Đại Lão Mạt Thế Đang Ở Thập Niên 70!
Chương 44: Nhà Bà Ấy Chính Là Có Mệnh Sinh Con Trai (1)
===========
Sau khi ăn xong cái bánh rán có kích thước gần như bằng mặt mình, Dư Tích liếm liếm đôi môi bóng loáng. Quay đầu liền thấy Lâm Chi Hoán đang sâu kín nhìn mình, cô thẳng thắn nói: " Ừ, cũng không tệ lắm... chỉ là nó có chút không ngon. "
" …… "
Thời buổi này, mọi người đều không nỡ bỏ thêm dầu, thêm muối nên cái bánh rán này, ngoài trừ việc ăn có cảm giác giòn giòn ở bên ngoài, thì bên trong chỉ có một chút mỡ heo, nên không có mùi vị gì đặc biệt và ăn vào còn hơi ngấy.
Lâm Chi Hoán yên lặng đem bỏ một chai sữa vào ba lô của mình, chai còn lại thì không lấy. Anh biết mình đang chiếm lợi của người khác, nhưng trước mắt anh cần một số thứ để bồi bổ sức khỏe cho ông bà nội của mình.
Về phần những giao dịch lỗ vốn này. Dư Tích không hiểu, nhưng anh phải nhớ kỹ phần ân huệ này, ngày sau nhất định sẽ trả lại gấp bội. Trong tình thế hôm nay, việc trở về dường như là điều xa vời.
Tâm tư Lâm Chi Hoán bay xa, trong mắt có thêm vẻ u sầu. Dư Tích thông minh, nhưng nói chuyện cũng thẳng thắn. Dù không thể đoán trước mọi việc, cô cũng đã nhiều lần tránh được sự phê bình của Dư Nhân.
" Anh cứ cầm hết đi. Những thứ này tôi phải mất rất lâu mới có thể tiêu hủy hết, lại không thể công khai. Để tôi phải ăn những món này hàng ngày trong vài chục năm tới, chỉ nghĩ thế thôi đã cảm thấy đau đầu rồi. "
Cái này xem như là đã đem vật tư phong phú của mình nhìn thấu đến đáy, trong mắt Lâm Chi Hoán hiện lên một tia dị sắc, ánh mắt nhìn về phía Dư Tích mang theo vài phần trịnh trọng cùng nghiêm túc.
" Tôi sẽ giữ bí mật của cô, và cảm ơn cô. Tôi thực sự cần những thứ này. "
Những lời dư thừa không cần phải nói, anh hiểu rõ, ghi nhớ trong lòng là đủ.
Dư Tích chớp mắt, nghĩ thầm rằng thực ra không cần phải giữ bí mật, dù sao người khác không làm gì được cô. Cô lại càng không phải không đánh lại bọn họ. Nhưng trong lòng có một giọng nói nhỏ nhắn nhắc nhở cô: Không được nói, không được nói!
Dư Tích ôm lấy khuôn mặt nhỏ bé của mình, lơ đãng trả lời: " Không có gì, không có gì. Đó là điều nên làm mà, hơn nữa, anh còn từng cứu tôi. "
Lâm Chi Hoán đã cất hai chai sữa đi, nhìn thấy vẻ mặt có phần không tự nhiên và hơi thở khó khăn của Dư Tích. Không biết nghĩ đến điều gì mà tai anh đỏ bừng, anh lúng túng nói:
Sau khi ăn xong cái bánh rán có kích thước gần như bằng mặt mình, Dư Tích liếm liếm đôi môi bóng loáng. Quay đầu liền thấy Lâm Chi Hoán đang sâu kín nhìn mình, cô thẳng thắn nói: " Ừ, cũng không tệ lắm... chỉ là nó có chút không ngon. "
" …… "
Thời buổi này, mọi người đều không nỡ bỏ thêm dầu, thêm muối nên cái bánh rán này, ngoài trừ việc ăn có cảm giác giòn giòn ở bên ngoài, thì bên trong chỉ có một chút mỡ heo, nên không có mùi vị gì đặc biệt và ăn vào còn hơi ngấy.
Lâm Chi Hoán yên lặng đem bỏ một chai sữa vào ba lô của mình, chai còn lại thì không lấy. Anh biết mình đang chiếm lợi của người khác, nhưng trước mắt anh cần một số thứ để bồi bổ sức khỏe cho ông bà nội của mình.
Về phần những giao dịch lỗ vốn này. Dư Tích không hiểu, nhưng anh phải nhớ kỹ phần ân huệ này, ngày sau nhất định sẽ trả lại gấp bội. Trong tình thế hôm nay, việc trở về dường như là điều xa vời.
Tâm tư Lâm Chi Hoán bay xa, trong mắt có thêm vẻ u sầu. Dư Tích thông minh, nhưng nói chuyện cũng thẳng thắn. Dù không thể đoán trước mọi việc, cô cũng đã nhiều lần tránh được sự phê bình của Dư Nhân.
" Anh cứ cầm hết đi. Những thứ này tôi phải mất rất lâu mới có thể tiêu hủy hết, lại không thể công khai. Để tôi phải ăn những món này hàng ngày trong vài chục năm tới, chỉ nghĩ thế thôi đã cảm thấy đau đầu rồi. "
Cái này xem như là đã đem vật tư phong phú của mình nhìn thấu đến đáy, trong mắt Lâm Chi Hoán hiện lên một tia dị sắc, ánh mắt nhìn về phía Dư Tích mang theo vài phần trịnh trọng cùng nghiêm túc.
" Tôi sẽ giữ bí mật của cô, và cảm ơn cô. Tôi thực sự cần những thứ này. "
Những lời dư thừa không cần phải nói, anh hiểu rõ, ghi nhớ trong lòng là đủ.
Dư Tích chớp mắt, nghĩ thầm rằng thực ra không cần phải giữ bí mật, dù sao người khác không làm gì được cô. Cô lại càng không phải không đánh lại bọn họ. Nhưng trong lòng có một giọng nói nhỏ nhắn nhắc nhở cô: Không được nói, không được nói!
Dư Tích ôm lấy khuôn mặt nhỏ bé của mình, lơ đãng trả lời: " Không có gì, không có gì. Đó là điều nên làm mà, hơn nữa, anh còn từng cứu tôi. "
Lâm Chi Hoán đã cất hai chai sữa đi, nhìn thấy vẻ mặt có phần không tự nhiên và hơi thở khó khăn của Dư Tích. Không biết nghĩ đến điều gì mà tai anh đỏ bừng, anh lúng túng nói:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất