Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè
Chương 14: Vạn Sự Khởi Đầu Nan
“Hơn nữa, duyên chính của con gái bà vào năm ba mươi tuổi cơ, người đó có hợp tác với công ty của cô ấy, con người rất cố gắng và tiên tiến, tính cách của hai người họ cũng rất hợp nhau, họ sẽ bắt đầu quen nhau vì công việc, một năm sau sẽ kết hôn.”
Công việc của con gái bà cụ rất tốt, chính duyên của con gái bà cụ có địa vị cũng không thấp.
Bà cụ vừa nghe xong đã lập tức đứng ngồi không yên.
Bà lấy di động ra lập tức gọi ngay cho cô con gái thứ ba đang ở Thâm Quyến xa xôi.
Điện thoại vừa mới vang được mấy tiếng đã được nhấc máy, một giọng nữ trẻ tuổi vang lên từ đầu dây bên kia.
“Alo, mẹ hả, tầm này mẹ gọi điện cho con là có chuyện gì sao?”
Bà cụ lập tức không vui: “Không có chuyện gì thì không thể gọi điện cho con hay sao?”
Hồ Tiểu Phân bất đắc dĩ, văn kiện trong tay bị lật vang lên loạt soạt.
“Con không có ý đó, chỉ là có khi nào mẹ chủ động gọi điện thoại qua cho con đâu, con gọi về nhiều thì mẹ còn chê phiền nữa kìa.”
Biết con gái mình nói không sai, bà cụ lẩm bẩm vài tiếng: “Mẹ hỏi con, có phải con đang hẹn hò không?”
Hồ Tiểu Phân ở đầu dây bên kia sững sờ một lúc.
Rất nhanh, cô ta đã trở lại như thường mà một mực phủ định: “Không có, nếu con hẹn hò còn có thể không nói cho mẹ biết sao?”
“Con cứ lừa mẹ tiếp đi, mẹ nói cho con biết mẹ đã tìm đại sư xem bói rồi, cô ấy nói bây giờ con đã có bạn trai, hơn nữa còn kém con chín tuổi!”
Hồ Tiểu Pahan nghe được câu này lập tức nhíu chặt mày.
Cô ta muốn nói bạn trai mình không phải người như thế nhưng nếu nói câu này ra cũng tương đương với biến tướng thừa nhận rồi còn gì.
“Mẹ, thật sự là đại sư bói ra sao? Không phải mẹ lừa con đấy chứ?”
Bà cụ lập tức đề cao giọng: “Mẹ lừa con? Mẹ còn có thể biết con sẽ hẹn hò với đối tượng còn nhỏ tuổi hơn mình sao? Những người mà giới thiệu cho con có người nào không gần bốn mươi tuổi không?”
Hồ Tiểu Phân không nói gì nữa.
Về điểm này, cũng không biết là bà cụ cổ hủ hay là thế nào nữa nhưng bà luôn cảm thấy hai vợ chồng nên là chồng lớn hơn vợ mấy tuổi mới đúng.
Một người đàn ông như thế sẽ trưởng thành hơn và cũng biết thương vợ hơn.
Cho nên, đối tượng mà bà cụ giới thiệu cho con gái đều lớn hơn cô ta từ ba tuổi trở lên.
Mặc kệ bà cụ có nói thế nào thì Hồ Tiểu Phân cũng không thừa nhận, đến cuối cùng, bà cụ cũng không hỏi ra được con gái út có đang hẹn hò hay không.
Lúc này, bà cụ cũng đang rối rắm lắm, tiền xem bói này nên trả hay là không trả đây.
Mà lúc này, toàn bộ lực chú ý của Hồ Tiểu Phân lại dồn vào cái túi bên cạnh bàn.
Trong đó có năm mươi vạn mà hôm nay cô ta vừa mới rút ra, dự định sau khi tan làm sẽ giao cho Vương Soái.
Nghĩ đến mơ ước của hai người đối với tương lai mà khóe miệng của cô ta lại vẽ ra một nụ cười hạnh phúc.
Có điều, nếu như không cho mẹ mình một lời giải thích thì chắc chắn sẽ không xong đâu.
Cô ta nghĩ ngơi một lúc sau đó tiếp tục hỏi: “Mẹ, mẹ cho con số điện thoại của vị đại sư kia đi, con muốn hỏi người ta ít việc, à đúng rồi, bói một quẻ hết bao nhiêu tiền thế ạ?”
“Một quẻ một nghìn đồng, bao chuẩn!”
Bà cụ vốn còn cảm thấy một nghìn đồng một quẻ là rất đắt, nhưng sau khi nghe Vệ Miên nói con gái sẽ bị lừa tiền là lại cảm thấy một nghìn đồng chẳng tính là gì cả.
“Một nghìn đồng?”
Hồ Tiểu Phân định nói mẹ cũng chịu chơi thật đấy, có điều, lúc này bà cụ nhà mình chắc hẳn đang ở cạnh đại sư đoán mệnh mà bà nói, có vài lời vẫn đừng nên nói ra ngay trước mặt thì hơn.
Công việc của con gái bà cụ rất tốt, chính duyên của con gái bà cụ có địa vị cũng không thấp.
Bà cụ vừa nghe xong đã lập tức đứng ngồi không yên.
Bà lấy di động ra lập tức gọi ngay cho cô con gái thứ ba đang ở Thâm Quyến xa xôi.
Điện thoại vừa mới vang được mấy tiếng đã được nhấc máy, một giọng nữ trẻ tuổi vang lên từ đầu dây bên kia.
“Alo, mẹ hả, tầm này mẹ gọi điện cho con là có chuyện gì sao?”
Bà cụ lập tức không vui: “Không có chuyện gì thì không thể gọi điện cho con hay sao?”
Hồ Tiểu Phân bất đắc dĩ, văn kiện trong tay bị lật vang lên loạt soạt.
“Con không có ý đó, chỉ là có khi nào mẹ chủ động gọi điện thoại qua cho con đâu, con gọi về nhiều thì mẹ còn chê phiền nữa kìa.”
Biết con gái mình nói không sai, bà cụ lẩm bẩm vài tiếng: “Mẹ hỏi con, có phải con đang hẹn hò không?”
Hồ Tiểu Phân ở đầu dây bên kia sững sờ một lúc.
Rất nhanh, cô ta đã trở lại như thường mà một mực phủ định: “Không có, nếu con hẹn hò còn có thể không nói cho mẹ biết sao?”
“Con cứ lừa mẹ tiếp đi, mẹ nói cho con biết mẹ đã tìm đại sư xem bói rồi, cô ấy nói bây giờ con đã có bạn trai, hơn nữa còn kém con chín tuổi!”
Hồ Tiểu Pahan nghe được câu này lập tức nhíu chặt mày.
Cô ta muốn nói bạn trai mình không phải người như thế nhưng nếu nói câu này ra cũng tương đương với biến tướng thừa nhận rồi còn gì.
“Mẹ, thật sự là đại sư bói ra sao? Không phải mẹ lừa con đấy chứ?”
Bà cụ lập tức đề cao giọng: “Mẹ lừa con? Mẹ còn có thể biết con sẽ hẹn hò với đối tượng còn nhỏ tuổi hơn mình sao? Những người mà giới thiệu cho con có người nào không gần bốn mươi tuổi không?”
Hồ Tiểu Phân không nói gì nữa.
Về điểm này, cũng không biết là bà cụ cổ hủ hay là thế nào nữa nhưng bà luôn cảm thấy hai vợ chồng nên là chồng lớn hơn vợ mấy tuổi mới đúng.
Một người đàn ông như thế sẽ trưởng thành hơn và cũng biết thương vợ hơn.
Cho nên, đối tượng mà bà cụ giới thiệu cho con gái đều lớn hơn cô ta từ ba tuổi trở lên.
Mặc kệ bà cụ có nói thế nào thì Hồ Tiểu Phân cũng không thừa nhận, đến cuối cùng, bà cụ cũng không hỏi ra được con gái út có đang hẹn hò hay không.
Lúc này, bà cụ cũng đang rối rắm lắm, tiền xem bói này nên trả hay là không trả đây.
Mà lúc này, toàn bộ lực chú ý của Hồ Tiểu Phân lại dồn vào cái túi bên cạnh bàn.
Trong đó có năm mươi vạn mà hôm nay cô ta vừa mới rút ra, dự định sau khi tan làm sẽ giao cho Vương Soái.
Nghĩ đến mơ ước của hai người đối với tương lai mà khóe miệng của cô ta lại vẽ ra một nụ cười hạnh phúc.
Có điều, nếu như không cho mẹ mình một lời giải thích thì chắc chắn sẽ không xong đâu.
Cô ta nghĩ ngơi một lúc sau đó tiếp tục hỏi: “Mẹ, mẹ cho con số điện thoại của vị đại sư kia đi, con muốn hỏi người ta ít việc, à đúng rồi, bói một quẻ hết bao nhiêu tiền thế ạ?”
“Một quẻ một nghìn đồng, bao chuẩn!”
Bà cụ vốn còn cảm thấy một nghìn đồng một quẻ là rất đắt, nhưng sau khi nghe Vệ Miên nói con gái sẽ bị lừa tiền là lại cảm thấy một nghìn đồng chẳng tính là gì cả.
“Một nghìn đồng?”
Hồ Tiểu Phân định nói mẹ cũng chịu chơi thật đấy, có điều, lúc này bà cụ nhà mình chắc hẳn đang ở cạnh đại sư đoán mệnh mà bà nói, có vài lời vẫn đừng nên nói ra ngay trước mặt thì hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất