Chương 214: Thành thân
Sùng Minh năm thứ 29, đầu tháng tư
Không trung lơ lửng nhiều tầng mây trắng, được dương quang sáng lạn chiếu xạ mà tỏa sáng lấp lánh.
Sáng sớm, Phó Vương phủ được bao phủ trong không khí vui mừng, tiệc cưới mà mọi người mong đợi hồi lâu rốt cuộc tới.
Tiếng chiêng tiếng trống kinh thiên động địa dẫn đến Trịnh gia, hai chữ ‘hỉ’ đỏ trên cửa đặc biệt nổi bật, tân nương được hỉ bà dẫn ra.
Phó Dịch mặc tân lang phục màu đỏ đã đứng ngoài cửa lớn, dáng người đĩnh bạt tựa thanh tùng, mặt mày như sơn thủy họa, thanh tú sâu sắc, chung quanh không biết có bao nhiêu người kinh sợ tròn mắt nhìn hắn.
Nhìn thấy tân nương, khuôn mặt anh tuấn lộ vẻ nhu hòa. Mỉm cười, đi nhanh về phía trước cầm lấy tay tân nương từ tay hỉ bà.
“Oa!” Tân nương phát ra tiếng kinh hô nhẹ, nhanh chóng bị ồn ào xung quanh bao phủ, gương mặt trang điểm nhẹ ửng hồng.
Tuy rằng không hợp lễ nghi, nhưng không ai nói gì, hỉ bà thậm chí cười đến giống đóa cúc, cùng nha hoàn cười trộm.
Phó Vương phủ, mọi người chờ đến nôn nóng cuối cùng cũng nghe được tiếng chiêng trống của đội đón dâu, giương mặt thoáng chốc vui mừng lên.
Chu quản gia chạy nhanh trở về báo, “Vương gia, Vương phi, đội đón dâu đã trở lại!”
Lão Vương gia như bị lửa thiêu mông đứng ngồi không yên, nếu Phó Vô Thiên không ngăn lại thì ông thiếu chút nữa lao ra. Nguyện vọng 21 năm sắp được thực hiện, khó trách lão Vương gia sẽ kích động như vậy. Tất cả mọi người đều hiểu cho ông, còn cho rằng lão Vương gia coi Phó Dịch là thân sinh nhi tử mà đối đãi.
“Họ vào được!” Chu quản gia hô một tiếng, kinh hỉ chạy ra ngoài.
Tân lang anh tuấn nắm tay tân nương chậm rãi đi trên thảm đỏ, tựa như đôi bích nhân trời sinh, nhất cử nhất động lôi kéo ánh mắt mọi người, gió nhẹ thổi qua vạt áo, hình ảnh tựa như bước ra từ bức họa.
“Thật hâm mộ!” Vì tham dự ngày thành thân của Phó Dịch, Thiệu Phi cùng Quản Túc gấp gáp trở về. Thấy vậy, Thiệu Phi lập tức lộ vẻ hâm mộ, nếu hắn không thành một đôi với Quản Túc, đây cũng là chuyện quan trọng nhất nhân sinh của hắn.
Quản Túc liếc mắt nhìn hắn, đột nhiên cười nói: “Ngươi nếu thích, về sau chúng ta cũng có thể thành thân.”
Thiệu Phi quay đầu, ghét bỏ đánh giá hắn, “Ngươi quá cao, nào có tân nương cao hơn tân lang, quá không hài hòa.” (Himeko: Ô hô hô, Tiểu Phi muốn ở trên.)
“…… Ta có một biện pháp giải quyết.” Quản Túc đột nhiên nói.
“Cái gì?”
Quản Túc nói: “Ta làm tân lang, ngươi làm tân nương, như vậy sẽ hài hòa, ngươi không phải rất chờ mong thành thân sao, cứ như vậy đi.”
Mặt Thiệu Phi đỏ bừng, hình như hắn đã không cẩn thận tự đào hố chôn mình.
Việt Thất đứng cạnh nghe đối thoại của họ, cười đến bả vai run run.
Bái đường xong, ăn rượu mừng xong, một đám người ồn ào muốn nháo động phòng. Lão Vương gia một người đã đủ giữ quan ải, vạn người không thể khai thông đứng trước cửa phòng, rất có tư thế ai dám nháo con của ông động phòng, ông sẽ liều mạng với kẻ đó.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, thật sự cho rằng Phó Dịch là thân sinh nhi tử của lão Vương gia, lúc trước Vương gia thành thân, không thấy lão Vương gia tích cực như vậy.
“Tân nương da mặt tương đối mỏng, chúng ta không nên nháo động phòng thì hơn. Chúng ta đi uống rượu, đêm nay không say không về.” Quản Túc biết chút nội tình lập tức dời lực chú ý của mọi người.
Tất cả mọi người đều rất phối hợp, lập tức phụ họa rời đi, chỉ còn lại An Tử Nhiên, Phó Vô Thiên cùng lão Vương gia.
“Hai đứa còn chưa đi?” Lão Vương gia trừng mắt tôn tử cùng cháu dâu, chẳng lẽ hai đứa này cũng muốn nháo tiểu thúc động cmn phòng (Himeko: tác giả viết thế, không phải tui chế đâu)? Không có cửa đâu, vất vả lắm mới có ngày này, hiện tại ông rất hy vọng sang năm có thể ôm tiểu tử trắng trẻo mập mạp.
An Tử Nhiên cùng Phó Vô Thiên hai mặt nhìn nhau.
Phó Vô Thiên bất đắc dĩ nói: “Tổ phụ có phải quá đại kinh tiểu quái?”
Lão Vương gia không dao động. An Tử Nhiên bật cười, hiện tại lão Vương gia giống hệt như hồi còn bệnh, giống như lão ngoan đồng, đại khái chính ông cũng không biết bộ dáng mình hiện tại.
“Vương gia.”
Nghe thấy hắn gọi, Phó Vô Thiên xoay người, nhìn ý cười tromg mắt hắn lập tức biết hắn muốn nói gì, “Được, chúng ta đi thôi, Vương phi.”
Nhưng trước khi đi, hắn lại nói một câu, “Tổ phụ đừng thủ mãi ở đây, tiểu thúc cùng thẩm thẩm nếu biết sẽ thẹn thùng, có trưởng bối canh giữ ngoài cửa, nếu hại họ không làm được thì nguyện vọng của tổ phụ cũng đừng mơ được thực hiện.”
An Tử Nhiên trợn mắt há hốc mồm.
“Tiểu tử thúi, nói nhăng cuội cái gì?” Lão Vương gia quay đầu lại nhìn cửa phòng, lập tức vung nắm tay muốn tấu hắn.
Phó Vô Thiên nói xong cũng kéo Vương phi của hắn chạy còn nhanh hơn thỏ.
Lão Vương gia không đuổi kịp, lại bị tôn tử nói cũng thấy ngượng ngùng, nghĩ chắc không ai dám đến nháo động phòng, ông không khỏi chột dạ rời đi.
Tình huống bên ngoài không giấu được đôi tân phu thê trong phòng, đặc biệt là câu của Phó Vô Thiên, Phó Dịch dở khóc dở cười. Hắn nhìn Trịnh Quân Kỳ đội khăn trùm đầu đỏ, đôi tay đặt trên đùi khẩn trương nắm chặt, khuôn mặt tuấn tú đột nhiên có chút đỏ ửng.
Phó Dịch nhịn không được bật cười, một đống tuổi rồi mà vẫn giống tiểu tử hai mươi mấy, chính hắn cũng cảm thấy ngượng ngùng, tâm tình khẩn trương lại chờ mong mày, lần đầu tiên hắn được thể nghiệm trong bốn mươi mốt năm qua.
Trịnh Quân Kỳ làm sao không khẩn trương, đây là bước ngoặt lớn trong nhân sinh của nàng, có thể gả cho nam nhân mà mình yêu, nàng cảm thấy mình là nữ nhân hạnh phúc nhất trên thế giới.
Rũ mắt, một đôi giày xuất hiện trong tầm mắt. Bàn tay thon dài của nam nhân duỗi tới chậm rãi vén khăn, tiếng trái tim đập thình thịch có thể nghe rõ ràng. Khi khăn được nhấc lên, Trịnh Quân Kỳ nâng mắt nhìn người trong lòng anh tuấn bất phàm, đôi mắt sáng ngời phản chiếu thân ảnh của nàng.
“Quân Kỳ.” Phó Dịch nhẹ nhàng gọi, thanh âm ôn nhu đến có thể tích ra nước.
Trịnh Quân Kỳ ngượng ngùng rũ mắt.
Phó Dịch chậm rãi cúi người, “Nàng hôm nay, thật đẹp!”
Trịnh Quân Kỳ lập tức đỏ mặt, nàng trang điểm không đậm, bởi vì chất da của nàng không tồi nên thoạt nhìn cũng không có quá lớn khác biệt, chỉ là bởi vì hôm nay là ngày nàng thành thân, gương mặt ửng đỏ, đuôi lông mày cũng như nhiễm một tia phong hoa.
Phó Dịch rót hai ly rượu, đưa một ly cho nàng. Tửu lượng của Trịnh Quân Kỳ còn tính có thể, nhưng uống xong chén rượu giao bôi, nàng đã thấy say, ngửi mùi rượu còn tàn lưu trong ly, vẻ mặt say mê.
“Đây là rượu gì, thật thơm!”
Phó Dịch lấy đi chén rượu trong tay tiếp nhận, “Rượu này gọi là Cực Nhật Túy.”
“Cực Nhật Túy?” Trịnh Quân Kỳ không rõ ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt đã mông lung.
Thấy vậy, ánh mắt Phó Dịch trở nên thâm thúy, đặt hai chén rượu lên bàn mới ngồi lại bên người nàng. Vừa ngồi xuống, Trịnh Quân Kỳ đột nhiên ngả ra, Phó Dịch vội vàng đỡ lấy.
Trịnh Quân Kỳ ôm cổ hắn, ngẩng đầu nhìn hắn: “Tướng công còn chưa trả lời ta.”
Phó Dịch vuốt mặt nàng, nhẹ nhàng cười nói: “Cực Nhật Túy là rượu để trợ hứng ngày thành thân, tác dụng của nó đối với nữ quả nhiên vẫn quá lớn, mới một ly đã say.”
“Trợ hứng?” Trịnh Quân Kỳ lại nghe được một từ nàng không rõ, trừng lớn đôi mắt nhìn hắn.
“Không hiểu không sao, ta dạy nàng.” Phó Dịch ôm eo nàng.
Trịnh Quân Kỳ lại đột nhiên đẩy hắn ra, “A, đừng tới gần ta, nóng quá.” Người nàng mềm như bông, căn bản không lay động Phó Dịch mảy may, ngược lại bị hắn ôm đến càng chặt.
Phó Dịch không nghĩ tới đêm tân hôn, tân nương sẽ biến thành con ma men, như vậy cũng tốt, đỡ cho nàng quá khẩn trương. Cởi xuống mũ phượng trên đầu nàng, lại cởi giá y đỏ hoa lệ treo trên bình phong, hắn quay đầu lại nhìn tân nương nằm trên giường không ngừng kéo quần áo, tâm cảnh của hắn cũng bị ảnh hưởng, ly rượu kia trong cơ thể hắn cũng bắt đầu phát huy công hiệu.
Sớm biết vậy thì không nên để lão Vương gia chuẩn bị, Phó Dịch có một chút hối hận, lại nhanh chóng ném ý niệm này đi, tên đã lên dây không thể không bắn.
Phó Dịch nằm cạnh Trịnh Quân Kỳ đã không còn tỉnh táo, da thịt dần lộ ra, hoạt sắc sinh hương.
Lão Vương gia đi rồi lại quay lại. Ông nhìn phòng tân hôn không có động tĩnh gì, trong lòng thực lo lắng, sợ họ không thành công, liền nghĩ thử đi qua xem sao. Bỗng có người đột nhiên chắn trước mặt.
“Tổ phụ muốn đi đâu?”
Lão Vương gia nhìn tôn tử ôm tay vẻ mặt cười như không cười, lập tức chột da, khụ một tiếng, “Thì ra con ở đây, bổn vương đang muốn tìm con, đi theo ta.”
Phó Vô Thiên nhìn bóng tổ phụ chạy trối chết, cười nhạo một tiếng.
Không trung lơ lửng nhiều tầng mây trắng, được dương quang sáng lạn chiếu xạ mà tỏa sáng lấp lánh.
Sáng sớm, Phó Vương phủ được bao phủ trong không khí vui mừng, tiệc cưới mà mọi người mong đợi hồi lâu rốt cuộc tới.
Tiếng chiêng tiếng trống kinh thiên động địa dẫn đến Trịnh gia, hai chữ ‘hỉ’ đỏ trên cửa đặc biệt nổi bật, tân nương được hỉ bà dẫn ra.
Phó Dịch mặc tân lang phục màu đỏ đã đứng ngoài cửa lớn, dáng người đĩnh bạt tựa thanh tùng, mặt mày như sơn thủy họa, thanh tú sâu sắc, chung quanh không biết có bao nhiêu người kinh sợ tròn mắt nhìn hắn.
Nhìn thấy tân nương, khuôn mặt anh tuấn lộ vẻ nhu hòa. Mỉm cười, đi nhanh về phía trước cầm lấy tay tân nương từ tay hỉ bà.
“Oa!” Tân nương phát ra tiếng kinh hô nhẹ, nhanh chóng bị ồn ào xung quanh bao phủ, gương mặt trang điểm nhẹ ửng hồng.
Tuy rằng không hợp lễ nghi, nhưng không ai nói gì, hỉ bà thậm chí cười đến giống đóa cúc, cùng nha hoàn cười trộm.
Phó Vương phủ, mọi người chờ đến nôn nóng cuối cùng cũng nghe được tiếng chiêng trống của đội đón dâu, giương mặt thoáng chốc vui mừng lên.
Chu quản gia chạy nhanh trở về báo, “Vương gia, Vương phi, đội đón dâu đã trở lại!”
Lão Vương gia như bị lửa thiêu mông đứng ngồi không yên, nếu Phó Vô Thiên không ngăn lại thì ông thiếu chút nữa lao ra. Nguyện vọng 21 năm sắp được thực hiện, khó trách lão Vương gia sẽ kích động như vậy. Tất cả mọi người đều hiểu cho ông, còn cho rằng lão Vương gia coi Phó Dịch là thân sinh nhi tử mà đối đãi.
“Họ vào được!” Chu quản gia hô một tiếng, kinh hỉ chạy ra ngoài.
Tân lang anh tuấn nắm tay tân nương chậm rãi đi trên thảm đỏ, tựa như đôi bích nhân trời sinh, nhất cử nhất động lôi kéo ánh mắt mọi người, gió nhẹ thổi qua vạt áo, hình ảnh tựa như bước ra từ bức họa.
“Thật hâm mộ!” Vì tham dự ngày thành thân của Phó Dịch, Thiệu Phi cùng Quản Túc gấp gáp trở về. Thấy vậy, Thiệu Phi lập tức lộ vẻ hâm mộ, nếu hắn không thành một đôi với Quản Túc, đây cũng là chuyện quan trọng nhất nhân sinh của hắn.
Quản Túc liếc mắt nhìn hắn, đột nhiên cười nói: “Ngươi nếu thích, về sau chúng ta cũng có thể thành thân.”
Thiệu Phi quay đầu, ghét bỏ đánh giá hắn, “Ngươi quá cao, nào có tân nương cao hơn tân lang, quá không hài hòa.” (Himeko: Ô hô hô, Tiểu Phi muốn ở trên.)
“…… Ta có một biện pháp giải quyết.” Quản Túc đột nhiên nói.
“Cái gì?”
Quản Túc nói: “Ta làm tân lang, ngươi làm tân nương, như vậy sẽ hài hòa, ngươi không phải rất chờ mong thành thân sao, cứ như vậy đi.”
Mặt Thiệu Phi đỏ bừng, hình như hắn đã không cẩn thận tự đào hố chôn mình.
Việt Thất đứng cạnh nghe đối thoại của họ, cười đến bả vai run run.
Bái đường xong, ăn rượu mừng xong, một đám người ồn ào muốn nháo động phòng. Lão Vương gia một người đã đủ giữ quan ải, vạn người không thể khai thông đứng trước cửa phòng, rất có tư thế ai dám nháo con của ông động phòng, ông sẽ liều mạng với kẻ đó.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, thật sự cho rằng Phó Dịch là thân sinh nhi tử của lão Vương gia, lúc trước Vương gia thành thân, không thấy lão Vương gia tích cực như vậy.
“Tân nương da mặt tương đối mỏng, chúng ta không nên nháo động phòng thì hơn. Chúng ta đi uống rượu, đêm nay không say không về.” Quản Túc biết chút nội tình lập tức dời lực chú ý của mọi người.
Tất cả mọi người đều rất phối hợp, lập tức phụ họa rời đi, chỉ còn lại An Tử Nhiên, Phó Vô Thiên cùng lão Vương gia.
“Hai đứa còn chưa đi?” Lão Vương gia trừng mắt tôn tử cùng cháu dâu, chẳng lẽ hai đứa này cũng muốn nháo tiểu thúc động cmn phòng (Himeko: tác giả viết thế, không phải tui chế đâu)? Không có cửa đâu, vất vả lắm mới có ngày này, hiện tại ông rất hy vọng sang năm có thể ôm tiểu tử trắng trẻo mập mạp.
An Tử Nhiên cùng Phó Vô Thiên hai mặt nhìn nhau.
Phó Vô Thiên bất đắc dĩ nói: “Tổ phụ có phải quá đại kinh tiểu quái?”
Lão Vương gia không dao động. An Tử Nhiên bật cười, hiện tại lão Vương gia giống hệt như hồi còn bệnh, giống như lão ngoan đồng, đại khái chính ông cũng không biết bộ dáng mình hiện tại.
“Vương gia.”
Nghe thấy hắn gọi, Phó Vô Thiên xoay người, nhìn ý cười tromg mắt hắn lập tức biết hắn muốn nói gì, “Được, chúng ta đi thôi, Vương phi.”
Nhưng trước khi đi, hắn lại nói một câu, “Tổ phụ đừng thủ mãi ở đây, tiểu thúc cùng thẩm thẩm nếu biết sẽ thẹn thùng, có trưởng bối canh giữ ngoài cửa, nếu hại họ không làm được thì nguyện vọng của tổ phụ cũng đừng mơ được thực hiện.”
An Tử Nhiên trợn mắt há hốc mồm.
“Tiểu tử thúi, nói nhăng cuội cái gì?” Lão Vương gia quay đầu lại nhìn cửa phòng, lập tức vung nắm tay muốn tấu hắn.
Phó Vô Thiên nói xong cũng kéo Vương phi của hắn chạy còn nhanh hơn thỏ.
Lão Vương gia không đuổi kịp, lại bị tôn tử nói cũng thấy ngượng ngùng, nghĩ chắc không ai dám đến nháo động phòng, ông không khỏi chột dạ rời đi.
Tình huống bên ngoài không giấu được đôi tân phu thê trong phòng, đặc biệt là câu của Phó Vô Thiên, Phó Dịch dở khóc dở cười. Hắn nhìn Trịnh Quân Kỳ đội khăn trùm đầu đỏ, đôi tay đặt trên đùi khẩn trương nắm chặt, khuôn mặt tuấn tú đột nhiên có chút đỏ ửng.
Phó Dịch nhịn không được bật cười, một đống tuổi rồi mà vẫn giống tiểu tử hai mươi mấy, chính hắn cũng cảm thấy ngượng ngùng, tâm tình khẩn trương lại chờ mong mày, lần đầu tiên hắn được thể nghiệm trong bốn mươi mốt năm qua.
Trịnh Quân Kỳ làm sao không khẩn trương, đây là bước ngoặt lớn trong nhân sinh của nàng, có thể gả cho nam nhân mà mình yêu, nàng cảm thấy mình là nữ nhân hạnh phúc nhất trên thế giới.
Rũ mắt, một đôi giày xuất hiện trong tầm mắt. Bàn tay thon dài của nam nhân duỗi tới chậm rãi vén khăn, tiếng trái tim đập thình thịch có thể nghe rõ ràng. Khi khăn được nhấc lên, Trịnh Quân Kỳ nâng mắt nhìn người trong lòng anh tuấn bất phàm, đôi mắt sáng ngời phản chiếu thân ảnh của nàng.
“Quân Kỳ.” Phó Dịch nhẹ nhàng gọi, thanh âm ôn nhu đến có thể tích ra nước.
Trịnh Quân Kỳ ngượng ngùng rũ mắt.
Phó Dịch chậm rãi cúi người, “Nàng hôm nay, thật đẹp!”
Trịnh Quân Kỳ lập tức đỏ mặt, nàng trang điểm không đậm, bởi vì chất da của nàng không tồi nên thoạt nhìn cũng không có quá lớn khác biệt, chỉ là bởi vì hôm nay là ngày nàng thành thân, gương mặt ửng đỏ, đuôi lông mày cũng như nhiễm một tia phong hoa.
Phó Dịch rót hai ly rượu, đưa một ly cho nàng. Tửu lượng của Trịnh Quân Kỳ còn tính có thể, nhưng uống xong chén rượu giao bôi, nàng đã thấy say, ngửi mùi rượu còn tàn lưu trong ly, vẻ mặt say mê.
“Đây là rượu gì, thật thơm!”
Phó Dịch lấy đi chén rượu trong tay tiếp nhận, “Rượu này gọi là Cực Nhật Túy.”
“Cực Nhật Túy?” Trịnh Quân Kỳ không rõ ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt đã mông lung.
Thấy vậy, ánh mắt Phó Dịch trở nên thâm thúy, đặt hai chén rượu lên bàn mới ngồi lại bên người nàng. Vừa ngồi xuống, Trịnh Quân Kỳ đột nhiên ngả ra, Phó Dịch vội vàng đỡ lấy.
Trịnh Quân Kỳ ôm cổ hắn, ngẩng đầu nhìn hắn: “Tướng công còn chưa trả lời ta.”
Phó Dịch vuốt mặt nàng, nhẹ nhàng cười nói: “Cực Nhật Túy là rượu để trợ hứng ngày thành thân, tác dụng của nó đối với nữ quả nhiên vẫn quá lớn, mới một ly đã say.”
“Trợ hứng?” Trịnh Quân Kỳ lại nghe được một từ nàng không rõ, trừng lớn đôi mắt nhìn hắn.
“Không hiểu không sao, ta dạy nàng.” Phó Dịch ôm eo nàng.
Trịnh Quân Kỳ lại đột nhiên đẩy hắn ra, “A, đừng tới gần ta, nóng quá.” Người nàng mềm như bông, căn bản không lay động Phó Dịch mảy may, ngược lại bị hắn ôm đến càng chặt.
Phó Dịch không nghĩ tới đêm tân hôn, tân nương sẽ biến thành con ma men, như vậy cũng tốt, đỡ cho nàng quá khẩn trương. Cởi xuống mũ phượng trên đầu nàng, lại cởi giá y đỏ hoa lệ treo trên bình phong, hắn quay đầu lại nhìn tân nương nằm trên giường không ngừng kéo quần áo, tâm cảnh của hắn cũng bị ảnh hưởng, ly rượu kia trong cơ thể hắn cũng bắt đầu phát huy công hiệu.
Sớm biết vậy thì không nên để lão Vương gia chuẩn bị, Phó Dịch có một chút hối hận, lại nhanh chóng ném ý niệm này đi, tên đã lên dây không thể không bắn.
Phó Dịch nằm cạnh Trịnh Quân Kỳ đã không còn tỉnh táo, da thịt dần lộ ra, hoạt sắc sinh hương.
Lão Vương gia đi rồi lại quay lại. Ông nhìn phòng tân hôn không có động tĩnh gì, trong lòng thực lo lắng, sợ họ không thành công, liền nghĩ thử đi qua xem sao. Bỗng có người đột nhiên chắn trước mặt.
“Tổ phụ muốn đi đâu?”
Lão Vương gia nhìn tôn tử ôm tay vẻ mặt cười như không cười, lập tức chột da, khụ một tiếng, “Thì ra con ở đây, bổn vương đang muốn tìm con, đi theo ta.”
Phó Vô Thiên nhìn bóng tổ phụ chạy trối chết, cười nhạo một tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất