Đại Lão Mạt Thế Đang Ở Thập Niên 70!
Chương 16: Nhặt Được Quái Vật (2)
Hiện giờ, dù cơ thể cô không thể cử động được và ý thức cũng ở vào trạng thái hỗn độn, nhưng chóp mũi của cô đã ngửi được mùi bùn đất và cỏ xanh thơm ngát chưa bao giờ được cảm nhận trước đây.
Cô thật sự đã trở về quá khứ như cô giáo đã từng nói, về một thời kỳ đã tan biến trong dòng chảy lịch sử. Trong khi Dư Tích còn đang mê mang suy nghĩ, cô cảm giác được có người đang dùng một vật gì đó chọc vào đầu cô.
" ?! " Ai? Ai đang động vào đầu cô? Dư Tích tức giận muốn đứng bật dậy, nhưng cơ thể cô không có chút sức lực nào, như thể bị mắc kẹt trong mặt đất không thể nhúc nhích.
" Cô... cô còn sống không? " Một giọng nói trong trẻo và trầm thấp vang lên cách Dư Tích không xa, với một chút cẩn trọng mà người nói không hề nhận ra.
Dư Tích vẫn còn mặc bộ đồ bảo hộ màu trắng, và Lâm Chi Hoán chắc chắn rằng anh chưa bao giờ thấy qua loại chất liệu này trước đây.
Xuất phát từ một sự tò mò bí ẩn, Lâm Chi Hoán chậm rãi lại gần, rồi nhẹ nhàng nắm lấy một mảnh vải rách nhăn nheo của bộ đồ. Xúc cảm rất kỳ lạ, dù mềm mại nhưng lại cảm thấy rất bền chắc. Đôi mắt Lâm Chi Hoán bất giác nheo lại.
Cô gái này đến từ đâu, và làm thế nào mà cô lại xuất hiện ở đây? Nhưng anh biết vô luận như thế nào, anh trước tiên phải bảo đảm, người đột nhiên xuất hiện này sẽ không gây ra nguy hiểm gì cho bản thân và những người xung quanh mình.
Khi thấy có người tới gần toàn thân Dư Tích đã bắt đầu căng thẳng nhưng lúc cô nghe được giọng nói của chủ nhân là một chàng trai tuổi không lớn lắm, cô mới nhẹ nhàng thở ra.
Hừm, cô giáo đã nói rồi. Đàn ông tuổi càng trẻ càng dễ mắc lừa, còn những người lớn tuổi thì như cáo già, lúc nào cũng thích vụng trộm giở trò xảo quyệt, mỗi ngày tính kế cái này tính kế cái kia.
Ví dụ như lão hói đầu Nguyên Tự Minh kia. Dư Tích đầy tự tin cử động ngón tay.
Cứu mạng, anh bạn tốt!
Dư Tích cố gắng chống mí mắt trợn tròn, nhưng trên thực tế tầm nhìn của cô vẫn chưa phục hồi, cái gì cũng không thấy rõ. Cô chỉ mơ hồ nhìn thấy một bóng người mặc áo xám từ từ ngồi xuống trước mặt mình, cẩn thận đánh giá cô.
Lâm Chi Hoán có phần lưỡng lự, anh không muốn gây phiền toái, càng sợ phiền toái, hơn nữa phiền toái này nhìn qua còn rất quỷ dị cùng không đơn giản.
Cô thật sự đã trở về quá khứ như cô giáo đã từng nói, về một thời kỳ đã tan biến trong dòng chảy lịch sử. Trong khi Dư Tích còn đang mê mang suy nghĩ, cô cảm giác được có người đang dùng một vật gì đó chọc vào đầu cô.
" ?! " Ai? Ai đang động vào đầu cô? Dư Tích tức giận muốn đứng bật dậy, nhưng cơ thể cô không có chút sức lực nào, như thể bị mắc kẹt trong mặt đất không thể nhúc nhích.
" Cô... cô còn sống không? " Một giọng nói trong trẻo và trầm thấp vang lên cách Dư Tích không xa, với một chút cẩn trọng mà người nói không hề nhận ra.
Dư Tích vẫn còn mặc bộ đồ bảo hộ màu trắng, và Lâm Chi Hoán chắc chắn rằng anh chưa bao giờ thấy qua loại chất liệu này trước đây.
Xuất phát từ một sự tò mò bí ẩn, Lâm Chi Hoán chậm rãi lại gần, rồi nhẹ nhàng nắm lấy một mảnh vải rách nhăn nheo của bộ đồ. Xúc cảm rất kỳ lạ, dù mềm mại nhưng lại cảm thấy rất bền chắc. Đôi mắt Lâm Chi Hoán bất giác nheo lại.
Cô gái này đến từ đâu, và làm thế nào mà cô lại xuất hiện ở đây? Nhưng anh biết vô luận như thế nào, anh trước tiên phải bảo đảm, người đột nhiên xuất hiện này sẽ không gây ra nguy hiểm gì cho bản thân và những người xung quanh mình.
Khi thấy có người tới gần toàn thân Dư Tích đã bắt đầu căng thẳng nhưng lúc cô nghe được giọng nói của chủ nhân là một chàng trai tuổi không lớn lắm, cô mới nhẹ nhàng thở ra.
Hừm, cô giáo đã nói rồi. Đàn ông tuổi càng trẻ càng dễ mắc lừa, còn những người lớn tuổi thì như cáo già, lúc nào cũng thích vụng trộm giở trò xảo quyệt, mỗi ngày tính kế cái này tính kế cái kia.
Ví dụ như lão hói đầu Nguyên Tự Minh kia. Dư Tích đầy tự tin cử động ngón tay.
Cứu mạng, anh bạn tốt!
Dư Tích cố gắng chống mí mắt trợn tròn, nhưng trên thực tế tầm nhìn của cô vẫn chưa phục hồi, cái gì cũng không thấy rõ. Cô chỉ mơ hồ nhìn thấy một bóng người mặc áo xám từ từ ngồi xuống trước mặt mình, cẩn thận đánh giá cô.
Lâm Chi Hoán có phần lưỡng lự, anh không muốn gây phiền toái, càng sợ phiền toái, hơn nữa phiền toái này nhìn qua còn rất quỷ dị cùng không đơn giản.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất