Đại Địa Chủ

Chương 208: Thổ lộ

Trước Sau
Phó Dịch và Trịnh Quân Kỳ trở về từ Phượng Thành không chỉ mang về tin tức tốt, còn có nghệ nhân am hiểu kỹ thuật dệt.

Trịnh gia phát triển đến bây giờ đã có thể mở ba nhà xưởng. Người am hiểu nghề dệt ở Quân Tử Thành không dễ tìm, cho nên mới chiêu ở Phượng Thành. Một phần sẽ làm việc ở Trịnh gia, số còn lại sẽ làm việc cho An Tử Nhiên.

Hà sư phó ở Phó Vương phủ đã hơn nửa năm. Trịnh Quân Kỳ ban đầu không nghĩ để họ ở lại Phó Vương phủ lâu, sau lại thấy vài vị sư phó làm việc ở đó rất vui vẻ, hơn nữa vì lý do cá nhân nên nàng quyết định để vài vị sư phó đến chỗ An Tử Nhiên. Với trình độ của An Tử Nhiên, mấy vị sư phó về sau căn bản không lo thất nghiệp. Nhưng nếu họ muốn trở về, Trịnh gia lúc nào cũng hoan nghênh họ.

Nửa tháng sau, An Tử Nhiên cùng Phó Vô Thiên mang theo những người này đi Xương Châu. Nhà xưởng thứ ba của Trịnh gia chuẩn bị xây ở Xương Châu. Trịnh Quân Kỳ vốn định đi cùng nhưng Trịnh mẫu không chịu.

Hai mươi ngày nữa là đến ngày thành hôn, tân nương hẳn nên ở yên trong nhà, trước kia ở bên ngoài xuất đầu lộ diện thì thôi, hiện tại không thể được. Lão Vương gia cũng đồng ý, Phó Dịch cũng không thể tùy tiện đi loạn.

Thành thân đối với rất nhiều người là chuyện cả đời chỉ có một lần. Người khác không dám nói, nhưng nam nhân của Phó Vương phủ đều rất chuyên tình, cả đời họ chỉ có một thê tử.

Trường hợp của lão Vương gia là không thể đoán, trước ngoài ý muốn, nhưng ông xác thực rất chung thủy với lão Vương phi. Lão Vương phi không đến bốn mươi tuổi đã qua đời, lão Vương gia không đi bước nữa, vẫn độc thân đến bây giờ.

Lão Vương gia rất coi trọng hôn sự của tiểu nhi tử nên chuyện gì cũng phải tự mình làm, tỷ như giá y, ông tìm người tới may đo cho Phó Dịch, còn đứng ở bên cạnh thường thường chỉ điểm, còn khẩn trương hơn cả đương sự.

Ở Trịnh gia, Trịnh Quân Kỳ cũng bị Trịnh mẫu chà đạp một lần. Trịnh mẫu là người từng trải, lại là nữ cho nên rất nhiều chuyện đều phải lải nhải một lần, làm nàng phải giơ tay đầu hàng. Bỗng nghe nói có người tìm nàng, nàng nhờ nha hoàn đi nói cho Trịnh mẫu một tiếng, sau đó chạy đi.

“Sao ngươi lại tới đây?” Trịnh Quân Kỳ mới vừa nhẹ nhàng thở ra, ra cửa liền thấy Phó Dịch, vội vàng thu hồi vẻ mặt. Nàng không biết vì cái gì, ngày thành hôn càng gần, nàng đứng trước mặt Phó Dịch trước mặt càng không được tự nhiên.

Có thể là quá khẩn trương, hai mươi ngày nữa, nàng sẽ cùng nam nhân này trở thành người một nhà, nghĩ đến đó, trái tim lại bùm bùm nhảy không ngừng.

“Có muốn đi nghe diễn không?” Phó Dịch cười hỏi.

Quen biết lâu như vậy, Trịnh Quân Kỳ đã sớm biết nghe diễn là thú vui giải trí ngày thường của Phó Dịch. Nàng cũng từng đi nghe với hắn một lần, tuy không đặc biệt thích, nhưng có thể ở bên người trong lòng, nàng liền rất vui vẻ.

“Được.” Trịnh Quân Kỳ nhấp môi cười, trước khi gặp Phó Dịch, nàng chưa từng nghĩ sẽ có một ngày tâm tính nàng sẽ trở nên giống thiếu nữ như vậy.

Phó Dịch là khách quen của một gánh hát, mỗi tháng đều phải đi nghe hai lần. Đó là gánh hát nổi tiếng nhất Quân Tử Thành, Hoa Đán (Himeko: thuật ngữ bắt nguồn từ kinh kịch Trung Quốc) đều là số một số hai ở Quân Tử Thành, nam hay nữ đều rất có thực lực, thường xuyên không còn chỗ ngồi.

Phó Dịch là lão khách hàng cho nên chủ gánh hát sẽ giúp hắn lưu một chỗ ngồi ở lầu hai.



Chủ gánh hát thấy Phó Dịch còn mang theo một nữ nhân đi lên, lập tức đoán nàng hẳn là Trịnh gia Đại tiểu thư mấy ngày hôm trước nháo đến ồn ào huyên náo. Lần trước Trịnh Quân Kỳ tới, hắn không thấy được nên đây là lần đầu tiên, không khác gì lời đồn, tuy tướng mạo không xuất chúng nhưng không giống nữ nhân bình thường, sự hiên ngang anh khí giữa hai đầu lông mày làm nàng thoạt nhìn đặc biệt không giống người thường.

“Phó tiên sinh, ta đã lưu lại chỗ ngồi cho ngài.” Chủ gánh vội vàng chào đón.

Phó Dịch nói: “Chúng ta đi lên trước, không quấy rầy.”

Chủ gánh hát nhìn hai người lên lầu, đột nhiên cảm thấy hai người kỳ thật rất xứng đôi. Hắn biết Phó Dịch đã lâu, cơ hồ từ khi hánh hát đến Quân Tử Thành được hai năm liền kết bạn, không dám nói thật hiểu hắn nhưng tuyệt có thể nhìn ra,  nữ nhân được hắn coi trọng khẳng định sẽ không kém.

Vở diễn hôm nay là hai vị vai chính của gánh hát hợp xướng, diễn vở ‘người si tâm’, nội dung khúc hí có chút khác so với tưởng tượng của đa số người. Vai chính không phải một nữ nhân, mà là một nam nhân, hắn yêu thầm một nữ nhân, lại bởi vì nói không nên lời mà bỏ lỡ, nữ nhân cuối cùng gả cho một nam nhân khác, nam nhân hối hận cả đời.

Trịnh Quân Kỳ rất bất ngờ Phó Dịch lại thích hí khúc như ‘người si tâm’, bình thường nữ nhân càng thích mới đúng.

“Ngươi vì cái gì lại thích ‘người si tâm’?” Trịnh Quân Kỳ nhịn không được hỏi.

Phó Dịch nghe vậy, chậm rì rì giải thích: “Đối với một nam nhân, câu chuyện này nói cho họ, thích ai thì không cần do dự, dũng cảm theo đuổi, nếu không sẽ giống vai chính trong ‘người si tâm’ hối hận cả đời.”

Trịnh Quân Kỳ sửng sốt một hồi mới phản ứng lại, tức khắc không dám nhìn hắn, đợi một hồi không nghe thấy hắn mở miệng, có một vấn đề vẫn quanh quẩn trong lòng nàng chưa nghĩ thông, mãn đầu óc đều là vấn đề này.

Đại khái là nỗi lòng của nàng ảnh hưởng đến Phó Dịch, hắn quay đầu hỏi: “Làm sao vậy?”

Trịnh Quân Kỳ không nghĩ hắn sẽ phát hiện ra, không dám nhìn thẳng hắn, vội vàng dời tầm mắt, “Không có việc gì…”

“Có cái gì thì nói thẳng đi.” Phó Dịch làm sao nhìn không ra nàng có tâm sự.

Trịnh Quân Kỳ mặt có chút hồng, do do dự dự, vẫn hạ quyết tâm hỏi: “Ngươi… Vì cái gì lại chọn ta?”

Phó Dịch nhìn chằm chằm sườn mặt nàng chậm rãi đỏ ửng, vì cái gì hắn lại chọn nàng, vấn đề này hắn trước kia cũng nghĩ tới. Trong số những nữ nhân hắn đã gặp, Trịnh Quân Kỳ có diện mạo bình phàm nhất, nhưng lại không làm người nhìn qua rồi quên luôn. Khí chất quật cường của nàng khắc sâu ấn tượng, cho nên lần đầu tiên thấy nàng, thân ảnh của nàng đã in sâu vào đầu hắn.

Đó không phải nhất kiến chung tình, hắn chỉ tán thưởng mà thôi, nhưng dần tiếp xúc và hiểu biết, sự tán thưởng này dần thay đổi. Khi hắn kịp nhận ra, hắn đã quen với sự hiện diện của nàng, chỉ là khi đó vẫn chưa thông suốt.

Thẳng đến Chúc gia đến Trịnh gia cầu hôn, Phó Dịch chỉ cần nghĩ đến sẽ có một nam nhân khác đứng bên nàng, quan tâm nàng, hắn lại cảm thấy không thoải mái. Loại cảm giác này hắn chưa bao giờ thể nghiệm, cho dù là năm hai mươi tuổi khi ấy biết vị hôn thê gả cho một nam nhân khác cũng không có.



Phó Dịch trong nháy mắt chải vuốt rõ ràng nội tâm của mìmh. Nam nhân của Phó Vương phủ chính là như vậy, một khi xác định tâm ý liền sẽ không lùi bước, chủ động xuất kích, sấm rền gió cuốn giải quyết đối thủ.

Nhưng hắn đã qua độ tuổi dễ xúc động nên lựa chọn một phương pháp tương đối đáng xấu hổ lại ác liệt, cho Trịnh Quân Kỳ biết rằng hắn thấy bị ghét bỏ, do đó sinh ra ý thức bảo trì bảo trì khoảng cách với Chúc Tấn Minh, hắn thừa nhận hắn cố ý.

“Ta không cưới nàng, ai cưới nàng?”

Trịnh Quân Kỳ kinh ngạc quay đầu, nhìn đôi đầy ý cười của hắn mới phát hiện bị chơi, tức khắc giận sôi máu, “Ai nói không ai muốn ta. Nếu không ai muốn, sao Chúc gia lại đến Trịnh gia cầu hôn. Ngươi không cưới ta thì vẫn còn nhiều người muốn cưới ta đấy thôi!”

Thật là! Sắp thành thân rồi còn không chịu nói thật!

Trịnh Quân Kỳ càng nghĩ càng giận. Thấy nàng tức giận, Phó Dịch rốt cuộc nhịn không được cười ra tiếng.

Trịnh Quân Kỳ không nghĩ để ý đến hắn. Đúng lúc này, nàng đột nhiên cảm thấy có hơi thở phả vào lỗ tai, chưa kịp quay đầu, một thanh âm trầm thấp mang theo vài phần gợi cảm vang lên, chỉ hai người nghe thấy.

“Bởi vì ta coi trọng nàng.”

Trịnh Quân Kỳ đằng một tiếng đỏ mặt, gương mặt giống như lửa đốt, trán đều tẩm ra mồ hôi. Lão nam nhân im lặng thì thôi, mở miệng thật là kinh người, nàng lại còn cảm thấy Phó Dịch như vậy càng làm nàng mặt hồng tim nhảy, dĩ vãng luôn thấy Phó Dịch ôn hòa, chưa bao giờ nghĩ tới hắn cũng sẽ nói ra lời như vậy.

Có đôi khi, chưa chắc nói ra chữ ‘thích’ mới có thể bày tỏ, Phó Dịch hắn không còn là tiểu tử nên không nói được những lời buồn nôn như vậy, nhưng sự thật chứng minh, chỉ cần ý tứ tương đồng là được, hơn nữa những lời này còn trực tiếp hơn ‘ta thích nàng’.

Trong mắt người ngoài, hai người đang tán tỉnh nhau, tuy rằng không nhiều lắm. Người xem diễn đa phần từng có sơ giao với Phó Dịch, nam nhân anh tuấn ôn hòa ngày thường cũng sẽ trêu đùa thê tử tương lai, thật làm họ mở rộng tầm mắt.

“Nam nhân quả nhiên vẫn phải cưới một thê tử quản được mình mới có thể hạnh phúc a!” Một người mê xem hát nhịn không được cảm thán một câu.

Một người khác tức khắc trêu chọc, “Ngươi ngày thường không phải thường oán giận thê tử quản này quản kia, còn nói nếu sớm biết nàng thích xen vào việc của người khác như vậy thì sẽ không cưới nàng hay sao.”

“Đi đi đi!” Người mê xem hát cũng nhịn không được cười rộ lên.

Người nọ cười ha ha.

Trong đông đảo ánh mắt hâm mộ, có một người ghen ghét nhìn lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau