Chương 356: Tới cửa
Kim béo mất tích.
Người hầu thấy công tử mang theo mười tên hộ vệ rời nhà, vốn tưởng rằng là chuyện nắm chắc, còn chờ công tử trở về chúc mừng, nào ngờ thái dương xuống núi rồi cũng không thấy cái bóng.
Người hầu không dám tưởng tượng đã xảy ra chuyện gì. Đối phương là người ngoài tới, dù không thể bắt được người, công tử cũng không nên xảy ra chuyện. Hắn không dám nói cho gia chủ, nhưng giấy không gói được lửa, Kim lão bản vừa về nhà đã phát hiện có gì đó không đúng.
Nếu một mình Kim béo không ở nhà thì có thể hiểu, bởi vì hắn thường xuyên ăn nhậu chơi bời với đám hồ bằng cẩu hữu, ngẫu nhiên buổi tối cũng không về. Nhưng lần này biến mất còn có mười tên hộ vệ, những hộ vệ đó đều là Kim lão bản dùng nhiều tiền thuê, sao có thể không phát hiện.
“Nói, Bảo Nhi có phải lại giấu ta làm chuyện gì?” Kim lão bản gọi người hầu của nhi tử tới, nhìn bộ dạng hắn sợ hãi rụt rè liền biết đoán đúng rồi, tức khắc giận sôi máu.
Người nào mà phải dùng đến cả mười tên hộ vệ, chẳng lẽ lại phát sinh mâu thuẫn với Hình Hà?
Kim lão bản bị đứa con thứ hai này làm cho tức chết rồi. Hình Hà người này ngay cả hắn cũng không dám chính diện đối đầu, ấy vậy mà đứa con trai này của hắn bị giáo huấn một lần rồi mà vẫn ngại mệnh quá dài, chỉ nghĩ làm thế nào để trả thù, kết quả là ông già này lại phải đi dọn dẹp thay hắn.
Người hầu co rúm lại, “Lão gia, công tử……”
“Hắn cái gì mà hắn, nhanh nói!” Kim lão bản không kiên nhẫn nghe hắn ấp úng.
Người hầu chân mềm nhũn, khai hết.
Kim lão bản nghe xong, tức giận đến tay đều run lên, đột nhiên đập bàn đứng dậy, “Ý ngươi là Bảo Nhi sáng nay mang theo hộ vệ ra ngoài bắt hai người kia, kết quả cả ngày không trở về, hiện tại người không thấy phải không?”
Người hầu quỳ rạp trên mặt đất.
“Vì sao không nói sớm?” Kim lão bản rống lớn.
Người hầu vẻ mặt đưa đám. Hắn nào dám nói a, công tử dặn hắn không thể nói cho lão gia, nếu công tử phát hiện hắn nói cho lão gia, nhất định sẽ không tha cho hắn.
Kim lão bản đi đi lại lại. Con thứ hai không phải người lỗ mãng, dám xuống tay với hai người kia khẳng định là đã có điều tra. Nhưng đến bây giờ vẫn không trở về đã nói lên sự tình có biến, rất có thể còn rơi vào tay hai người kia.
“Trần quản gia!”
“Lão gia có gì phân phó?” Trần quản gia đi vào.
“Ngươi lập tức triệu tập hai, ba mươi hộ vệ, cùng ta ra ngoài một chuyến.” Kim lão bản nói xong lại nói với người hầu: “Hai người kia sống ở đâu, ngươi dẫn đường.”
Phó An phủ, nơi dừng chân của An Tử Nhiên tại Kiến Phủ.
Ban ngày bị Kim béo vây đổ, Phó Vô Thiên kỳ thật chỉ giết một hộ vệ. Chín tên còn lại chỉ bị hắn đánh xỉu, rồi bị Thiệu Phi toàn bộ bắt về, hiện tại bị nhốt trong Phó An phủ.
Kim béo đãi ngộ tương đối tốt, bị nhốt một mình.
Ban ngày bị dọa, hắn hiện tại vừa thấy Phó Vô Thiên đã sợ muốn chết, chỉ khi Phó Vô Thiên không ở mới dám kêu to. Đơn giản chính là muốn họ thả hắn, nói hắn là Kim gia công tử, Hình Hà cũng không thể làm gì Kim gia, còn nói Kim gia có người chống lưng, nếu không thả hắn, Hình Hà cũng không bảo vệ được họ.
Đương nhiên, người trong phủ đều coi hắn là không khí.
Rống cả ngày, cổ họng đau rát, Kim béo mới phát hiện không ai để ý đến hắn, rốt cuộc biết đối phương khá cứng đầu.
May mà hắn không phải ăn chơi trác táng không đầu óc, phát hiện tình huống này liền thay đổi sách lược, nói chuyện lúc trước là hiểu lầm, sau đó lại nói có thể dùng bạc tự chuộc, chỉ cần họ ra giá.
So với mấy tên cặn bã mở miệng ngậm miệng đều là cha ta là ai, nhà ta cỡ nào lợi hại, ngươi mau thả ta, bằng không cha ta giết các ngươi, hoàn toàn không hiểu biến báo thì vẫn khá hơn nhiều. Phó Vô Thiên cảm thấy có ý tứ, vì thế quyết định nhốt hắn thêm một thời gian.
Kim lão bản mang theo hơn hai mươi hộ vệ đằng đằng sát khí chạy tới. Tuy rằng khả năng sẽ bởi vậy mà đối địch với Hình Hà, nhưng sự tình liên quan đến an nguy của nhi tử, hắn không muốn kéo dài, nếu không Bảo Nhi sẽ gặp nguy hiểm. Vừa rồi ở trên đường, họ ở một cái ngõ nhỏ phát hiện thi thể một hộ vệ, Kim lão bản sợ hãi tưởng rằng con hắn đã xảy ra chuyện.
Hộ vệ tiến lên gõ cửa, không bao lâu liền có người chạy ra. Hạ nhân vừa mới mở ra, người bên ngoài liền xông vào.
“Các ngươi là ai, muốn làm gì?”
Một người hộ viện lập tức giữ hắn lại, Kim lão bản mang người bước vào.
Động tĩnh ở cửa lớn nhanh chóng truyền tới bên trong.
Đèn lồng ở các góc nhanh chóng sáng lên, nhưng lại không thấy một bóng người. Họ sắp đi đến phòng khách mới thấy bên trong có vài người, mơ hồ nghe thấy tiếng nói chuyện. Thái dương đã xuống núi, ban đêm an tĩnh làm các loại thanh âm vang dội hơn.
Người trong phòng khách đồng thời nhìn qua, chỉ thấy một nam nhân trung niên hình thể không thể kém Kim béo mang theo mấy chục cá nhân đi vào. Thế tới rào rạt, vừa thấy liền biết người tới không có ý tốt, bởi vì hắn và Kim béo có bảy phần tương tự, An Tử Nhiên và Phó Vô Thiên liếc mắt đã nhận ra hắn hẳn chính là cha của Kim béo.
Quản Túc đi qua ngăn họ lại, cười tủm tỉm nói: “Vị đại thúc này, nửa đêm nửa hôm xông vào nhà người khác, các ngươi chuẩn bị đánh cướp sao?”
Kim lão bản phát hiện đối phương chỉ có bốn người, trong lòng thêm tự tin, nói chuyện không khách khí, “Ta biết các ngươi sau lưng có Hình Hà chống, nhưng Kim lão bản ta cũng không phải người thường. Chỉ cần các ngươi giao ra nhi tử của ta, ta có thể nể mặt Hình Hà mà bỏ qua chuyện cũ.”
“Kim lão bản thật mạnh miệng. Tuy rằng rất muốn, nhưng chúng ta không gặp nhi tử của Kim lão bản, vậy thì giao ra thế nào. Hơn nữa không có bằng chứng, Kim lão bản xông vào nhà người khác, vừa tiến đến đã đòi người, trong mắt ngươi còn có vương pháp hay không?”
“Vương pháp?” Kim lão bản như nghe được chuyện cười, “Chẳng lẽ Hình Hà không nói cho các ngươi, vương pháp ở trên địa bàn của ta là vô dụng.” Người có thể một tay che trời, chỉ cần làm việc xong dọn dẹp sạch sẽ, quan phủ tham gia điều tra cũng vô dụng, bởi vì nơi này là Hồng Châu, không phải Quân Tử Thành dưới chân thiên tử.
Ý của Kim lão bản, họ đều lý giải.
Đích xác, thương nhân trước kia địa vị không cao, nói đến cùng vẫn là bởi vì nội tình không đủ thâm hậu. Mà thế gia kinh thương nội tình thâm hậu như Kim gia, của cải phong phú đến nứt đố đổ vách, chỉ cần có tiền, không gì không thể thu phục. Đặc biệt là trước khi Hồng Châu tri phủ hiện giờ kế nhiệm, Kim gia ở Hồng Châu hô mưa gọi gió, tuy rằng mấy năm nay đã có điều thu liễm, nhưng có vẻ lại có dấu hiệu chứng nào tật nấy.
“Vô dụng hay không, thử qua mới biết được.” Phó Vô Thiên hứng thú nhìn hắn.
Kim lão bản nhăn mày, “Ý của các hạ là không tính toán thả người? Vậy chỉ có thể giải quyết bằng phương thức Kim mỗ không thích.”
“Phương thức của Kim lão bản?” Phó Vô Thiên quét mắt qua đám hộ vệ phía sau, đột nhiên vỗ tay, “Là như vậy sao?”
Tiếng nói vừa dứt, mấy chục hộ vệ đột nhiên xuất hiện ở cửa, bao vây họ. Kim lão bản thương yêu con, hành sự lại kiêu ngạo, họ sao có thể không có chuẩn bị.
Kim lão bản biến sắc. Người hầu của Bảo Nhi nói họ đã điều tra về Phó An phủ. Hạ nhân không nhiều lắm, cũng không có nhiều hộ vệ, phủ đệ to như vậy mà không tới hai mươi cá nhân, cho nên hắn mới dám dẫn người xông vào. Nhưng hiện tại rõ ràng tình báo có sai lệch, xem ra con hắn bị này nhóm người này chơi.
Nếu đánh lên, không nói có thể thắng hay không, khẳng định sẽ chuyện bé xé ra to. Quan phủ sẽ tham gia vào, Trương tri phủ khẳng định sẽ bắt thóp hắn không buông tay.
“Tính các ngươi tàn nhẫn. Các ngươi rốt cuộc muốn thế nào mới bằng lòng thả nhi tử của ta?” Suy nghĩ cho nhi tử, Kim lão bản không thể không thoái nhượng một bước. Trừ Hình Hà, còn chưa từng có người làm hắn nghẹn khuất như vậy, sớm muộn gì có một ngày hắn sẽ đòi lại cả vốn lẫn lời.
Quản Túc nói: “Kim lão bản thật là quý nhân hay quên. Vừa rồi đã nói cho ngươi, Kim công tử không ở chỗ chúng ta, chúng ta cũng không gặp Kim công tử, Kim lão bản vẫn là đi nơi khác tìm đi. Nói không chừng lệnh lang đang ở thủy mương nào đó chờ ngươi đi cứu.”
Kim lão bản trầm mặt, “Cho rằng có Hình Hà chống lưng thì Kim mỗ không làm gì được các ngươi phải không? Các ngươi chờ mà hối hận đi.” Nói xong liền mang người phẫn nộ rời đi.
“Vương phi, bổn vương nghĩ đến một biện pháp không tồi.” Phó Vô Thiên đột nhiên tiến đến bên tai An Tử Nhiên, phát ra tiếng cười không có ý tốt.
Đóng thuyền rất tốn kém. Hình Hà cung cấp kỹ thuật, cho nên đầu tư chủ yếu dựa vào An Tử Nhiên cùng quốc khố, nhưng quốc khố hiện tại tương đối hư không, cho nên vẫn phải dựa vào An Tử Nhiên.
Không cần hỏi, An Tử Nhiên tâm ý tương thông lập tức đoán được. Không thể không nói, xác thật rất hấp dẫn.
“Vậy thử một lần đi.”
Kim lão bản vừa ra khỏi Phó An phủ đột nhiên rùng mình một cái.
Người hầu thấy công tử mang theo mười tên hộ vệ rời nhà, vốn tưởng rằng là chuyện nắm chắc, còn chờ công tử trở về chúc mừng, nào ngờ thái dương xuống núi rồi cũng không thấy cái bóng.
Người hầu không dám tưởng tượng đã xảy ra chuyện gì. Đối phương là người ngoài tới, dù không thể bắt được người, công tử cũng không nên xảy ra chuyện. Hắn không dám nói cho gia chủ, nhưng giấy không gói được lửa, Kim lão bản vừa về nhà đã phát hiện có gì đó không đúng.
Nếu một mình Kim béo không ở nhà thì có thể hiểu, bởi vì hắn thường xuyên ăn nhậu chơi bời với đám hồ bằng cẩu hữu, ngẫu nhiên buổi tối cũng không về. Nhưng lần này biến mất còn có mười tên hộ vệ, những hộ vệ đó đều là Kim lão bản dùng nhiều tiền thuê, sao có thể không phát hiện.
“Nói, Bảo Nhi có phải lại giấu ta làm chuyện gì?” Kim lão bản gọi người hầu của nhi tử tới, nhìn bộ dạng hắn sợ hãi rụt rè liền biết đoán đúng rồi, tức khắc giận sôi máu.
Người nào mà phải dùng đến cả mười tên hộ vệ, chẳng lẽ lại phát sinh mâu thuẫn với Hình Hà?
Kim lão bản bị đứa con thứ hai này làm cho tức chết rồi. Hình Hà người này ngay cả hắn cũng không dám chính diện đối đầu, ấy vậy mà đứa con trai này của hắn bị giáo huấn một lần rồi mà vẫn ngại mệnh quá dài, chỉ nghĩ làm thế nào để trả thù, kết quả là ông già này lại phải đi dọn dẹp thay hắn.
Người hầu co rúm lại, “Lão gia, công tử……”
“Hắn cái gì mà hắn, nhanh nói!” Kim lão bản không kiên nhẫn nghe hắn ấp úng.
Người hầu chân mềm nhũn, khai hết.
Kim lão bản nghe xong, tức giận đến tay đều run lên, đột nhiên đập bàn đứng dậy, “Ý ngươi là Bảo Nhi sáng nay mang theo hộ vệ ra ngoài bắt hai người kia, kết quả cả ngày không trở về, hiện tại người không thấy phải không?”
Người hầu quỳ rạp trên mặt đất.
“Vì sao không nói sớm?” Kim lão bản rống lớn.
Người hầu vẻ mặt đưa đám. Hắn nào dám nói a, công tử dặn hắn không thể nói cho lão gia, nếu công tử phát hiện hắn nói cho lão gia, nhất định sẽ không tha cho hắn.
Kim lão bản đi đi lại lại. Con thứ hai không phải người lỗ mãng, dám xuống tay với hai người kia khẳng định là đã có điều tra. Nhưng đến bây giờ vẫn không trở về đã nói lên sự tình có biến, rất có thể còn rơi vào tay hai người kia.
“Trần quản gia!”
“Lão gia có gì phân phó?” Trần quản gia đi vào.
“Ngươi lập tức triệu tập hai, ba mươi hộ vệ, cùng ta ra ngoài một chuyến.” Kim lão bản nói xong lại nói với người hầu: “Hai người kia sống ở đâu, ngươi dẫn đường.”
Phó An phủ, nơi dừng chân của An Tử Nhiên tại Kiến Phủ.
Ban ngày bị Kim béo vây đổ, Phó Vô Thiên kỳ thật chỉ giết một hộ vệ. Chín tên còn lại chỉ bị hắn đánh xỉu, rồi bị Thiệu Phi toàn bộ bắt về, hiện tại bị nhốt trong Phó An phủ.
Kim béo đãi ngộ tương đối tốt, bị nhốt một mình.
Ban ngày bị dọa, hắn hiện tại vừa thấy Phó Vô Thiên đã sợ muốn chết, chỉ khi Phó Vô Thiên không ở mới dám kêu to. Đơn giản chính là muốn họ thả hắn, nói hắn là Kim gia công tử, Hình Hà cũng không thể làm gì Kim gia, còn nói Kim gia có người chống lưng, nếu không thả hắn, Hình Hà cũng không bảo vệ được họ.
Đương nhiên, người trong phủ đều coi hắn là không khí.
Rống cả ngày, cổ họng đau rát, Kim béo mới phát hiện không ai để ý đến hắn, rốt cuộc biết đối phương khá cứng đầu.
May mà hắn không phải ăn chơi trác táng không đầu óc, phát hiện tình huống này liền thay đổi sách lược, nói chuyện lúc trước là hiểu lầm, sau đó lại nói có thể dùng bạc tự chuộc, chỉ cần họ ra giá.
So với mấy tên cặn bã mở miệng ngậm miệng đều là cha ta là ai, nhà ta cỡ nào lợi hại, ngươi mau thả ta, bằng không cha ta giết các ngươi, hoàn toàn không hiểu biến báo thì vẫn khá hơn nhiều. Phó Vô Thiên cảm thấy có ý tứ, vì thế quyết định nhốt hắn thêm một thời gian.
Kim lão bản mang theo hơn hai mươi hộ vệ đằng đằng sát khí chạy tới. Tuy rằng khả năng sẽ bởi vậy mà đối địch với Hình Hà, nhưng sự tình liên quan đến an nguy của nhi tử, hắn không muốn kéo dài, nếu không Bảo Nhi sẽ gặp nguy hiểm. Vừa rồi ở trên đường, họ ở một cái ngõ nhỏ phát hiện thi thể một hộ vệ, Kim lão bản sợ hãi tưởng rằng con hắn đã xảy ra chuyện.
Hộ vệ tiến lên gõ cửa, không bao lâu liền có người chạy ra. Hạ nhân vừa mới mở ra, người bên ngoài liền xông vào.
“Các ngươi là ai, muốn làm gì?”
Một người hộ viện lập tức giữ hắn lại, Kim lão bản mang người bước vào.
Động tĩnh ở cửa lớn nhanh chóng truyền tới bên trong.
Đèn lồng ở các góc nhanh chóng sáng lên, nhưng lại không thấy một bóng người. Họ sắp đi đến phòng khách mới thấy bên trong có vài người, mơ hồ nghe thấy tiếng nói chuyện. Thái dương đã xuống núi, ban đêm an tĩnh làm các loại thanh âm vang dội hơn.
Người trong phòng khách đồng thời nhìn qua, chỉ thấy một nam nhân trung niên hình thể không thể kém Kim béo mang theo mấy chục cá nhân đi vào. Thế tới rào rạt, vừa thấy liền biết người tới không có ý tốt, bởi vì hắn và Kim béo có bảy phần tương tự, An Tử Nhiên và Phó Vô Thiên liếc mắt đã nhận ra hắn hẳn chính là cha của Kim béo.
Quản Túc đi qua ngăn họ lại, cười tủm tỉm nói: “Vị đại thúc này, nửa đêm nửa hôm xông vào nhà người khác, các ngươi chuẩn bị đánh cướp sao?”
Kim lão bản phát hiện đối phương chỉ có bốn người, trong lòng thêm tự tin, nói chuyện không khách khí, “Ta biết các ngươi sau lưng có Hình Hà chống, nhưng Kim lão bản ta cũng không phải người thường. Chỉ cần các ngươi giao ra nhi tử của ta, ta có thể nể mặt Hình Hà mà bỏ qua chuyện cũ.”
“Kim lão bản thật mạnh miệng. Tuy rằng rất muốn, nhưng chúng ta không gặp nhi tử của Kim lão bản, vậy thì giao ra thế nào. Hơn nữa không có bằng chứng, Kim lão bản xông vào nhà người khác, vừa tiến đến đã đòi người, trong mắt ngươi còn có vương pháp hay không?”
“Vương pháp?” Kim lão bản như nghe được chuyện cười, “Chẳng lẽ Hình Hà không nói cho các ngươi, vương pháp ở trên địa bàn của ta là vô dụng.” Người có thể một tay che trời, chỉ cần làm việc xong dọn dẹp sạch sẽ, quan phủ tham gia điều tra cũng vô dụng, bởi vì nơi này là Hồng Châu, không phải Quân Tử Thành dưới chân thiên tử.
Ý của Kim lão bản, họ đều lý giải.
Đích xác, thương nhân trước kia địa vị không cao, nói đến cùng vẫn là bởi vì nội tình không đủ thâm hậu. Mà thế gia kinh thương nội tình thâm hậu như Kim gia, của cải phong phú đến nứt đố đổ vách, chỉ cần có tiền, không gì không thể thu phục. Đặc biệt là trước khi Hồng Châu tri phủ hiện giờ kế nhiệm, Kim gia ở Hồng Châu hô mưa gọi gió, tuy rằng mấy năm nay đã có điều thu liễm, nhưng có vẻ lại có dấu hiệu chứng nào tật nấy.
“Vô dụng hay không, thử qua mới biết được.” Phó Vô Thiên hứng thú nhìn hắn.
Kim lão bản nhăn mày, “Ý của các hạ là không tính toán thả người? Vậy chỉ có thể giải quyết bằng phương thức Kim mỗ không thích.”
“Phương thức của Kim lão bản?” Phó Vô Thiên quét mắt qua đám hộ vệ phía sau, đột nhiên vỗ tay, “Là như vậy sao?”
Tiếng nói vừa dứt, mấy chục hộ vệ đột nhiên xuất hiện ở cửa, bao vây họ. Kim lão bản thương yêu con, hành sự lại kiêu ngạo, họ sao có thể không có chuẩn bị.
Kim lão bản biến sắc. Người hầu của Bảo Nhi nói họ đã điều tra về Phó An phủ. Hạ nhân không nhiều lắm, cũng không có nhiều hộ vệ, phủ đệ to như vậy mà không tới hai mươi cá nhân, cho nên hắn mới dám dẫn người xông vào. Nhưng hiện tại rõ ràng tình báo có sai lệch, xem ra con hắn bị này nhóm người này chơi.
Nếu đánh lên, không nói có thể thắng hay không, khẳng định sẽ chuyện bé xé ra to. Quan phủ sẽ tham gia vào, Trương tri phủ khẳng định sẽ bắt thóp hắn không buông tay.
“Tính các ngươi tàn nhẫn. Các ngươi rốt cuộc muốn thế nào mới bằng lòng thả nhi tử của ta?” Suy nghĩ cho nhi tử, Kim lão bản không thể không thoái nhượng một bước. Trừ Hình Hà, còn chưa từng có người làm hắn nghẹn khuất như vậy, sớm muộn gì có một ngày hắn sẽ đòi lại cả vốn lẫn lời.
Quản Túc nói: “Kim lão bản thật là quý nhân hay quên. Vừa rồi đã nói cho ngươi, Kim công tử không ở chỗ chúng ta, chúng ta cũng không gặp Kim công tử, Kim lão bản vẫn là đi nơi khác tìm đi. Nói không chừng lệnh lang đang ở thủy mương nào đó chờ ngươi đi cứu.”
Kim lão bản trầm mặt, “Cho rằng có Hình Hà chống lưng thì Kim mỗ không làm gì được các ngươi phải không? Các ngươi chờ mà hối hận đi.” Nói xong liền mang người phẫn nộ rời đi.
“Vương phi, bổn vương nghĩ đến một biện pháp không tồi.” Phó Vô Thiên đột nhiên tiến đến bên tai An Tử Nhiên, phát ra tiếng cười không có ý tốt.
Đóng thuyền rất tốn kém. Hình Hà cung cấp kỹ thuật, cho nên đầu tư chủ yếu dựa vào An Tử Nhiên cùng quốc khố, nhưng quốc khố hiện tại tương đối hư không, cho nên vẫn phải dựa vào An Tử Nhiên.
Không cần hỏi, An Tử Nhiên tâm ý tương thông lập tức đoán được. Không thể không nói, xác thật rất hấp dẫn.
“Vậy thử một lần đi.”
Kim lão bản vừa ra khỏi Phó An phủ đột nhiên rùng mình một cái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất