Chương 209: Xưởng công binh
Qua hai năm xây dựng, hiện giờ Xương Châu đã trở thành khu phát triển kinh tế trọng điểm, kinh tế lạc hậu giờ đây đang từng chút từng chút đuổi kịp Hồng Châu, tuy rằng vẫn kém nhiều, nhưng theo thời gian, Xương Châu nhất định có thể giống Phượng Thành phát triển trở thành nơi sản xuất vải bông chính yếu.
Từ khi hạt giống bông đến tay bá tánh Xương Châu, đồng ruộng hoang phế một lần nữa xanh tươi trở lại. Nông dân gieo hạt giống xuống, không bao lâu đã nảy mầm, mấy tháng nữa là có thể thu hoạch, đến lúc đó lại bán bông cho Dệt Tâm xưởng, họ sẽ có thu nhập.
Dệt Tâm xưởng bán hạt giống với điều kiện, bông thu hoạch được sẽ chỉ bán cho Dệt Tâm xưởng, nếu tự ý bán cho những người khác thì sẽ tính là vi ước, phải bồi thường. Đương nhiên, Phượng Thành cũng vậy, hạt giống không bán vô điều kiện, bông thu hoạch được chỉ có thể bán cho họ, đến lúc đó An Tử Nhiên sẽ phái người đi Phượng Thành thu mua bông. Vì tránh phiền toái, hắn chuẩn bị xây dựng Dệt Tâm xưởng ở Phượng Thành.
Phượng Thành là nơi khởi nguyên của sợi gai, nơi nghề dệt rất phát triển, cửa hàng buôn bán vải bố lại rất ít vì cơ hồ rất nhiều hộ gia đình đều có thể tự dệt vải bố. Nơi đó có rất nhiều xưởng dệt, một khi sản lượng vải bố giảm xuống, thế tất sẽ có rất nhiều xưởng bị bỏ trống, nhưng kế hoạch này phải đợi mấy tháng sau mới có thể thực hiện.
Tin An Tử Nhiên cùng Phó Vô Thiên trở về nhanh chóng lan truyền khắp An Bình sơn trang. Thiệu Phi nhảy ra đầu tiên, thấy An Tử Nhiên liền muốn nhào tới, bị Quản Túc bắt lấy cổ áo kéo về.
“Làm gì mà kéo ta?” Thiệu Phi khó chịu bão nổi với Quản Túc, trước mặt nhiều người như vậy kéo tới kéo đi như cái túi, hắn cũng có sĩ diện.
Quản Túc bất đắc dĩ, chẳng lẽ muốn hắn nói, nếu không kéo Thiệu Phi lại thì lát nữa chân Vương gia rất có thể sẽ đáp lên người hắn? Đến lúc đó ít nhất cũng phải nằm trên giường hai ngày.
“Có chuyện thì nói, không nên động thủ động cước.” Đáng tiếc Thiệu Phi không thông minh, không thể lĩnh ngộ sóng điện não hắn truyền tới, ngược lại hừ hừ, sau đó kể lể ủy khuất với An Tử Nhiên.
“Vương phi, từ khi ngài cùng Vương gia rời Xương Châu, ta cùng Quản Túc bận đến chân không chạm đất, mười lăm phút nghỉ ngơi cũng không có, mỗi ngày ăn cơm còn phải bảo trì cảnh giác, bằng không lúc nào cũng sẽ có sự cố xảy ra, ngài nhìn xem, mặt ta đã chẳng còn chút thịt nào.”
An Tử Nhiên tả hữu xem xét hắn một lần, sao hắn lại cảm thấy còn béo hơn một chút?
“Ba bữa ngươi ăn cái gì?” Phó Vô Thiên đột nhiên mở miệng.
Thiệu Phi sửng sốt, phản ứng lại thì lập tức hưng phấn nói: “Còn có thể ăn cái gì, chính là bánh bao màn thầu, bánh nướng áp chảo linh tinh, còn có dưa muối, không thể thanh đạm hơn.” Hắn nói liến thoắng, Quản Túc không kịp ngăn cản.
“Vương gia, Vương phi, kỳ thật cái kia……”
Quản Túc muốn cứu vãn, Phó Vô Thiên lại không cho hắn cơ hội. “Vậy mấy ngày kế tiếp ngươi cứ ăn như vậy đi, nhìn xem có thật sự sẽ càng ăn càng…” Phó Vô Thiên trên dưới đánh giá hắn một lần, vẻ mặt thong dong, “Nếu hiệu quả không tồi, về sau nói không chừng có thể đề xướng.”
Thiệu Phi trợn mắt há hốc mồm.
Quản Túc che trán yên lặng vô ngữ. Tên ngốc này, loại lời này chỉ cần đối chiếu với sắc mặt hồng nhuận của hắn thì chắc sẽ không ai tin tưởng, càng đừng nói muốn gạt Vương gia cùng Vương phi, thuần túy là tìm chết!
Ngày hôm sau, bốn người ăn sáng xong liền đi đến đại đường bàn chính sự.
Một nha hoàn rót trà cho bốn người rồi tự giác rời đại đường. An Tử Nhiên phát hiện nhiều gương mặt xa lạ từ khi đến sơn trang ngày hôm qua, không giống hạ nhân của sơn trang trước đây, những người này động tác cử chỉ đều thực quy củ, cơ hồ không kém hạ nhân trong Phó Vương phủ.
Tựa nhìn ra nghi hoặc của hắn, Quản Túc giải thích: “Một tháng trước, Phó quản gia đưa tới mấy hạ nhân đã huấn luyện, cho nên ta đuổi việc một phần hạ nhân trong sơn trang, sau đó bổ khuyết vào.”
“Đúng đúng đúng, còn có cái gì Vũ, chúng ta bắt lỗi rồi đuổi nàng ra khỏi sơn trang. Vương gia cùng Vương phi không thấy được, lúc ấy có không ít người giúp nàng cầu tình, nhưng nha hoàn thân nhất với nàng, hình như là Tiểu Hồng lại không. Ta cảm thấy nữ nhân này đầu óc có vấn đề, nàng lúc ấy cầu chúng ta đừng đuổi việc nàng, còn nói cái gì công. Tiền công nguyện ý giảm phân nửa.” Thiệu Phi tranh công thét lên.
Quản Túc nói: “Là Kha Vũ.”
“Đúng, là Kha Vũ.”
An Tử Nhiên ngoài ý muốn nhướng mày, thuận miệng hỏi: “Nàng phạm lỗi gì sao?”
Thiệu Phi lập tức căm giận giải thích: “Không biết đầu óc nữ nhân này có vấn đề gì, từ khi Vương phi cùng Vương gia về Quân Tử Thành, nàng trao đổi việc quét tước chủ viện với một nha hoàn. Nha hoàn kia vì muốn công việc nhẹ nhàng liền đáp ứng. Sau đó, Kha Vũ mỗi ngày đều tích cực chạy đến chủ viện quét tước.”
“Tích cực không tốt sao?” An Tử Nhiên không để bụng.
“Nàng tích cực đương nhiên là tốt. Vấn đề là ý của Tuý Ông không phải ở rượu, Vương phi không biết đâu, Kha Vũ yêu thầm ngài, trước còn nói cái gì hy vọng ngài bị Vương gia vứt bỏ, sau đó nàng có thể cùng ngài song túc song phi.”
An Tử Nhiên nhíu mày, “Trọng điểm đâu?”
“Trọng điểm chính là nàng muốn ở nơi có hơi thở của Vương phi, nếu ta không phát hiện thì còn không biết nha hoàn này lại cổ quái biến thái như vậy.” Thiệu Phi chỉ cần tưởng tượng đến nàng ôm cái chăn Vương phi từng đắp vào trong ngực, còn lộ vẻ say mê, hắn liền không nhịn được cánh tay nổi đầy da gà, thật là quá biến thái, không ngờ cô nương thanh thuần xinh đẹp như vậy sẽ có một mặt này. Cảm tình của nàng hắn vĩnh viễn không thể hiểu được.
Phó Vô Thiên mặt vô biểu tình tản ra hàn khí, “Đồ trong chủ viện có thay đổi không?”
Quản Túc nói tiếp: “Đuổi nàng ra khỏi sơn trang rồi đổi hết, bao gồm cả bàn ghế, tất cả đều đổi mới. Đồ cũ tất cả đều tặng.”
Sắc mặt của Phó Vô Thiên hơi hòa hoãn chút, mặc cho ai nghe được vợ mình bị người nhớ thương như vậy đều sẽ không có sắc mặt tốt. Nếu Kha Vũ chưa bị đuổi khỏi An Bình sơn trang, hắn tất sẽ không để yên cho nàng, “Về sau nếu lại xuất hiện nha hoàn thế này, trực tiếp đuổi việc.”
“Vâng, Vương gia.”
An Tử Nhiên tuy rằng cũng rất ghê tởm loại chuyện này, nhưng nếu đã qua rồi hắn cũng không có hứng thú truy cứu, coi như nàng chưa từng xuất hiện là được.
“Có một việc ta muốn bàn bạc.”
Lực chú ý của ba người đều bị hấp dẫn, mỗi lần An Tử Nhiên đề chủ ý đều là liên quan đến kiếm tiền, tuy rằng thương nhân đều là thế, ba câu không rời kiếm tiền, nhưng chủ ý của hắn rõ ràng có thể kiếm đồng tiền to.
Phó Vô Thiên đột nhiên nhớ ra Vương phi của hắn từng lộ ra nụ cười cổ quái ngày Việt Thất trở về. Trực giác nói cho hắn cái này có liên quan đến chuyện sắp tới.
An Tử Nhiên trong mắt hiện lên một tia tinh quang, ngón tay đặt ở trên mặt bàn như vẽ cái gì, mấy người chỉ nghe thấy hắn nói: “Ta muốn mở xưởng công binh.”
Xưởng là nơi sản xuất thủ công nghiệp, nhưng thêm chữ ‘binh’ vào liền không bình thường. Xưởng công binh ở Đại Á đa số là của quân đội, xưởng công binh tư nhân chiếm không đến hai phần.
Xưởng công binh của quân đội chủ yếu sản xuất đồ dùng phục vụ cho chiến tranh, tỷ như đao, thương, giáp v.v… người quản lý chính là Binh bộ. Thương nhân muốn mở xưởng công binh tư nhân cần phải có văn kiện được Binh bộ phê duyệt mới có thể mở, nếu không sẽ không đủ tư cách, nếu bị điều tra ra là sẽ bị niêm phong.
Hắn thành công làm ba người còn lại cảm thấy chấn động. Ngay cả xưởng công binh cũng muốn có một chân, trên thế giới này chỉ sợ không có gì hắn không dám làm.
Xưởng công binh không làm ăn bình thường, đơn đặt hàng chủ yếu của họ đến từ quân đội Đại Á. Nhưng những đơn đặt hàng đó cơ hồ đều nằm trong tay Binh bộ, cũng chính là cái gọi là tự sản tự tiêu. Xưởng công binh tư nhân bởi vì không lấy được đơn đặt hàng nên chỉ có thể sản xuất mấy dụng cụ cắt gọt bình thường.
Nếu An Tử Nhiên chỉ mở xưởng công binh tư nhân bình thường, họ tuyệt đối sẽ không tin. Với tình huống của Đại Á hiện tại, trừ phi sản xuất dụng cụ cắt gọt hàng ngon giá rẻ, nếu không, muốn chiếm đầu to trên thị trường là không có khả năng. Tiền cảnh phát triển tương lai không rộng lớn tuyệt đối không thể là mục tiêu của An Tử Nhiên.
“Chờ ta làm ra thành phẩm mọi người sẽ biết, hiện tại sẽ bán cái nút. Chuyện này cần phải bảo mật tuyệt đối.”
Không cần hắn nói, cả ba người đều sẽ không hé răng.
An Tử Nhiên chuyển qua ánh mắt Phó Vô Thiên, “Vương gia, chuyện xưởng công binh phải phiền toái ngài. Vì che dấu tai mắt, giai đoạn trước có thể chế tạo dụng cụ cắt gọt.”
Nếu là xưởng công binh tư nhân, Binh bộ nhất định sẽ hỏi rõ ràng xưởng công binh chuẩn bị sản xuất dụng cụ cắt gọt gì, xác định sẽ không tự chế tạo chiến giáp mới phê chuẩn. Nhưng đây chỉ là nhằm vào bình dân bá tánh, thành viên hoàng thất không bị hạn chế, họ có thể tự sản xuất, chỉ cần đăng báo là được.
“Bổn vương nhất định sẽ làm Vương phi vừa lòng.” Phó Vô Thiên cam đoan.
Từ khi hạt giống bông đến tay bá tánh Xương Châu, đồng ruộng hoang phế một lần nữa xanh tươi trở lại. Nông dân gieo hạt giống xuống, không bao lâu đã nảy mầm, mấy tháng nữa là có thể thu hoạch, đến lúc đó lại bán bông cho Dệt Tâm xưởng, họ sẽ có thu nhập.
Dệt Tâm xưởng bán hạt giống với điều kiện, bông thu hoạch được sẽ chỉ bán cho Dệt Tâm xưởng, nếu tự ý bán cho những người khác thì sẽ tính là vi ước, phải bồi thường. Đương nhiên, Phượng Thành cũng vậy, hạt giống không bán vô điều kiện, bông thu hoạch được chỉ có thể bán cho họ, đến lúc đó An Tử Nhiên sẽ phái người đi Phượng Thành thu mua bông. Vì tránh phiền toái, hắn chuẩn bị xây dựng Dệt Tâm xưởng ở Phượng Thành.
Phượng Thành là nơi khởi nguyên của sợi gai, nơi nghề dệt rất phát triển, cửa hàng buôn bán vải bố lại rất ít vì cơ hồ rất nhiều hộ gia đình đều có thể tự dệt vải bố. Nơi đó có rất nhiều xưởng dệt, một khi sản lượng vải bố giảm xuống, thế tất sẽ có rất nhiều xưởng bị bỏ trống, nhưng kế hoạch này phải đợi mấy tháng sau mới có thể thực hiện.
Tin An Tử Nhiên cùng Phó Vô Thiên trở về nhanh chóng lan truyền khắp An Bình sơn trang. Thiệu Phi nhảy ra đầu tiên, thấy An Tử Nhiên liền muốn nhào tới, bị Quản Túc bắt lấy cổ áo kéo về.
“Làm gì mà kéo ta?” Thiệu Phi khó chịu bão nổi với Quản Túc, trước mặt nhiều người như vậy kéo tới kéo đi như cái túi, hắn cũng có sĩ diện.
Quản Túc bất đắc dĩ, chẳng lẽ muốn hắn nói, nếu không kéo Thiệu Phi lại thì lát nữa chân Vương gia rất có thể sẽ đáp lên người hắn? Đến lúc đó ít nhất cũng phải nằm trên giường hai ngày.
“Có chuyện thì nói, không nên động thủ động cước.” Đáng tiếc Thiệu Phi không thông minh, không thể lĩnh ngộ sóng điện não hắn truyền tới, ngược lại hừ hừ, sau đó kể lể ủy khuất với An Tử Nhiên.
“Vương phi, từ khi ngài cùng Vương gia rời Xương Châu, ta cùng Quản Túc bận đến chân không chạm đất, mười lăm phút nghỉ ngơi cũng không có, mỗi ngày ăn cơm còn phải bảo trì cảnh giác, bằng không lúc nào cũng sẽ có sự cố xảy ra, ngài nhìn xem, mặt ta đã chẳng còn chút thịt nào.”
An Tử Nhiên tả hữu xem xét hắn một lần, sao hắn lại cảm thấy còn béo hơn một chút?
“Ba bữa ngươi ăn cái gì?” Phó Vô Thiên đột nhiên mở miệng.
Thiệu Phi sửng sốt, phản ứng lại thì lập tức hưng phấn nói: “Còn có thể ăn cái gì, chính là bánh bao màn thầu, bánh nướng áp chảo linh tinh, còn có dưa muối, không thể thanh đạm hơn.” Hắn nói liến thoắng, Quản Túc không kịp ngăn cản.
“Vương gia, Vương phi, kỳ thật cái kia……”
Quản Túc muốn cứu vãn, Phó Vô Thiên lại không cho hắn cơ hội. “Vậy mấy ngày kế tiếp ngươi cứ ăn như vậy đi, nhìn xem có thật sự sẽ càng ăn càng…” Phó Vô Thiên trên dưới đánh giá hắn một lần, vẻ mặt thong dong, “Nếu hiệu quả không tồi, về sau nói không chừng có thể đề xướng.”
Thiệu Phi trợn mắt há hốc mồm.
Quản Túc che trán yên lặng vô ngữ. Tên ngốc này, loại lời này chỉ cần đối chiếu với sắc mặt hồng nhuận của hắn thì chắc sẽ không ai tin tưởng, càng đừng nói muốn gạt Vương gia cùng Vương phi, thuần túy là tìm chết!
Ngày hôm sau, bốn người ăn sáng xong liền đi đến đại đường bàn chính sự.
Một nha hoàn rót trà cho bốn người rồi tự giác rời đại đường. An Tử Nhiên phát hiện nhiều gương mặt xa lạ từ khi đến sơn trang ngày hôm qua, không giống hạ nhân của sơn trang trước đây, những người này động tác cử chỉ đều thực quy củ, cơ hồ không kém hạ nhân trong Phó Vương phủ.
Tựa nhìn ra nghi hoặc của hắn, Quản Túc giải thích: “Một tháng trước, Phó quản gia đưa tới mấy hạ nhân đã huấn luyện, cho nên ta đuổi việc một phần hạ nhân trong sơn trang, sau đó bổ khuyết vào.”
“Đúng đúng đúng, còn có cái gì Vũ, chúng ta bắt lỗi rồi đuổi nàng ra khỏi sơn trang. Vương gia cùng Vương phi không thấy được, lúc ấy có không ít người giúp nàng cầu tình, nhưng nha hoàn thân nhất với nàng, hình như là Tiểu Hồng lại không. Ta cảm thấy nữ nhân này đầu óc có vấn đề, nàng lúc ấy cầu chúng ta đừng đuổi việc nàng, còn nói cái gì công. Tiền công nguyện ý giảm phân nửa.” Thiệu Phi tranh công thét lên.
Quản Túc nói: “Là Kha Vũ.”
“Đúng, là Kha Vũ.”
An Tử Nhiên ngoài ý muốn nhướng mày, thuận miệng hỏi: “Nàng phạm lỗi gì sao?”
Thiệu Phi lập tức căm giận giải thích: “Không biết đầu óc nữ nhân này có vấn đề gì, từ khi Vương phi cùng Vương gia về Quân Tử Thành, nàng trao đổi việc quét tước chủ viện với một nha hoàn. Nha hoàn kia vì muốn công việc nhẹ nhàng liền đáp ứng. Sau đó, Kha Vũ mỗi ngày đều tích cực chạy đến chủ viện quét tước.”
“Tích cực không tốt sao?” An Tử Nhiên không để bụng.
“Nàng tích cực đương nhiên là tốt. Vấn đề là ý của Tuý Ông không phải ở rượu, Vương phi không biết đâu, Kha Vũ yêu thầm ngài, trước còn nói cái gì hy vọng ngài bị Vương gia vứt bỏ, sau đó nàng có thể cùng ngài song túc song phi.”
An Tử Nhiên nhíu mày, “Trọng điểm đâu?”
“Trọng điểm chính là nàng muốn ở nơi có hơi thở của Vương phi, nếu ta không phát hiện thì còn không biết nha hoàn này lại cổ quái biến thái như vậy.” Thiệu Phi chỉ cần tưởng tượng đến nàng ôm cái chăn Vương phi từng đắp vào trong ngực, còn lộ vẻ say mê, hắn liền không nhịn được cánh tay nổi đầy da gà, thật là quá biến thái, không ngờ cô nương thanh thuần xinh đẹp như vậy sẽ có một mặt này. Cảm tình của nàng hắn vĩnh viễn không thể hiểu được.
Phó Vô Thiên mặt vô biểu tình tản ra hàn khí, “Đồ trong chủ viện có thay đổi không?”
Quản Túc nói tiếp: “Đuổi nàng ra khỏi sơn trang rồi đổi hết, bao gồm cả bàn ghế, tất cả đều đổi mới. Đồ cũ tất cả đều tặng.”
Sắc mặt của Phó Vô Thiên hơi hòa hoãn chút, mặc cho ai nghe được vợ mình bị người nhớ thương như vậy đều sẽ không có sắc mặt tốt. Nếu Kha Vũ chưa bị đuổi khỏi An Bình sơn trang, hắn tất sẽ không để yên cho nàng, “Về sau nếu lại xuất hiện nha hoàn thế này, trực tiếp đuổi việc.”
“Vâng, Vương gia.”
An Tử Nhiên tuy rằng cũng rất ghê tởm loại chuyện này, nhưng nếu đã qua rồi hắn cũng không có hứng thú truy cứu, coi như nàng chưa từng xuất hiện là được.
“Có một việc ta muốn bàn bạc.”
Lực chú ý của ba người đều bị hấp dẫn, mỗi lần An Tử Nhiên đề chủ ý đều là liên quan đến kiếm tiền, tuy rằng thương nhân đều là thế, ba câu không rời kiếm tiền, nhưng chủ ý của hắn rõ ràng có thể kiếm đồng tiền to.
Phó Vô Thiên đột nhiên nhớ ra Vương phi của hắn từng lộ ra nụ cười cổ quái ngày Việt Thất trở về. Trực giác nói cho hắn cái này có liên quan đến chuyện sắp tới.
An Tử Nhiên trong mắt hiện lên một tia tinh quang, ngón tay đặt ở trên mặt bàn như vẽ cái gì, mấy người chỉ nghe thấy hắn nói: “Ta muốn mở xưởng công binh.”
Xưởng là nơi sản xuất thủ công nghiệp, nhưng thêm chữ ‘binh’ vào liền không bình thường. Xưởng công binh ở Đại Á đa số là của quân đội, xưởng công binh tư nhân chiếm không đến hai phần.
Xưởng công binh của quân đội chủ yếu sản xuất đồ dùng phục vụ cho chiến tranh, tỷ như đao, thương, giáp v.v… người quản lý chính là Binh bộ. Thương nhân muốn mở xưởng công binh tư nhân cần phải có văn kiện được Binh bộ phê duyệt mới có thể mở, nếu không sẽ không đủ tư cách, nếu bị điều tra ra là sẽ bị niêm phong.
Hắn thành công làm ba người còn lại cảm thấy chấn động. Ngay cả xưởng công binh cũng muốn có một chân, trên thế giới này chỉ sợ không có gì hắn không dám làm.
Xưởng công binh không làm ăn bình thường, đơn đặt hàng chủ yếu của họ đến từ quân đội Đại Á. Nhưng những đơn đặt hàng đó cơ hồ đều nằm trong tay Binh bộ, cũng chính là cái gọi là tự sản tự tiêu. Xưởng công binh tư nhân bởi vì không lấy được đơn đặt hàng nên chỉ có thể sản xuất mấy dụng cụ cắt gọt bình thường.
Nếu An Tử Nhiên chỉ mở xưởng công binh tư nhân bình thường, họ tuyệt đối sẽ không tin. Với tình huống của Đại Á hiện tại, trừ phi sản xuất dụng cụ cắt gọt hàng ngon giá rẻ, nếu không, muốn chiếm đầu to trên thị trường là không có khả năng. Tiền cảnh phát triển tương lai không rộng lớn tuyệt đối không thể là mục tiêu của An Tử Nhiên.
“Chờ ta làm ra thành phẩm mọi người sẽ biết, hiện tại sẽ bán cái nút. Chuyện này cần phải bảo mật tuyệt đối.”
Không cần hắn nói, cả ba người đều sẽ không hé răng.
An Tử Nhiên chuyển qua ánh mắt Phó Vô Thiên, “Vương gia, chuyện xưởng công binh phải phiền toái ngài. Vì che dấu tai mắt, giai đoạn trước có thể chế tạo dụng cụ cắt gọt.”
Nếu là xưởng công binh tư nhân, Binh bộ nhất định sẽ hỏi rõ ràng xưởng công binh chuẩn bị sản xuất dụng cụ cắt gọt gì, xác định sẽ không tự chế tạo chiến giáp mới phê chuẩn. Nhưng đây chỉ là nhằm vào bình dân bá tánh, thành viên hoàng thất không bị hạn chế, họ có thể tự sản xuất, chỉ cần đăng báo là được.
“Bổn vương nhất định sẽ làm Vương phi vừa lòng.” Phó Vô Thiên cam đoan.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất