Đại Địa Chủ

Chương 349: ‘Thăng cấp’

Trước Sau
Quân Tử Thành trải qua một lần thanh trừ lớn nên xuất hiện thêm không ít nhà giàu. Khoa khảo sắp đến, trong thành xuất hiện rất nhiều thanh niên tài tuấn, học sinh gian khổ học tập. Con cháu đại thế gia cùng quyền quý quan lại ngồi đầy trong tửu lầu trà lâu.

Tân niên qua đi, đường cái lại càng náo nhiệt, nơi nơi đều có thể thấy các học sinh trẻ. Nhưng dưới sự vui sướng khát khao cầu học lại cất dấu sóng gió tùy thời đều sẽ đánh vỡ sự bình tĩnh.

An Tử Nhiên và Phó Vô Thiên một lần tới An gia tửu lầu lại gặp lại thiếu niên kia. Hỏi Trác Hải Đường mới biết thiếu niên là học sinh của Quân Ngọc thư viện, nhưng nhập học mới một tháng, lần này cũng muốn tham gia khoa cử.

Hắn không giống đa phần các học sinh khác. Văn Cao Minh cha hắn là quan tứ phẩm, là một trong số những người may mắn được vào triều quan. Chức quan không coi là lớn ở Quân Tử Thành, nhưng hắn lại rất nổi danh, bởi vì Văn Cao Minh nguyên là một thương nhân.

Thương nhân ở Đại Á địa vị không cao, nhưng đó là ở thời Sùng Minh Đế, hiện tại tình huống này đã khá lên rất nhiều, chỉ vì Vương phi của Phó Vương phủ cũng là thương nhân. Sản nghiệp của hắn cơ hồ trải rộng Đại Á. Có hắn làm tấm gương, quan viên các nơi không còn kỳ thị thương nhân như trước.

Phẩm vị của Văn Cao Minh là hắn dựa vào khuynh tẫn hơn phân nửa gia tài mới có được đến, không phải hối lộ quan phủ, mà là thông qua làm chuyện tốt để bác thanh danh.

Sùng Minh lịch những năm cuối, Đại Á khắp nơi đều xuất hiện tình huống bất ổn sau thiên tai. Quốc khố cạn kiệt, không thể chi ra lương thực cùng ngân lượng, vì thế Sùng Minh Đế ban bố một ý chỉ hoang đường, ai hiến nhiều gia sản thì có thể làm quan.

Tin tức truyền ra, không biết bao nhiêu người cảm thấy khiếp sợ. Những học sinh dốc lòng cầu học cảm thấy thánh địa trong lòng bị làm bẩn, nếu dùng bạc là có thể mua quan, họ còn cực cực khổ khổ đọc sách thi khoa cử làm gì.

Sùng Minh Đế nhất ý cô hành, may mà lão Vương gia ra mặt, tăng thêm một loạt điều kiện, không chỉ đề cao hạn lượng, người hiến gia sản cũng phải trải qua khảo hạch phẩm hạnh cùng trình độ văn hóa.

Khó khăn gia tăng nhưng vẫn có thương nhân cắn răng dâng lên gia sản, bởi vì yêu cầu biến thành vàng thật bạc trắng, không cần lương thực vì có gian thương sẽ ăn gian dùng gạo cũ thay vì gạo mới.

Văn Cao Minh chính là một trong số đó. Hắn khi trẻ cũng là thư sinh, chỉ là xảy ra một chút chuyện làm hắn vô duyên với khoa cử, lúc này mới chuyển qua làm thương nhân.

Văn Cao Minh rất biết làm người, một đường tiêu tiền vuốt mông ngựa, mấy năm sau cơ hồ tận sức thăng quan phát tài, cuối cùng hỗn tới vị trí tứ phẩm. Tốc độ thăng quan không nói là nhanh nhất, nhưng so với một vài quan viên trong triều mười mấy năm dậm chân tại chỗ thì tuyệt đối là ngồi hỏa tiễn.

Vì không phải nhân vật quan trọng gì cho nên lúc trước Phó Vô Thiên cũng không để trong lòng, nhưng vị này tuyệt đối rất có dã tâm. Văn Thanh Vũ là con trai độc nhất của Văn Cao Minh, từ nhỏ đi theo phụ thân, mưa dầm thấm đất, nhiều ít cũng di truyền tính cách bát diện linh lung của cha.

Văn Thanh Vũ tuy là con của quan tứ phẩm, nhưng không bày ra thái độ thanh cao kiêu căng. Hắn thậm chí mỗi ngày đều đến tửu lầu giao lưu với các học sinh khác, nhân khí không thấp.

An gia tửu lầu là lựa chọn hàng đầu của phần lớn học sinh, bởi vì tửu lầu có hamburger rẻ là tiện, đồ ăn cũng phong phú và ngon có tiếng, cho nên các học sinh dù túi tiền eo hẹp hay gia cảnh giàu đều thích đến An gia tửu lầu.

Hai người tới trùng hợp khi Văn Thanh Vũ đứng giữa đại đường thao thao bất tuyệt, nghiền ngẫm từng chữ, có vẻ rất có học vấn. Một đám học sinh ngồi xung quanh, vẻ mặt hoặc nghiêm túc, hoặc tự hỏi, hoặc dẩu mi vân vân.

Hai người nhìn thoáng qua liền không để ý tới, được chưởng quầy tự mình dẫn lên lầu hai. Tới quá nhiều, chưởng quầy cùng tiểu nhị không thể không nhận ra.



Tuy rằng không cố tình lên tiếng, nhưng các học sinh kỳ thật đã sớm chú ý tới họ. Phó Vô Thiên chính là danh nhân, Quân Tử Thành không mấy ai không nhận ra họ. Khi thân ảnh họ biến mất ở lầu hai, các học sinh mới bắt đầu khe khẽ nói nhỏ.

“Người vừa lên lầu chắc là Vương gia, thanh niên bên cạnh thoạt nhìn thanh quân sâu sắc tám phần chính là Vương phi. Tuy rằng đều là nam tử, nhưng thoạt nhìn xác thật pha đăng đối.” Một học sinh áo xanh hâm mộ nói, nhiều ít đã nghe nói sự tích về Vương phi.

“Đúng vậy, không ngờ hôm nay lại may mắn được tậnn mắt nhìn thấy nhị vị. Có người nói Quận Vương cùng Vương phi ngẫu nhiên sẽ tới quả không phải tin đồn vô căn cứ.”

Không sai, đây cũng là một nguyên nhân rất nhiều học sinh lựa chọn An gia tửu lầu. Nếu may mắn có lẽ có thể nhìn thấy Quận Vương trong lời đồn, may mắn hơn chút nữa, nói không chừng có thể được Quận Vương coi trọng, khi đó bình bộ thanh vân khẳng định là không chạy thoát. Trước mắt nguyện vọng thứ nhất được thực hiện, họ có phải nên chờ mong được Quận Vương coi trọng?

“Đừng choáng váng.” Lúc này, có người bắt đầu hắt nước lạnh.

“Quận Vương là ai, các ngươi cho rằng hắn có thể coi trọng các ngươi? Cũng không nhìn lại chính mình, chỉ với tư chất như vậy? Đừng có nằm mộng.”

Đại gia ôm tâm tư gì, không cần đoán cũng biết, nhưng bị nói ra trước mặt mọi người thì vẫn sẽ cảm thấy rất khó chịu.

“Quận Vương chướng mắt chúng ta, chẳng lẽ sẽ coi trọng ngươi sao?” Học sinh áo xanh nhìn từ trên xuống dưới nam tử vừa ác ngôn, nét khinh thường trên mặt thực rõ ràng.

“Ngươi!” Nam tử bị chọc giận, lập tức đứng lên, muốn tiến thì bị bằng hữu đè lại, khuyên hắn đừng gây chuyện. Xung quanh nhiều người nhìn, nếu truyền ra thì sẽ ảnh hưởng đến thanh danh, huống chi Quận Vương còn ở trên lầu.

“Người đọc sách chú ý dĩ hòa vi quý, các vị huynh đài cần gì phải tức giận, tu thân dưỡng tính mới là chính đạo.” Văn Thanh Vũ đứng ra, hơi mỉm cười hòa giải.

Cái gọi là duỗi tay không đánh người khuôn mặt tươi cười, huống chi là người đọc sách. Văn Thanh Vũ thanh danh không tồi, có người thậm chí bình hắn là một trong những ứng cử viên cho vị trí Trạng Nguyên. Hắn rất khiêm tốn, cũng đặc biệt lễ phép lịch sự, mấy người nhìn thấy hắn đều cho hắn ba phần bạc diện.

Một phiến cửa sổ khép hờ trên lầu hai, hai người bên trong đã thu hết một màn phía dưới vào mắt.

“Văn Thanh Vũ này thủ đoạn không tồi, xem ra danh vọng tích lũy trong khoảng thời gian này không phải vô nghĩa.” An Tử Nhiên cầm ly bạch ngọc, xoay chuyển chất lỏng bên trong, rất có hứng thú nhìn thiếu niên phía dưới. Bề ngoài tốt kỳ thật cũng là trợ giúp đặc lực thu hoạch nhân duyên.

Phó Vô Thiên cầm lấy tay hắn, một ngụm uống cạn ly rượu trong tay hắn, “Vương phi tựa hồ chú ý hắn quá mức.”

An Tử Nhiên hơi mỉm cười, buông cái chén, “Một loại điều chỉnh mà thôi.”

Hắn hiện tại đã không giống khi vừa tới luôn là một bộ đạm mạc, muốn cười là cười. Thẩm thẩm cùng tiểu thúc đều nói hắn cười nhiều, sau đó cảm nhiễm đến Phó Vô Thiên cũng cười nhiều hơn.



“Vương phi có rảnh chú ý hắn, sao không chú ý bổn vương nhiều một chút?” Phó Vô Thiên nắm cằm đưa mặt hắn về phía mình, lực tay cực nhẹ.

An Tử Nhiên chống cằm, nhìn thẳng vào mắt Phó Vô Thiên, cười nói: “Vương gia nghe nói thất niên chi dương sao?”

“Chưa bao giờ nghe qua, đây là ý gì?” Phó Vô Thiên nhướng mày.

“Thất niên chi dương là việc mà mỗi đôi phu thê thành thân sau bảy năm đều sẽ trải qua.” An Tử Nhiên đặt tay lên vai hắn, trịnh trọng nói: “Vương gia đoán ra được là có ý gì sao?”

Phó Vô Thiên tự hỏi một chút, “Bổn vương có thể xác định một chút cũng không thích bốn chữ này.”

An Tử Nhiên nhún vai, “Như vậy Vương gia đừng để ta quá chú ý ngươi, bằng không thất niên chi dương đến sớm, ta sẽ không phụ trách.”

Phó Vô Thiên cảm thấy là có liên quan đến chán ghét hoặc xung đột, mở miệng thương lượng: “Vương phi, có thể không cần thất niên chi dương, đổi thành thời gian khác sao?”

“Thế nào?”

“Ngàn năm chi dương.”

An Tử Nhiên bật cười lắc đầu, “Ngàn năm? Vương gia tưởng bở, ngàn năm sau ngươi ta đều hóa thành bạch cốt, nói không chừng phần mộ cũng sẽ bị người đời sau đào ra, đến lúc đó liền bạch cốt đều không có.” Đời trước trộm mộ đầy rẫy.

“Chúng ta liền hoả táng.” Phó Vô Thiên vốn định nói ai dám đào mộ của hắn, lại cảm thấy không thể nắm chắc, sửa miệng.

An Tử Nhiên chọc chọc ấn đường hắn, “Vương gia, ngươi mới đầu ba, loại chuyện này chờ về già lại suy xét đi.”

Phó Vô Thiên bắt lấy ngón tay hắn, lừa tình nói: “Chỉ cần Vương phi luôn ở bên bổn vương, khi nào suy xét đều có thể.”

An Tử Nhiên nói: “Vương gia, lời nói buồn nôn này ngươi hình như rèn luyện ngày càng thuận miệng.”

“Chỉ cần đối tượng là Vương phi, bổn vương còn có thể thăng cấp.” Phó Vô Thiên thâm tình chân thành nhìn hắn nói ra câu rất có ý cảnh hiện đại.

An Tử Nhiên cười thiếu chút nữa trẹo quai hàm, xem ra là thật sự thăng cấp.

Hai người nói nói cười cười, bỏ quên Văn Thanh Vũ đến không còn một mảnh

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau