Đại Địa Chủ

Chương 196: Chiến bại

Trước Sau
Sùng Minh năm thứ 29, ngày 15 tháng 1

Tân niên vừa qua, Quân Tử Thành vẫn tàn lưu không khí ngày Tết. Ngay lúc này, tin chiến bại từ biên quan liên tục truyền về.

Mấy chục vạn đại quân của Đại Á lại không phải đối thủ của quân đội Dung Quốc, ngắn ngủn một tháng liên tiếp nếm mùi thất bại. Ngay từ đầu còn thắng mấy trận, nhưng về sau, khi Dung Quốc thay đổi tướng lãnh, Tam hoàng tử không còn có thể từ trong tay họ chiếm được chỗ tốt.

Thảm nhất là chiến dịch nửa tháng trước. Tam hoàng tử dẫn dắt đại quân mai phục đối phương, lại ở một hạp cốc hiểm trở bị quân địch bao vây tiêu diệt, mấy vạn binh lính cuối cùng chỉ còn tám ngàn người sống sót, số còn lại không phải bị bắt giữ thì chính là táng thân ở khe sâu, cực kỳ thảm trọng.

Lần này không giống những lần bại trận trước đó, không thể dấu giếm được, tin tức cuối cùng vẫn truyền về Quân Tử Thành, bao gồm cả câu mà tướng lãnh Dung Quốc nói khi đó. Khi hai quân giao chiến, Địch Giải Dương trước mặt đại quân Đại Á hạ chiến thư với Phó Vô Thiên, nói Đại Á chỉ có Phó Vô Thiên mới xứng làm đối thủ của hắn, những người khác tới sẽ chỉ trở thành bại tướng dưới tay hắn.

Tin tức truyền tới tai Sùng Minh Đế, hắn tức giận đến phát hỏa mấy lần trên triều. Lần này Úc gia tự rước lấy họa, họ muốn lập hạ chiến công để Sùng Minh Đế lau mắt mà nhìn, không ngờ lại gặp phải Địch Giải Dương, đây là điểm họ tính sai.

Địch Giải Dương tuy thua dưới tay Phó Vô Thiên rất nhiều lần, nhưng thanh danh của hắn rất nhiều người đã sớm biết đến. Nhưng đó đã là chuyện của 5 năm trước, hắn biến mất 5 năm, rất nhiều người đều cho rằng hắn sẽ không tái xuất. Úc gia cũng nghĩ vậy.

Tam hoàng tử tâm cao khí ngạo, sao có thể thừa nhận mình không bằng Phó Vô Thiên, tuy bản lĩnh đánh giặc cùng kinh nghiệm của Phó Vô Thiên đúng là phong phú hơn hắn, nhưng hắn là người tự phụ, không thừa nhận mình kém Phó Vô Thiên, kết quả bị Địch Giải Dương nói hai ba câu châm chọc đã mất lý trí, phạm phải sai lầm không thể vãn hồi.

Sùng Minh Đế lập tức hạ lệnh dỡ xuống thân phận Thống soái của Tam hoàng tử, sau đó phái một vị tướng khác có kinh nghiệm tương đối phong phú tiếp nhận vị trí này, đi theo còn có giám quan.

Khi thu được ý chỉ, Tam hoàng tử cơ hồ muốn giết người, lần này không lập được chiến công thì thôi, lại còn bại trận, nếu không vãn hồi được thì hắn còn mặt mũi nào trở về?

Úc Bá Phi cũng biết sau khi trở về tình cảnh của họ sẽ không mấy tốt đẹp, nhưng có thể làm gì bây giờ, kháng chỉ không tuân sẽ chỉ làm Hoàng Thượng càng thêm ghét bỏ, khuyên can mãi, phân tích thấu triệt một lần mới khuyên được Phó Nguyên Dương.

Thái Thạch tướng quân thuộc phái trung lập, trực tiếp thụ mệnh với Sùng Minh Đế, Tam hoàng tử dỡ xuống thân phận Thống soái thì hắn sẽ trở thành Thống soái tối cao, Úc Bá Phi cũng phải nghe lệnh hắn.

Ba ngày sau, đại quân Dung Quốc lần thứ hai đột kích. Mảnh đất rộng lớn, cát vàng bay đầy trời, gót sắt chỉnh tề tràn ngập chiến ý làm nhân tâm hoảng sợ truyền tời từ ngoài tường thành, khi cát vàng tan đi, đại quân Dung Quốc dần lộ ra, như hùng sư ngủ đông rất nhiều năm rốt cuộc hướng cái miệng đầy máu của nó về Đại Á.

Tướng lãnh dẫn đầu là Địch Giải Dương, áo giáp xanh biển, khuôn mặt giấu dưới mũ giáp, cưỡi đại mã màu mận chín xuất hiện trong tầm mắt quân đội Đại Á, khí thế không thể nỏ qua, từ khi hắn xuất hiện, Đại Á chưa từng thắng lấy một trận.

“Thái tướng quân, người đó là Địch Giải Dương, đừng nhìn hắn tuổi tác không lớn, vẫn là nhân vật tàn nhẫn không thể bỏ qua, giao thủ với hắn nhất định phải cẩn thận.” Úc Bá Phi nói.

Thái Thạch khinh thường nói: “Tiểu tử chưa mọc đủ lông tóc, thua trong tay một tên Địch Giải Dương, có bản lĩnh đến mấy cũng không phải đối thủ của bản tướng quân, cũng  chỉ có các ngươi mới rơi vào bẫy rập của hắn.” Lời nói tràn ngập miệt thị với Úc Bá Phi.

Úc Bá Phi sắc mặt bất biến, vẫn cười nói: “Thái tướng quân kinh nghiệm phong phú, đương nhiên sẽ không giống Tam hoàng tử, mạt tướng cũng chờ mong Thái tướng quân có thể dẫn dắt quân ta đánh bại Dung Quốc.”

Thái Thạch tuy không thích bọn họ nhưng được Úc Bá Phi khen tặng vẫn rất hưởng thụ, lập tức lộ vẻ mặt vừa lòng.

Đúng lúc này, từ phía quân địch vọng lên một thanh âm vang dội. “Phó Vô Thiên, có bản lĩnh thì đừng rùa đen rút đầu, ra đây quyết một trận tử chiến!”



Tiếng nói vừa dứt, đại quân lập tức hô vang chỉnh tề, lặp lại ba lần bốn chữ ‘quyết nhất sinh tử’, thanh âm truyền thẳng tới tai Thái Thạch, thiếu chút nữa thủng màng nhĩ.

Nghe quân địch nói như thế, khuôn mặt Thái Thạch đen xì, tiểu tử Địch Giải Dương chưa mọc đủ lông này hắn căn bản không để vào mắt, “Địch Giải Dương, ngươi không cần hô, người mà ngươi muốn tìm không ở đây, mình Thái Thạch ta cũng đủ làm ngươi xám xịt trốn về Dung Quốc.”

Địch quân thật lâu không đáp lại. Địch Giải Dương cho rằng hoàng đế Đại Á xử trí Tam hoàng tử gì đó rồi sẽ phái Phó Vô Thiên tới, không ngờ lại là một tướng quân hắn chưa từng nghe nói, thậm chí còn dõng dạc khẳng định. Hắn thấy Phó Vô Thiên khinh thường giao thủ với bại tướng như hắn nên mới cố ý để một tướng lãnh bất kỳ nào đó ra trận.

Nghĩ vậy, cơn tức trong lòng càng trào dâng, nếu Phó Vô Thiên khinh thường hắn, hắn sẽ đánh tới khi Phó Vô Thiên ló mặt mới thôi, xem có ai còn dám coi khinh hắn!

“Nếu Thái tướng quân tự tin như vậy, không bằng ra đây cùng bản tướng quân chiến một hồi, dám hay không?”

“Bản tướng quân sợ ngươi sao!” Thái Thạch nghe ra đối phương có ý coi khinh mình, lập tức trừng mắt, xoay người chiến ý tràn đầy chuẩn bị ra khỏi thành nghênh chiến.

Úc Bá Phi không ngăn trở, trơ mắt nhìn Thái Thạch mang theo rất nhiều binh mã ra khỏi thành nghênh chiến Địch Giải Dương, trên mặt lộ ra một tia cười lạnh không dễ phát hiện.

“Tướng quân? Mạt tướng thấy, Thái tướng quân không phải đối thủ của Địch Giải Dương, để hắn nghênh chiến không sao chứ?” Một tâm phúc của Úc Bá Phi lo lắng nói.

Úc Bá Phi khinh thường nhìn lại, nói: “Thái Thạch đương nhiên không phải đối thủ của Địch Giải Dương, chẳng qua hắn quá tự cho là đúng. Hắn phải ăn quả đắng từ tay Địch Giải Dương mới biết chiến tranh không phải trò đùa. Một lão tướng năm sáu năm không lên chiến trường, thật cho rằng mình tài giỏi hơn ai, thật không biết trời cao đất dày.”

Bốn chữ ‘trời cao đất rộng’ dùng để hình dung đa số võ quan Đại Á là không thể thích hợp hơn. Phụ tử Phó Vô Thiên mang cho họ sinh hoạt an nhàn đã lâu, mấy năm vô dụng, đầu tự nhiên ngu độn đi, nhưng suy nghĩ mình có bản lĩnh rất lớn vẫn ở lại. Hơn nữa, phụ tử Phó Vô Thiên rất ít khi bị đánh bại nên họ cho rằng tướng lãnh của địch quốc chỉ thường thôi, vì thế liền thiếu cảnh giác.

Úc Bá Phi thừa nhận trước khi tới đây, hắn cũng từng có ý nghĩ coi khinh, đến khi chân chính đối diện với quân địch, hắn mới biết mọi chuyện không hề dễ dàng, cho nên Úc Bá Phi kỳ thật rất bội phục phụ tử Phó Vô Thiên.

Như hắn suy đoán, Thái Thạch bại trận.

Dưới trường thương sắc bén của Địch Giải Dương, Thái Thạch còn chẳng chịu nổi hai mươi hiệp đều đã bị rớt ngựa, trước mặt bao nhiêu người lăn trên đất vài vòng mới mặt xám mày tro bò dậy, mặt trong mặt ngoài mất hết, người phải xám xịt trốn trở về biến thành chính hắn.

Địch Giải Dương thực thất vọng, không có Phó Vô Thiên, đây là thực lực của tướng lãnh Đại Á? Quả thực không  kham nổi một kích! Nếu Phó Vô Thiên không xuất hiện, hắn sẽ không khách khí bắt lấy Đại Á.

Địch Giải Dương một tháng sau mới từ Thái Thạch biết được Phó Vô Thiên bị hoàng đế Đại Á lấy đi binh quyền, trừ phi hoàng đế Đại Á giao ra binh quyền, nếu không thì hắn khả năng vĩnh viễn cũng không thể hoàn thành tâm nguyện rửa nhục.

Tình hình chiến sự ở biên quan cách mấy ngày sẽ truyền về Quân Tử Thành, nhưng không có một phong thư nào báo tin tốt. Sùng Minh Đế đã phát hỏa rất nhiều lần ở ngự thư phòng, nhưng dù vậy, hắn vẫn không phái Phó Vô Thiên đi. Hắn không tin Đại Á nhân tài đông đúc như vậy lại không có ai lợi hại hơn Phó Vô Thiên.

Nhưng khi hắn hỏi ai có năng lực đến biên quan phụ tá Thái Thạch, không vị võ quan nào đáp lại, một đám đều cúi đầu, đối lập với thời gian trước phía sau tiếp trước tranh đoạt chức Thống soái.

Sùng Minh Đế tức giận nhưng không thể nói gì. Hắn tự mình phái Thái Thạch đến biên quan, nếu ở trên triều chỉ trích Thái Thạch, hoặc triệu hồi Thái Thạch về, chẳng phải là nói ánh mắt hắn có vấn đề?

Thái Thạch hiện tại gián tiếp đại biểu cho hắn, cho nên dù xảy ra vấn đề hắn cũng không thể không hề cố kỵ mắng. Nếu không chính là vác đá nện vào chân mình!



Sùng Minh Đế cũng giống Thái Thạch, quá mức tự cho là đúng. Dung Quốc là đối thủ một mất một còn của Đại Á, vài thập niên rồi vẫn chưa phân thắng bại, há có thể bị đánh bại đơn giản. Chiến tranh không phải trò đùa, một lần tùy hứng rất có thể sẽ rước về tổn thất thật lớn, nếu không cho Sùng Minh Đế một lần đả kích thì hắn sẽ không hiểu ra.

……

So sánh với không khí khẩn trương trên triều, Phó Vương phủ lại ăn Tết cực kỳ nhẹ nhàng.

An Tử Nhiên và Phó Vô Thiên không sốt ruột đi Xương Châu. Thị trường vải bông ở Xương Châu cùng Hồng Châu đã dần ổn định. Xương Châu có Quản Túc tọa trấn. Hồng Châu, hắn tính phái Cát Khiêm An cùng Chung Nguyệt đi. Sòng bạc Thiên Long đã hoàn toàn giao cho Dạ Vũ.

Hiện tại, hắn không có nhiều người có thể tin được. Những người khác được chiêu ở bên ngoài, không thể hoàn toàn tín nhiệm, bởi vậy còn cần khảo nghiệm một phen, nghĩ đến mấy việc này, An Tử Nhiên liền đau đầu.

……

Trác gia

Trác Cao Diễn vừa về, bảo vệ liền nói Trác lão bảo hắn đến thư phòng. Trác Cao Diễn đại khái có thể đoán được là chuyện gì, vì thế thay đổi tuyến đường.

Trác lão nhìn Tứ nhi tử nhỏ tuổi nhất, ông vẫn luôn thực tự hào về đứa con này. Tuy nó cùng mấy ca ca chênh lệch tuổi rất lớn, nhưng ông có thể thấy phong thái cùng sự quyết đoán của chính ông khi còn trẻ trên người nó, sự thật chứng minh nó không làm ông thất vọng, điểm này vẫn luôn làm ông thực vui mừng.

“Cao Diễn, biết cha gọi con tới vì chuyện gì không?”

Trác Cao Diễn gật gật đầu, “Cha muốn nói đến chuyện ở Hồng Châu cùng Xương Châu đúng không? Cha yên tâm, con đã sớm có cách ứng đối.” Thân là một trong những bố thương lớn nhất Đại Á, hắn đã sớm thu được tin, trước khi trở về cũng đã bàn với Phó Nguyên Kiến.

Nghe thế, Trác lão vừa lòng gật gật đầu, đứa con trai này cho dù gặp phải nan đề cũng không làm ông thất vọng, “Nếu đã có biện pháp giải quyết, cha sẽ không nói nhiều, con chỉ cần buông tay đi làm, cha nhất định sẽ ở sau lưng duy trì.”

Trác Cao Diễn rốt cuộc lộ ra tươi cười, “Cám ơn cha, nếu không còn chuyện gì khác, con về phòng trước.”

“Đi đi.” Trác lão cũng hiểu ý, cười.

Trác Cao Diễn rời thư phòng, khi đi qua đại sảnh thì gặp Trác Cao Sinh vừa từ ngoài về, ý cười nhàn nhạt trên mặt tức khắc thu liễm vài phần. Trác Cao Sinh thấy hắn cũng không có sắc mặt tốt, đi tới vài bước, từ trên xuống dưới đánh giá hắn vài lần rồi vui sướng khi người gặp họa nói vài câu.

“Tứ đệ a, nghe nói Hồng Châu cùng Xương Châu mấy tháng trước xuất hiện một loại vải dệt mới, hình như gọi là vải bông, ta nghe nói vải bông tốt hơn vải bố rất nhiều, rất nhiều bá tánh đều lựa chọn vải bông, tiệm vải của đệ chỉ sợ đã chịu ảnh hưởng đi?”

“Đa tạ đại ca quan tâm.”

Thái độ không mặn không nhạt này làm Trác Cao Sinh tức khắc cảm thấy thực mất mặt. Trác Cao Diễn chính là như vậy, bất luận là thiên phú hay tính cách, luôn có thể làm cho họ tức đến ngứa răng. Trác Cao Sinh hừ một tiếng liền xoay người rời đi.

Trác Cao Diễn sắc mặt bất biến, nhìn bóng dáng hắn rồi cũng trở về phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau