Chương 44:
Hương vị ngọt ngào, Trương Đức Toàn thấy Kỳ Diêm không hề có một tia căm ghét và phản cảm, cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Sống lâu thấy nhiều, người mà từ nhỏ liền ghét đường, lại tiếp nhận mùi vị kia một lần nữa.
Sau khi hết khiếp sợ, Trương Đức Toàn lại cảm giác vô cùng vui mừng.
Thái hậu lưu lại vết thương cho hoàng thượng khi còn bé, không thể phai đi theo năm tháng, lại tiêu tan vết tích ở An Mỹ Nhân nơi này.
Đang cười cảm thán, chỉ thấy hoàng thượng phất tay với ông. Trương Đức Toàn dở khóc dở cười, vội vàng lui ra.
Lúc đóng cửa, ông nhìn thấy hoàng thượng nhấc An Mỹ Nhân ở đối diện lên, đặt tới trước mặt. Bóng dáng cao lớn tiến lại ôm cô gái xinh đẹp, đặt người ở trên bàn rồi hôn......
Tư thế xấu hổ cùng giọng nói mập mờ kia làm cho cái mặt già của Trương Đức Toàn vô cùng xấu hổ, vội vàng đóng cửa lại.
An Nhiễm bị Kỳ Diêm hôn rất nhiều lần rồi, nhưng chỉ có lần này, miệng bị sưng lên.
Lúc trước anh vô cùng khắc chế, kỹ thuật hôn cũng không nói là tốt được, nhưng cũng không có gì nhiều để chê. Dẫn đến cô hoàn toàn không tin lời nói của Trương Đức Toàn, thật sự cho rằng hoàng thượng là tay già đời trong tình trường.
Cho đến đêm nay, cô mới hiểu được, trước đó giả vờ tốt như thế nào, thì đó cũng là giả vờ. Hơi quá một chút, anh liền lộ ra nguyên hình.
Một khi kích động, không phải đập đến răng của cô, thì là cắn môi của cô đau nhức.
Có thể nói, kỹ thuật hôn rất dở .
Chắc là chột dạ, hai ngày này hoàng thượng đứng đắn hơn. Miệng của cô, đến hôm xuất cung, cuối cùng cũng khôi phục lại hình dáng cũ.
Hoàng thượng nói theo không kịp liền không đợi cô, lúc sáng sớm, đứng một mình ở lối vào của Sùng Chính Điện, yên tĩnh thưởng thức mặt trời mọc.
An Nhiễm nhìn thấy bóng lưng rộng lớn và cao to của nam nhân, lặng lẽ nhếch môi, không ngờ, hình như người kia mọc mắt ở phía sau, khoảnh khắc khóe miệng côvừa giơ lên, đúng lúc quay đầu lại.
Ánh mắt của Kỳ Diêm dừng ở khoá môi đang cười trộm của cô một cái chớp mắt, đôi lông mày lạnh lùng và nghiêm nghị có chút buông xuống, đưa tay về phía cô:
“Đến đây.”
Anh nắm An Nhiễm, đi trên con đường ra khỏi cung.
Lúc tới gần cửa cung, gặp thái hậu đến từ phía đối diện.
Trong ấn tượng, thái hậu luôn luôn có thái độ cao ngạo, thanh thản thong dong, ánh mắt nhìn người khác kiêu ngạo giống như nhìn con kiến hôi.
Nhưng lúc này, thái hậu lại đi rất vội vàng, dáng vẻ tiều tụy, hoàn toàn khác dáng vẻ nhìn thấy lần trước.
Thấy hai người bọn họ, giọng nói đột nhiên bén nhọn:
“Hoàng thượng muốn dẫn cô ta đi cúng tế sao?”
Bị ác mộng tra tấn hơn nửa tháng, mỗi ngày đều ở trong trạng thái chờ đợi lo lắng, làn da của thái hậu đã xấu đi rõ rệt có thể nhìn thấy được bằng mắt thường.
Kỳ Diêm không có để ý đến bà ta, thái hậu lại không chịu dễ dàng bỏ qua, chỉ vào An Nhiễm nói:
“Hoàng gia cúng tế, long trọng như vậy lại là trường hợp chính thức, có ai gia cùng Tô Hiền Phi ở đây là đủ. Phân vị của An Mỹ Nhân không xứng bước vào hoàng lăng của chúng ta, hoàng thượng đưa cô ta đi, về tình về lý đều không hợp, mong hoàng thượng nghĩ lại.”
Tô Hiền Phi trong miệng của Thái hậu tới sớm hơn bọn họ, đã ở bên cạnh xe ngựa đợi ở bên ngoài cửa cung. Việc Tả Quý Phi bị phế mặc dù được xử lý rất kín tiếng, nhưng người nên biết trên cơ bản đều biết.
Lần cúng tế này, không có Tả Quý Phi, thái hậu chỉ có thể theo quy củ, để Tô Hiền Phi đi. Ai bảo Tô Hiền Phi thành vị phi tử còn sót lại bên trong hậu cung này. Những người khác, đều không có tư cách kia.
Nào ngờ, sẽ gặp được một cảnh tượng hoang đường như vậy ở cửa cung.
Thái hậu khó thở, đối với việc Kỳ Diêm coi quy củ như rác rưởi càng thêm chán ghét. Đứa nhỏ này, từ nhỏ đã không làm cho người khác yêu thích, trưởng thành vẫn làm cho người ta không mừng, trước sau như một.
Kỳ Diêm lười đọ sức, giơ khóe môi lên nói thẳng:
“Quy củ cũ bao nhiêu năm trước, vô dụng với hoàng đế mới như trẫm. Nếu tổ tông có ý kiến, bà cứ để cho bọn họ tới tìm trẫm.”
Không thể không nói, hoàng thượng vừa ngay thẳng vừa mạnh mẽ, có chút đẹp trai.
Sau khi hết khiếp sợ, Trương Đức Toàn lại cảm giác vô cùng vui mừng.
Thái hậu lưu lại vết thương cho hoàng thượng khi còn bé, không thể phai đi theo năm tháng, lại tiêu tan vết tích ở An Mỹ Nhân nơi này.
Đang cười cảm thán, chỉ thấy hoàng thượng phất tay với ông. Trương Đức Toàn dở khóc dở cười, vội vàng lui ra.
Lúc đóng cửa, ông nhìn thấy hoàng thượng nhấc An Mỹ Nhân ở đối diện lên, đặt tới trước mặt. Bóng dáng cao lớn tiến lại ôm cô gái xinh đẹp, đặt người ở trên bàn rồi hôn......
Tư thế xấu hổ cùng giọng nói mập mờ kia làm cho cái mặt già của Trương Đức Toàn vô cùng xấu hổ, vội vàng đóng cửa lại.
An Nhiễm bị Kỳ Diêm hôn rất nhiều lần rồi, nhưng chỉ có lần này, miệng bị sưng lên.
Lúc trước anh vô cùng khắc chế, kỹ thuật hôn cũng không nói là tốt được, nhưng cũng không có gì nhiều để chê. Dẫn đến cô hoàn toàn không tin lời nói của Trương Đức Toàn, thật sự cho rằng hoàng thượng là tay già đời trong tình trường.
Cho đến đêm nay, cô mới hiểu được, trước đó giả vờ tốt như thế nào, thì đó cũng là giả vờ. Hơi quá một chút, anh liền lộ ra nguyên hình.
Một khi kích động, không phải đập đến răng của cô, thì là cắn môi của cô đau nhức.
Có thể nói, kỹ thuật hôn rất dở .
Chắc là chột dạ, hai ngày này hoàng thượng đứng đắn hơn. Miệng của cô, đến hôm xuất cung, cuối cùng cũng khôi phục lại hình dáng cũ.
Hoàng thượng nói theo không kịp liền không đợi cô, lúc sáng sớm, đứng một mình ở lối vào của Sùng Chính Điện, yên tĩnh thưởng thức mặt trời mọc.
An Nhiễm nhìn thấy bóng lưng rộng lớn và cao to của nam nhân, lặng lẽ nhếch môi, không ngờ, hình như người kia mọc mắt ở phía sau, khoảnh khắc khóe miệng côvừa giơ lên, đúng lúc quay đầu lại.
Ánh mắt của Kỳ Diêm dừng ở khoá môi đang cười trộm của cô một cái chớp mắt, đôi lông mày lạnh lùng và nghiêm nghị có chút buông xuống, đưa tay về phía cô:
“Đến đây.”
Anh nắm An Nhiễm, đi trên con đường ra khỏi cung.
Lúc tới gần cửa cung, gặp thái hậu đến từ phía đối diện.
Trong ấn tượng, thái hậu luôn luôn có thái độ cao ngạo, thanh thản thong dong, ánh mắt nhìn người khác kiêu ngạo giống như nhìn con kiến hôi.
Nhưng lúc này, thái hậu lại đi rất vội vàng, dáng vẻ tiều tụy, hoàn toàn khác dáng vẻ nhìn thấy lần trước.
Thấy hai người bọn họ, giọng nói đột nhiên bén nhọn:
“Hoàng thượng muốn dẫn cô ta đi cúng tế sao?”
Bị ác mộng tra tấn hơn nửa tháng, mỗi ngày đều ở trong trạng thái chờ đợi lo lắng, làn da của thái hậu đã xấu đi rõ rệt có thể nhìn thấy được bằng mắt thường.
Kỳ Diêm không có để ý đến bà ta, thái hậu lại không chịu dễ dàng bỏ qua, chỉ vào An Nhiễm nói:
“Hoàng gia cúng tế, long trọng như vậy lại là trường hợp chính thức, có ai gia cùng Tô Hiền Phi ở đây là đủ. Phân vị của An Mỹ Nhân không xứng bước vào hoàng lăng của chúng ta, hoàng thượng đưa cô ta đi, về tình về lý đều không hợp, mong hoàng thượng nghĩ lại.”
Tô Hiền Phi trong miệng của Thái hậu tới sớm hơn bọn họ, đã ở bên cạnh xe ngựa đợi ở bên ngoài cửa cung. Việc Tả Quý Phi bị phế mặc dù được xử lý rất kín tiếng, nhưng người nên biết trên cơ bản đều biết.
Lần cúng tế này, không có Tả Quý Phi, thái hậu chỉ có thể theo quy củ, để Tô Hiền Phi đi. Ai bảo Tô Hiền Phi thành vị phi tử còn sót lại bên trong hậu cung này. Những người khác, đều không có tư cách kia.
Nào ngờ, sẽ gặp được một cảnh tượng hoang đường như vậy ở cửa cung.
Thái hậu khó thở, đối với việc Kỳ Diêm coi quy củ như rác rưởi càng thêm chán ghét. Đứa nhỏ này, từ nhỏ đã không làm cho người khác yêu thích, trưởng thành vẫn làm cho người ta không mừng, trước sau như một.
Kỳ Diêm lười đọ sức, giơ khóe môi lên nói thẳng:
“Quy củ cũ bao nhiêu năm trước, vô dụng với hoàng đế mới như trẫm. Nếu tổ tông có ý kiến, bà cứ để cho bọn họ tới tìm trẫm.”
Không thể không nói, hoàng thượng vừa ngay thẳng vừa mạnh mẽ, có chút đẹp trai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất