Đại Lão Mạt Thế Đang Ở Thập Niên 70!
Chương 22: Đom Đóm (4)
Lâm Chi Hoán chỉ thấy đôi mắt đen trắng sáng rực của cô, chúng xoay tròn không ngừng.
Dư Tích mới lạ nhìn xung quanh hoàn cảnh đang được ánh lửa chiếu sáng. Bụi cây rậm rạp, côn trùng kêu líu ríu, và những điểm sáng xanh lấp ló lúc xa lúc gần, cùng với không khí trong lành làm cho cô cảm thấy mình hít thở bao nhiêu cũng không đủ.
Nơi này thật sự là quá tốt đẹp, cô ước gì cô giáo cũng có thể nhìn thấy nơi này. Chỉ tiếc, việc đầu tiên cô làm khi hồi phục dị năng là tìm kiếm toàn bộ trên núi, nhưng cũng không phát hiện được dấu vết của cô giáo. Cũng không biết tình trạng của cô giáo thế nào rồi, có cùng cô đến chung điểm thời gian này hay không?
Dư Tích mím môi, cúi đầu, trong đầu hiện lên hình ảnh Dư Nhân ôm cô người đầy máu. Cô hít một hơi sâu.
Trước mắt việc cô có thể làm, chính là tìm một chỗ đặt chân dưỡng thương thật tốt, rồi tiếp tục đi tìm cô giáo.
" Không sao, vết thương không nặng, tôi chỉ ra xem thử thôi. " Cô trả lời một cách thiếu tập trung.
Bât chợt, một con côn trùng phát sáng màu xanh lục, bay loạn xạ, đậu ngay trên đầu mũi Dư Tích. Dư Tích cảm thấy ngứa mũi, cô vô thức nhăn mặt, và lúc hoàn hồn lại, một đôi tròng mắt cứ như vậy nhìn chằm chằm vào con côn trùng nhỏ đang đậu trên mũi mình.
Thấy con côn trùng xám xịt, xấu xí và còn thỉnh thoảng phát sáng, Dư Tích theo bản năng kêu lên một tiếng sợ hãi, sau đó bắt đầu thổi hơi muốn thổi bay nó đi.
" Cái này… là gì vậy!? "
Dù là người mà các lãnh đạo căn cứ trong tận thế cũng phải kiêng dè, Dư Tích vẫn bị một con đom đóm nhỏ làm cho hơi hoảng loạn.
Cô chưa bao giờ thấy loại côn trùng này.
Lâm Chi Hoán nhìn cô gái sợ hãi trước một con đom đóm nhỏ, không khỏi cảm thấy buồn cười. Không biết cô đến từ đâu mà ngay cả đom đóm cũng không biết.
" Đây là đom đóm, không cần phải sợ. " Anh đứng dậy, vẫy tay đuổi con đom đóm đang đậu trên mũi Dư Tích đi. Nhưng nào biết con côn trùng nhỏ này lại bay vòng vòng và đậu trên đốt ngón tay của Lâm Chi Hoán.
Dư Tích vô thức nắm lấy tay anh, con đom đóm kia lại yên lặng đậu trên các khớp ngón tay của Lâm Chi Hoán. Nó xấu xí… nhưng… Dư Tích ngẩng đầu, nhìn người bên cạnh vì bị cô nắm tay mà có chút cứng đờ, ngơ ngác hỏi:
" Tại sao… mông của nó lại phát sáng? "
Dư Tích mới lạ nhìn xung quanh hoàn cảnh đang được ánh lửa chiếu sáng. Bụi cây rậm rạp, côn trùng kêu líu ríu, và những điểm sáng xanh lấp ló lúc xa lúc gần, cùng với không khí trong lành làm cho cô cảm thấy mình hít thở bao nhiêu cũng không đủ.
Nơi này thật sự là quá tốt đẹp, cô ước gì cô giáo cũng có thể nhìn thấy nơi này. Chỉ tiếc, việc đầu tiên cô làm khi hồi phục dị năng là tìm kiếm toàn bộ trên núi, nhưng cũng không phát hiện được dấu vết của cô giáo. Cũng không biết tình trạng của cô giáo thế nào rồi, có cùng cô đến chung điểm thời gian này hay không?
Dư Tích mím môi, cúi đầu, trong đầu hiện lên hình ảnh Dư Nhân ôm cô người đầy máu. Cô hít một hơi sâu.
Trước mắt việc cô có thể làm, chính là tìm một chỗ đặt chân dưỡng thương thật tốt, rồi tiếp tục đi tìm cô giáo.
" Không sao, vết thương không nặng, tôi chỉ ra xem thử thôi. " Cô trả lời một cách thiếu tập trung.
Bât chợt, một con côn trùng phát sáng màu xanh lục, bay loạn xạ, đậu ngay trên đầu mũi Dư Tích. Dư Tích cảm thấy ngứa mũi, cô vô thức nhăn mặt, và lúc hoàn hồn lại, một đôi tròng mắt cứ như vậy nhìn chằm chằm vào con côn trùng nhỏ đang đậu trên mũi mình.
Thấy con côn trùng xám xịt, xấu xí và còn thỉnh thoảng phát sáng, Dư Tích theo bản năng kêu lên một tiếng sợ hãi, sau đó bắt đầu thổi hơi muốn thổi bay nó đi.
" Cái này… là gì vậy!? "
Dù là người mà các lãnh đạo căn cứ trong tận thế cũng phải kiêng dè, Dư Tích vẫn bị một con đom đóm nhỏ làm cho hơi hoảng loạn.
Cô chưa bao giờ thấy loại côn trùng này.
Lâm Chi Hoán nhìn cô gái sợ hãi trước một con đom đóm nhỏ, không khỏi cảm thấy buồn cười. Không biết cô đến từ đâu mà ngay cả đom đóm cũng không biết.
" Đây là đom đóm, không cần phải sợ. " Anh đứng dậy, vẫy tay đuổi con đom đóm đang đậu trên mũi Dư Tích đi. Nhưng nào biết con côn trùng nhỏ này lại bay vòng vòng và đậu trên đốt ngón tay của Lâm Chi Hoán.
Dư Tích vô thức nắm lấy tay anh, con đom đóm kia lại yên lặng đậu trên các khớp ngón tay của Lâm Chi Hoán. Nó xấu xí… nhưng… Dư Tích ngẩng đầu, nhìn người bên cạnh vì bị cô nắm tay mà có chút cứng đờ, ngơ ngác hỏi:
" Tại sao… mông của nó lại phát sáng? "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất