Đại Lão Mạt Thế Đang Ở Thập Niên 70!

Chương 14: Quay Lại (6)

Trước Sau
Ông ta huy động năng lượng trong cơ thể để chống cự, nhưng đầu ông ta vẫn bị chém trúng, mắt bị cắt sâu, vết thương thậm chí xâm nhập vào một phần ba phần đầu, khiến ông ta phát ra tiếng kêu đau đớn.

Nguyên bản binh lính còn đang công kích Dư Tích và Dư Nhân cũng trong nháy mắt ngừng tay, xoay người xem xét tình huống của Nguyên Tự Minh.

Dư Tích gắt gao ôm lấy Dư Nhân máu thịt mơ hồ, đầu một trận ù ù. Cảm giác gân mạch trên người cũng không đau bằng đau đớn trên ngực. Có phải cô... sắp không còn người thân... tiếng máy móc lạnh lẽo của cỗ máy thời gian bắt đầu đếm ngược.

" Mười... chín... tám... "

" Tích Tích, đừng khóc, đã lớn như vậy rồi, còn khóc nhè. " Trên mặt bị một bàn tay lạnh lẽo ôn nhu gạt đi nước mắt. Dư Tích trừng mắt nhìn Dư Nhân, cơ hồ theo bản năng nắm chặt bàn tay kia, giống như bàn tay kia là cọng rơm cứu mạng duy nhất sau khi cô rơi xuống nước.

Trong lòng Dư Nhân khẽ thở dài một tiếng, cô ấy có thể rõ ràng cảm nhận được sinh mệnh mình đang trôi qua, có lẽ cô ấy không có biện pháp bồi ở bên cạnh Tích Tích.

Cô ấy muốn mở miệng an ủi, nhưng cái gì cũng không nói nên lời.

Lạnh như băng đếm ngược còn đang tiếp tục, Dư Tích cảm nhận được thân thể bị không gian lôi kéo. Điều này làm cho cô càng thêm nắm chặt tay Dư Nhân không chịu buông tha.

" Cô giáo… đừng bỏ lại em một mình! "



Giọng nói Dư Tích run rẩy, tầm nhìn của cô đã bắt đầu trở nên mờ dần, và Dư Nhân trong vòng tay cũng bắt đầu trở nên hư ảo.

" Ba… hai… một… "

" Chào mừng bạn đến với chuyến tàu thời gian này. Chúng ta sắp tiến hành hồi tưởng thời gian, điểm neo thời gian: năm 1975. "

Trong ý thức cuối cùng của Dư Tích, cô nghe thấy tiếng thở dài của cô giáo.

" Tích Tích, trở về đi, trở về nơi em vốn thuộc về. "

" Có thể chúng ta sẽ gặp lại nhau ở đó. "

" Sống tốt nhé. Sống thật vui vẻ… "

Trong phòng thí nghiệm rộng lớn, sau một trận hỗn loạn, không còn ai chú ý đến hai người đã biến mất. Chỉ có Chu Hách, cầm theo vài tờ tài liệu nghiên cứu như thể là quà tặng, cúi đầu thật sâu về phía nơi bọn họ đã biến mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau