuốt không tiêu mục hàng lớn như vậy, hơn nữa đến sau này cũng tương đối phiền phức, bởi vậy phú thương họ Trịnh là một lực chọn tốt.

Người nhà Trịnh gia ở Quân Tử thành không tính là đại phú đại quý cái gì, sau lưng cũng không có chỗ dựa vững chắc, thế nhưng gia chủ Trịnh gia cũng là một người biết làm ăn.

Đại khái là nguyên nhân này, thương hội năm nay rốt cuộc gửi thiếp mời cho Trịnh gia, cho nên đây là lần đầu tiên Trịnh gia tham gia tụ hội thương hội, đối Trịnh gia mà nói, đây là một cơ hội khó có được có thể cùng những phú thương khác kết giao, gia chủ Trịnh gia nhất định sẽ đi.

Phó Dịch biết hắn không nói dối.

Bởi vì ông cũng đã nghe nói qua tác phường dệt của Trịnh gia, trên chất lượng tương đối nổi danh, trong lòng không khỏi bỏ đi mất phần hoài nghi.

Trầm ngâm một chút, ông nói: “Số lượng ngươi muốn cũng không phải là một số lượng nhỏ, tùy tiện tìm tới Trịnh gia, không sợ đến lúc đó người khác hoài nghi đến Phó vương phủ sao?”

Làm thủ hạ Phó vương phủ, người biết thân phận của ông rất nhiều.

“Cho nên mới cần tiểu thúc hỗ trợ.” Phó Vô Thiên hợp thời nói tiếp: “Sản nghiệp dưới danh Phó vương phủ hình như có mấy tòa bố trang, vừa vặn có thể mượn danh nghĩa bố trang.”

Có sản nghiệp bố trang khẳng định cần dùng đến guồng dệt vải, người khác cho dù có lòng nghi hoặc cũng chỉ cho rằng Phó Dịch muốn mở rộng sinh ý bố trang, hoặc là mua guồng dệt vải mới thay cái cũ.

An Tử Nhiên lại nói: “Hơn nữa cách cây đay đực thành thục còn có tám chín tháng nữa, chúng ta trước thời gian chuẩn bị xong đồ đạc, sau này cho dù có người hoài nghi cũng sẽ không lập tức liên tưởng đến được.”

Không thể phủ nhận, hai người nói đều có lý.

Phó Dịch do dự một chút, sau cùng vẫn đồng ý, thế nhưng, hồ ly thông minh đến đâu đi nữa cũng có lúc sơ sẩy rơi vào bẫy rập của thợ săn, bất quá cũng chỉ có thể trách ông vẫn không đủ tốt, ai bảo ông trời đều đứng ở bên phía An Tử Nhiên, vậy mà một tuyệt vời trùng hợp được ông tìm thấy.

Ba ngày sau, Phó Dịch đi tham gia tụ hội thương hội.

An Tử Nhiên và Phó Vô Thiên thì lại đi đến tiểu nông trường cá nhân ở vùng ngoại thành.



Bọn họ nói tiểu nông trường xảy ra chuyện cũng không phải là nói dối, từ lúc sau khi Giang Thắng của sòng bạc Bảo Hoa tra ra nguyên liệu chế tác bài mạc chược là xương bò, bọn họ cũng bắt đầu dốc sức làm một bộ.

Bất quá bài mạc chược làm ra được cũng chỉ là bộ tạm được căn bản không lên được mặt bàn.

Chỉ vì hiệu quả tẩy nhờn cũng không nổi bật, vô pháp làm xương bò hoàn toàn thành màu sữa, làm ra bộ mạc chược lại rất khó coi, cùng so sánh với bài mạc chược của sòng bạc Thiên Long đẳng cấp ngay lập tức giảm xuống mấy phần, các đổ khách chọn loại nào cũng không cần nói đã biết.

Sau cùng không còn cách nào, Giang Thắng liền hạ thủ từ xương bò, muốn biết bọn hắn làm xương bò thành màu sữa là như thế nào.

Số lớn bài mạc chược cần lượng lớn xương bò, nơi nào có xương bò, tự nhiên là lò mổ vùng ngoại ô Quân Tử thành.

An Tử Nhiên nghĩ đến, bọn họ cũng có thể dự đoán được.

Sòng bạc Bảo Hoa rất nhanh thì tra ra được trên người chủ nông trường cung cấp xương bò cho bọn hắn, muốn cưỡng bức hắn ta nói ra người mua xương bò, tuy rằng chủ nông trường bò không dám đắc tội với sòng bạc Bảo Hoa, thế nhưng người có quan hệ với Phó Dịch, hắn ta cũng không dám đem bọn họ khai ra, sau cùng phải đem quả bóng da cho bọn họ.

Lần này đi qua, An Tử Nhiên và Phó Vô Thiên chính là vì giải quyết chuyện này.

Sòng bạc Bảo Hoa đã làm cho chủ nông trường bò khuất phục, lợi dụng thủ đoạn quấy rầy nông trường của hắn, mỗi đầu tháng đều có thể bán thịt, năm nay lại xảy ra vấn đề, không ít khách quen cũ đều biểu thị không muốn lại làm ăn với nông trường của hắn nữa, thậm chí có người không tiếc bồi thường cũng muốn rút lại đơn hàng.

Chủ nông trường bò rất gấp, thịt tươi không thể để lâu được, để lâu sẽ không còn tươi mới nữa, không tươi mới chỉ có thể ném đi, hắn ta luyến tiếc, cũng tổn thất không chịu nổi.

Lại nói đến tụ hội thương hội.

Người tổ chức thương hội là mấy người lão đại đầu rồng, năm rồi bọn họ cũng đưa thiếp bái qua Phó vương phủ, nhưng là cho đến nay không có được đáp lại, lần này Phó Dịch lại đồng ý đến, mấy người đứng đầu giới thương nhân hứng đồng thời lại cảm thấy đó là một cơ hội.

Phó Dịch mặc dù là quản gia của vương phủ, thế nhưng Phó vương phủ đem chuyện của sản nghiệp sở hữu đều giao cho ông xử lý dùm cũng không phải là chuyện bí mật, cho nên cùng hắn đặt lên giao tình tương đương cùng Phó vương phủ đi chung đường.

“Thượng khách hiếm thấy, lão phu trông mong Phó tiên sinh đã trông thật lâu, cuối cùng cũng trông thấy ngươi rồi.”

Trác lão vừa nghe được tin tức Phó Dịch đến, lập tức tự mình ra nghênh tiếp ông, lão là người dẫn đầu thương hội, lực kêu gọi của chính mình rất lớn, quyền quý Quân Tử thành cũng không dám tùy tiện đắc tội lão, cử động này ngược lại coi là cho Phó Dịch đủ mặt mũi.

“Trác lão khách khí rồi.” Phó Dịch đối với vị lão nhân này vẫn là rất tôn kính, Trác gia ở Quân Tử thành có bao nhiêu huy hoàng, thoát không khỏi quan hệ cùng Trác lão.

Hai người hàn huyên qua lại mấy câu, sau đó đi vào hội trường.

Đối với việc Phó Dịch đến, rất nhiều người đều cảm thấy vui mừng, tâm đã bắt đầu tính toán làm sao cùng ông nối quan hệ.

Trước đây Phó Dịch không quá thích đến tham gia loại tụ hội thương hội chính là nguyên nhân này, quá nhiều người đang đánh chủ ý vào Phó vương phủ, bất quá loại tình huống này cùng Sùng Minh đế cũng có quan hệ rất lớn.

Nếu như không phải bởi vì Đại Á trọng nông khinh thương, Sùng Minh đế không thích hoàng thất và đại thần liên đới phương diện này, bọn họ cũng không đến mức lén lén lút lút làm, không thể quang minh chính đại, làm việc lại bó tay bó chân, cho nên mọi người càng thích Phó vương phủ quang minh chính đại.

Tại dưới áp chế của một hoàng đế không thích thương nhân, Phó vương phủ cao như vậy cũng còn có thể tường an vô sự, đủ thấy bản lĩnh của bọn họ không nhỏ, cùng bọn họ hợp tác chắc chắn sẽ không có chỗ hại.

Ứng phó xong một đống người có dụng tâm khác, Phó Dịch rốt cục nhớ đến nhiệm vụ lần này.

Bất quá không đợi ông hỏi thăm Trịnh gia, cửa chính liền truyền đến một trận động tĩnh không nhỏ, hấp dẫn sự chú ý của ông rất nhiều.

Vừa nhìn liền không khỏi có chút ngoài ý muốn, bởi vì người đến là một nữ nhân.

Nữ nhân bề ngoài thoạt nhìn đã hai mươi mấy tuổi, lớn lên không đẹp, thế nhưng ngũ quan cũng rất có ý vị, mang theo một ít anh khí vốn nên xuất hiện ở trên người nam nhân, nhãn thần đồng thời truyền đến kiên trì rất nhiều người cũng không có, vừa nhìn chính là một nữ nhân có chủ kiến lại quả cảm.



Phó Dịch bất ngờ cũng không phải tướng mạo và vẻ ngoài của nàng, mà là ở đây vậy mà gặp được một nữ nhân, ông càng không coi thường nữ nhân, tin tưởng rất nhiều người cũng bất ngờ như ông.

Tựa như nữ nhân xuất giá là phải ở nhà giúp phu dạy tử, xuất đầu lộ diện là điều không cho phép, huống chi ở đây lại còn là tụ hội thương nhân, nói đơn giản cũng là nam nhân tụ hội, cho nên ở chỗ này xuất hiện nữ nhân là chuyện bất khả tư nghị (khó tin).

“Không nghĩ đến nàng thật đúng là dám đến!”

“Thật vất vả mới chen vào được thương hội, nàng làm sao có thể bỏ qua cái cơ hội tốt như thế này?” Tiếng cười của người đáp lời ẩn một tia trào phúng.

“Cho dù là một cơ hội tốt, thế nhưng một cô nương gia còn chưa xuất giá dĩ nhiên lại xuất đầu lộ diện, có lẽ gia giáo cũng không được tốt lắm, loại nữ nhân như vậy ta xem cũng sẽ không có người nguyện ý thú nàng.”

“Thú nàng?” Đồng bạn tựa hồ nghe được chuyện gì buồn cười lắm.

“Cười cái gì?”

“Ta nghe nói năm nay nàng đã hai mươi sáu tuổi, cho dù nàng không xuất đầu lộ diện, một nữ nhân lỡ thì có ai dám thú nàng, nói không chừng đã không còn sinh được hài tử, hơn nữa đàn ông nhà nàng tựa hồ chỉ có một tiểu hài tử bốn năm tuổi, nếu như nàng lập gia đình rồi, trong nhà liền không người có thể chèo chống, cho nên nghe nói nàng hình như chuẩn bị kén một vị hôn phu.”

“Lấy niên kỷ bây giờ của nàng, lập gia đình cũng khó khăn, còn muốn kén rể? Đây không phải là người si nằm mộng sao!”

“Không thể nào.”

Chỗ Phó Dịch đứng cách hai người không xa, nghe thấy đoạn đối thoại của bọn họ rất dễ dàng, đối một vị cô nương chưa lấy chồng mà nói, hai mươi sáu tuổi quả thực không trẻ, ông cũng từng nghe nói qua không ít cô nương chưa gả tuổi lại không nhỏ, nhưng rất ít nghe nói qua tuổi lớn như vậy.

Bất quá làm cho ông cảm thấy bất ngờ là, nữ tử phảng phất đã sớm biết mình sữ gặp ánh mắt khác thường của mọi người, mi tâm chỉ là hơi nhíu một cái, lập tức trấn định đi đến trước mặt Trác lão.

Khoảng cách có chút ca, Phó Dịch nghe không được đoạn đối thoại của bọn họ, ngược lại có một lão trung niên muốn nịnh bợ ông thấy ông đang nhìn cô nương kia, liền to gan suy đoán ông có thể chưa từng thấy hoặc nghe nói qua cô nương đó, liền tự chủ trương lên tiếng.

“Phó tiên sinh còn chưa biết nàng là ai đi?”

Vốn tưởng rằng có thể nói xong không được ông đáp lại, Phó Dịch lại quay đầu, “Ngươi biết?”

Lão trung niên nhất thời có chút cảm giác thụ sủng nhược kinh, kích động một hồi mới trả lời, “Đương nhiên biết, Quân Tử thành sợ rằng không ai không biết nàng.”

“Nói một chút.”

“Nàng gọi Trịnh Quân Kỳ, là đương gia Trịnh gia, năng lực so với nam nhân còn xuất sắc hơn, cũng rất có quyết đoán và thủ đoạn, đáng tiếc lại là nữ nhân, chính thức tiếp nhận Trịnh gia là ba năm trước đây, khi đó gia chủ Trịnh gia vừa qua đời, đàn ông duy nhất trong nhà chỉ có hai tuổi, nàng dứt khoát chèo chống Trịnh gia, lợi dụng ba năm rốt cục cuối cùng cũng chen vào được thương hội.”

Thời điểm nghe được hai câu trước, trên mặt Phó Dịch đã không che dấu được vẻ kinh ngạc, “Ngươi nói Trịnh gia, đúng là Trịnh gia buôn bán guồng dệt vải?”

Lão trung niên gật đầu nói: “Chính là Trịnh gia.”

Phó Dịch đột nhiên có loại cảm giác số phận thật đúng là trêu cợt người.

Lão trung niên nghe ra ông đối với Trịnh gia có hứng thú, lập tức thao thao bất tuyệt hướng ông để lộ ra tin tức Trịnh gia, muốn dùng tin tức này giành được hảo cảm của ông.

Trịnh Quân Kỳ là một nữ tử kỳ ba, nếu như nàng là một nam nhân, sớm muộn gì sẽ trở thành một nhân vật oai phong một cỏi trong giới thương nghiệp, đáng tiếc sinh nhầm giới tính, người như vậy hết lần này đến lần khác lại là một nữ nhân, cho nên rõ ràng nàng có năng lực có thể giúp Trịnh gia làm nên nghiệp lớn hơn nữa, nhưng vẫn phải tốn ba năm.

Khinh thường nữ nhân, cảm thấy nữ nhân không nên xuất đầu lộ diện là ý nghĩ thâm căn đế cố của rất nhiều nam nhân, đối với loại người như Trịnh Quân Kỳ, bọn họ là xem thường, cho nên một ít thương nhân cùng Trịnh gia có ý lui đến liền bình thường làm khó dễ Trịnh Quân Kỳ, thậm chí cố ý nâng cao giá cả.

Trịnh Quân Kỳ vì vượt qua cửa ải khó khăn, càng bôn ba khắp nơi, dựa vào một lòng cứng cỏi không chịu thua, rốt cuộc thật được làm làm nên sự nghiệp.

Trải qua ba năm gian khổ, Trịnh Quân Kỳ chẳng biết dùng cách gì vào được mắt Trác lão, làm cho Trác lão đem một khoản làm ăn giao cho nàng, thậm chí còn cho nàng một thiếp mời tham gia tụ hội thương hội, sau khi sự tình truyền ra, có người nghĩ nàng chắc chắn sẽ không đến, không nghĩ đến nàng vẫn là xuất hiện.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau