Đại Địa Chủ

Chương 152: Xử phạt

Trước Sau
“Các ngươi chính là chủ nhân của tửu lâu này?”

Thẳng đến khi An Tử Nhiên và Phó Vô Thiên đi đến trước mặt bọn họ, phu phụ Bao Tân Xuân mới hồi phục lại tinh thần, vì ra oai phủ đầu, Bao Tân Xuân lập tức cướp bọn họ mở miệng trước, nghĩ muốn tiên phát chế nhân.

Hai người bọn họ bình thường chủ yếu sinh sống ở khu phía tây, cho nên cũng chưa gặp qua Phó Vô Thiên, tuy rằng cảm thấy khí chất của hai người bọn hắn cùng người bình thường không giống nhau, nhưng lại vẫn không để trong lòng, lý do là bọn hắn kinh doanh tửu lâu, lại xuất hiện ở chỗ này, thân phận nhất định cũng là một thương nhân.

Trác gia là đứng đầu thương hội, mặc kệ người thương nhân nào hợp lại thực lực cũng đều không qua Trác gia, đều phải cho Trác gia mấy phần mặt mũi.

An Tử Nhiên xem kỹ hai người, một lát mới nói: “Chính là ta, nghe nói nhị vị ở tửu lâu của ta dùng bữa ăn ra con gián?”

Đầu tiên Bao Tân Xuân phô trương thanh thế cười lạnh một tiếng, sau đó mới ném hamburger có con gián đến trước mặt phu phụ bọn họ, “Nhìn, chính là hamburger của tửu lâu các ngươi, con gián ở phía trên này cũng không phải là giả, các ngươi giải thích như thế nào?”

An Tử Nhiên cúi đầu liếc mắt nhìn con gián đã chết hẳn.

Không cần đến hắn mở miệng, Phó Vô Thiên liền biết được tâm tư của hắn, vì vậy đem con gián cầm lên.

An Tử Nhiên nhìn thoáng qua, đột nhiên nói một câu không thể giải thích được, hắn nói: “Đầu của con gián này thật lớn.”

Mọi người nghe thấy không hiểu ra sao.

Phu phụ Trác Cao Minh cũng không biết hắn là có ý gì.

An Tử Nhiên đã không sợ bẩn xách lên râu con gián chuyển qua trước mặt hai người, nói bổ sung: “Hơn nữa còn là con gián bị người cố ý giẫm lên.”

Phu phụ Trác Cao Minh biến sắc, rốt cuộc biết hắn muốn nói cái gì.

Trác Cao Minh lập tức ngoài mạnh trong yếu hô: “Ngươi là có ý gì, lẽ nào muốn nói là chúng ta cố ý giết chết con gián này, sau đó đem nó bỏ vào món ăn hay sao?”

An Tử Nhiên cũng không để ý đến hắn phản bác, thần sắc như thường, tiếp tục nói: “Chư vị có thể điều không biết quá trình làm ra hamburger, hai mảnh bánh màn thầu là được đặt ở trên bếp lò mà làm thành, sau khi nướng chín đem thịt bò và các loại nguyên liệu khác cho vào, nếu quả thật có con gián chạy đi vào, con gián này cũng không phải là bị giẫm lên, huống chi còn là con gián đầu to đến như vậy, dù cho một lão nhân sáu bảy mươi tuổi cũng không thể không nhìn thấy.”

Vừa nghe hắn nói như vậy, mọi người cũng hiểu được rất có đạo lý.

Đầu con gián này so với con mà bọn họ thấy còn to hơn gấp đôi, lão nhân còn không thể nào lại hoa mắt đến cực điểm, huống chi là một tiểu tử còn trẻ khỏe mạnh.

Còn nữa, cái loại địa phương như trù phòng cần nhất là sạch sẽ, hôm nay là ngày đầu tiên tửu lâu An gia khai trương, bọn họ như nào có thể lại ngốc đến ngay cả một con gián lớn như vậy đều không nhìn thấy, lui một vạn bước mà nói, người nào lại ngu xuẩn đến đem con gián bị giẫm đạp chết bỏ vào trong hamburger?

Mọi người không khỏi nghĩ đến lời Liễu chưởng quầy nói lúc nãy, lại liên tưởng đến các loại hành vi xoi mói của hai phu phụ khi ngồi xuống, nhất thời cảm thấy chân tướng, ánh mắt của mọi người khi nhìn về phía phu phụ Trác Cao Minh cũng thay đổi.

Thật là, đỏ mắt sinh ý của người ta còn chưa tính, lại còn ác tâm như bọn hắn, hại bọn họ thiếu chút nữa nuốt không trôi.

Phu phụ Trác Cao Minh tức giận phát hiện thế cục bị An Tử Nhiên hai ba câu liền thay đổi.

Hai người thẹn quá thành giận, Bao Tân Xuân càng nổi giận nói: “Ngươi có chứng cớ gì chứng minh là chúng ta làm, không có chứng cứ không nên vu hãm chúng ta, người Trác gia chúng ta cũng không phải dễ khi dễ như vậy.”

Người Trác gia?



Đây là đang nhắc nhở hắn, phía sau bọn họ có cái núi dựa lớn Trác gia sao?

Nhãn thần An Tử Nhiên trêu tức nhìn bọn họ.

“Ha ha, quả nhiên cũng không phải người bình thường nha.”

Thanh âm không lớn không nhỏ trung khí mười phần của Bàng Trung chợt vang lên, khuấy đục không khí càng ngày càng an tĩnh ở trong đại sảnh, có mấy người thậm chí bị thanh âm của ông làm cho hoảng sợ.

An Tử Nhiên lúc này mới nhớ đến hai lão nhân tinh thần sáng láng ngồi ở góc phòng, thời điểm quay đầu nhìn sang, hai người đã hướng bọn họ đi đến.

“Lão nhân cười lớn là Lại bộ thượng thư Bàng Trung, cái lão phía sau ông là đại gia thư pháp Vạn Tịch Xuyên, ở trên mảng văn học thành tựu tương đương tổ phụ.” Thanh âm Phó Vô Thiên truyền vào trong lỗ tai của hắn.

An Tử Nhiên chú ý trái lại là ở câu cuối cùng, bất quá lúc này hiển nhiên không có cơ hội để cho hắn hỏi rõ, hai người lão nhân đã đi đến trước mặt bọn họ.

Bàng Trung liếc mắt quan sát hắn trên dưới, cười ha hả gật đầu, sau đó mới đem đường nhìn chuyển qua trên người Phó Vô Thiên bên cạnh, chắp tay đối hai người nói: “Bàng Trung kiến quá Quận vương, quận vương phi.”

Một tảng đá kích dậy ngàn ngọn sóng.

Mọi người không kiềm được phát ra một trận ồ thanh.

Hai nam tử tướng mạo xuất chúng này, lại chính là quận vương và quận vương phi thần long thấy đầu không thấy đuôi trong lời đồn?

Người ở khu phía tây, cho đến bây giờ chỉ nghe nói qua quận vương cùng quận vương phi, thế nhưng chưa từng gặp qua bọn họ, lần này đột nhiên nhìn thấy bản tôn, hơn nữa ngay trước mặt, trong lòng chấn động có thể hiểu được.

“Rất qua không gặp, Bàng lão và Vạn tiên sinh càng già càng dẻo dai, tinh thần như trước không giảm.” Phó Vô Thiên chắp tay sau mông, hướng hai lão gật đầu, hai lão cùng tổ phụ y từng qua lại, quan hệ tuy rằng vẫn chưa đến mức thổ lộ tình cảm, nhưng cũng không quá tệ.

Vạn Tịch Xuyên bên cạnh càng nhìn y càng cảm thấy thỏa mãn, trước đây từ trong miệng người khác nghe thấy tin đồn về y, đều là không coi ai ra gì cỡ nào, thế nhưng từng tiếp xúc mới biết được cùng nghe đồn vẫn là có chút chênh lệch.

Một người quanh năm chinh chiến như vậy có thể viết ra chữ tốt như thế, thiên phú của y nhất định không giống bình thường, đáng tiếc y là tôn tử Phó Phong Chính, thời thiếu niên Phó Phong Chính và ông vẫn là đối thủ.

Bàng Trung cùng hai người chào hỏi, thời điểm nhìn về phía phu phụ Trác Cao Minh, ánh mắt liền lạnh đi rất nhiều, “Lão phu cùng Trác lão đánh nhau mấy lần mà giao tế, không nghĩ đến con lão đúng là đồ vô sỉ đê tiện như vậy, đừng nói quận vương phi oan uổng ngươi, lão phu và lão Vạn ngược lại đã từng thấy phu phụ các ngươi đem con gián bỏ vào hamburger, lão phu không muốn nhìn nhất chính là loại tiểu nhân ti tiện như các ngươi vậy, sau này đừng lại xuất hiện ở trước mặt lão phu nữa!”

Phu phụ Trác Cao Minh từ lúc nghe được lão nói ra thân phận của An Tử Nhiên và Phó Vô Thiên liền biết mình xong rồi, lại bị ông nói như vậy, sắc mặt thoáng chốc trắng bệch như tờ giấy, hai mắt vừa trợn, thiếu chút nữa liền trực tiếp té xỉu trên đất.

Lão Bàng và lão Vạn đều là lão nhân đức cao vọng trọng, vì lời từ trong miệng bọn họ nói ra, không ai lại hoài nghi, bọn họ nói tận mắt thấy được liền nhất định là thấy được.

Trên mặt hai người một mảnh tro tàn.

Hiện tại nói cái gì cũng đều đã muộn, người bọn họ hãm hại vậy mà là quận vương và quận vương phi, phụ thân mà biết nhất định sẽ đánh chết bọn họ.

Sau cùng hai người bị An Tử Nhiên sai người đuổi ra tửu lâu, bất quá chuyện vu hãm tửu lâu cũng không lại tùy tùy tiện tiện xem như không có gì.

Việc này rất nhanh liền truyền đến trong tai Trác lão.



Trác gia, phu phụ Trác Cao Minh quỳ gối cầu xin ở trong đại sảnh, ở trước mặt bọn họ chính là Trác Thiên Kỳ đương gia Trác gia, người gọi Trác lão, ngồi ở bên cạnh lão là lão thê Hồng thị, vì hắn dựng dục bốn tử ba nữ, càng vất vả công lao càng lớn, cho nên lão vẫn luôn rất kính trọng thê tử của lão, bất quá dính đến chuyện trọng đại, lão luôn là sẽ không nhượng bộ.

Lúc này, bốn nhi tử Trác gia và một vị nữ nhi đã xuất giá đều tụ tập ở đây, bọn họ cũng là nghe nói phu phụ nhị ca ở khu phía tây đắc tội quận vương, cho nên mới vội vã trở về.

Bất quá bọn họ cũng không phải vì để cầu tình, mà là đến xem kịch vui, nhìn có chút hả hê.

Bốn nhi tử Trác gia, ngoại trừ lão Tứ chưa thành thân, còn lại ba người đều đã có gia thất của chính mình, đồng thời dựng dục tử nữ, lớn nhất cũng có hai mươi tuổi, bọn nó đều sớm đã có suy nghĩ của chính mình.

Trác gia cũng không phải thế gia trăm năm, có thể phát triển đến bây giờ trở thành người đứng đầu thương hội, hoàn toàn là dựa vào Trác lão gia tử, bất quá cũng chính bởi vì nắm quyền lâu lắm, cho nên đại khái là lo lắng đem quyền lợi giao ra, lúc này mới lại kéo đến bây giờ.

Hôm nay, lão cảm thấy lực bất tòng tâm, vì vậy mới ở khoảng thời gian trước tuyên bố giao quyền.

Bốn nhi tử đều rất có bản lĩnh, ngắn ngủi một tháng cũng đã làm ra một chút thành tích, bao gồm nhà lão nhị lực bất tòng tâm.

Trác lão vẫn luôn quan tâm đến tình huống của bốn đứa nhi tử, bởi vậy ông vẫn biết lão nhị dùng thủ đoạn gì làm cho Tôn lão bản đóng cửa quán trà, tuy rằng tổn hại lợi ích của mình, nhưng loại phương pháp này ngược lại vẫn có thể xem là một loại phương án thận trọng thành công, cho nên lão yên tâm nhất chính là lão nhị.

Kết quả thì sao?

Lão nhị khiến ông yên tâm nhất dĩ nhiên làm cho ông gặp phải chuyện lớn như thế!

Trác lão sớm biết hắn không phải là một người thông minh, lại không nghĩ đến hắn lại ngu xuẩn đến như vậy, ông không phải nói thủ đoạn của bọn họ không quang minh, mà là trước khi hãm hại đối phương lại ngu xuẩn đến nỗi không đi dò la xem đối phương là thân phận gì, người có thể mua được quán trà diện tích lớn như thế sẽ là người thường sao?

Thời điểm Trác lão nghe nói chuyện này liền tức giận đến run rẩy, vẫn là lão thê ở bên cạnh không ngừng xoa dịu ông, khẩu khí này mới thuận xuống dưới.

Trác lão mắt lạnh nhìn nhà lão nhị quỳ gối phía dưới, “Từ hôm nay trở đi, hai phu phụ ngươi liền đi quỳ từ đường cho ta, không có lệnh của ta cũng không cần đi ra, còn có quán trà của các ngươi, cũng đóng đi.”

“Phụ thân!”

Trác Cao Minh vừa nghe lời này nhất thời nóng nảy.

Quán trà đóng cửa còn có thể mở lại, phát sinh loại chuyện đó gã cũng không dám mở tiếp nữa, đến lúc đó chỉ biết tự rước lấy nhục, thế nhưng để cho bọn họ đi quỳ ở từ đường, hơn nữa còn là không có kỳ hạn, nếu như phụ thân để cho bọn họ quỳ mấy tháng, còn không bằng để cho bọn họ rời khỏi cuộc chiến tranh đoạt vị trí gia chủ cho rồi.

Bao Tân Xuân cũng gấp, thế nhưng ả cũng không dám nói cái gì, phụ thân còn đang thịnh nộ, lúc này nói những chuyện đó sẽ chỉ làm ông tức giận hơn, đến lúc đó nói cái gì ngoan độc, bọn họ liền thực sự xong rồi.

Trác lão nói xong liền rời đi.

Hồng thị vội vã đuổi theo, lúc đi qua bên người nhà lão nhị tay bị nhẹ nhàng nắm lấy, ngẩng đầu, vẻ mặt khẩn cầu nhìn bà, Hồng thị bất đắc dĩ lắc đầu, bà thực ra muốn giúp nhà lão nhị, thế nhưng lão gia là giận thật, bà cũng bất lực.

Hai lão đi rồi, phu phụ lão Đại đi tới trước mặt bọn họ, giả vờ giả vịt vỗ vỗ vai của gã, thở dài nói: “Phụ thân lần này thực sự bị ngươi chọc tức đến điên rồi, chính ngươi tự giải quyết cho tốt đi.”

Phu phụ lão Tam sau đó cũng nói một câu an ủi kỳ thực là nhìn có chút hả hê nói, duy chỉ có lão Tứ cái gì cũng chưa nói, thậm chí ngay cả một ánh mắt cũng không có cho bọn gã liền đi thẳng ra ngoài.

Hiện tại đã có thể xác định lão Nhị không có sức cạnh tranh, không muốn nói bị phạt quỳ từ đường, cho dù bọn họ có thể ở trong kỳ hạn đi ra ngoài, thời điểm đó chỉ sợ cũng còn dư lại không có mấy, hoàn toàn không có bất cứ tính uy hiếp gì, huống chi, bọn họ cho Trác gia thọt cái sọt lớn như vậy, phụ thân làm sao có thể yên tâm đem sản nghiệp Trác gia trong tay giao ra?

Ngày hôm sau, Trác lão tự mình đến Phó vương phủ bồi tội.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau