Đại Lão Mạt Thế Đang Ở Thập Niên 70!
Chương 2: Dư Tích (2)
Một giây sau, anh ấy liền nghe được Dư Tích cất giọng lạnh lùng.
" Anh làm gì vậy? Sao còn đứng sững sờ ra đó. "
" Gỡ trói ra đi! Không phải anh định đưa tôi đi sao? "
Dư Tích cảm thấy người này có vẻ không bình thường lắm. Chu Hách nghe vậy mới nhớ ra mình đến đây để làm gì, vội vàng loay hoay gỡ bỏ những sợi dây trói, trong lòng cảm thấy rất bực bội.
Có chuyện gì với anh ấy vậy? Sao lại thiếu kinh nghiệm như vậy.
Thực ra, cũng không thể trách anh ấy. Tận thế đã qua 15 năm, những đôi mắt sáng trong giống như của Dư Tích đã trở nên hiếm như loài động vật quý hiếm của quốc gia.
Dư Tích vừa được giải phóng tay chân, cô ngay lập tức ngồi dậy, nhưng cô đã gần hai năm không có vận động, xương cốt kêu lục cục như bị gỉ sét, rồi lại uể oải nằm trở về.
Cô cảm thấy chán chường, kéo tấm vải trắng bên cạnh phủ lên mặt.
Chu Hách thấy trên hai cánh tay trắng nõn mảnh khảnh của cô đầy những vết châm, da còn mỏng đến mức lộ cả mạch máu xanh nhạt. Mặt anh ấy lộ vẻ thương xót, mở miệng nói:
" Thân thể của cô không tốt, đừng cố gắng làm gì. Tôi sẽ đi tìm một chiếc xe lăn để đẩy cô ra ngoài cũng được. "
Tay Dư Tích che mặt dừng lại một chút, cô kéo tấm vải trắng xuống nhìn Chu Hách: " Đỡ tôi dậy, tôi làm được. " Vẻ mặt Dư Tích nghiêm túc.
Cô không nói dối. Những chiếc xích giam giữ năng lực của cô đã được mở ra, năng lực dần phục hồi. Dòng chảy ấm áp nhẹ nhàng chảy xuôi khắp cơ thể, chữa trị các chức năng của cơ thể, và cánh cửa không gian đã bị phủ bụi kia lại xuất hiện trước mặt cô.
Dư Tích là một đứa trẻ bị bỏ rơi. Lúc hai tuổi đã được cô giáo Dư Nhân nhặt về và từ đó luôn ở bên cạnh cô giáo.
Khi ba tuổi, vì vụng trộm uống một loại thuốc của Dư Nhân, cô đã kích hoạt năng lực không gian đặc biệt của mình.
Từ đó, cô giáo coi cô như một phần không thể thiếu và luôn mang theo bên mình, cho đến khi virus bùng phát hai năm sau.
" Anh làm gì vậy? Sao còn đứng sững sờ ra đó. "
" Gỡ trói ra đi! Không phải anh định đưa tôi đi sao? "
Dư Tích cảm thấy người này có vẻ không bình thường lắm. Chu Hách nghe vậy mới nhớ ra mình đến đây để làm gì, vội vàng loay hoay gỡ bỏ những sợi dây trói, trong lòng cảm thấy rất bực bội.
Có chuyện gì với anh ấy vậy? Sao lại thiếu kinh nghiệm như vậy.
Thực ra, cũng không thể trách anh ấy. Tận thế đã qua 15 năm, những đôi mắt sáng trong giống như của Dư Tích đã trở nên hiếm như loài động vật quý hiếm của quốc gia.
Dư Tích vừa được giải phóng tay chân, cô ngay lập tức ngồi dậy, nhưng cô đã gần hai năm không có vận động, xương cốt kêu lục cục như bị gỉ sét, rồi lại uể oải nằm trở về.
Cô cảm thấy chán chường, kéo tấm vải trắng bên cạnh phủ lên mặt.
Chu Hách thấy trên hai cánh tay trắng nõn mảnh khảnh của cô đầy những vết châm, da còn mỏng đến mức lộ cả mạch máu xanh nhạt. Mặt anh ấy lộ vẻ thương xót, mở miệng nói:
" Thân thể của cô không tốt, đừng cố gắng làm gì. Tôi sẽ đi tìm một chiếc xe lăn để đẩy cô ra ngoài cũng được. "
Tay Dư Tích che mặt dừng lại một chút, cô kéo tấm vải trắng xuống nhìn Chu Hách: " Đỡ tôi dậy, tôi làm được. " Vẻ mặt Dư Tích nghiêm túc.
Cô không nói dối. Những chiếc xích giam giữ năng lực của cô đã được mở ra, năng lực dần phục hồi. Dòng chảy ấm áp nhẹ nhàng chảy xuôi khắp cơ thể, chữa trị các chức năng của cơ thể, và cánh cửa không gian đã bị phủ bụi kia lại xuất hiện trước mặt cô.
Dư Tích là một đứa trẻ bị bỏ rơi. Lúc hai tuổi đã được cô giáo Dư Nhân nhặt về và từ đó luôn ở bên cạnh cô giáo.
Khi ba tuổi, vì vụng trộm uống một loại thuốc của Dư Nhân, cô đã kích hoạt năng lực không gian đặc biệt của mình.
Từ đó, cô giáo coi cô như một phần không thể thiếu và luôn mang theo bên mình, cho đến khi virus bùng phát hai năm sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất