Đại Lão Mạt Thế Đang Ở Thập Niên 70!
Chương 42: Quấy Rầy. Là Anh Lắm Mồm (3)
Dư Tích gật đầu: " Vết thương không nghiêm trọng lắm. Tôi có thuốc, sẽ hồi phục nhanh thôi. "
Ngụ ý là cô không cần ở lại bệnh viện nữa, miễn cho vết thương khép lại quá nhanh khiến người ta ngờ vực vô căn cứ.
Lâm Chi Hoán gật đầu: " Được, buổi tối bà Lưu sẽ tới, đến lúc đó lại nhìn xem ngày mai cô có thể xuất viện hay không. "
" Anh có đói bụng không? "
Lâm Chi Hoán hơi ngạc nhiên, cô chuyển đề tài quá nhanh, nhưng anh cũng nhanh chóng phản ứng lại. " Còn chưa ăn gì, lát nữa tôi ra ngoài mua vài thứ ăn lót bụng. "
Dư Tích nghe xong, ánh mắt sáng quắc nhìn anh: " Anh ăn cái gì? "
Lâm Chi Hoán nghĩ nghĩ, nói: " ... Bánh bao? "
Dư Tích ngay lập tức tỏ ra không hứng thú. Cô lại rụt người vào trong chăn. Lâm Chi Hoán không khỏi mỉm cười nhẹ, nói một câu "Nghỉ ngơi cho tốt" rồi khẽ đóng cửa và rời đi.
Dư Tích cũng không phải thật sự muốn ngủ, cô đang kiểm kể lại các món đồ có trong không gian của mình.
Trước đây, khi cô và cô giáo sống chung, mọi thứ đều bị ném vào trong đó một cách bừa bồn, tạo thành một mớ hỗn độn. Chỉ có những túi nhựa trắng đựng đồ ăn giao hàng tận nhà và những giỏ hấp bánh bao xếp chồng lên nhau là dễ nhận diện nhất.
Thức ăn mua bên ngoài đoán chừng còn có hơn một ngàn phần, đều là Dư Nhân không có việc gì thì đặt ship hàng. Lúc ấy, cơ hồ một ngày tới cửa các anh giao hàng đứng ở bên ngoài nhà họ đều có mấy chục cái, lẫn nhau đều đã quen thuộc. Đáng thương cho bé Dư Tích khi đó mới mấy tuổi, đã phải tự tay sờ từng món, từng món một đem chúng nó thu vào trong không gian.
Hiện giờ, số lượng đồ ăn còn lại chỉ có như vậy. Trong đó, bánh bao là còn nhiều nhất, toàn bộ đều là những món bánh bao Dư Nhân đã đặt mua từ các cửa hàng online và được đông lạnh lại. Sáng nào, cô và cô giáo cũng lấy chúng ra để ăn bữa sáng. Vỉ hấp bánh bao của các cửa hàng bán không kịp với nhu cầu của họ. Nếu không phải Dư Nhân muốn dự trữ nhiều như vậy, có lẽ cô đã sớm bỏ cuộc từ lâu rồi.
Mặc dù thực phẩm đông lạnh vẫn còn rất nhiều, trong khi đó không gian cấm của Dư Tích cũng không sợ hỏng, nhưng chất bảo quản bên trong vẫn có, vì dù sao các nhà buôn vẫn là rất sợ hỏng.
Ngụ ý là cô không cần ở lại bệnh viện nữa, miễn cho vết thương khép lại quá nhanh khiến người ta ngờ vực vô căn cứ.
Lâm Chi Hoán gật đầu: " Được, buổi tối bà Lưu sẽ tới, đến lúc đó lại nhìn xem ngày mai cô có thể xuất viện hay không. "
" Anh có đói bụng không? "
Lâm Chi Hoán hơi ngạc nhiên, cô chuyển đề tài quá nhanh, nhưng anh cũng nhanh chóng phản ứng lại. " Còn chưa ăn gì, lát nữa tôi ra ngoài mua vài thứ ăn lót bụng. "
Dư Tích nghe xong, ánh mắt sáng quắc nhìn anh: " Anh ăn cái gì? "
Lâm Chi Hoán nghĩ nghĩ, nói: " ... Bánh bao? "
Dư Tích ngay lập tức tỏ ra không hứng thú. Cô lại rụt người vào trong chăn. Lâm Chi Hoán không khỏi mỉm cười nhẹ, nói một câu "Nghỉ ngơi cho tốt" rồi khẽ đóng cửa và rời đi.
Dư Tích cũng không phải thật sự muốn ngủ, cô đang kiểm kể lại các món đồ có trong không gian của mình.
Trước đây, khi cô và cô giáo sống chung, mọi thứ đều bị ném vào trong đó một cách bừa bồn, tạo thành một mớ hỗn độn. Chỉ có những túi nhựa trắng đựng đồ ăn giao hàng tận nhà và những giỏ hấp bánh bao xếp chồng lên nhau là dễ nhận diện nhất.
Thức ăn mua bên ngoài đoán chừng còn có hơn một ngàn phần, đều là Dư Nhân không có việc gì thì đặt ship hàng. Lúc ấy, cơ hồ một ngày tới cửa các anh giao hàng đứng ở bên ngoài nhà họ đều có mấy chục cái, lẫn nhau đều đã quen thuộc. Đáng thương cho bé Dư Tích khi đó mới mấy tuổi, đã phải tự tay sờ từng món, từng món một đem chúng nó thu vào trong không gian.
Hiện giờ, số lượng đồ ăn còn lại chỉ có như vậy. Trong đó, bánh bao là còn nhiều nhất, toàn bộ đều là những món bánh bao Dư Nhân đã đặt mua từ các cửa hàng online và được đông lạnh lại. Sáng nào, cô và cô giáo cũng lấy chúng ra để ăn bữa sáng. Vỉ hấp bánh bao của các cửa hàng bán không kịp với nhu cầu của họ. Nếu không phải Dư Nhân muốn dự trữ nhiều như vậy, có lẽ cô đã sớm bỏ cuộc từ lâu rồi.
Mặc dù thực phẩm đông lạnh vẫn còn rất nhiều, trong khi đó không gian cấm của Dư Tích cũng không sợ hỏng, nhưng chất bảo quản bên trong vẫn có, vì dù sao các nhà buôn vẫn là rất sợ hỏng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất