Chương 322: Hạ độc
Hoa Vương gia quyết định đưa tiểu Vương gia vào cung, cùng ngày sai người thu thập đồ đạc của tiểu Vương gia, ngày hôm sau quyết tâm kéo người vào cung. Tiểu Vương gia lại nhất định phải ở cùng An Tử Nhiên, túm quần áo hắn không dám buông tay. An Tử Nhiên mở miệng khuyên vài câu cũng không có tác dụng.
Hoa Vương gia lần này không hề do dự, trực tiếp mời An Tử Nhiên vào cung một thời gian. Trải qua vài lần hung hiểm, ông đã tin tưởng An Tử Nhiên không phải người khác phái tới tiếp cận họ, hơn nữa hắn võ công không tồi, có thể bảo hộ tôn tử của ông, ông liền càng hy vọng hắn cũng có thể vào cung.
An Tử Nhiên biết đi vào hoàng cung Cao Trạch thì hắn khả năng sẽ trộn lẫn vào cuộc nội đấu của họ, hơn nữa cơ suất đụng phải Cao Lương Tài cũng sẽ gia tăng rất nhiều, rất bất lợi với hắn.
Nhưng mà…… Hắn nhìn ngốc tử túm quần áo hắn không chịu buông tay. Bởi vì ngốc tử này, hắn đã chậm trễ quá nhiều thời gian ở Vân Trạch, Phó Vô Thiên nhất định rất lo lắng.
“Hoa Vương gia, ta có thể cùng tiểu Vương gia tiến cung ở vài ngày, nhưng ta thật sự phải rời đi, hy vọng Vương gia có thể thành toàn.”
Hoa Vương gia không suy xét lâu, lập tức đồng ý. Dù sao trước giữ người lại ở bên tôn tử, chuyện vài ngày sau thì vài ngày sau lại nói.
An Tử Nhiên không biết ý tưởng của Hoa Vương gia, nếu biết, phỏng chừng sẽ không bao giờ đồng ý, lúc trước thì phòng hắn như phòng tặc, hiện tại lại chuyển biến như hài kịch, trên đời quả thực khó đoán nhất là nhân tâm.
…
Hoa Vương gia đưa tiểu Vương gia vào cung nhanh chóng truyền tới tai ba người Cao Lương Tài. Họ biết kế hoạch đã thành công bước đầu tiên, nhưng Cao Võ Sơn và Cao Văn Vọng đều không biết mình kỳ thực bị Cao Lương Tài lợi dụng.
Mục tiêu của Cao Lương Tài kỳ thật là An Tử Nhiên bên cạnh tiểu Vương gia.
Từ đêm hắc y nhân bị phát hiện, Hoa Vương phủ ngày càng đề phòng nghiêm ngặt, đặc biệt là Trúc Lục Hiên. Cao Lương Tài không tìm thấy cơ hội liền nghĩ đến biện pháp này. Hoàng cung tuy cũng nghiêm ngặt nhưng hắn thật lâu trước kia đã xếp người vào, càng dễ dàng xuống tay.
Người của hắn nghe được Hoa Vương gia xếp tiểu Vương gia đến Càn Lan điện. Càn Lan điện là nơi nghỉ ngơi của hoàng đế Cao Trạch từ trước đến giờ, có cả chủ điện và phó điện. Tiểu Vương gia ở tại phó điện, nam tử họ Hướng kia cũng ở tại phó điện.
“Ta không tin lần này ngươi còn có thể thoát được.” Ánh mắt Cao Lương Tài chiết xạ ra quang mang hung ác, quyết tâm muốn diệt trừ An Tử Nhiên.
Hoa Vương gia đến bây giờ đều không có biểu hiện khác thường, thoạt nhìn giống như không biết gì cả, nhưng cũng có khả năng An Tử Nhiên đã tiết lộ bí mật cho Hoa Vương gia, Hoa Vương gia không muốn rút dây động rừng cho nên mới biểu hiện ra một bộ cái gì cũng không biết, để lừa gạt hắn.
Cao Lương Tài không muốn lung tung suy đoán để rối loạn tâm thần, cho nên An Tử Nhiên cần thiết chết. Trưa hôm đó, hắn lập tức an bài.
Hoàng cung
Cơm chiều, Tiểu Lý Tử cùng thái giám đưa đồ ăn từ Ngự Thiện Phòng đến Càn Lan điện. Hoa Vương gia cũng cùng ăn, cho nên đồ ăn tương đối phong phú, tràn đầy một bàn, phần lớn là món mà tiểu Vương gia thích.
“Ca ca, ăn đi.” Tiểu Vương gia gặp một con tôm vào chén An Tử Nhiên, sau đó chờ mong cười cười.
Hoa Vương gia ê ẩm nói: “Tiểu Thiên trọng hữu khinh gia gia.”
An Tử Nhiên nhìn con tôm, đột nhiên nói với Tiểu Lý Tử: “Trong cung có động vật không?”
Tiểu Lý Tử sửng sốt một chút, gật gật đầu.
An Tử Nhiên muốn hắn tìm một con. Tiểu Lý Tử không do dự chạy đi, nghe lời giống như An Tử Nhiên là chủ tử của hắn, những người khác, bao gồm Hoa Vương gia thấy vậy đều không có phản ứng gì.
Tiểu Lý Tử chộp tới một chuột xám không nhỏ……
“Để xa một chút, để xa một chút.” Hoa Vương gia nhìn thấy con chuột liền hết muốn ăn. Lão nhân gia từ trước đến nay thích sạch sẽ, vốn không thích loài chuột dơ hề hề, thích ăn vụng lão thử.
An Tử Nhiên chọn một đĩa có hành, bảo Tiểu Lý Tử cầm đi cho chuột ăn. Mọi người không rõ nguyên do, nhưng khi họ thấy con chuột ăn đồ ăn rồi đột nhiên miệng sùi bọt mép, tức khắc minh bạch.
Hoa Vương gia biến sắc, “Hỗn trướng, đồ hỗn trướng này cũng dám hạ độc trong đồ ăn, thật là phản, phản……”
“Hoa Vương gia thỉnh bớt giận.” An Tử Nhiên ngăn lại ông định gọi người vào, “Theo phỏng đoán của ta, hẳn chỉ có mấy đĩa đồ ăn có hành bị hạ độc.”
Hoa Vương gia lập tức hiểu ý. Ông cùng tôn tử đều không thích ăn hành, chuyện này rất nhiều người đều biết, Ngự Thiện Phòng cũng biết, cho nên những món ăn có hành là làm cho An Tử Nhiên. Như thế, đối tượng mà thủ phạm nhắm vào vừa xem hiểu ngay.
Hoa Vương gia đột nhiên nhớ tới hắc y nhân đêm đó, chẳng lẽ mục tiêu của họ kỳ thật là Hướng công tử?
“Hướng công tử có biết mình đắc tội người nào?”
An Tử Nhiên vừa thấy vẻ mặt ông liền biết ông đoán được, suy nghĩ liền trả lời: “Tại hạ mới đến, chưa từng đắc tội người nào. Người nào lại hao hết tâm tư muốn hại tại hạ như vậy, tại hạ cũng sờ không rõ đầu óc.”
Hoa Vương gia lâm vào trầm tư, một lát sau, ông đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt nhìn như già cả mắt mờ hiện lên một đạo tinh quang, “Chủ sự sau màn hiển nhiên rất hiểu biết bổn vương cùng Tiểu Thiên. Người có gan hạ độc bổn vương cùng Tiểu Thiên không nhiều, mà Hướng công tử từ khi vào Hoa Vương phủ liền chưa từng ra phủ, không có khả năng gặp qua họ, trừ một người.”
“Hoa Vương gia là chỉ Cao Lương Tài đại nhân phải không?” An Tử Nhiên không ngờ Hoa Vương gia mẫn cảm như vậy, lập tức đoán ra Cao Lương Tài. Nhưng ngẫm lại cũng thực bình thường, bởi vì chỉ có Cao Lương Tài đi qua Trúc Lục Hiên. Cứ tiếp tục đề tài, hắn khả năng sẽ bại lộ, trừ phi biên một lời nói dối.
Hoa Vương gia ánh mắt sáng quắc nhìn hắn, “Hướng công tử có phải muốn nói gì với bổn vương?”
“Kỳ thật…… Tại hạ ngày ấy không chạm mặt Cao đại nhân. Lúc ấy tại hạ trốn trong phòng, Cao đại nhân không biết, hắn cho rằng trong phòng chỉ có mình tiểu Vương gia đang ngủ, bởi vậy nói một ít lời không nên nói. Đại khái là sau mới biết về tại hạ, đoán được tại hạ khả năng cũng ở trong phòng, cho nên mới trăm phương nghìn kế muốn giết tại hạ.” An Tử Nhiên nửa thật nửa giả nói.
“Hắn nói lời gì không nên nói?” Hoa Vương gia bình tĩnh truy văn.
“Hắn nói……”
An Tử Nhiên biên một bộ lý do, nói rằng Cao Lương Tài lầm bầm lầu bầu rằng hắn vì ngôi vị hoàng đế mà quyết định đối đầu với lão hoàng đế, xuống tay với Hoa Vương gia cùng tiểu Vương gia, nhưng trước đó phải diệt trừ Cao Võ Sơn cùng Cao Văn Vọng, hắn tỏ vẻ mình sẽ không từ thủ đoạn.
Bởi vì sợ lương tâm cắn rứt, cho nên hắn cần tìm một người tâm sự, tiểu Vương gia thành đối tượng tốt nhất. Còn vì sao hắn không nói ra ngay đêm đó, hắn không muốn tham gia vào nội loạn ở Cao Trạch, đây là nói thật, cho nên vẫn luôn do dự có nên nói ra.
Hoa Vương gia càng nghe càng giận, đã tin tưởng, “Cao Lương Tài, tên này thật là dã tâm không nhỏ, bổn vương tuyệt sẽ không để ngươi được như ý.”
“Hoa Vương gia tính toán làm sao bây giờ?” An Tử Nhiên thử hỏi.
Hoa Vương gia bình bình lửa giận, hỏi: “Không biết Hướng công tử có biện pháp gì?”
An Tử Nhiên châm chước: “Nếu Hoa Vương gia để mắt tại hạ, như vậy tại hạ thử nói ra ý kiến nông cạn. Hiện giờ hoàng thất Cao Trạch vẫn luôn ở vào thế bị động, nếu không đánh vỡ cục diện bế tắc này, nói câu đại bất kính, Cao Trạch sớm hay muộn sẽ đổi chủ.”
“Hướng công tử nói có lý, chỉ là cục diện bế tắc một khi đánh vỡ, hoàng thất cũng gặp bất lợi.” Hoa Vương gia làm sao không biết, chỉ là nói dễ hơn làm.
An Tử Nhiên nói: “Có câu không biết Hoa Vương gia đã từng nghe.”
“Cái gì?” Hoa Vương gia nhìn về phía hắn.
An Tử Nhiên nhìn thẳng tầm mắt ông, gằn từng chữ: “Bắt giặc bắt vua trước.”
Cao Trạch nội loạn nói đến cùng vẫn do Cao Lương Tài ba người làm ra, nếu họ không mơ ước ngôi vị hoàng đế thì sẽ không xúi giục những người khác cùng phản nghịch.
Hoàng thất Cao Trạch thống trị Cao Trạch đã mấy trăm năm, sớm đã lưu lại uy vọng rất sâu trong lòng bá tánh, bao gồm một ít đại thần cùng tướng lãnh, đột nhiên bảo họ phải nghe lệnh một người hoàn toàn không thuộc hoàng thất, tâm lý tuyệt đối không thể lập tức tiếp thu.
An Tử Nhiên tuy chưa từng tiếp xúc với tâm lý học, nhưng nơi này không phải thế giới hiện đại mở mang đời trước, xã hội phong kiến chú trọng sinh ra cao quý, nô tính trong bá tánh vẫn tương đối nặng.
Nếu thống trị họ là một quý tộc, họ khẳng định sẽ không có dị nghị, nhưng nếu là một người sinh ra bình phàm giống họ, thậm chí từng là khất cái, khẳng định sẽ làm họ nảy sinh tâm lý ‘loại người như ngươi dựa vào cái gì mà bắt chúng ta phải nghe ngươi’.
An Tử Nhiên nói cho Hoa Vương gia, lão nhân gia lập tức tìm người tản ra, kết quả không tới nửa ngày đã thấy được hiệu quả.
Hoa Vương gia lần này không hề do dự, trực tiếp mời An Tử Nhiên vào cung một thời gian. Trải qua vài lần hung hiểm, ông đã tin tưởng An Tử Nhiên không phải người khác phái tới tiếp cận họ, hơn nữa hắn võ công không tồi, có thể bảo hộ tôn tử của ông, ông liền càng hy vọng hắn cũng có thể vào cung.
An Tử Nhiên biết đi vào hoàng cung Cao Trạch thì hắn khả năng sẽ trộn lẫn vào cuộc nội đấu của họ, hơn nữa cơ suất đụng phải Cao Lương Tài cũng sẽ gia tăng rất nhiều, rất bất lợi với hắn.
Nhưng mà…… Hắn nhìn ngốc tử túm quần áo hắn không chịu buông tay. Bởi vì ngốc tử này, hắn đã chậm trễ quá nhiều thời gian ở Vân Trạch, Phó Vô Thiên nhất định rất lo lắng.
“Hoa Vương gia, ta có thể cùng tiểu Vương gia tiến cung ở vài ngày, nhưng ta thật sự phải rời đi, hy vọng Vương gia có thể thành toàn.”
Hoa Vương gia không suy xét lâu, lập tức đồng ý. Dù sao trước giữ người lại ở bên tôn tử, chuyện vài ngày sau thì vài ngày sau lại nói.
An Tử Nhiên không biết ý tưởng của Hoa Vương gia, nếu biết, phỏng chừng sẽ không bao giờ đồng ý, lúc trước thì phòng hắn như phòng tặc, hiện tại lại chuyển biến như hài kịch, trên đời quả thực khó đoán nhất là nhân tâm.
…
Hoa Vương gia đưa tiểu Vương gia vào cung nhanh chóng truyền tới tai ba người Cao Lương Tài. Họ biết kế hoạch đã thành công bước đầu tiên, nhưng Cao Võ Sơn và Cao Văn Vọng đều không biết mình kỳ thực bị Cao Lương Tài lợi dụng.
Mục tiêu của Cao Lương Tài kỳ thật là An Tử Nhiên bên cạnh tiểu Vương gia.
Từ đêm hắc y nhân bị phát hiện, Hoa Vương phủ ngày càng đề phòng nghiêm ngặt, đặc biệt là Trúc Lục Hiên. Cao Lương Tài không tìm thấy cơ hội liền nghĩ đến biện pháp này. Hoàng cung tuy cũng nghiêm ngặt nhưng hắn thật lâu trước kia đã xếp người vào, càng dễ dàng xuống tay.
Người của hắn nghe được Hoa Vương gia xếp tiểu Vương gia đến Càn Lan điện. Càn Lan điện là nơi nghỉ ngơi của hoàng đế Cao Trạch từ trước đến giờ, có cả chủ điện và phó điện. Tiểu Vương gia ở tại phó điện, nam tử họ Hướng kia cũng ở tại phó điện.
“Ta không tin lần này ngươi còn có thể thoát được.” Ánh mắt Cao Lương Tài chiết xạ ra quang mang hung ác, quyết tâm muốn diệt trừ An Tử Nhiên.
Hoa Vương gia đến bây giờ đều không có biểu hiện khác thường, thoạt nhìn giống như không biết gì cả, nhưng cũng có khả năng An Tử Nhiên đã tiết lộ bí mật cho Hoa Vương gia, Hoa Vương gia không muốn rút dây động rừng cho nên mới biểu hiện ra một bộ cái gì cũng không biết, để lừa gạt hắn.
Cao Lương Tài không muốn lung tung suy đoán để rối loạn tâm thần, cho nên An Tử Nhiên cần thiết chết. Trưa hôm đó, hắn lập tức an bài.
Hoàng cung
Cơm chiều, Tiểu Lý Tử cùng thái giám đưa đồ ăn từ Ngự Thiện Phòng đến Càn Lan điện. Hoa Vương gia cũng cùng ăn, cho nên đồ ăn tương đối phong phú, tràn đầy một bàn, phần lớn là món mà tiểu Vương gia thích.
“Ca ca, ăn đi.” Tiểu Vương gia gặp một con tôm vào chén An Tử Nhiên, sau đó chờ mong cười cười.
Hoa Vương gia ê ẩm nói: “Tiểu Thiên trọng hữu khinh gia gia.”
An Tử Nhiên nhìn con tôm, đột nhiên nói với Tiểu Lý Tử: “Trong cung có động vật không?”
Tiểu Lý Tử sửng sốt một chút, gật gật đầu.
An Tử Nhiên muốn hắn tìm một con. Tiểu Lý Tử không do dự chạy đi, nghe lời giống như An Tử Nhiên là chủ tử của hắn, những người khác, bao gồm Hoa Vương gia thấy vậy đều không có phản ứng gì.
Tiểu Lý Tử chộp tới một chuột xám không nhỏ……
“Để xa một chút, để xa một chút.” Hoa Vương gia nhìn thấy con chuột liền hết muốn ăn. Lão nhân gia từ trước đến nay thích sạch sẽ, vốn không thích loài chuột dơ hề hề, thích ăn vụng lão thử.
An Tử Nhiên chọn một đĩa có hành, bảo Tiểu Lý Tử cầm đi cho chuột ăn. Mọi người không rõ nguyên do, nhưng khi họ thấy con chuột ăn đồ ăn rồi đột nhiên miệng sùi bọt mép, tức khắc minh bạch.
Hoa Vương gia biến sắc, “Hỗn trướng, đồ hỗn trướng này cũng dám hạ độc trong đồ ăn, thật là phản, phản……”
“Hoa Vương gia thỉnh bớt giận.” An Tử Nhiên ngăn lại ông định gọi người vào, “Theo phỏng đoán của ta, hẳn chỉ có mấy đĩa đồ ăn có hành bị hạ độc.”
Hoa Vương gia lập tức hiểu ý. Ông cùng tôn tử đều không thích ăn hành, chuyện này rất nhiều người đều biết, Ngự Thiện Phòng cũng biết, cho nên những món ăn có hành là làm cho An Tử Nhiên. Như thế, đối tượng mà thủ phạm nhắm vào vừa xem hiểu ngay.
Hoa Vương gia đột nhiên nhớ tới hắc y nhân đêm đó, chẳng lẽ mục tiêu của họ kỳ thật là Hướng công tử?
“Hướng công tử có biết mình đắc tội người nào?”
An Tử Nhiên vừa thấy vẻ mặt ông liền biết ông đoán được, suy nghĩ liền trả lời: “Tại hạ mới đến, chưa từng đắc tội người nào. Người nào lại hao hết tâm tư muốn hại tại hạ như vậy, tại hạ cũng sờ không rõ đầu óc.”
Hoa Vương gia lâm vào trầm tư, một lát sau, ông đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt nhìn như già cả mắt mờ hiện lên một đạo tinh quang, “Chủ sự sau màn hiển nhiên rất hiểu biết bổn vương cùng Tiểu Thiên. Người có gan hạ độc bổn vương cùng Tiểu Thiên không nhiều, mà Hướng công tử từ khi vào Hoa Vương phủ liền chưa từng ra phủ, không có khả năng gặp qua họ, trừ một người.”
“Hoa Vương gia là chỉ Cao Lương Tài đại nhân phải không?” An Tử Nhiên không ngờ Hoa Vương gia mẫn cảm như vậy, lập tức đoán ra Cao Lương Tài. Nhưng ngẫm lại cũng thực bình thường, bởi vì chỉ có Cao Lương Tài đi qua Trúc Lục Hiên. Cứ tiếp tục đề tài, hắn khả năng sẽ bại lộ, trừ phi biên một lời nói dối.
Hoa Vương gia ánh mắt sáng quắc nhìn hắn, “Hướng công tử có phải muốn nói gì với bổn vương?”
“Kỳ thật…… Tại hạ ngày ấy không chạm mặt Cao đại nhân. Lúc ấy tại hạ trốn trong phòng, Cao đại nhân không biết, hắn cho rằng trong phòng chỉ có mình tiểu Vương gia đang ngủ, bởi vậy nói một ít lời không nên nói. Đại khái là sau mới biết về tại hạ, đoán được tại hạ khả năng cũng ở trong phòng, cho nên mới trăm phương nghìn kế muốn giết tại hạ.” An Tử Nhiên nửa thật nửa giả nói.
“Hắn nói lời gì không nên nói?” Hoa Vương gia bình tĩnh truy văn.
“Hắn nói……”
An Tử Nhiên biên một bộ lý do, nói rằng Cao Lương Tài lầm bầm lầu bầu rằng hắn vì ngôi vị hoàng đế mà quyết định đối đầu với lão hoàng đế, xuống tay với Hoa Vương gia cùng tiểu Vương gia, nhưng trước đó phải diệt trừ Cao Võ Sơn cùng Cao Văn Vọng, hắn tỏ vẻ mình sẽ không từ thủ đoạn.
Bởi vì sợ lương tâm cắn rứt, cho nên hắn cần tìm một người tâm sự, tiểu Vương gia thành đối tượng tốt nhất. Còn vì sao hắn không nói ra ngay đêm đó, hắn không muốn tham gia vào nội loạn ở Cao Trạch, đây là nói thật, cho nên vẫn luôn do dự có nên nói ra.
Hoa Vương gia càng nghe càng giận, đã tin tưởng, “Cao Lương Tài, tên này thật là dã tâm không nhỏ, bổn vương tuyệt sẽ không để ngươi được như ý.”
“Hoa Vương gia tính toán làm sao bây giờ?” An Tử Nhiên thử hỏi.
Hoa Vương gia bình bình lửa giận, hỏi: “Không biết Hướng công tử có biện pháp gì?”
An Tử Nhiên châm chước: “Nếu Hoa Vương gia để mắt tại hạ, như vậy tại hạ thử nói ra ý kiến nông cạn. Hiện giờ hoàng thất Cao Trạch vẫn luôn ở vào thế bị động, nếu không đánh vỡ cục diện bế tắc này, nói câu đại bất kính, Cao Trạch sớm hay muộn sẽ đổi chủ.”
“Hướng công tử nói có lý, chỉ là cục diện bế tắc một khi đánh vỡ, hoàng thất cũng gặp bất lợi.” Hoa Vương gia làm sao không biết, chỉ là nói dễ hơn làm.
An Tử Nhiên nói: “Có câu không biết Hoa Vương gia đã từng nghe.”
“Cái gì?” Hoa Vương gia nhìn về phía hắn.
An Tử Nhiên nhìn thẳng tầm mắt ông, gằn từng chữ: “Bắt giặc bắt vua trước.”
Cao Trạch nội loạn nói đến cùng vẫn do Cao Lương Tài ba người làm ra, nếu họ không mơ ước ngôi vị hoàng đế thì sẽ không xúi giục những người khác cùng phản nghịch.
Hoàng thất Cao Trạch thống trị Cao Trạch đã mấy trăm năm, sớm đã lưu lại uy vọng rất sâu trong lòng bá tánh, bao gồm một ít đại thần cùng tướng lãnh, đột nhiên bảo họ phải nghe lệnh một người hoàn toàn không thuộc hoàng thất, tâm lý tuyệt đối không thể lập tức tiếp thu.
An Tử Nhiên tuy chưa từng tiếp xúc với tâm lý học, nhưng nơi này không phải thế giới hiện đại mở mang đời trước, xã hội phong kiến chú trọng sinh ra cao quý, nô tính trong bá tánh vẫn tương đối nặng.
Nếu thống trị họ là một quý tộc, họ khẳng định sẽ không có dị nghị, nhưng nếu là một người sinh ra bình phàm giống họ, thậm chí từng là khất cái, khẳng định sẽ làm họ nảy sinh tâm lý ‘loại người như ngươi dựa vào cái gì mà bắt chúng ta phải nghe ngươi’.
An Tử Nhiên nói cho Hoa Vương gia, lão nhân gia lập tức tìm người tản ra, kết quả không tới nửa ngày đã thấy được hiệu quả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất