Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè
Chương 7: Tụ Linh Trận
Vệ Miên hỏi giá, la bàn đồng bình thường tính tiền dựa theo kích cỡ, còn chưa to bằng lòng bàn tay cô mà đã có giá đến năm mươi tệ một cái rồi.
Bên cạnh còn có mấy cái nghe nói đã được cao nhân khai quang, một vạn một cái lận.
Nhưng Vệ Miên nhìn rồi, có hai cái đúng là đã từng khai quang thật.
Chỉ là tay nghề khai quang của người này rất bình thường, vẫn còn kém xa so với cô.
Cho nên, có tiền sẵn đấy rồi, còn không bằng chọn một cái la bàn có chất lượng tốt một chút.
Vệ Miên chọn một lượt cuối cùng lấy cái có giá năm nghìn đồng, tay nghề tinh xảo, to cỡ một lòng bàn tay.
Đợi có thời gian, cô cũng có thể tự mình cải thiện.
Sau đó, cô vòng vào cửa hàng thuốc Đông y ở gần đó để mua chu sa.
Mua xong đồ, cô trực tiếp đến nhà ga.
Mục đích của Vệ Miên chính là tỉnh Thanh cách đây một tỉnh.
Nguyên chủ của cơ thể này đã thi đỗ vào trường đại học Thanh Bình, bây giờ là cuối tháng bảy rồi, cách ngày khai giảng còn hơn một tháng nữa, hoàn toàn vẫn còn kịp thời gian.
Vệ Miên không vội đến trường học vì vẫn chưa tới thời điểm báo danh, đến đó cũng không có tác dụng gì.
Cô dự định thuê một căn phòng ở gần trường học, đợi sau khi khai giảng rồi, cho dù là ở trong trường học hay là ở nhà cũng đều rất thuận tiện.
Hơn nữa, cô có thể dùng hơn một tháng này để tìm hiểu thế giới này thêm.
Ngay trong ngày, Vệ Miên chọn trúng một căn phòng, hơn nữa còn trả trước tiền thuê nửa năm.
Phong thủy của chính bản thân căn phòng này cũng không tồi, chỉ cần hơi điều chỉnh một chút là đủ.
Vệ Miên không gặp được chủ thuê, là nhân viên môi giới tới dẫn cô đi làm thủ tục.
Chọn trúng nơi này cũng đã thông qua tổng hợp cân nhắc rồi, chỗ này cách trường đại học Thanh Hoa chỉ mất nửa tiếng đi bộ.
Nếu cô chuẩn bị thêm phương tiện giao thông vậy thời gian đi đường còn chưa đến mười phút.
Hơn nữa, chỗ này cách công viên không xa, môi trường khá trong lành, xung quanh cũng yên tĩnh.
Công viên kia còn cực lớn, có một dải núi vây quanh, mỗi buổi sáng chạy lên núi tu luyện cũng thuận tiện.
Vệ Miên bớt thời gian ra đi dạo một vòng, mua mấy món đồ nhỏ để về nhà sắp xếp một Tụ Linh trận cỡ nhỏ trong nhà.
Nếu dùng pháp khí có phẩm chất cao để bố trí vậy trong nháy mắt trận pháp hoàn thành có thể cảm giác được linh khí dồn tới mãnh liệt.
Vệ Miên không có nhiều tiền như thế, chỉ có thể mua ít vật phẩm bình thường cho nên lúc này, tốc độ và số lượng của linh khí đều kém hơn rất nhiều nhưng méo mó có vẫn hơn không.
Cảm giác được linh khí xung quanh càng lúc càng nồng đậm, cô thở ra một hơi dài thườn thượt vô cùng thoải mái, sau đó từ từ vận hành công pháp.
Vệ Miên nhìn số dư trong thẻ ngân hàng, lúc đầu sau khi gửi hết toàn bộ số tiền còn thừa vào thẻ ngân hàng, cô đã quyên góp năm vạn.
Năm vạn còn lại đã bị tiêu gần hết trong khoảng thời gian này rồi.
Đây còn là dưới tình huống cô chưa sắm sửa thêm đồ dùng sinh hoạt đấy.
Chẳng qua, pháp khí phong thủy ở thời đại này có phẩm chất tốt hơn một chút là giá đã cao đến phi lý rồi.
Cũng nhờ vào đôi mắt của chính bản thân cô ban tặng, cô cũng không muốn dùng đồ quá kém, còn bây giờ đây chính là kết quả của việc hạ thấp tiêu chuẩn thông qua nhiều lần cân nhắc đến tình hình kinh tế trước mắt.
Mấu chốt là sau khi khai giảng cô còn phải đóng học phí nữa.
“Ùng ục!”
Ồ, lại đói nữa rồi!
Vệ Miên xoa bụng, không khỏi cảm thán, xem ra phải tìm cách kiếm tiền thôi.
Bằng không, cứ tiếp tục như vậy mãi sớm muộn gì cũng sẽ chết đói.
Nghĩ đến mình ngày xưa, tốt xấu gì cũng là nữ đệ tử duy nhất của Chính Dương Tông, từ khi nào phải hao tâm tổn sức nghĩ chuyện tiền bạc như thế chứ.
Bên cạnh còn có mấy cái nghe nói đã được cao nhân khai quang, một vạn một cái lận.
Nhưng Vệ Miên nhìn rồi, có hai cái đúng là đã từng khai quang thật.
Chỉ là tay nghề khai quang của người này rất bình thường, vẫn còn kém xa so với cô.
Cho nên, có tiền sẵn đấy rồi, còn không bằng chọn một cái la bàn có chất lượng tốt một chút.
Vệ Miên chọn một lượt cuối cùng lấy cái có giá năm nghìn đồng, tay nghề tinh xảo, to cỡ một lòng bàn tay.
Đợi có thời gian, cô cũng có thể tự mình cải thiện.
Sau đó, cô vòng vào cửa hàng thuốc Đông y ở gần đó để mua chu sa.
Mua xong đồ, cô trực tiếp đến nhà ga.
Mục đích của Vệ Miên chính là tỉnh Thanh cách đây một tỉnh.
Nguyên chủ của cơ thể này đã thi đỗ vào trường đại học Thanh Bình, bây giờ là cuối tháng bảy rồi, cách ngày khai giảng còn hơn một tháng nữa, hoàn toàn vẫn còn kịp thời gian.
Vệ Miên không vội đến trường học vì vẫn chưa tới thời điểm báo danh, đến đó cũng không có tác dụng gì.
Cô dự định thuê một căn phòng ở gần trường học, đợi sau khi khai giảng rồi, cho dù là ở trong trường học hay là ở nhà cũng đều rất thuận tiện.
Hơn nữa, cô có thể dùng hơn một tháng này để tìm hiểu thế giới này thêm.
Ngay trong ngày, Vệ Miên chọn trúng một căn phòng, hơn nữa còn trả trước tiền thuê nửa năm.
Phong thủy của chính bản thân căn phòng này cũng không tồi, chỉ cần hơi điều chỉnh một chút là đủ.
Vệ Miên không gặp được chủ thuê, là nhân viên môi giới tới dẫn cô đi làm thủ tục.
Chọn trúng nơi này cũng đã thông qua tổng hợp cân nhắc rồi, chỗ này cách trường đại học Thanh Hoa chỉ mất nửa tiếng đi bộ.
Nếu cô chuẩn bị thêm phương tiện giao thông vậy thời gian đi đường còn chưa đến mười phút.
Hơn nữa, chỗ này cách công viên không xa, môi trường khá trong lành, xung quanh cũng yên tĩnh.
Công viên kia còn cực lớn, có một dải núi vây quanh, mỗi buổi sáng chạy lên núi tu luyện cũng thuận tiện.
Vệ Miên bớt thời gian ra đi dạo một vòng, mua mấy món đồ nhỏ để về nhà sắp xếp một Tụ Linh trận cỡ nhỏ trong nhà.
Nếu dùng pháp khí có phẩm chất cao để bố trí vậy trong nháy mắt trận pháp hoàn thành có thể cảm giác được linh khí dồn tới mãnh liệt.
Vệ Miên không có nhiều tiền như thế, chỉ có thể mua ít vật phẩm bình thường cho nên lúc này, tốc độ và số lượng của linh khí đều kém hơn rất nhiều nhưng méo mó có vẫn hơn không.
Cảm giác được linh khí xung quanh càng lúc càng nồng đậm, cô thở ra một hơi dài thườn thượt vô cùng thoải mái, sau đó từ từ vận hành công pháp.
Vệ Miên nhìn số dư trong thẻ ngân hàng, lúc đầu sau khi gửi hết toàn bộ số tiền còn thừa vào thẻ ngân hàng, cô đã quyên góp năm vạn.
Năm vạn còn lại đã bị tiêu gần hết trong khoảng thời gian này rồi.
Đây còn là dưới tình huống cô chưa sắm sửa thêm đồ dùng sinh hoạt đấy.
Chẳng qua, pháp khí phong thủy ở thời đại này có phẩm chất tốt hơn một chút là giá đã cao đến phi lý rồi.
Cũng nhờ vào đôi mắt của chính bản thân cô ban tặng, cô cũng không muốn dùng đồ quá kém, còn bây giờ đây chính là kết quả của việc hạ thấp tiêu chuẩn thông qua nhiều lần cân nhắc đến tình hình kinh tế trước mắt.
Mấu chốt là sau khi khai giảng cô còn phải đóng học phí nữa.
“Ùng ục!”
Ồ, lại đói nữa rồi!
Vệ Miên xoa bụng, không khỏi cảm thán, xem ra phải tìm cách kiếm tiền thôi.
Bằng không, cứ tiếp tục như vậy mãi sớm muộn gì cũng sẽ chết đói.
Nghĩ đến mình ngày xưa, tốt xấu gì cũng là nữ đệ tử duy nhất của Chính Dương Tông, từ khi nào phải hao tâm tổn sức nghĩ chuyện tiền bạc như thế chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất