Đại Địa Chủ

Chương 348: Chạm vào là nổ ngay

Trước Sau
Thiên Thọ năm thứ nhất, cuối tháng 12

Năm mới sắp đến.

Đây là tân niên đầu tiên của lịch Thiên Thọ. Vì kỷ niệm một năm đã phát sinh đủ loại sự kiện trọng đại, quốc yến năm nay cực kỳ long trọng. Đối tượng được mời đến không giới hạn trong hoàng thân quốc thích cùng các đại thần, thê tử nhi tử nữ nhi của các đại thần cũng có thể tham gia.

Hiện giờ Đại Á đã bắt đầu lột xác trở thành một con hùng ưng.

Phó Vương phủ đã tỏ rõ thái độ. Thiên Thọ Đế chỉ cần Đại Á không diệt quốc thì khẳng định có thể ngồi đến già. Vì thế, mục tiêu của mọi người từ Phó Vương phủ chuyển dời đến Phó Nguyên Phàm.

Hậu cung của hoàng đế hư không, đặc biệt là sau khi Thái Hậu xuống ngựa. Những phi tử được nàng tuyển định cũng bị liên lụy, bốn Quý phi đều bị phế truất với đủ loại lý do. Các nàng có lẽ tương đối sạch sẽ, nhưng gia tộc của các nàng lại có vấn đề.

Quốc yến, muôn hoa đua thắm khoe hồng.

Trong tiếng đàn nhạc, thỉnh thoảng có đại thần cùng con cái kính rượu Hoàng Thượng.

Phó Nguyên Phàm tuy không uống nhiều, nhưng nữ nhân khoe khoang tư sắc với hắn lại quá nhiều, làm hắn hoa cả mắt. Này vốn là ‘đãi ngộ’ của đường ca. Phó Nguyên Phàm không cam lòng nhìn thoáng qua đường ca đường phu. Hai phu phu dựa gần, đầu hơi rũ, tựa hồ đang nói chuyện gì buồn cười, ý cười trên mặt đường phu luôn như ẩn như hiện.

Có lẽ là nhận thấy tầm mắt hắn, đường phu đột nhiên ngẩng đầu lên, ý cười trên mặt tựa hồ càng đậm. Phó Nguyên Phàm hơi sửng sốt, đột nhiên hiểu ra, tâm tình tức khắc úc thốt. Hoá ra vui sướng của hai người này thành lập trên nỗi thống khổ của hắn, khó trách cười vui vẻ như vậy, ngay sau đó giận dỗi quay ngoắt đầu, không thèm nhìn họ.

An Tử Nhiên bật cười lắc lắc đầu.

Phó Vô Thiên nhìn theo tầm mắt hắn, bình luận: “Ấu trĩ.”

An Tử Nhiên không muốn tiếp tục đề tài, “Vương gia, nơi này hơi ồn, không bằng chúng ta ra bên ngoài hít thở.”

Quốc yến năm nay náo nhiệt hơn các năm trước rất nhiều. Hình tượng được xây dựng lại, Phó Nguyên Phàm vẫn rất nổi tiếng, những người hỉ tĩnh tuyệt đối không thích bầu không khí này.

“Theo ý Vương phi.”

Hai người vẫn rất có ảnh hưởng. Họ vừa đứng lên, đại đa số người lập tức chuyển tầm mắt qua họ. Tưởng rằng họ chuẩn bị kính rượu Hoàng Thượng, kết quả lại đi ra ngoài, khẳng định là không chịu nổi bầu không khí trong này.

Mọi người nhìn đến khi thân ảnh hai người biến mất mới thu hồi tầm mắt, lại nhìn Hoàng Thượng. Chúng nữ càng thêm gấp không chờ nổi xum xoe, bằng không lát nữa Hoàng Thượng cũng đi rồi, các nàng lần này đến mất công.

Ngự Hoa Viên có một hồ nước, diện tích khá lớn. Hồ nước rất lạnh, bông tuyết bay lả tả phủ trên mặt hồ, rồi hòa tan. Tuyết tích tụ trên mặt đất một tầng mỏng, trắng xoá, cơ hồ không có dấu chân. Phụ cận chỉ có mấy thủ vệ trông coi.



Bầu trời đêm, hai người bước chậm trên nền cảnh sắc yên tĩnh, bất tri bất giác đi tới hồ nước.

“Vương phi, lạnh không?” Phó Vô Thiên đi lên trước, giúp Vương phi của hắn cởi bỏ dây áo choàng đã lỏng rồi buộc lại thành kết con bướm xinh đẹp. Hai tay hắn đeo bao tay dày, tinh xảo không thô ráp, cũng là kiệt tác của An Tử Nhiên.

“Không lạnh.”

Phó Vô Thiên định nói một câu, một thanh âm đột ngột vang lên đánh vỡ không khí tốt đẹp, phát ra từ hành lang bên tay trái cách đó không xa lắm.

“Đi xem?” An Tử Nhiên dò hỏi.

“Vương phi cảm thấy hứng thú, vậy đi xem một cái.”

Phó Vô Thiên ôm hắn đi tới. Chỉ vài chục bước, sau tàng cây, họ nhìn thấy một bóng áo lam ngồi trên hành lang đưa lưng về phía họ. Nghe thấy tiếng động, hắn quay đầu. Ngũ quan tinh xảo, mặt mày nhu hòa lập tức đập vào mắt họ.

Đó là một thiếu niên xinh đẹp bề ngoài thoạt nhìn mười bảy tám tuổi, ngũ quan còn mang theo vài phần ngây ngô non nớt. Thiếu niên tựa hồ bị chẹo chân, hành lang sạch sẽ bóng loáng, có thể là khi đi đường vô ý trượt chân té ngã. Dĩ vãng trong cung không có khả năng xuất hiện thiếu niên tinh xảo xinh đẹp, nhưng đêm nay là quốc yến, người tham gia cơ hồ nhiều hơn gấp đôi, cũng không có gì khó hiểu.

“Các ngươi là ai?” Thiếu niên trong ánh mắt hiện lên một tia vui sướng thấy có người qua lại, nhưng nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, trấn định thong dong gật đầu chào họ.

An Tử Nhiên nhìn chằm chằm hắn, đột nhiên mở miệng: “Cần hỗ trợ sao?”

Thiếu niên đôi mắt hơi mở, tựa hồ muốn làm động tác gì, nhưng kịp kiềm chế, lộ ra vẻ cao hứng không rõ ràng lại có thể truyền đạt, bình tĩnh nói: “Đa tạ vị bằng hữu, tại hạ vô ý chẹo chân, nếu có thể tìm ai đó tới đỡ tại hạ trở về, tại hạ vô cùng cảm kích.”

“Chuyện nhỏ không tốn sức gì.”

An Tử Nhiên nói xong, Phó Vô Thiên gọi thủ vệ phụ cận tới. Thủ vệ lập tức qua đi nâng người dậy.

Khi chuẩn bị đi, thiếu niên đột nhiên quay đầu lại, “Không biết nhị vị xưng hô thế nào, tại hạ lành vết thương, nhất định sẽ đến quý phủ báo đáp nhị vị.”

Câu trả lời của hai người là im lặng, tựa hồ không nghe thấy, tiếp tục đi vào Ngự Hoa Viên, làm thiếu niên hơi sửng sốt.

“Thủ vệ đại ca, họ là ai?”

Thủ vệ bình tĩnh liếc hắn một cái, tựa hồ coi hắn giống như mấy người muốn bay lên cao biến phượng hoàng, “Họ không cần công tử báo đáp, cho nên công tử không cần biết họ là ai.”



Thiếu niên cười cười, không hỏi lại.

Tiểu nhạc đệm này không được An Tử Nhiên cùng Phó Vô Thiên để trong lòng. Dạo xong Ngự Hoa Viên, họ trở lại đại điện, yến hội đã sắp hạ màn. Hai người trực tiếp lên xe ngựa trở về, làm những người muốn phàn chút giao tình phải thất vọng ra về.

Xe ngựa chạy về phía đại môn. Bông tuyết bị gió cuốn bay mỹ lệ khác thường. Cỗ xe ngựa mang dấu hiệu của Phó Vương phủ không ai dám ngăn cản.

Trong xe, Phó Vô Thiên đột nhiên mở mắt, bên trong hàm chứa ý cười nhàn nhạt, “Vương phi ngày thường sẽ không quan tâm, hôm nay như thế nào thiện tâm quá độ?”

“Vương gia không cảm thấy hắn rất giống một người sao?” An Tử Nhiên không mở mắt đáp lại. Hắn có thể nhìn ra, Phó Vô Thiên khẳng định cũng nhìn ra được, nhưng vẫn trả lời.

Phó Vô Thiên vuốt cằm, gợi lên khóe miệng có chút ác liệt: “Có ba phần tương tự.”

“Ta cảm thấy rất thú vị.”

An Tử Nhiên nhìn tuyết rơi trắng trời. Từ lúc hắn đến nơi đây, sinh hoạt của hắn chỉ xoay quanh gây dựng sự nghiệp cùng Phó Vô Thiên, rất ít khi gặp những chuyện phương diện đó. Những ngày tháng kế tiếp khả năng sẽ tương đối buồn tẻ.

Nội loạn ở Đại Á được giải quyết, Phó Vương phủ vẫn không nhẹ nhàng, Cao Trạch bên kia vẫn là nan đề.

Hơn mười hộ vệ mà hoàng đế Cao Trạch đưa cho họ đều được Phó Vô Thiên an bài ở Phó Vương phủ. Đường xá xa xôi, thân phận cũng là vấn đề, nếu cứ như vậy thả họ về, trên đường rất có thể sẽ bị quan phủ hiểu nhầm.

Lão Vương gia cũng nghe nói chuyện này, thái độ của ông vẫn luôn là phản đối, “Quản hai lão gia hỏa kia làm gì, ngươi là con cháu hoàng thất Đại Á, sinh ra và lớn lên ở Đại Á, Cao Trạch với ngươi ngoài một nửa huyết mạch thì không có ân huệ khác.”

Nói thì nói vậy, nhưng Phó Vô Thiên rõ ràng không thể mặc Cao Trạch không màng. Tử Vi Quốc, Vạn Thanh Quốc cùng Dung Quốc đã xác định kết thành liên minh, nhìn như gió êm sóng lặng, kỳ thật lúc nào cũng có thể bùng nổ chiến tranh kịch liệt hơn nữa.

Đại Á bị giáp công, Cao Trạch cũng sẽ bị liên lụy.

Phó Dịch nói: “Đừng để ý tổ phụ con, cứ làm theo tâm ý mình. Tổ phụ con nói vậy vì giẫn dỗi thôi, trong lòng kỳ thật đã sớm chấp nhận mẫu phi của con.” Lão Vương gia biệt nữu, Vương phủ trên dưới đã sớm biết.

“Tiểu thúc yên tâm, bổn vương sớm có tính toán.” Phó Vô Thiên tự nhiên không phải cái loại bị người khác hai ba câu là có thể đổi ý, trên thực tế, họ đã sớm an bài hảo.

Hiện giờ tình hình biên cảnh giữa ngũ đại quốc rất khẩn trương. Vạn Thanh cùng Dung Quốc tựa hồ tính toán xuống tay với Cao Trạch, biên cảnh thường thường xuất hiện đủ loại tin tức, kiểu như quân đội giả mạo sơn tặc đánh cướp các thương đội Cao Trạch. Thậm chí có lời đồn, Vạn Thanh cùng Dung Quốc đã ở gia tăng binh mã tiến về phía biên cảnh Cao Trạch.

Thông thường, từ Đại Á đi đến Cao Trạch cần đi qua Ninh Thủy hải vực. Ninh Thủy hải vực là một điểm tụ lớn ở hạ du Long Giang, diện tích khá lớn, lại phân ra các nhánh. Dung Quốc vì ngăn cản Đại Á tiếp viện Cao Trạch, thường xuyên phái thuỷ quân ngụy trang thành hải tặc gây án ở Ninh Thủy hải vực, nghiễm nhiên là tiết tấu xé rách da mặt với Đại Á.

Hiện tại Ninh Thủy hải vực giống như một hải tặc hung hăng ngang ngược. Không ít thương thuyền gặp nạn nên rất nhiều thương thuyền cũng không dám xuất cảng, lưu lượng thuyền vận giảm hơn một nửa. Quan phủ địa phương ban đầu không nghĩ là Dung Quốc giở trò, về sau mới liên tiếp phát hiện hải tặc trốn về Dung Quốc, quan phủ Dung Quốc lại không chịu phối hợp bắt người, thái độ cũng thập phần ác liệt nên mới nghi ngờ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau