Chương 300: Con mồi
Bặc Trường choáng váng. Nam nhân này là một vị Vương gia? Sao có thể, không phải Sùng Minh Đế không thích con cháu hoàng thất kinh thương sao? Thiên Long sòng bạc không mất hai năm trở lên là không thể đứng vững, hai năm trước, Sùng Minh Đế còn chưa chết.
Người dân Cao Trạch Quốc còn biết, có thể thấy được ‘thanh danh’ của Sùng Minh Đế có bao nhiêu lớn.
Khi họ sững sờ, Cát Khiêm An cùng Chung Nguyệt đã động thủ. Mục tiêu là Bặc Trường, trong ba người chỉ có hắn gian lận, Vương phi đã chỉ ra, như vậy trên người hắn khẳng định có dấu vật chứng.
Bặc Trường trở tay không kịp đã bị kiềm chế. Từ trong quần áo lục soát ra được mấy viên xúc xắc, nhưng thứ này không thể chứng minh hắn gian lận.
Cát Khiêm An đưa xúc xắc cho An Tử Nhiên.
An Tử Nhiên cầm xúc xắc mà Bặc Trường dùng lúc đầu, nói với hắn đang cứng đờ người, “Các hạ nói mình không gian lận, vậy thỉnh ngươi giải thích một chút, vì sao xúc xắc ngươi dùng không phải xúc xắc của sòng bạc?”
Xúc xắc của Thiên Long sòng bạc đều có dấu hiệu đặc thù, người ngoài rất ít ai biết, bởi vì nó giấu ở bên trong, trừ phi đập vỡ xúc xắc, nếu không thì không ai phát hiện ra.
An Tử Nhiên nói xong liền liếc nhìn Phó Vô Thiên. Phó Vô Thiên hiểu ý, cầm lấy một viên xúc xắc nhẹ nhàng bóp vỡ thành mấy khối. An Tử Nhiên nhặt mảnh nhỏ dấu hiệu lên, lại tìm trong xúc xắc mà Bặc Trường sử dụng, không phát hiện bất cứ thứ gì. Sau đó, Cát Khiêm An lại lục soát được một viên xúc xắc có dấu hiệu từ trên người Bặc Trường.
Đáp án là gì, đã không cần hắn nói.
Bặc Trường tráo đổi xúc xắc đặc chế của hắn với xúc xắc của sòng bạc. Mọi người cũng phát hiện một chút đặc biệt trên xúc xắc của hắn, hiện tại chứng cứ vô cùng xác thực, Bặc Trường không thể nói gì hơn.
Đây là lần đầu tiên Bặc Trường gian lận mà bị tố giác, nếu xử lý không tốt, rất có thể sẽ gây ra phiền toái không cần thiết, nếu ảnh hưởng đến quan hệ hai nước, hắn chính là tội nhân.
“Ngân phiếu trả lại cho các ngươi là được chứ gì.” Bặc Trường ném số ngân phiếu trên tay lên chiếu bạc, ngữ khí vẫn thực không khách khí.
An Tử Nhiên nhìn mắt ngân phiếu rơi tán loạn trên bàn, “Các hạ sẽ không cho rằng chỉ như vậy là có thể cho qua đi?”
“Vậy ngươi muốn thế nào? Chúng ta là thị vệ Cao Trạch, không phải là người Đại Á.” Một người bạn của Bặc Trường lập tức lớn tiếng nói.
“Các ngươi là ai với ta mà nói không quan trọng, sòng bạc có quy củ của sòng bạc, nếu ai cũng giống các ngươi, một câu ‘chúng ta trả lại ngân phiếu là được rồi đi’ liền bỏ qua, về sau Thiên Long còn làm ăn thế nào?” An Tử Nhiên nheo mắt, trong mắt phản ra quang mang lạnh lùng.
Bặc Trường nghe ngữ khí của đối phương là biết chuyện này không thể đơn giản cho qua. Nếu đối phương chỉ là thương nhân bình thường thì dễ rồi, nhưng đó lại là Vương gia, còn không biết vị Vương gia này ở Đại Á rốt cuộc có mấy phân mấy lượng.
“Ngươi muốn thế nào?”
An Tử Nhiên vòng qua chiếu bạc đi ra, ánh mắt dừng trên bàn tay phải cầm đao, “Cao Trạch sắp cùng Đại Á liên hôn, ta có thể không cần tay phải của ngươi, vậy thì để tay trái lại đi.”
Mọi người hít mạnh một hơi, nhìn không ra Vương phi cũng là nhân vật tàn nhẫn.
Phó Vô Thiên hai mắt tỏa sáng nhìn Vương phi của hắn. Hắn phát hiện Vương phi ngày càng hợp với khẩu vị của hắn, toàn thân từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài đều làm hắn cầm lòng không đậu.
Cát Khiêm An cùng Chung Nguyệt cũng lộ vẻ kinh ngạc không che dấu, tuy biết Vương phi không phải nhân vật đơn giản, nhưng mặt không đổi sắc muốn tay người khác như vậy vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Bặc Trường mặt trắng toát, “Ngươi đừng khinh người quá đáng.”
Hai người đi cùng cũng căm tức nhìn An Tử Nhiên.
“Ta không nói giỡn, cũng không phải đang thương lượng với các ngươi, chuyện này không do các ngươi quyết định, dám gian lận, các ngươi hẳn nên sớm chuẩn bị tâm lý.”
Thanh âm nhẹ nhàng lại mang theo cường thế tuyệt đối, không có nửa điểm thương lượng. Trong ghế lô chỉ còn lại tiếng nuốt nước miếng, an tĩnh đến quá phận.
“Động thủ đi.”
Thanh âm Phó Vô Thiên vang lên trong một mảnh yên tĩnh, sau đó chính là tiếng kiếm thoát khỏi vỏ. Cát Khiêm An rút kiếm tiến về phía Bặc Trường.
Bặc Trường chưa từng nghĩ sẽ để lại tay trái ở chỗ này, nhìn thấy nguy hiểm đến gần, ‘xoẹt’ một tiếng rút ra đao của mình, “Đừng tới đây!”
“Bặc Trường……” Hai người bạn vội vàng lên tiếng, nếu phát sinh sự kiện đổ máu, ảnh hưởng đến vấn đề liên hôn, cấp trên nhất định sẽ xử trí, họ cũng sẽ bị liên lụy, vì thế hai người vội vàng kéo Bặc Trường.
“Các ngươi làm gì, buông ra!” Bặc Trường tức giận đến đôi mắt đều đỏ, hắn sao mà không biết hai người suy nghĩ cái gì, đơn giản chính là sợ hắn sẽ liên lụy đến bọn họ.
Đúng lúc này, cửa ghế lô ‘cạch’ một tiếng mở ra, vang lên cùng lúc đó là tiếng Bặc Trường kêu thảm thiết. Có hai người giữ chặt hắn lại, Cát Khiêm An không chút lưu tình chặt bỏ tay trái. Bàn tay máu chảy đầm đìa rơi trên mặt đất, máu tươi phun ra từ vết thương trên tay Bặc Trường, người vây xem sắc mặt trắng nhợt, sôi nổi lui lại mấy bước.
Người tới là sứ giả Cao Trạch Cao Lương Tài, lại còn là người phụ trách có quyền nhất trong đoàn. Hoàng thất Cao Trạch mang là họ Cao. Cao Lương Tài tới đây do Phó Vô Thiên phái người đi báo.
Cao Lương Tài vào ghế lô, lập tức nhìn thấy Phó Vô Thiên như hạc trong bầy gà, ánh mắt lập loè một chút, vẻ nghi ngờ ngay sau đó bị ngưng trọng thay thế. Hắn đã biết ngọn ngành, thấy Bặc Trường bị chém rớt tay trái, tuy sinh khí nhưng xác thật là họ đuối lý trước.
“Cao đại nhân, bọn họ……” Bặc Trường nhìn thấy hắn giống như nhìn thấy cứu tinh.
“Câm miệng.” Cao Lương Tài đi đến trước mặt họ, sắc mặt khó coi nổi giận nói.
“Đa tạ Quận Vương thủ hạ lưu tình, Cao mỗ cam đoan ngày sau tuyệt đối sẽ không phát sinh chuyện tương tự.”
Ba người sắc mặt trắng nhợt, nam nhân này chính là chiến thần Đại Á, chính là Phó Vô Thiên đã đánh bại Dung Quốc, bức cho Dung Quốc không thể không chủ động cầu hòa?
“Cao sứ giả quả nhiên minh lý lẽ, nể mặt sứ giả Cao Trạch, bổn vương lần này không so đo.” Phó Vô Thiên đại phát từ bi nói, phảng phất không nhìn thấy vẻ mặt vặn vẹo của Cao Lương Tài.
Cao Lương Tài nghiến răng nghiến lợi trả lời: “Quận Vương quả nhiên đại nhân đại lượng.”
Sau khi Cao Lương Tài mang Bặc Trường rời đi, Phó Vô Thiên cùng An Tử Nhiên cũng hồi phủ ngay sau đó.
Vết máu trên mặt đất một lát sau được rửa sạch sẽ. Không có trò hay xem, khách vây xem cũng dần tản đi. Nhưng biểu hiện hôm nay của An Tử Nhiên làm rất nhiều người có cái nhìn nhất định về Phó Vương phi trong truyền thuyết. Trước kia hắn điệu thấp quá mức cho nên gần như không ai có ấn tượng về hắn, hiện tại rốt cuộc biết vì sao Quận Vương chung tình với một mình Vương phi, trắc thất đều không muốn cưới.
Vật họp theo loài a vật họp theo loài!
Đám người tan đi, hai nam nhân vẫn luôn đứng ở góc nhìn sự kiện phát sinh rốt cuộc được mở mang tầm mắt.
“Ta thu hồi lời mở đầu.”
“Dệt Tâm xưởng chín phần cũng là do vị Vương phi này mở.” Nam tử lúc trước phủ định An Tử Nhiên là chủ nhân của Dệt Tâm xưởng bật cười một tiếng.
Mười sáu, mười bảy tuổi đã có bản lĩnh mở một sòng bạc nổi tiếng Đại Á, hiện tại vị Vương phi này cũng mới hai mươi, ấy vậy mà đã có sự quyết đoán cùng thủ đoạn mà người cùng lứa không có. Bây giờ nói Dệt Tâm xưởng là của người này, hắn sẽ không hoài nghi tính chân thật của nó.
“Không thể trông mặt mà bắt hình dong, lời này rất có lý, càng ngày càng làm người mong đợi.” Nam nhân cầm quạt lộ ra ánh mắt đi săn.
Nam tử vừa thấy là biết hắn đã nổi lên hứng thú với vị Vương phi này, đây không phải hiện tượng tốt, nhưng mà… Trong đầu hắn đột nhiên hiện lên thân ảnh An Tử Nhiên khi tham gia yến hội. Khi mới nhìn thấy vị Vương phi này, hắn cũng tưởng là một công tử thanh tuấn yên lặng, nhưng sự thật lật đổ suy đoán của hắn.
“Hắn chính là Vương phi của Phó Vô Thiên.”
“Thì tính sao?” Nam nhân ngạo khí hỏi lại, trong mắt là quang mang chí tại tất đắc.
“Phó Vô Thiên không hề đơn giản, nếu hắn là hoàng đế Đại Á thì sẽ là một chướng ngại lớn, nhưng tình cảnh hiện tại cũng không khác gì. Nói ngắn lại, muốn đoạt người từ trong tay hắn, một chữ…… Khó!”
Không phải hắn đánh giá cao Phó Vô Thiên và tự hạ thấp quân mình, mà là Phó Vô Thiên vừa nhìn là biết tuyệt đối là đối thủ khó chơi, đặc biệt khi hiện tại Đại Á đã không phải Đại Á trước kia, trong kế hoạch thống nhất các quốc gia của họ tuyệt không phải tường đồng vách sắt bình thường.
Muốn giải quyết Đại Á thì thế tất phải giải quyết Phó Vô Thiên, nhưng bản nhân người này đã là một cửa ải gian nan.
Nam nhân phe phẩy cây quạt, trong mắt nở rộ quang mang nóng cháy, thanh âm trầm thấp lộ ra kiên định không ai có thể thay đổi, “Không, An Tử Nhiên người này…… Nhất định ta phải có được hắn.”
Nam tử hơi kinh hãi, An Tử Nhiên chỉ lập ra Thiên Long sòng bạc cùng Dệt Tâm xưởng mà thôi, dù rất lợi hại nhưng không đến nỗi một hai phải có được a!
Người dân Cao Trạch Quốc còn biết, có thể thấy được ‘thanh danh’ của Sùng Minh Đế có bao nhiêu lớn.
Khi họ sững sờ, Cát Khiêm An cùng Chung Nguyệt đã động thủ. Mục tiêu là Bặc Trường, trong ba người chỉ có hắn gian lận, Vương phi đã chỉ ra, như vậy trên người hắn khẳng định có dấu vật chứng.
Bặc Trường trở tay không kịp đã bị kiềm chế. Từ trong quần áo lục soát ra được mấy viên xúc xắc, nhưng thứ này không thể chứng minh hắn gian lận.
Cát Khiêm An đưa xúc xắc cho An Tử Nhiên.
An Tử Nhiên cầm xúc xắc mà Bặc Trường dùng lúc đầu, nói với hắn đang cứng đờ người, “Các hạ nói mình không gian lận, vậy thỉnh ngươi giải thích một chút, vì sao xúc xắc ngươi dùng không phải xúc xắc của sòng bạc?”
Xúc xắc của Thiên Long sòng bạc đều có dấu hiệu đặc thù, người ngoài rất ít ai biết, bởi vì nó giấu ở bên trong, trừ phi đập vỡ xúc xắc, nếu không thì không ai phát hiện ra.
An Tử Nhiên nói xong liền liếc nhìn Phó Vô Thiên. Phó Vô Thiên hiểu ý, cầm lấy một viên xúc xắc nhẹ nhàng bóp vỡ thành mấy khối. An Tử Nhiên nhặt mảnh nhỏ dấu hiệu lên, lại tìm trong xúc xắc mà Bặc Trường sử dụng, không phát hiện bất cứ thứ gì. Sau đó, Cát Khiêm An lại lục soát được một viên xúc xắc có dấu hiệu từ trên người Bặc Trường.
Đáp án là gì, đã không cần hắn nói.
Bặc Trường tráo đổi xúc xắc đặc chế của hắn với xúc xắc của sòng bạc. Mọi người cũng phát hiện một chút đặc biệt trên xúc xắc của hắn, hiện tại chứng cứ vô cùng xác thực, Bặc Trường không thể nói gì hơn.
Đây là lần đầu tiên Bặc Trường gian lận mà bị tố giác, nếu xử lý không tốt, rất có thể sẽ gây ra phiền toái không cần thiết, nếu ảnh hưởng đến quan hệ hai nước, hắn chính là tội nhân.
“Ngân phiếu trả lại cho các ngươi là được chứ gì.” Bặc Trường ném số ngân phiếu trên tay lên chiếu bạc, ngữ khí vẫn thực không khách khí.
An Tử Nhiên nhìn mắt ngân phiếu rơi tán loạn trên bàn, “Các hạ sẽ không cho rằng chỉ như vậy là có thể cho qua đi?”
“Vậy ngươi muốn thế nào? Chúng ta là thị vệ Cao Trạch, không phải là người Đại Á.” Một người bạn của Bặc Trường lập tức lớn tiếng nói.
“Các ngươi là ai với ta mà nói không quan trọng, sòng bạc có quy củ của sòng bạc, nếu ai cũng giống các ngươi, một câu ‘chúng ta trả lại ngân phiếu là được rồi đi’ liền bỏ qua, về sau Thiên Long còn làm ăn thế nào?” An Tử Nhiên nheo mắt, trong mắt phản ra quang mang lạnh lùng.
Bặc Trường nghe ngữ khí của đối phương là biết chuyện này không thể đơn giản cho qua. Nếu đối phương chỉ là thương nhân bình thường thì dễ rồi, nhưng đó lại là Vương gia, còn không biết vị Vương gia này ở Đại Á rốt cuộc có mấy phân mấy lượng.
“Ngươi muốn thế nào?”
An Tử Nhiên vòng qua chiếu bạc đi ra, ánh mắt dừng trên bàn tay phải cầm đao, “Cao Trạch sắp cùng Đại Á liên hôn, ta có thể không cần tay phải của ngươi, vậy thì để tay trái lại đi.”
Mọi người hít mạnh một hơi, nhìn không ra Vương phi cũng là nhân vật tàn nhẫn.
Phó Vô Thiên hai mắt tỏa sáng nhìn Vương phi của hắn. Hắn phát hiện Vương phi ngày càng hợp với khẩu vị của hắn, toàn thân từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài đều làm hắn cầm lòng không đậu.
Cát Khiêm An cùng Chung Nguyệt cũng lộ vẻ kinh ngạc không che dấu, tuy biết Vương phi không phải nhân vật đơn giản, nhưng mặt không đổi sắc muốn tay người khác như vậy vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Bặc Trường mặt trắng toát, “Ngươi đừng khinh người quá đáng.”
Hai người đi cùng cũng căm tức nhìn An Tử Nhiên.
“Ta không nói giỡn, cũng không phải đang thương lượng với các ngươi, chuyện này không do các ngươi quyết định, dám gian lận, các ngươi hẳn nên sớm chuẩn bị tâm lý.”
Thanh âm nhẹ nhàng lại mang theo cường thế tuyệt đối, không có nửa điểm thương lượng. Trong ghế lô chỉ còn lại tiếng nuốt nước miếng, an tĩnh đến quá phận.
“Động thủ đi.”
Thanh âm Phó Vô Thiên vang lên trong một mảnh yên tĩnh, sau đó chính là tiếng kiếm thoát khỏi vỏ. Cát Khiêm An rút kiếm tiến về phía Bặc Trường.
Bặc Trường chưa từng nghĩ sẽ để lại tay trái ở chỗ này, nhìn thấy nguy hiểm đến gần, ‘xoẹt’ một tiếng rút ra đao của mình, “Đừng tới đây!”
“Bặc Trường……” Hai người bạn vội vàng lên tiếng, nếu phát sinh sự kiện đổ máu, ảnh hưởng đến vấn đề liên hôn, cấp trên nhất định sẽ xử trí, họ cũng sẽ bị liên lụy, vì thế hai người vội vàng kéo Bặc Trường.
“Các ngươi làm gì, buông ra!” Bặc Trường tức giận đến đôi mắt đều đỏ, hắn sao mà không biết hai người suy nghĩ cái gì, đơn giản chính là sợ hắn sẽ liên lụy đến bọn họ.
Đúng lúc này, cửa ghế lô ‘cạch’ một tiếng mở ra, vang lên cùng lúc đó là tiếng Bặc Trường kêu thảm thiết. Có hai người giữ chặt hắn lại, Cát Khiêm An không chút lưu tình chặt bỏ tay trái. Bàn tay máu chảy đầm đìa rơi trên mặt đất, máu tươi phun ra từ vết thương trên tay Bặc Trường, người vây xem sắc mặt trắng nhợt, sôi nổi lui lại mấy bước.
Người tới là sứ giả Cao Trạch Cao Lương Tài, lại còn là người phụ trách có quyền nhất trong đoàn. Hoàng thất Cao Trạch mang là họ Cao. Cao Lương Tài tới đây do Phó Vô Thiên phái người đi báo.
Cao Lương Tài vào ghế lô, lập tức nhìn thấy Phó Vô Thiên như hạc trong bầy gà, ánh mắt lập loè một chút, vẻ nghi ngờ ngay sau đó bị ngưng trọng thay thế. Hắn đã biết ngọn ngành, thấy Bặc Trường bị chém rớt tay trái, tuy sinh khí nhưng xác thật là họ đuối lý trước.
“Cao đại nhân, bọn họ……” Bặc Trường nhìn thấy hắn giống như nhìn thấy cứu tinh.
“Câm miệng.” Cao Lương Tài đi đến trước mặt họ, sắc mặt khó coi nổi giận nói.
“Đa tạ Quận Vương thủ hạ lưu tình, Cao mỗ cam đoan ngày sau tuyệt đối sẽ không phát sinh chuyện tương tự.”
Ba người sắc mặt trắng nhợt, nam nhân này chính là chiến thần Đại Á, chính là Phó Vô Thiên đã đánh bại Dung Quốc, bức cho Dung Quốc không thể không chủ động cầu hòa?
“Cao sứ giả quả nhiên minh lý lẽ, nể mặt sứ giả Cao Trạch, bổn vương lần này không so đo.” Phó Vô Thiên đại phát từ bi nói, phảng phất không nhìn thấy vẻ mặt vặn vẹo của Cao Lương Tài.
Cao Lương Tài nghiến răng nghiến lợi trả lời: “Quận Vương quả nhiên đại nhân đại lượng.”
Sau khi Cao Lương Tài mang Bặc Trường rời đi, Phó Vô Thiên cùng An Tử Nhiên cũng hồi phủ ngay sau đó.
Vết máu trên mặt đất một lát sau được rửa sạch sẽ. Không có trò hay xem, khách vây xem cũng dần tản đi. Nhưng biểu hiện hôm nay của An Tử Nhiên làm rất nhiều người có cái nhìn nhất định về Phó Vương phi trong truyền thuyết. Trước kia hắn điệu thấp quá mức cho nên gần như không ai có ấn tượng về hắn, hiện tại rốt cuộc biết vì sao Quận Vương chung tình với một mình Vương phi, trắc thất đều không muốn cưới.
Vật họp theo loài a vật họp theo loài!
Đám người tan đi, hai nam nhân vẫn luôn đứng ở góc nhìn sự kiện phát sinh rốt cuộc được mở mang tầm mắt.
“Ta thu hồi lời mở đầu.”
“Dệt Tâm xưởng chín phần cũng là do vị Vương phi này mở.” Nam tử lúc trước phủ định An Tử Nhiên là chủ nhân của Dệt Tâm xưởng bật cười một tiếng.
Mười sáu, mười bảy tuổi đã có bản lĩnh mở một sòng bạc nổi tiếng Đại Á, hiện tại vị Vương phi này cũng mới hai mươi, ấy vậy mà đã có sự quyết đoán cùng thủ đoạn mà người cùng lứa không có. Bây giờ nói Dệt Tâm xưởng là của người này, hắn sẽ không hoài nghi tính chân thật của nó.
“Không thể trông mặt mà bắt hình dong, lời này rất có lý, càng ngày càng làm người mong đợi.” Nam nhân cầm quạt lộ ra ánh mắt đi săn.
Nam tử vừa thấy là biết hắn đã nổi lên hứng thú với vị Vương phi này, đây không phải hiện tượng tốt, nhưng mà… Trong đầu hắn đột nhiên hiện lên thân ảnh An Tử Nhiên khi tham gia yến hội. Khi mới nhìn thấy vị Vương phi này, hắn cũng tưởng là một công tử thanh tuấn yên lặng, nhưng sự thật lật đổ suy đoán của hắn.
“Hắn chính là Vương phi của Phó Vô Thiên.”
“Thì tính sao?” Nam nhân ngạo khí hỏi lại, trong mắt là quang mang chí tại tất đắc.
“Phó Vô Thiên không hề đơn giản, nếu hắn là hoàng đế Đại Á thì sẽ là một chướng ngại lớn, nhưng tình cảnh hiện tại cũng không khác gì. Nói ngắn lại, muốn đoạt người từ trong tay hắn, một chữ…… Khó!”
Không phải hắn đánh giá cao Phó Vô Thiên và tự hạ thấp quân mình, mà là Phó Vô Thiên vừa nhìn là biết tuyệt đối là đối thủ khó chơi, đặc biệt khi hiện tại Đại Á đã không phải Đại Á trước kia, trong kế hoạch thống nhất các quốc gia của họ tuyệt không phải tường đồng vách sắt bình thường.
Muốn giải quyết Đại Á thì thế tất phải giải quyết Phó Vô Thiên, nhưng bản nhân người này đã là một cửa ải gian nan.
Nam nhân phe phẩy cây quạt, trong mắt nở rộ quang mang nóng cháy, thanh âm trầm thấp lộ ra kiên định không ai có thể thay đổi, “Không, An Tử Nhiên người này…… Nhất định ta phải có được hắn.”
Nam tử hơi kinh hãi, An Tử Nhiên chỉ lập ra Thiên Long sòng bạc cùng Dệt Tâm xưởng mà thôi, dù rất lợi hại nhưng không đến nỗi một hai phải có được a!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất