Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè
Chương 45: Video Xem Mắt
Nhưng lúc cô gái nhỏ nguyên chủ tự sát, trong lúc vô tình đã chạm vào cấm chú phong ấn Vệ Miên, hai người kết nhân quả, cô cũng coi như thay thế nguyên chủ sống một kiếp.
Việc đầu tiên mà cô làm sau khi hồi phục chính là nghĩ cách thoát khỏi mối quan hệ với nhà họ Trần, một mình ra ngoài sinh sống.
Trần Xuân Đào nói Trần Quân đã bỏ tiền ra để vào một trường đại học tư, học phí một năm mất tận hai vạn, còn cả hai đứa em trai em gái Trần Tài và Trần Bảo Nhi kia, học hành cũng lẹt đẹt chẳng tiến bộ nổi.
“Không nói bọn họ nữa, sao hôm nay chị lại nhớ đến mà gọi video cho em vậy?”
Vệ Miên không muốn nhắc đến mấy người nhà họ Trần kia nữa, dù sao thì bây giờ cô cũng chẳng liên quan gì đến người nhà họ Trần cả.
Sau này Hầu Tương Cầm già rồi, nếu cần Vệ Miên phụng dưỡng thì cô vẫn sẽ nuôi.
Nói đến chuyện hôm nay gọi video để làm gì, Trần Xuân Đào mới không nhịn được mà đỏ bừng mặt.
“Ngày… ngày mai chị phải đi xem mắt, mẹ chị nói kêu gửi cho em xem.”
Thật ra, Trần Xuân Đào cũng không hiểu lý do tại sao nhưng mẹ cô ta lại nói cứ gửi cho Vệ Miên xem.
“Được rồi, chị gửi qua cho em xem đi.” Hai mắt Vệ Miên cong cả lại, cười ha ha đáp.
“Chị vừa mới gửi cho em rồi đó.”
Vệ Miên tắt cuộc trò chuyện video rồi nhấn mở tin nhắn.
Đây là phần giới thiệu về một người đàn ông.
Người đàn ông khoảng hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, ngũ quan cũng được tính là đoan chính.
Anh ta mặc áo sơ mi màu trắng, đeo một cặp kính viền vàng.
Thoạt nhìn nho nhã lịch sự, trong giống phần tử trí thức.
Người đàn ông tự giới thiệu, nói mình năm nay hai mươi sáu tuổi, làm việc ở bộ phận hành chính của nhà máy sản xuất dược phẩm Hồng Hâm, thành phố Thái Bình. Lương tháng từ sáu đến tám nghìn, lễ tết đều có phúc lợi, cuối năm còn có tiền thưởng cuối năm.
Thuận tiện còn giới thiệu luôn các thành viên trong gia đình mình và cả công việc của bọn họ.
Có người làm ở một vài bộ phận chính phủ vào đó, có người làm kinh doanh cá thể, người tốt người xấu đều có, trông có vẻ vô cùng chân thành.
…
Ngay sau đó, một tin nhắn của Trần Xuân Đào gửi tới.
[Em cũng biết chị khá thích kiểu đàn ông nhã nhặn rồi đó, anh ta cũng rất phù hợp với thẩm mỹ của chị.]
Từ lúc gọi video nhìn thấy người đàn ông này là Trần Xuân Đào đã rất hài lòng rồi.
Cô ta cũng không phải chỉ mới xem mắt một lần này, mấy người kia đều chỉ gửi một bức ảnh, còn toàn bộ những thông tin còn lại đều do người làm mai nói hết.
Suy cho cùng có tốt hay không, hoặc là cách ăn nói của người này thế nào đều phải đích thân nhìn thấy thì mới biết được.
Điều này khiến cho Trần Xuân Đào vốn không muốn ra ngoài gặp người cho lắm lại cảm thấy vô cùng khổ não.
Nếu không đúng ý, trở về còn phải nói với người làm mai, thông qua người làm mai để nói với bên nam kia.
Vừa qua vừa lại, người biết chuyện cũng nhiều lên.
Thị trấn Thạch Đầu là một thị trấn nhỏ, người trong thị trấn cũng không đông, rất nhiều người quanh co đủ kiểu hóa ra đều quen biết nhau.
Điều này cũng khiến cho nhà ai có một chút chuyện gì đó đều đồn đến mức người người đều biết.
Nếu như con gái đi xem mắt ba, bốn lần vậy danh tiếng ở trong thị trấn đó sẽ không tốt.
Sẽ bị nói là kén cá chọn canh, bắt bẻ soi mói.
Trần Xuân Đào vẫn rất quý trọng danh tiếng của mình cho nên nhìn thấy video mà người này gửi tới là cảm thấy đối phương vô cùng chân thành.
Khác hẳn với những người “dong chi tục phấn” kia.
Người này, đến ngay cả mẹ của Trần Xuân Đào là Tào Tiểu Hồng cũng rất hài lòng, đầu tiên là công việc ở nhà máy sản xuất dược phẩm nói ra rất dễ nghe, còn có ba bảo hiểm và một khoản tiết kiệm mua nhà, già rồi cũng có đảm bảo.
Việc đầu tiên mà cô làm sau khi hồi phục chính là nghĩ cách thoát khỏi mối quan hệ với nhà họ Trần, một mình ra ngoài sinh sống.
Trần Xuân Đào nói Trần Quân đã bỏ tiền ra để vào một trường đại học tư, học phí một năm mất tận hai vạn, còn cả hai đứa em trai em gái Trần Tài và Trần Bảo Nhi kia, học hành cũng lẹt đẹt chẳng tiến bộ nổi.
“Không nói bọn họ nữa, sao hôm nay chị lại nhớ đến mà gọi video cho em vậy?”
Vệ Miên không muốn nhắc đến mấy người nhà họ Trần kia nữa, dù sao thì bây giờ cô cũng chẳng liên quan gì đến người nhà họ Trần cả.
Sau này Hầu Tương Cầm già rồi, nếu cần Vệ Miên phụng dưỡng thì cô vẫn sẽ nuôi.
Nói đến chuyện hôm nay gọi video để làm gì, Trần Xuân Đào mới không nhịn được mà đỏ bừng mặt.
“Ngày… ngày mai chị phải đi xem mắt, mẹ chị nói kêu gửi cho em xem.”
Thật ra, Trần Xuân Đào cũng không hiểu lý do tại sao nhưng mẹ cô ta lại nói cứ gửi cho Vệ Miên xem.
“Được rồi, chị gửi qua cho em xem đi.” Hai mắt Vệ Miên cong cả lại, cười ha ha đáp.
“Chị vừa mới gửi cho em rồi đó.”
Vệ Miên tắt cuộc trò chuyện video rồi nhấn mở tin nhắn.
Đây là phần giới thiệu về một người đàn ông.
Người đàn ông khoảng hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, ngũ quan cũng được tính là đoan chính.
Anh ta mặc áo sơ mi màu trắng, đeo một cặp kính viền vàng.
Thoạt nhìn nho nhã lịch sự, trong giống phần tử trí thức.
Người đàn ông tự giới thiệu, nói mình năm nay hai mươi sáu tuổi, làm việc ở bộ phận hành chính của nhà máy sản xuất dược phẩm Hồng Hâm, thành phố Thái Bình. Lương tháng từ sáu đến tám nghìn, lễ tết đều có phúc lợi, cuối năm còn có tiền thưởng cuối năm.
Thuận tiện còn giới thiệu luôn các thành viên trong gia đình mình và cả công việc của bọn họ.
Có người làm ở một vài bộ phận chính phủ vào đó, có người làm kinh doanh cá thể, người tốt người xấu đều có, trông có vẻ vô cùng chân thành.
…
Ngay sau đó, một tin nhắn của Trần Xuân Đào gửi tới.
[Em cũng biết chị khá thích kiểu đàn ông nhã nhặn rồi đó, anh ta cũng rất phù hợp với thẩm mỹ của chị.]
Từ lúc gọi video nhìn thấy người đàn ông này là Trần Xuân Đào đã rất hài lòng rồi.
Cô ta cũng không phải chỉ mới xem mắt một lần này, mấy người kia đều chỉ gửi một bức ảnh, còn toàn bộ những thông tin còn lại đều do người làm mai nói hết.
Suy cho cùng có tốt hay không, hoặc là cách ăn nói của người này thế nào đều phải đích thân nhìn thấy thì mới biết được.
Điều này khiến cho Trần Xuân Đào vốn không muốn ra ngoài gặp người cho lắm lại cảm thấy vô cùng khổ não.
Nếu không đúng ý, trở về còn phải nói với người làm mai, thông qua người làm mai để nói với bên nam kia.
Vừa qua vừa lại, người biết chuyện cũng nhiều lên.
Thị trấn Thạch Đầu là một thị trấn nhỏ, người trong thị trấn cũng không đông, rất nhiều người quanh co đủ kiểu hóa ra đều quen biết nhau.
Điều này cũng khiến cho nhà ai có một chút chuyện gì đó đều đồn đến mức người người đều biết.
Nếu như con gái đi xem mắt ba, bốn lần vậy danh tiếng ở trong thị trấn đó sẽ không tốt.
Sẽ bị nói là kén cá chọn canh, bắt bẻ soi mói.
Trần Xuân Đào vẫn rất quý trọng danh tiếng của mình cho nên nhìn thấy video mà người này gửi tới là cảm thấy đối phương vô cùng chân thành.
Khác hẳn với những người “dong chi tục phấn” kia.
Người này, đến ngay cả mẹ của Trần Xuân Đào là Tào Tiểu Hồng cũng rất hài lòng, đầu tiên là công việc ở nhà máy sản xuất dược phẩm nói ra rất dễ nghe, còn có ba bảo hiểm và một khoản tiết kiệm mua nhà, già rồi cũng có đảm bảo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất