Đại Lão Mạt Thế Đang Ở Thập Niên 70!

Chương 38: Nhập Viện (3)

Trước Sau
Dư Tích đang mải nghĩ đến xuất thần, bỗng nhiên cô phục hồi tinh thần xuyên qua cửa sổ nhìn ra ngoài.

Bên ngoài đã là ánh hoàng hôn ráng đỏ chiếu đầy đất, gần như mặt trời đã lặn. Ngoại trừ uống một bình sữa vào buổi sáng, cô cái gì cũng không ăn nên giờ cũng có chút đói.

Sau khi chắc chắn xung quanh không có ai theo dõi, cô lấy ra một cái bánh bao để ăn tạm. Nhưng khi cô sắp cắn vào thì tay cầm nắm cửa lại xoay một vòng. Dư Tích nhíu mày, nhớ lại lời nhắc nhở của Lâm Chi Hoán, cô vẫn là cất cái bánh bao đi. Cô không muốn gây rắc rối nếu không thật sự cần thiết, dù cô không sợ nhưng thật sự thấy phiền.

Cửa đã được mở ra.

Đi vào là một bà lão da ngăm đen, cười ra đầy mặt nếp nhăn. Theo sau bà ta là một người đàn ông trẻ tuổi cũng cao gần bằng bà lão. Đôi mắt của anh ta liếc quanh và rơi xuống người Dư Tích liền không dời đi được.

Người tới chính là Hồng Thúy Phương và cháu trai lớn Cát Hồng Lâm của bà ta. Cát Hồng Lâm đứng ở phía sau kéo ống tay áo của bà nội, Hồng Thúy Phương ngay lập tức nhận ra cháu trai đây là đã chú ý tới cô gái này. Nụ cười trên khuôn mặt bà ta ngay lập tức mở rộng không khép lại được.

" Cô gái, cháu đã tỉnh rồi à? "

Dư Tích nhận ra bà lão này chính là người đã nhìn cô chằm chằm khiến cô cảm thấy bực bội.



" Các người là ai? " Dư Tích lãnh đạm hỏi, còn kém ở trên mặt viết bốn chữ "tôi không kiên nhẫn".

Giọng nói trong trẻo của cô cộng với sắc thái lạnh lùng như làn gió mát giữa mùa hè đem lại cho người khác cảm giác dễ chịu. Cát Hồng Lâm mắt càng sáng hơn. Giọng nói này nếu cô gọi anh ta, chắc chắn sẽ khiến anh ta không thể rời mắt khỏi cô.

Anh ta không thể kiềm chế được nữa, vội vàng tiến lên, xoa xoa tay và cười nói: " Cô gái, chính tôi là người đã cứu cô, cõng cô từ trên núi trở về đây. "

Dư Tích nhìn anh ta với sắc mặt cổ quái.

Hai người này sợ không phải có bệnh nặng gì chứ? Người đã cõng cô về rõ ràng là một bà lão khác, cô cũng không phải thực sự ngất đi.

Nhưng chính cô thì biết, còn người khác thì không thể nào biết được.

Giờ phút này Hồng Thúy Phương vẫn cười, đồng thời ánh mắt đầy sự trách móc hướng về Cát Hồng Lâm. Bà ta tỏ vẻ hài lòng, như thể nói cô đã gặp phải may mắn lớn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau