Chương 77: Phán quyết
Nghe được thanh âm này, phu thê An Thường Đức thoáng chốc mềm nhũn.
Đoạn thời gian trước nghe nói An Tử Nhiên gả cho một Vương gia, vị Vương gia kia còn vì An Tử Nhiên chém chết Tri phủ Vĩnh Châu Giang Trung Đình, lập tức đem chỗ dựa của họ tiêu diệt.
Khi đó cả hao còn không tin, phản ứng đầu tiên chỉ cho đó là đồn đại nhảm nhí.
An Tử Nhiên sao có thể tốt số đến vậy, gả cho một Vương gia quyền cao chức trọng, một phần là do sự tình xảy ra hôm ấy bị Phó Vô Thiên cấm truyền ra, hiển nhiên chẳng có kẻ nào dám lắm lời, mãi đến khi tin Giang Trung Đình chết cùng Lưu Phi Hồng bị bắt giam chờ xử tử truyền ra hai người mới tin đó là sự thực.
Sau sợ bị trả thù, hai người tạm thời rụt vào mai rùa, không dám ra khỏi cửa, cả ngày trốn trong nhà, tâm thần bất an, chỉ sợ ngày nào đó An Tử Nhiên mang theo vị Vương gia kia tới cửa diễu võ dương oai, thị uy trước mặt họ.
Hai người căn bản không biết một điều, An Tử Nhiên căn bản chưa từng để họ vào mắt, hắn cũng không thực sự là thiếu niên mười mấy tuổi.
Hai người coi như an phận được một thời gian.
Vậy mà chưa quá một tháng, tâm tư lại bắt đầu rục rịch đứng lên.
Nghe nói An Tử Nhiên muốn tới Quân Tử thành định cư, hai người liền nổi lên tâm tư, một khi đã không thể tiếp tục sống yên ổn ở An Viễn Huyền, còn không bằng tới Quân Tử thành, khi ấy liền có cơ hội tiếp xúc với người thuộc tầng lớp trên, cùng họ kết giao, việc mà thành thì cả đời sau cũng không cần sầu lo nữa.
Chính là hai người còn chưa kịp nói ra mục đích liền bị An Tử Nhiên đuổi khỏi An gia, trước bao nhiêu người như vậy, mặt mũi đều mất sạch.
Đáng sợ nhất chính là, hai người đều tưởng Phó Vô Thiên đến giờ Dậu mới quay lại, đây là do hạ nhân nghe ngóng được, chính là có ai ngờ y thế nhưng trở lại sớm.
Phu thê An Thường Đức nơm nớp lo sợ xoay người lại, lập tức liền đối diện với đường nhìn của Phó Vô Thiên, con ngươi đen kịt sâu không lường được, tận sâu bên trong như phiếm lên từng tia tàn nhẫn, tựa lưỡi dao không ngừng cứa vào da thịt hai người, trên mặt nhất thời hỏa lạt lạt, cơ hồ làm họ có cảm giác như đang bị lăng trì.
Thân hình Phó Vô Thiên phi thường cao lớn, so với An Thường Đức còn hơn một cái đầu, bóng dáng cao lớn bao phủ hai người, áp lực nháy mắt tăng lên không ít.
Phu thê An Thường Đức cố gắng chật vật tựa vào nhau để khỏi té ngã ra đất.
Ngô Chi nuốt nuốt nước miếng, cố gắng bày ra một nụ cười cương cứng, lắp bắp nói:”Vương… Vương gia … ngài nghe lầm… không có ai mắng Tử Nhiên…”
“Tục danh của Vương phi là thứ các ngươi có thể gọi sao?” Phó Vô Thiên mặt không đổi sắc, mi gian tràn ngập băng lãnh.
Phu thê An Thường Đức lập tức cúi người:”Vương gia nói rất phải, tục danh của Vương phi là không thể tùy tiện gọi, chúng ta về sau không dám gọi tục danh của Vương phi nữa, Vương gia đại nhân đại lượng nhất định sẽ không cùng tiểu dân như chúng ta so đo đúng không?”
Phó Vô Thiên nhìn chằm chằm hai người, sờ sờ cằm một lúc lâu, thẳng đến khi cả hai không nhịn được mà ngẩng đầu, nhìn đến cặp mắt tựa hàn tinh kia, thanh âm lạnh lùng của y mới vang lên:”Khiêm An.”
“Có thuộc hạ.” Cát Khiêm An đứng ra.
“Đem hai kẻ này giải đến nha môn cho ta, giao cho Trương Hà là được.”
“Vâng, Vương gia.”
Sắc mặt phu thê An Thường Đức nhất thời đại biến, này Vương gia so với An Tử Nhiên còn ngoan độc hơn, không nói hai lời liền đem họ bắt vào nha môn, chẳng lẽ muốn giam họ vào ngục sao?
Cát Khiêm An không chút tốn sức đem hai người xách đi.
“Buông, ngươi không thể làm như vậy, ta là Đại bá mẫu của An Tử Nhiên…”
Phu thê An Thường Đức rốt cuộc sợ đến oa oa kêu toáng lên, đặc biệt là Ngô Chi, thanh âm bén nhọn, người vây xem vội vàng bịt kín tai, chính là không có lấy một người đồng tình phu phụ này.
Giao hai người cho Trương Hà tuyệt đối không xong, hắn quá rõ sự tình phu thê An Thường Đức đã làm khi trước, xuất ra chứng cứ buộc tội hai người là cực kì dễ dàng, bất quá ngay cả khi không có chứng cớ, phu thê hai người cũng không thể trốn thoát.
Trương Hà đã đoán được Phó Vô Thiên có ý đề bạt hắn, hiển nhiên đang rất bức thiết chứng minh năng lực bản thân, phu thê An Thường Đức lúc này chính là đụng vào chỗ ngứa của hắn.
Thanh âm dần dần rời xa, rất nhanh liền không còn nghe thấy nữa.
Tin tức phu thê An Thường Đức bị bắt nhanh chóng truyền đi.
Tử nữ hai người không quá lâu liền biết chuyện, An Diệu Tông không màng tầm hoa vấn nguyệt, hốt hoảng chạy về nhà.
“Ca, ta nghe nói cha nương bị bắt đến nha môn, chuyện này có thuật không?”
An Diệu Tông vừa vào cửa đã bị An Tuyết Yến va phải, gương mặt xinh đẹp tràn đầy kinh hoàng, cha nương chính là trụ cột trong nhà, nàng không dám tưởng tượng đến tình cảnh bản thân sau khi hai người bị bắt giam nữa.
An Diệu Tông kỳ thực cũng có chút hoang mang lo sợ, gã căn bản không biết phải làm sao nữa.
Đi cầu xin Trương Hà thả phụ mẫu họ ra? Gã nhưng nghe nói phụ mẫu là bị chính miệng Vương gia kia hạ lệnh bắt lại, một khi không còn núi dựa là Vĩnh Châu Tri phủ, Trương Hà căn bản chẳng coi họ ra gì.
“Diệu Tông, Tuyết Yến? Các ngươi làm sao vậy? Có phải hay không lại xảy ra chuyện gì?”
Đúng lúc này, một thanh âm từ ngoài truyền vào.
Hai huynh muội quay đầu liền nhìn đến An Duệ Minh dìu mẫu thân Trương Vạn Cầm đi tới, mẫu tử hai người rất ít khi ra ngoài, hiển nhiên là còn chưa biết chuyện phu thê An Thường Đức gây họa.
An Diệu Tông hừ lạnh một tiếng, còn đang muốn bồi một câu ‘Không liên quan đến các người’, trông thấy gương mặt bình tĩnh của An Minh Duệ, trong đầu linh quang chợt lóe, nghĩ đến một biện pháp tốt.
“Phụ thân đắc tội An Tử Nhiên, hiện tại đã bị nhốt trong đại lao nha môn.”
“Cái gì?” Trương Vạn Cầm sợ tới mức hoa dung thất sắc:”Xảy ra chuyện gì, Thường Đức sao lại bị nhốt vào đại lao, có phải hay không hiểu lầm ở đâu?”
“Nương, người đừng kích động.” An Minh Duệ an ủi mẫu thân.
An Diệu Tông lộ ra biểu tình phẫn hận:”Không có hiểu lầm nào ở đây cả, ta khi nghe được chuyện này cũng không dám tin, cố ý đi hỏi thăm mới biết, phụ thân thật dự bị nhốt trong đại lao, không thể tin được An Tử Nhiên lại nhẫn tâm như vậy, An gia phất lên liền trở mặt.”
Trương Vạn Cầm bình thường luôn ở trong nhà, nhưng cũng đã nghe nói về sự việc kia:”Vậy bây giờ phải làm thế nào? Nếu không, chúng ta đi cầu xin Trương Huyện lệnh thả phụ thân ngươi ra?”
An Diệu Tông chậm rãi lên tiếng:”Vô dụng thôi, Trương Huyện lệnh hiện giờ chỉ nghe lời cô gia An gia, bất luận chúng ta cầu xin thế nào, phụ thân đều không được thả, trừ phi…”
“Trừ phi cái gì?” Trương Vạn Cầm lập tức bị lừa.
“Trừ phi đi cầu xin An Tử Nhiên, ta nghe nói cô gia An gia thực sủng ái hắn, nếu như hắn ra mặt, nói không chừng phụ thân có thể đi ra.”
“Hảo, vậy chúng ta nhanh chóng đi cầu hắn!”
Trương Vạn Cầm xoay người liền muốn ra khỏi cửa, bà chỉ từng tới An gia hai lần, do thân phận thiếp thất, nhưng vì Thường Đức, bà cũng chỉ có thể bất chấp tới An gia một chuyến.
An Diệu Tông trong mắt rất nhanh hiện lên một tia vui mừng.
Đúng lúc này, An Minh Duệ kịp thời giữ mẫu thân lại:”Nương, liền tính đi An gia thì cũng không phải là hiện tại.”
An Diệu Tông lạnh lùng:”Minh Duệ, ngươi như vậy là có ý gì, chẳng lẽ ngươi muốn để phụ thân ở trong đại lao chịu tội sao? Chuyện này bằng bất cứ giá nào cũng phải giải quyết trong hôm nay, ta nghe nói ngày mai An Tử Nhiên sẽ cùng vị Vương gia kia trở về Quân Tử thành, đến lúc đó muốn gặp hắn liền khó khăn.”
“Minh Duệ, Diệu Tông nói rất đúng.” Trương Vạn Cầm lắng nghe cũng thấy có lý.
An Minh Duệ lạnh mắt:”Nương, ta xem bị bắt vào đại lao không chỉ có mình phụ thân, ngay cả Đại phu nhân e rằng cũng bị bắt, sợ là có kẻ cố tình không nói ra.”
An Diệu Tông nheo mắt:”An Minh Duệ, ngươi lời này là có ý gì, liền tính mẫu thân ta cũng bị nhốt trong đại lao thì sao, chẳng lẽ ngươi còn có thể thấy chết không cứu, muốn gánh tội danh hại chết phụ thân sao?”
“Ngươi ít ở đây ra vẻ đi, nếu thật sự muốn cứu phụ thân cùng Đại phu nhân, vì sao các ngươi không tự mình đi cầu An Tử Nhiên, các ngươi là thân sinh tử nữ, đi cầu hắn không phải càng có thành ý hơn sao?” Luận thông minh, luận ăn nói, An Minh Duệ tuyệt không bại bởi An Diệu Tông ngày ngày hỗn loạn.
An Diệu Tông sắc mặt thoáng trầm.
An Tuyết Yến cười lạnh:”An Minh Duệ, chớ kĩ thân phận của ngươi, bất quá chỉ là thứ tử do thiếp thất sở sinh mà cũng dám theo chúng ta nói chuyện.”
“Minh Duệ…” Trương Vạn Cầm lôi kéo tay áo nhi tử, ánh mắt mang theo một tia cầu xin.
An Minh Duệ thần sắc lạnh lẽo nắm chặt tay, sớm muộn gì cũng có một ngày, y sẽ khiến đám người này phải trả đại giới.
Trương Vạn Cầm cuối cùng vẫn quyết định đi An gia một chuyến.
An Minh Duệ không ngăn nổi mẫu thân, lại không đành lòng nhìn mẫu thân hạ mình cầu xin người khác, quyết định đi cùng.
An Diệu Tông cùng An Tuyết Yến cao hứng không được bao lâu, Trương Vạn Cầm cùng An Minh Duệ đã trở lại.
Nguyên nhân là do An Tử Nhiên không chịu gặp họ.
Huynh muội An Diệu Tông không tin, kiên quyết khẳng định mẫu tử hai người không có tới An gia, chẳng qua là ở bên ngoài đi một vòng rồi trở về lừa họ, vì để mau chóng cứu cha nương ra, An Diệu Tông không thể không cùng mẫu tử hai người tới An gia.
Kết quả liền giống lần đầu tiên, ba người lại ăn canh bế môn.
Về tới nhà, An Diệu Tông tức đên mức đạp đổ bình hoa, An Tử Nhiên là cái thá gì chứ, bất quá bò được lên giường Vương gia, giỏi giang nỗi gì, vậy mà cũng dám không thèm gặp hắn?!
Chính là ba người đều không rõ, chân chính đóng cửa miễn tiếp khách là Phó Vô Thiên.
An Tử Nhiên căn bản không rảnh đi quản sự tình phu thê An Thường Đức, ngày mai đã phải trở về Quân Tử thành, hắn muốn đem mọi chuyện ở An Viễn Huyền bàn giao cho Tô quản gia, như vậy mới có thể yên tâm rời đi.
Từ Quân Tử thành đên An Viễn Huyền lộ trình chỉ có một ngày, nhưng nếu có sự tình đột ngột xảy ra thì vẫn vô pháp thông tri kịp thời, chỉ còn cách đem mọi chuyện công đạo hảo.
Việc thành lập của hàng cũng đã thông tri phu thê Chu lão hán.
Hai phu phụ vô cùng vui vẻ đồng ý, hiện tại của hàng đã thu xếp xong, qua vài ngày là có thể khai trương.
Chờ hắn công đạo xong mọi việc cũng đã đến giờ cơm chiều.
Phó Vô Thiên đến tìm hắn, hai người đồng thời đi ra.
“Ta nghe nói người nhà An Thường Đức đến đây hai lần?” An Tử Nhiên nhớ rõ Tô quản gia khi tới thư phòng đã không ngừng lảm nhảm, thuận miệng hỏi.
Phó Vô Thiên nói:”Vương phi không phải là muốn gặp mấy kẻ đó chứ?”
An Tử Nhiên đáp lời:”Không, ta chỉ muốn biết người tới hai lần là ai.”
Phó Vô Thiên vừa nghe nhất thời liền đoán được suy nghĩ của hắn, lời ít ý nhiều nói:”Lần đầu tiên là hai người, lần thứ hai là ba người, Vương phi có ý kiến gì không?”
An Tử Nhiên trầm mặc một hồi:”Để hai kẻ kia ở đại lao chịu chút khổ cực đi.”
Một câu liền quyết định tuổi già của phu thê An Thường Đức, ít nhất là trong thời gian Trương Huyện lệnh còn tại nhiệm hai người là không có cơ hội đi ra.
Sáng ngày thứ hai, đoàn xe An gia ly khai An Viễn Huyền.
Cùng lúc đó, ở huyện nha, bị nhốt một ngày, phu thê An Thường Đức uể oải quỳ trên công đường, tình hình tại đại lao đêm qua vẫn còn hiển hiện trước mắt, hai người luôn sống an nhàn sung sướng, nào gặp qua tình cảnh như vậy, thần kinh bị tra tấn quá mức, hiện giờ cũng chẳng còn tinh lực kêu gào như hôm qua.
Một đám người đứng ngoài môn khẩu, đều là đến xem trò hay.
Gần nửa ngày, Trương Hà cũng đã thu thập đầy đủ chứng cứ phạm tội của phu thê An Thường Đức, sư gia tuyên đọc xuống dưới, mọi người giờ mới biết hai người này đã làm nhiều chuyện xấu như vậy, thật đúng là báo ứng, thiên đạo luân hồi a.
“Đại nhân, oan uổng quá, chúng ta thực sự không làm qua những chuyện này a, nhất định là có kẻ cố ý hãm hại chúng ta, thỉnh đại nhân minh xét!”
Phu thê An Thường Đức nghe được mà kinh hãi, mồ hôi lạnh tuôn rơi, họ tuy không làm việc hại đến mạng người, nhưng nhiều tội trạng như vậy đủ để họ cả đời ngồi đại lao, vừa nghĩ đến tương lại tuổi già phải vượt qua trong lao tù, cả hai sợ đến mặt mũi trắng bệch.
Đáng tiếc, không ai để ý đến lời nói xạo của họ.
Mấy người An Diệu Tông vừa chen dược vào, vừa vặn Trương Hà tuyên án, nghe được nội dung, tất cả biểu tình thoáng chốc dại ra, phu thê An Thường Đức bị phán định giam cầm hai mươi năm.
Trương Vạn Cầm nghe vậy nhất thời ngất xỉu, đúng lúc được An Minh Duệ tiếp được.
Đoạn thời gian trước nghe nói An Tử Nhiên gả cho một Vương gia, vị Vương gia kia còn vì An Tử Nhiên chém chết Tri phủ Vĩnh Châu Giang Trung Đình, lập tức đem chỗ dựa của họ tiêu diệt.
Khi đó cả hao còn không tin, phản ứng đầu tiên chỉ cho đó là đồn đại nhảm nhí.
An Tử Nhiên sao có thể tốt số đến vậy, gả cho một Vương gia quyền cao chức trọng, một phần là do sự tình xảy ra hôm ấy bị Phó Vô Thiên cấm truyền ra, hiển nhiên chẳng có kẻ nào dám lắm lời, mãi đến khi tin Giang Trung Đình chết cùng Lưu Phi Hồng bị bắt giam chờ xử tử truyền ra hai người mới tin đó là sự thực.
Sau sợ bị trả thù, hai người tạm thời rụt vào mai rùa, không dám ra khỏi cửa, cả ngày trốn trong nhà, tâm thần bất an, chỉ sợ ngày nào đó An Tử Nhiên mang theo vị Vương gia kia tới cửa diễu võ dương oai, thị uy trước mặt họ.
Hai người căn bản không biết một điều, An Tử Nhiên căn bản chưa từng để họ vào mắt, hắn cũng không thực sự là thiếu niên mười mấy tuổi.
Hai người coi như an phận được một thời gian.
Vậy mà chưa quá một tháng, tâm tư lại bắt đầu rục rịch đứng lên.
Nghe nói An Tử Nhiên muốn tới Quân Tử thành định cư, hai người liền nổi lên tâm tư, một khi đã không thể tiếp tục sống yên ổn ở An Viễn Huyền, còn không bằng tới Quân Tử thành, khi ấy liền có cơ hội tiếp xúc với người thuộc tầng lớp trên, cùng họ kết giao, việc mà thành thì cả đời sau cũng không cần sầu lo nữa.
Chính là hai người còn chưa kịp nói ra mục đích liền bị An Tử Nhiên đuổi khỏi An gia, trước bao nhiêu người như vậy, mặt mũi đều mất sạch.
Đáng sợ nhất chính là, hai người đều tưởng Phó Vô Thiên đến giờ Dậu mới quay lại, đây là do hạ nhân nghe ngóng được, chính là có ai ngờ y thế nhưng trở lại sớm.
Phu thê An Thường Đức nơm nớp lo sợ xoay người lại, lập tức liền đối diện với đường nhìn của Phó Vô Thiên, con ngươi đen kịt sâu không lường được, tận sâu bên trong như phiếm lên từng tia tàn nhẫn, tựa lưỡi dao không ngừng cứa vào da thịt hai người, trên mặt nhất thời hỏa lạt lạt, cơ hồ làm họ có cảm giác như đang bị lăng trì.
Thân hình Phó Vô Thiên phi thường cao lớn, so với An Thường Đức còn hơn một cái đầu, bóng dáng cao lớn bao phủ hai người, áp lực nháy mắt tăng lên không ít.
Phu thê An Thường Đức cố gắng chật vật tựa vào nhau để khỏi té ngã ra đất.
Ngô Chi nuốt nuốt nước miếng, cố gắng bày ra một nụ cười cương cứng, lắp bắp nói:”Vương… Vương gia … ngài nghe lầm… không có ai mắng Tử Nhiên…”
“Tục danh của Vương phi là thứ các ngươi có thể gọi sao?” Phó Vô Thiên mặt không đổi sắc, mi gian tràn ngập băng lãnh.
Phu thê An Thường Đức lập tức cúi người:”Vương gia nói rất phải, tục danh của Vương phi là không thể tùy tiện gọi, chúng ta về sau không dám gọi tục danh của Vương phi nữa, Vương gia đại nhân đại lượng nhất định sẽ không cùng tiểu dân như chúng ta so đo đúng không?”
Phó Vô Thiên nhìn chằm chằm hai người, sờ sờ cằm một lúc lâu, thẳng đến khi cả hai không nhịn được mà ngẩng đầu, nhìn đến cặp mắt tựa hàn tinh kia, thanh âm lạnh lùng của y mới vang lên:”Khiêm An.”
“Có thuộc hạ.” Cát Khiêm An đứng ra.
“Đem hai kẻ này giải đến nha môn cho ta, giao cho Trương Hà là được.”
“Vâng, Vương gia.”
Sắc mặt phu thê An Thường Đức nhất thời đại biến, này Vương gia so với An Tử Nhiên còn ngoan độc hơn, không nói hai lời liền đem họ bắt vào nha môn, chẳng lẽ muốn giam họ vào ngục sao?
Cát Khiêm An không chút tốn sức đem hai người xách đi.
“Buông, ngươi không thể làm như vậy, ta là Đại bá mẫu của An Tử Nhiên…”
Phu thê An Thường Đức rốt cuộc sợ đến oa oa kêu toáng lên, đặc biệt là Ngô Chi, thanh âm bén nhọn, người vây xem vội vàng bịt kín tai, chính là không có lấy một người đồng tình phu phụ này.
Giao hai người cho Trương Hà tuyệt đối không xong, hắn quá rõ sự tình phu thê An Thường Đức đã làm khi trước, xuất ra chứng cứ buộc tội hai người là cực kì dễ dàng, bất quá ngay cả khi không có chứng cớ, phu thê hai người cũng không thể trốn thoát.
Trương Hà đã đoán được Phó Vô Thiên có ý đề bạt hắn, hiển nhiên đang rất bức thiết chứng minh năng lực bản thân, phu thê An Thường Đức lúc này chính là đụng vào chỗ ngứa của hắn.
Thanh âm dần dần rời xa, rất nhanh liền không còn nghe thấy nữa.
Tin tức phu thê An Thường Đức bị bắt nhanh chóng truyền đi.
Tử nữ hai người không quá lâu liền biết chuyện, An Diệu Tông không màng tầm hoa vấn nguyệt, hốt hoảng chạy về nhà.
“Ca, ta nghe nói cha nương bị bắt đến nha môn, chuyện này có thuật không?”
An Diệu Tông vừa vào cửa đã bị An Tuyết Yến va phải, gương mặt xinh đẹp tràn đầy kinh hoàng, cha nương chính là trụ cột trong nhà, nàng không dám tưởng tượng đến tình cảnh bản thân sau khi hai người bị bắt giam nữa.
An Diệu Tông kỳ thực cũng có chút hoang mang lo sợ, gã căn bản không biết phải làm sao nữa.
Đi cầu xin Trương Hà thả phụ mẫu họ ra? Gã nhưng nghe nói phụ mẫu là bị chính miệng Vương gia kia hạ lệnh bắt lại, một khi không còn núi dựa là Vĩnh Châu Tri phủ, Trương Hà căn bản chẳng coi họ ra gì.
“Diệu Tông, Tuyết Yến? Các ngươi làm sao vậy? Có phải hay không lại xảy ra chuyện gì?”
Đúng lúc này, một thanh âm từ ngoài truyền vào.
Hai huynh muội quay đầu liền nhìn đến An Duệ Minh dìu mẫu thân Trương Vạn Cầm đi tới, mẫu tử hai người rất ít khi ra ngoài, hiển nhiên là còn chưa biết chuyện phu thê An Thường Đức gây họa.
An Diệu Tông hừ lạnh một tiếng, còn đang muốn bồi một câu ‘Không liên quan đến các người’, trông thấy gương mặt bình tĩnh của An Minh Duệ, trong đầu linh quang chợt lóe, nghĩ đến một biện pháp tốt.
“Phụ thân đắc tội An Tử Nhiên, hiện tại đã bị nhốt trong đại lao nha môn.”
“Cái gì?” Trương Vạn Cầm sợ tới mức hoa dung thất sắc:”Xảy ra chuyện gì, Thường Đức sao lại bị nhốt vào đại lao, có phải hay không hiểu lầm ở đâu?”
“Nương, người đừng kích động.” An Minh Duệ an ủi mẫu thân.
An Diệu Tông lộ ra biểu tình phẫn hận:”Không có hiểu lầm nào ở đây cả, ta khi nghe được chuyện này cũng không dám tin, cố ý đi hỏi thăm mới biết, phụ thân thật dự bị nhốt trong đại lao, không thể tin được An Tử Nhiên lại nhẫn tâm như vậy, An gia phất lên liền trở mặt.”
Trương Vạn Cầm bình thường luôn ở trong nhà, nhưng cũng đã nghe nói về sự việc kia:”Vậy bây giờ phải làm thế nào? Nếu không, chúng ta đi cầu xin Trương Huyện lệnh thả phụ thân ngươi ra?”
An Diệu Tông chậm rãi lên tiếng:”Vô dụng thôi, Trương Huyện lệnh hiện giờ chỉ nghe lời cô gia An gia, bất luận chúng ta cầu xin thế nào, phụ thân đều không được thả, trừ phi…”
“Trừ phi cái gì?” Trương Vạn Cầm lập tức bị lừa.
“Trừ phi đi cầu xin An Tử Nhiên, ta nghe nói cô gia An gia thực sủng ái hắn, nếu như hắn ra mặt, nói không chừng phụ thân có thể đi ra.”
“Hảo, vậy chúng ta nhanh chóng đi cầu hắn!”
Trương Vạn Cầm xoay người liền muốn ra khỏi cửa, bà chỉ từng tới An gia hai lần, do thân phận thiếp thất, nhưng vì Thường Đức, bà cũng chỉ có thể bất chấp tới An gia một chuyến.
An Diệu Tông trong mắt rất nhanh hiện lên một tia vui mừng.
Đúng lúc này, An Minh Duệ kịp thời giữ mẫu thân lại:”Nương, liền tính đi An gia thì cũng không phải là hiện tại.”
An Diệu Tông lạnh lùng:”Minh Duệ, ngươi như vậy là có ý gì, chẳng lẽ ngươi muốn để phụ thân ở trong đại lao chịu tội sao? Chuyện này bằng bất cứ giá nào cũng phải giải quyết trong hôm nay, ta nghe nói ngày mai An Tử Nhiên sẽ cùng vị Vương gia kia trở về Quân Tử thành, đến lúc đó muốn gặp hắn liền khó khăn.”
“Minh Duệ, Diệu Tông nói rất đúng.” Trương Vạn Cầm lắng nghe cũng thấy có lý.
An Minh Duệ lạnh mắt:”Nương, ta xem bị bắt vào đại lao không chỉ có mình phụ thân, ngay cả Đại phu nhân e rằng cũng bị bắt, sợ là có kẻ cố tình không nói ra.”
An Diệu Tông nheo mắt:”An Minh Duệ, ngươi lời này là có ý gì, liền tính mẫu thân ta cũng bị nhốt trong đại lao thì sao, chẳng lẽ ngươi còn có thể thấy chết không cứu, muốn gánh tội danh hại chết phụ thân sao?”
“Ngươi ít ở đây ra vẻ đi, nếu thật sự muốn cứu phụ thân cùng Đại phu nhân, vì sao các ngươi không tự mình đi cầu An Tử Nhiên, các ngươi là thân sinh tử nữ, đi cầu hắn không phải càng có thành ý hơn sao?” Luận thông minh, luận ăn nói, An Minh Duệ tuyệt không bại bởi An Diệu Tông ngày ngày hỗn loạn.
An Diệu Tông sắc mặt thoáng trầm.
An Tuyết Yến cười lạnh:”An Minh Duệ, chớ kĩ thân phận của ngươi, bất quá chỉ là thứ tử do thiếp thất sở sinh mà cũng dám theo chúng ta nói chuyện.”
“Minh Duệ…” Trương Vạn Cầm lôi kéo tay áo nhi tử, ánh mắt mang theo một tia cầu xin.
An Minh Duệ thần sắc lạnh lẽo nắm chặt tay, sớm muộn gì cũng có một ngày, y sẽ khiến đám người này phải trả đại giới.
Trương Vạn Cầm cuối cùng vẫn quyết định đi An gia một chuyến.
An Minh Duệ không ngăn nổi mẫu thân, lại không đành lòng nhìn mẫu thân hạ mình cầu xin người khác, quyết định đi cùng.
An Diệu Tông cùng An Tuyết Yến cao hứng không được bao lâu, Trương Vạn Cầm cùng An Minh Duệ đã trở lại.
Nguyên nhân là do An Tử Nhiên không chịu gặp họ.
Huynh muội An Diệu Tông không tin, kiên quyết khẳng định mẫu tử hai người không có tới An gia, chẳng qua là ở bên ngoài đi một vòng rồi trở về lừa họ, vì để mau chóng cứu cha nương ra, An Diệu Tông không thể không cùng mẫu tử hai người tới An gia.
Kết quả liền giống lần đầu tiên, ba người lại ăn canh bế môn.
Về tới nhà, An Diệu Tông tức đên mức đạp đổ bình hoa, An Tử Nhiên là cái thá gì chứ, bất quá bò được lên giường Vương gia, giỏi giang nỗi gì, vậy mà cũng dám không thèm gặp hắn?!
Chính là ba người đều không rõ, chân chính đóng cửa miễn tiếp khách là Phó Vô Thiên.
An Tử Nhiên căn bản không rảnh đi quản sự tình phu thê An Thường Đức, ngày mai đã phải trở về Quân Tử thành, hắn muốn đem mọi chuyện ở An Viễn Huyền bàn giao cho Tô quản gia, như vậy mới có thể yên tâm rời đi.
Từ Quân Tử thành đên An Viễn Huyền lộ trình chỉ có một ngày, nhưng nếu có sự tình đột ngột xảy ra thì vẫn vô pháp thông tri kịp thời, chỉ còn cách đem mọi chuyện công đạo hảo.
Việc thành lập của hàng cũng đã thông tri phu thê Chu lão hán.
Hai phu phụ vô cùng vui vẻ đồng ý, hiện tại của hàng đã thu xếp xong, qua vài ngày là có thể khai trương.
Chờ hắn công đạo xong mọi việc cũng đã đến giờ cơm chiều.
Phó Vô Thiên đến tìm hắn, hai người đồng thời đi ra.
“Ta nghe nói người nhà An Thường Đức đến đây hai lần?” An Tử Nhiên nhớ rõ Tô quản gia khi tới thư phòng đã không ngừng lảm nhảm, thuận miệng hỏi.
Phó Vô Thiên nói:”Vương phi không phải là muốn gặp mấy kẻ đó chứ?”
An Tử Nhiên đáp lời:”Không, ta chỉ muốn biết người tới hai lần là ai.”
Phó Vô Thiên vừa nghe nhất thời liền đoán được suy nghĩ của hắn, lời ít ý nhiều nói:”Lần đầu tiên là hai người, lần thứ hai là ba người, Vương phi có ý kiến gì không?”
An Tử Nhiên trầm mặc một hồi:”Để hai kẻ kia ở đại lao chịu chút khổ cực đi.”
Một câu liền quyết định tuổi già của phu thê An Thường Đức, ít nhất là trong thời gian Trương Huyện lệnh còn tại nhiệm hai người là không có cơ hội đi ra.
Sáng ngày thứ hai, đoàn xe An gia ly khai An Viễn Huyền.
Cùng lúc đó, ở huyện nha, bị nhốt một ngày, phu thê An Thường Đức uể oải quỳ trên công đường, tình hình tại đại lao đêm qua vẫn còn hiển hiện trước mắt, hai người luôn sống an nhàn sung sướng, nào gặp qua tình cảnh như vậy, thần kinh bị tra tấn quá mức, hiện giờ cũng chẳng còn tinh lực kêu gào như hôm qua.
Một đám người đứng ngoài môn khẩu, đều là đến xem trò hay.
Gần nửa ngày, Trương Hà cũng đã thu thập đầy đủ chứng cứ phạm tội của phu thê An Thường Đức, sư gia tuyên đọc xuống dưới, mọi người giờ mới biết hai người này đã làm nhiều chuyện xấu như vậy, thật đúng là báo ứng, thiên đạo luân hồi a.
“Đại nhân, oan uổng quá, chúng ta thực sự không làm qua những chuyện này a, nhất định là có kẻ cố ý hãm hại chúng ta, thỉnh đại nhân minh xét!”
Phu thê An Thường Đức nghe được mà kinh hãi, mồ hôi lạnh tuôn rơi, họ tuy không làm việc hại đến mạng người, nhưng nhiều tội trạng như vậy đủ để họ cả đời ngồi đại lao, vừa nghĩ đến tương lại tuổi già phải vượt qua trong lao tù, cả hai sợ đến mặt mũi trắng bệch.
Đáng tiếc, không ai để ý đến lời nói xạo của họ.
Mấy người An Diệu Tông vừa chen dược vào, vừa vặn Trương Hà tuyên án, nghe được nội dung, tất cả biểu tình thoáng chốc dại ra, phu thê An Thường Đức bị phán định giam cầm hai mươi năm.
Trương Vạn Cầm nghe vậy nhất thời ngất xỉu, đúng lúc được An Minh Duệ tiếp được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất