Chương 50:
Hoàng thượng nói câu này, chẳng phải là nói bà hành thích vua và có âm mưu làm phản, ngay trước mặt văn võ bá quan?
Thái hậu khó thở, không quan tâm đến thể diện, giận dữ mắng mỏ:
“Hoàng thượng đừng nói lung tung! Ai gia chỉ là một người phụ nữ, ít giao du với bên ngoài, chưa bao giờ nhìn thấy những người này.”
Từ trước tới nay, Kỳ Diêm không bao giờ để ai sống sót, mặc dù thái hậu cũng không biết ý đồ của hoàng thượng khi làm như vậy, nhưng cũng vì vậy mà cảm thấy may mắn.
Không có người sống, liền không có lời khai. Cho dù nghi ngờ bà thì sao, hoàng thượng không có chứng cứ, không làm gì được bà.
Thái hậu nâng lên đôi mắt dường như lập tức già đi mười tuổi, nhìn chằm chằm Kỳ Diêm ở phía đối diện. Cho dù sau nhiều năm chiến đấu trên chiến trường, nhìn qua hoàng thượng vẫn giống như một thiếu niên hăng hái.
Tuổi trẻ tài cao, cũng kiêu căng và ngạo mạn.
Hoàng thượng quá kiêu ngạo, sớm muộn gì cũng sẽ bởi vì điểm này mà thua bà.
Cho dù lần này thất bại cũng không có chuyện gì.
Thái hậu không ngừng dùng lời này tự an ủi mình từ trong tận đáy lòng.
Kỳ Diêm híp mắt, không chú ý thái hậu đang nói cái gì, cũng không thèm để ý ở phía dưới có nhiều đại thần đang nghe, bình tĩnh mở miệng:
“Cho dù trẫm có chết, thì vị trí này cũng sẽ không cho bà hay là đứa con trai kia của bà, hai người không được.”
Chuyển sang chuyện khác, hoàng thượng nhìn mặt mũi của thái hậu gần như vặn vẹo, cười vô cùng chói mắt, giọng nói có vài phần phóng đãng không bị trói buộc:
“Hơn nữa, trẫm sẽ không chết, thì hai người càng không có chuyện gì. Quốc sư, lễ cúng tế vẫn chưa hoàn thành, tiếp tục đi.”
Tất cả thuộc hạ tiếp tục cúi đầu, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, dáng vẻ như mình chưa nghe được cái gì, cái gì cũng không biết.
Nói chung, bọn họ cũng hoàn toàn không hiểu được hoàng thượng đang muốn làm cái gì.
Giống như hoàng thượng nói lúc nãy, những năm này, thái hậu cùng với đồng bọn cứ sai một nhóm rồi lại một nhóm người đến ám sát.
Tất cả mọi người đều biết rõ ở trong lòng, kẻ chủ mưu của những kẻ ám sát này chính là thái hậu.
Hoàng thượng lại chỉ giết quan viên ra mặt, chưa bao giờ động tới thái hậu.
Lúc đầu, có người còn tưởng rằng hoàng thượng hiếu thuận, nhớ tới Thái Hậu là mẹ ruột của mình. Lòng hiếu thảo làm cảm động trời xanh, sau lưng, không ít người yên lặng chảy nước mắt cảm động vì hoàng thượng.
Nhưng thời gian dần trôi qua, lại cứ cảm thấy cũng không phải là như thế này.
Mặc dù không tìm thấy chứng cứ, nhưng một ít quan viên già tung hoành quan trường nhiều năm cảm giác được, hoàng thượng có ý đồ khác.
Giờ phút này, nhìn những cái đầu xung quanh cũng cúi đầu cùng mình, trong lòng của những quan viên thông minh đã có suy đoán.
Đoán được, đồng thời cũng không nhịn được cảm thấy rất chấn động.
Hoàng thượng trẻ tuổi như vậy, lúc rất nhiều người còn chưa kịp phản ứng, đã hoàn thành những chuyện mà mình đặt ra.
Tâm tư như vậy, năng lực như vậy, trên đời này, ai có thể địch nổi?
Có hoàng thượng như thế này, là may mắn của Đại Chiêu.
Một vị quan già bên phe thái hậu nghĩ thông những điều này, khom lưng vung quan bào lên, quỳ gối xuống:
“Hoàng thượng sáng suốt! Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Đã có người thứ nhất thì sẽ có người thứ hai, lập tức, hơn trăm vị quan viên ngồi ở vị trí cao liên tiếp tâm phục khẩu phục dưới chân hoàng thượng. Rừng núi vắng vẻ và yên tĩnh, tiếng hô to “Hoàng thượng sáng suốt” không ngừng vang vọng.
Thái hậu nghe âm thanh quỳ lạy chói tai, trong đầu hiện lên một suy nghĩ đáng sợ.
Cùng hoàng thượng đọ sức với nhau ba năm, vì sao bà lúc thắng lúc thua? Vì sao từ trước tới giờ hoàng thượng không hề để lại người sống? Vì cái gì...... Hoàng thượng đã biết rõ là bà, nhưng chưa bao giờ chỉ ra điều đó?
Bà đẩy cung nữ đỡ bà ra, rướn cổ lên nhìn về phía mấy vị quan viên gần như đập đầu lên trên mặt đất.
Những người kia, rõ ràng là những quan viên theo phe bà, hiện tại, lại tránh ánh nhìn của bà, sợ dính líu quan hệ với bà.
Thái hậu lấy tay đặt lên trái tim đập loạn cào cào, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên hai má, đôi mắt liếc qua phía Kỳ Diêm, nhìn chằm chằm hoàng thượng.
Thái hậu khó thở, không quan tâm đến thể diện, giận dữ mắng mỏ:
“Hoàng thượng đừng nói lung tung! Ai gia chỉ là một người phụ nữ, ít giao du với bên ngoài, chưa bao giờ nhìn thấy những người này.”
Từ trước tới nay, Kỳ Diêm không bao giờ để ai sống sót, mặc dù thái hậu cũng không biết ý đồ của hoàng thượng khi làm như vậy, nhưng cũng vì vậy mà cảm thấy may mắn.
Không có người sống, liền không có lời khai. Cho dù nghi ngờ bà thì sao, hoàng thượng không có chứng cứ, không làm gì được bà.
Thái hậu nâng lên đôi mắt dường như lập tức già đi mười tuổi, nhìn chằm chằm Kỳ Diêm ở phía đối diện. Cho dù sau nhiều năm chiến đấu trên chiến trường, nhìn qua hoàng thượng vẫn giống như một thiếu niên hăng hái.
Tuổi trẻ tài cao, cũng kiêu căng và ngạo mạn.
Hoàng thượng quá kiêu ngạo, sớm muộn gì cũng sẽ bởi vì điểm này mà thua bà.
Cho dù lần này thất bại cũng không có chuyện gì.
Thái hậu không ngừng dùng lời này tự an ủi mình từ trong tận đáy lòng.
Kỳ Diêm híp mắt, không chú ý thái hậu đang nói cái gì, cũng không thèm để ý ở phía dưới có nhiều đại thần đang nghe, bình tĩnh mở miệng:
“Cho dù trẫm có chết, thì vị trí này cũng sẽ không cho bà hay là đứa con trai kia của bà, hai người không được.”
Chuyển sang chuyện khác, hoàng thượng nhìn mặt mũi của thái hậu gần như vặn vẹo, cười vô cùng chói mắt, giọng nói có vài phần phóng đãng không bị trói buộc:
“Hơn nữa, trẫm sẽ không chết, thì hai người càng không có chuyện gì. Quốc sư, lễ cúng tế vẫn chưa hoàn thành, tiếp tục đi.”
Tất cả thuộc hạ tiếp tục cúi đầu, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, dáng vẻ như mình chưa nghe được cái gì, cái gì cũng không biết.
Nói chung, bọn họ cũng hoàn toàn không hiểu được hoàng thượng đang muốn làm cái gì.
Giống như hoàng thượng nói lúc nãy, những năm này, thái hậu cùng với đồng bọn cứ sai một nhóm rồi lại một nhóm người đến ám sát.
Tất cả mọi người đều biết rõ ở trong lòng, kẻ chủ mưu của những kẻ ám sát này chính là thái hậu.
Hoàng thượng lại chỉ giết quan viên ra mặt, chưa bao giờ động tới thái hậu.
Lúc đầu, có người còn tưởng rằng hoàng thượng hiếu thuận, nhớ tới Thái Hậu là mẹ ruột của mình. Lòng hiếu thảo làm cảm động trời xanh, sau lưng, không ít người yên lặng chảy nước mắt cảm động vì hoàng thượng.
Nhưng thời gian dần trôi qua, lại cứ cảm thấy cũng không phải là như thế này.
Mặc dù không tìm thấy chứng cứ, nhưng một ít quan viên già tung hoành quan trường nhiều năm cảm giác được, hoàng thượng có ý đồ khác.
Giờ phút này, nhìn những cái đầu xung quanh cũng cúi đầu cùng mình, trong lòng của những quan viên thông minh đã có suy đoán.
Đoán được, đồng thời cũng không nhịn được cảm thấy rất chấn động.
Hoàng thượng trẻ tuổi như vậy, lúc rất nhiều người còn chưa kịp phản ứng, đã hoàn thành những chuyện mà mình đặt ra.
Tâm tư như vậy, năng lực như vậy, trên đời này, ai có thể địch nổi?
Có hoàng thượng như thế này, là may mắn của Đại Chiêu.
Một vị quan già bên phe thái hậu nghĩ thông những điều này, khom lưng vung quan bào lên, quỳ gối xuống:
“Hoàng thượng sáng suốt! Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Đã có người thứ nhất thì sẽ có người thứ hai, lập tức, hơn trăm vị quan viên ngồi ở vị trí cao liên tiếp tâm phục khẩu phục dưới chân hoàng thượng. Rừng núi vắng vẻ và yên tĩnh, tiếng hô to “Hoàng thượng sáng suốt” không ngừng vang vọng.
Thái hậu nghe âm thanh quỳ lạy chói tai, trong đầu hiện lên một suy nghĩ đáng sợ.
Cùng hoàng thượng đọ sức với nhau ba năm, vì sao bà lúc thắng lúc thua? Vì sao từ trước tới giờ hoàng thượng không hề để lại người sống? Vì cái gì...... Hoàng thượng đã biết rõ là bà, nhưng chưa bao giờ chỉ ra điều đó?
Bà đẩy cung nữ đỡ bà ra, rướn cổ lên nhìn về phía mấy vị quan viên gần như đập đầu lên trên mặt đất.
Những người kia, rõ ràng là những quan viên theo phe bà, hiện tại, lại tránh ánh nhìn của bà, sợ dính líu quan hệ với bà.
Thái hậu lấy tay đặt lên trái tim đập loạn cào cào, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên hai má, đôi mắt liếc qua phía Kỳ Diêm, nhìn chằm chằm hoàng thượng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất